Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 29


Đọc truyện Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng – Chương 29

So với Kiều Lạc tự tin, Diệp Khinh Chu chỉ là một cây cà héo, bất quá trong thời điểm đẹp đẽ này, cà chỉ mới héo một nửa thôi.

Nàng khẽ lau nước mắt, hỏi câu nàng đã muốn hỏi từ lâu,”Tại sao anh lại đến thành phố S?”

Lời nàng lại làm Kiều Lạc nhớ tới một câu nói khác –”Cho dù có đi thành phố S, con cũng sẽ không tìm thấy Tiểu Chu đâu.”Anh đột nhiên nhếch miệng, trong nụ cười có chút khinh thường, nhìn người trước mặt đang cúi đầu vân vê chéo áo, ngay từ đầu anh đã tự tin như vậy, chỉ cần anh nghĩ có thể, tức có thể.

Anh hôm trước đến thành phố S làm bác sĩ, nàng hôm sau phát bệnh vào nhà thương, đây chính là duyên phận của anh và nàng.

Anh tin tưởng vững chắc như thế.

“Đã nói rồi, nhỏ đừng hòng chạy.”Kiều Lạc nheo mắt,”Chạy chỗ nào, anh cũng sẽ tóm lại.”

Diệp Khinh Chu cảm giác tim mình đập thình thịch, nàng định nói gì đó, đột nhiên điện thoại reo vang, nàng vội vàng lấy lại tinh thần, xoay người nhặt lấy cái điện thoại trên bàn, dãy số hiện lên là của mẹ nàng.

Diệp Khinh Chu thoáng sững sờ, vội bấm nghe điện thoại,”Mẹ……”

Trước tiên, bà Diệp hỏi nàng dạo này thế nào. Diệp Khinh Chu trả lời rất tốt, không có việc gì, nửa tháng trước mẹ nàng mới đến thăm nàng, tính ra cũng không lâu lắm, nàng không nói cho mẹ biết việc nàng nằm viện. Diệp Khinh Chu thường xuyên lấy việc của mình ra dọa chính mình, nhưng không lấy việc của mình đi dọa người khác.

Kiều Lạc thấy nàng nghe điện thoại, liền tránh đi, đi về phòng thay quần áo.

Cử chỉ của anh làm Diệp Khinh Chu cảm thấy hành vi nghe trộm điện thoại của anh lần trước của mình quá vô sỉ, mặt đỏ lên. Bất quá lần trước anh nói chuyện với cha Kiều, đã nói có gặp nàng, như vậy …… Trong lòng nàng nhịn không được lại thoáng kinh ngạc.

Đầu bên kia điện thoại, mẹ của nàng quả nhiên mở miệng,”Tiểu Chu, có phải con đang ở chung với Kiều Lạc không?”


Diệp Khinh Chu không phải người giỏi nói dối, đại đa số trường hợp nàng nói dối kết quả đều quá tệ, chẳng bằng nói thật ra, vì vậy nàng lên tiếng,”Vâng, …….”

Đầu kia bà Diệp thở dài một tiếng, qua điện thoại, Diệp Khinh Chu nghe không ra tình cảm của bà trong tiếng thở dài này, nàng chỉ có thể đoán đại khái là bởi vì bà biết mình lại gặp gỡ Kiều Lạc. Bảy năm qua, mẹ đến thăm nàng rất nhiều lần, rất ít khi nhắc tới Kiều Lạc, nàng cũng chỉ biết rõ một điều, đại khái vấn đề này đã trở thành một sự thống nhất ngầm, nàng không hỏi, mẹ nàng cũng không nói.

Qua lâu như vậy, Diệp Khinh Chu nghĩ Kiều Lạc trong lòng nàng hẳn đã dần dần bị quên lãng, có điều nàng không ngờ, việc quá khứ tưởng đã quên mà không thể quên, giây phút anh xuất hiện đã đem hết thảy trở về.

Nụ hôn vừa rồi, giống như nụ hôn của anh trước khi đi xa ngày đó, phách đạo lại làm cho nàng hoảng hốt.

Chính là tất cả lại như bảy năm trước, thêm một lần nữa tái diễn, nàng nhất định bị tâm động rồi hoảng hốt, mẹ của nàng nói,”Tiểu Chu, mẹ phải làm sao con mới không gần Kiều Lạc nữa?”

Diệp Khinh Chu cả người cứng đờ, nàng đột nhiên muốn mở miệng nói, rằng nàng và Kiều Lạc vốn không phải là anh em, nàng đã có thể lấy dũng khí trưng sổ hộ khẩu ra cho Kiều Lạc, lúc này đây lại không cách nào mở miệng.

Nàng đột nhiên không hiểu sao mình lại hoảng hốt. Kỳ thật nàng vốn rất rõ ràng, Kiều Lạc quá tự tin, anh ta ngạo mạn, phách lối, anh ta thậm chí mặt đen, tay đen, ngay cả trong lòng cũng đen, không chỗ nào là không đen xì, còn mình thì nhút nhát, tự ti, nhát gan, sợ trời, sợ đất, sợ chết, cái gì cũng sợ.

Chỉ sợ hai người bọn họ là hai kẻ tương phản nhất trên thế giới này, đơn giản là nàng bị Kiều Lạc bắt làm tù binh, nàng tâm động, nàng bối rối, còn Kiều Lạc lại như xưa rất tiêu sái, rất kiên định, rất tỉnh táo.

Giọng nàng thoát khỏi cổ họng thật khó khăn,”…… Chỉ là gặp phải ……”

“Tiểu Chu……”Bà Diệp nói tiếp,”Không được sống chung với Kiều Lạc.”

Diệp Khinh Chu nghẹn giọng, lời gì cũng nói không ra, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, quên mất điện thoại không có kỹ năng truyền đi cái gật hay lắc đầu này, vì vậy Bà Diệp nói tiếp,”Con có nghe lời mẹ không ……”

“Dạ vâng ……”Diệp Khinh Chu đáp, từ nhỏ đến lớn nàng luôn luôn vâng lời.


Kiều Lạc nghe bên ngoài không còn tiếng nói chuyện, mở cửa đi ra, phát hiện Diệp Khinh Chu đã đi rồi. Bốn cái chén và hai đôi đũa của bữa sáng còn bỏ lại trên bàn, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tám giờ hai mươi, nhớ tới lần trước nàng nửa đêm thức dậy rửa chén, lại nhìn chén đũa, khẽ chau mày.

Diệp Khinh Chu vừa tới sở, lập tức trở thành đối tượng cho mọi người vây quanh, ai ai cũng muốn nàng kể lại cái hẹn ngọt ngào với tổng giám đốc hôm qua.

“Chỉ đơn giản ăn cơm thôi.”Diệp Khinh Chu thờ ơ nói, quả thật vậy, trong lúc ăn, nàng mãi suy nghĩ về lời Mai Oánh Oánh nói với Kiều Lạc, không cho cơm vào trong mũi là may lắm rồi.

Âu Dương chế nhạo,”Nhưng tổng giám đốc hôm nay tâm tình dào dạt đó nha.”

“Anh ta, anh ta mỗi ngày tâm tình đều rất tốt mà ……”Diệp Khinh Chu bĩu môi.

“Không phải đâu!”Dương Dương kích động nói,”Tổng giám đốc hôm nay mắt lấp lánh nha, cười đến gió xuân rạo rực nha……”

“Làm như tổng giám đốc giống