Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 53


Đọc truyện Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng – Chương 53

Diệp Khinh Chu đứng đó, bàn tay hơi run run, tê dại đến từng đầu ngón tay, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ đánh qua bất cứ người nào, thậm chí nàng chưa bao giờ đưa cao tay như thế, ngoại trừ lúc ở trường tiểu học giơ tay phát biểu.

Chính nàng cũng không biết, trong khoảnh khắc đó, bằng cách nào đã vung ra được cái tát kia, nàng không thể chịu được việc Triệu Phi Nhã vu oan mẹ của mình, vốn nàng lại là một người có thể nhịn rất nhiều việc mà không ai khác có thể nhịn được, lúc ấy, có lẽ sau lưng nàng đã có một sức mạnh vô hình thúc đẩy nàng, vung tay lên cao rồi đập xuống, rất mạnh.

Triệu Phi Nhã hơi nghiêng người mặt đầy khiếp sợ, bà ta chưa bao giờ nghĩ tới việc Diệp Khinh Chu sẽ ra tay, lửa giận dâng lên bừng bừng trong lòng bà ta, con nha đầu này! Quả nhiên ngay từ đầu toàn đóng kịch cả! Ngay cả bà ta cũng bị lừa nhiều năm như vậy, nếu như năm xưa có thể đoán trước việc hôm nay, bà ta tuyệt đối đã không để cho Diệp Xương Mậu gọi đứa con gái này về.

Hận thù tích tụ nhiều năm qua bùng cháy lên dữ dội, bà ta xoay mạnh người, giơ cao tay hướng về phía Diệp Khinh Chu, nhưng cổ tay lại bị người khác nắm chặt, đưa lên cao, chính là Ôn Nhược Hà.

Đuôi lông mày của bà ta nhảy dựng lên,”Tổng giám đốc Ôn, việc quảng cáo tôi sẽ nói với ông sau, bây giờ là việc tư, ông đừng nhúng tay nhé!”

Ôn Nhược Hà nghe xong lời bà ta cũng không buông tay, mà bình tĩnh đáp,”Tôi cũng không xem chuyện này là việc công.”Anh ngưng một chút, nói tiếp,”Bởi vì tôi đang theo đuổi Diệp Khinh Chu, sao có thể để cho người khác làm nhục nàng?”

Triệu Phi Nhã sững sờ, rồi cười lạnh một tiếng,”Vậy cũng có lý một chút, tổng giám đốc Ôn, ý của ông là, Diệp Khinh Chu làm việc này là do được ông ngầm đồng ý, hay là duy trì?”

Ôn Nhược Hà thoáng mỉm cười, buông tay của bà ta ra,”Không phải tổng giám đốc Triệu mới vừa nói bây giờ là việc tư sao, tại sao lại bàn qua việc công vậy ?”

Triệu Phi Nhã tuy miệng lưỡi không thể chiếm được thượng phong, nhưng hai mắt bà ta hừng hực lửa giận, Diệp Khinh Chu bỗng có linh tính không lành, nàng chủ động ra mặt chính là vì hy vọng không gây liên lụy những người khác, nhưng bây giờ xem ra tổng giám đốc đã bị kéo xuống nước rồi, nàng mở miệng,”Việc này do một mình tôi làm, không có quan hệ gì tới những người khác.”

Nàng chủ động nói như thế, Triệu Phi Nhã đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt, lập tức tiếp lời,”Bây giờ mới xóa sạch quan hệ có phải là đã quá muộn rồi không? Trong mắt của ta, cái quảng cáo này là lỗi của công ty AM, mà cô, Diệp Khinh Chu, chính là chủ mưu!”


Diệp Khinh Chu không biết nói gì, chỉ cảm thấy tay bắt đầu run rẩy, Ôn Nhược Hà lập tức cầm tay của nàng, tiếp lời,”Tổng giám đốc Triệu thật biết nói đùa, việc này bất quá là do người ngoài nhiều chuyện rỗi hơi nói phét, nếu như bà nhất định phải so đo, hoặc là cho rằng trong chuyện này có bất kỳ âm mưu nào, tôi nghĩ, cũng không thể chỉ bằng một câu chủ quan của cá nhân bà mà quyết định sự việc, dù sao……”Khẩu khí của anh chuyển sang cứng ngắc,”Tuy ở thành phố S Phi Nhã điền sản cũng có danh tiếng, bất quá công ty AM, cũng không phải công ty nhỏ, tôi nghĩ việc này tổng công ty chúng tôi sẽ đưa ra phương thức xử lý thích đáng.”

Lời của anh vừa dứt, đột nhiên có một người đẩy ra cửa phòng họp bước vào, vẻ mặt giận dữ, lao thẳng về phía bọn họ, ánh mắt đầy khinh bỉ và khiếp sợ,”Anh họ? Anh thật sự có quan hệ với nó sao?!”

Người vừa nói đúng là Mai Oánh Oánh, khi ngoài đại sảnh hỗn loạn thì nàng không có mặt, sau khi tới nơi nghe thấy chuyện vừa xảy ra, lập tức chạy đến, vốn muốn giải vây cho anh họ, lại không ngờ rằng anh ta lại đang bênh vực Diệp Khinh Chu.

Cô ta đến gần một bước, tim Diệp Khinh Chu đập nhanh hơn một phần, nắm tay Ôn Nhược Hà thật chặt, cảm thấy đấy là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng giữa vực sâu, lòng nàng đột nhiên trống rỗng, quay đầu nhìn lại đầy nghi ngờ, nàng đã cố gắng đi một bước, có điều chỗ tựa của nàng bây giờ đang ở nơi nào?

Can đảm của nàng không lớn như vậy, đi một bước nhỏ đã rất gian nan, chính là một bước đi nhưng lại không đến, nàng đột nhiên không dám nhấc chân lên nữa.

Triệu Phi Nhã hỏi,”Các người quen biết nhau à?”

Mai Oánh Oánh không trả lời, tay kéo Diệp Khinh Chu,”Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”Có điều cô ta cũng chẳng có tư cách làm chủ tất cả, tỷ như ngoài Ôn Nhược Hà nhất định không buông tay, còn có Âu Dương xông ra phía trước,”Mai Oánh Oánh, cô muốn làm gì?”

Mai Oánh Oánh quét mắt liếc hai người này, đối với việc xuất hiện của Âu Dương, cô ta đã sớm quen thuộc, nhưng cử chỉ của anh họ lại khiến cô ta không biết nói gì, chỉ có thể cho rằng anh họ đột nhiên bị ẩm ic, nếu phải ngồi tẩy não cho anh ta, chẳng thà nói chuyện với Diệp Khinh Chu còn tốt hơn. Cô ta hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Khinh Chu nói,”Thế nào? Cô không muốn nghe chuyện giữa tôi và Kiều Lạc à?”

Diệp Khinh Chu sững sờ, bàn tay đang nắm chặt tay tổng giám đốc từ từ buông lỏng,”Chuyện … giữa hai người?”

Mai Oánh Oánh nhìn ra xúc động trong mắt nàng, nhếch miệng, cười giễu cợt,”Muốn biết thì đi theo tôi.”Cô ta không kéo tay nàng nữa, chỉ quay người đi ra ngoài.


Diệp Khinh Chu lập tức theo sau, Ôn Nhược Hà gọi nàng một tiếng, nàng cắn môi,”Tổng giám đốc, anh đã nói, có một số việc, dù sao tôi cũng nên suy nghĩ cẩn thận.”

Âu Dương định ngăn cản, lại phát hiện chuyện này tất có nguyên nhân, chỉ có thể chống nạnh quay về phía lưng của Mai Oánh Oánh hô to,”Mai Oánh Oánh, nghe lão nương nói đây, cô mà dám động tới một sợi tóc của Tiểu Chu, tôi sẽ làm cô toàn thân trừ tóc ra đều tan xương nát thịt đấy!”

Diệp Khinh Chu bước từng bước một đi về phía trước, nàng cúi đầu, chỉ có thể trông thấy gót giày của Mai Oánh Oánh, tiếng đế giầy gõ lanh lảnh trên mặt đất, khiến nàng càng tim đập chân run.

Kiều Lạc, có phải là anh đang ở rất xa không, em còn phải bước bao lâu nữa mới có thể dựa vào anh được?

Mai Oánh Oánh đi trước, thẳng một mạch ra sân ngoài, rẽ vào một lối nhỏ dưới một tàn lá rậm rạp của một đại thụ, nơi có bộ bàn ghế bằng đá được trang trí rất đẹp mắt, cô ta bước đến, ngồi xuống, nhìn lướt qua Diệp Khinh Chu bên cạnh, mở miệng,”Từ quảng cáo là do cô nghĩ ra à?”

Diệp Khinh Chu cúi đầu, trên đường đi âm thầm mặc niệm, hy vọng sự tình cũng không đến nỗi không phụ trách được, trong đầu đang nghĩ tới việc đó, lại không ngờ cô ta đột ngột hỏi tới, bắt đầu lắp bắp trong vô thức,”Cái gì? A……”

Mai Oánh Oánh khinh miệt liếc nàng, bĩu môi hừ nhẹ,”Tôi biết cô cũng lấy đâu ra cái gan ấy mà……”Giọng không lớn cũng không nhỏ, Diệp Khinh Chu nghe được cũng không ngắt lời, cô ta nói tiếp,”Bất quá tôi đã quá xem thường cô rồi, từ sau ngày hôm ấy, anh họ tôi lại còn giúp đỡ cô, ha, cô đúng là thâm tàng bất lộ nha.”

Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, vừa định theo thói quen thanh minh như như vợ bé, trong đầu bỗng vang lên lời của Kiều Lạc.

“Nếu như thắng, thì sẽ ban ân cho em một đêm xuân với anh……”


Chẳng lẽ…… Nàng đang chờ mong cái gì?

Không phải! Đương nhiên không phải! Nàng chỉ là sợ thua sẽ phải thiếu anh một món nợ mà thôi, ai biết Kiều Đại thần sẽ đòi cái gì, rất có thể sẽ cực kỳ thảm thiết, cực kỳ bi thảm! Nàng nhất định là đang lo lắng việc này!

Vì vậy Diệp Khinh Chu xoắn tay nói,”Tôi và tổng giám đốc không phải như cô nghĩ.”

Mai Oánh Oánh thoạt tiên hơi giật mình vì phản ứng của nàng,”Thì ra thì ra……”Cô ta nheo mắt, hàng mi rậm che khuất ánh nhìn, giọng hơi cao lên,”Cô với Kiều Lạc mới có vấn đề, đúng không?”Mặc dù cô ta hơi lên giọng ở cuối câu, nhưng giọng đầy chắc chắn. Kể từ khi biết quan hệ giữa Kiều Lạc và Diệp Khinh Chu, cô ta đã nghi ngờ quan hệ của bọn họ không đơn giản chỉ là anh em ruột, thêm vào sự việc ở trong nhà hàng, phản ứng của Kiều Lạc càng làm cho cô ta thêm khẳng định suy đoán của mình.

Tâm tình mà Diệp Khinh Chu cố gắng che dấu đã bị một câu nói của cô ta vạch trần, trong lòng không khỏi sợ hãi than thầm, thiên hạ to lớn, duy nhất chỉ có Mai nữ vương này có thể tranh đua với Kiều Đại thần thôi!

Mai Oánh Oánh thấy nàng không nói lời nào, nói tiếp,”Nếu không phải, thì cô đã không tình nguyện đi theo tôi.”

Diệp Khinh Chu cũng không lời nào để nói về việc này, nhưng vẫn cố gắng trả lời một câu,”Việc ấy và chuyện của hai người có liên quan hay sao?”

“Đương nhiên là có.”Mai Oánh Oánh nhướng cao đôi mày thanh tú,”Bởi vì rất có thể Kiều Lạc và tôi sẽ kết hôn.”

Tuy Diệp Khinh Chu không phải là chưa nghĩ qua việc này, có điều lần đầu tiên nghe chính miệng cô ta nói, lại là một cảm giác hoàn toàn khác hẳn, nàng lắp bắp,”Cô và … anh ấy?”

Mai Oánh Oánh trông thấy nàng giật mình, mặt trắng bệch, cảm giác vô cùng vui sướng lập tức dâng lên, cô ta không thể không thừa nhận, mình ghét Diệp Khinh Chu hoàn toàn do ganh tị, do không thể chịu nổi bất kỳ ai hơn mình. Ở trường đại học, người khác tôn cô ta là hoa khôi ngành kiến trúc, có điều lại chua thêm một câu, Diệp Khinh Chu ở chung phòng ký túc xá với cô ta có phần đáng yêu hơn, có điều quá nhút nhát, lại không tiếp xúc với nam sinh.

Trong lễ tốt nghiệp Diệp Khinh Chu này lại một lần nữa quét sạch tiếng tăm của cô ta, vốn tưởng rằng sau lễ tốt nghiệp sẽ không bao giờ phải nhìn thấy nàng, nào ngờ lại gặp gỡ hết lần này tới lần khác, nhất là luôn luôn đi chung với anh họ của mình.

Ôn Nhược Hà ở trong lòng Mai Oánh Oánh là một nhân vật hoàn hảo, anh chính là mẫu người đàn ông tương lai của Mai Oánh Oánh, không ngờ anh lại coi trọng Diệp Khinh Chu, việc này chẳng những làm cho cô ta rất giật mình, mà theo một ý nghĩa nào đó còn là một sỉ nhục, người mình tôn thờ nhất lại yêu quý cái người mình căm ghét nhất, cô ta làm sao cam lòng cho nổi.


Thật ra, lúc đầu cô ta cũng không coi trọng việc của Kiều gia, chỉ từ khi biết quan hệ của Diệp Khinh Chu và Kiều Lạc, cô ta đột nhiên nghĩ, rốt cuộc đã có thể tận diệt Diệp Khinh Chu rồi, cô ta nói,”Đúng vậy, bởi vì Kiều gia có việc phải cầu cạnh gia đình tôi, cha tôi rất mong tôi được ở bên Kiều Lạc.”

“Việc gì?”Diệp Khinh Chu thốt lên.

Mai Oánh Oánh nhếch miệng,”Sự sống chết của bệnh viện nhà họ Kiều……”

Diệp Khinh Chu sững sờ, Mai Oánh Oánh tiếp,”Kiều gia chữa bệnh gặp sự cố, bây giờ đang bị điều tra, nếu kết luận là do bác sĩ chủ quan phạm lỗi, thì danh tiếng của bệnh viện sẽ hoàn toàn sụp đổ, khi đó……”

“Nhưng … việc này với gia đình cô?……”

“Cha tôi chính là trưởng đoàn thanh tra sự kiện này.”Mai Oánh Oánh ngạo mạn,”Giải thích như vậy đủ rõ ràng chưa?”

Diệp Khinh Chu nhanh chóng minh bạch cú điện thoại của mẹ nàng và thái độ che giấu của Kiều Lạc, chuyện như vậy, đối với nàng mà nói, cũng đủ làm cho nàng lập tức muốn bỏ chạy, như lúc này đây.

“Nhưng mà……”Nàng thấp giọng”Ngày hôm đó ở trong nhà hàng, cô, cô đã nói không có hứng thú với Kiều Lạc…… cô còn nói……”

Không đợi nàng nói xong, Mai Oánh Oánh đã cướp lời,”Đó là chuyện của ngày hôm đó, đúng vậy, tôi đối với Kiều Lạc một chút hứng thú cũng không có, nhưng mà Diệp Khinh Chu, nếu như cô muốn anh ta……”Cô ta vừa nói vừa đứng lên, giọng đầy ngạo mạn,”thì tôi đây rất có hứng thú giành lấy.”

“Cô……”Diệp Khinh Chu mở to mắt nhìn cô ta, cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Cô ta nhếch miệng, ánh mắt đầy đắc ý,”Tôi nói cho cô biết, tôi không ưa anh ta, chỉ là tôi càng thích làm cho cô không có được anh ta, Diệp Khinh Chu, cô có gan đoạt với tôi sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.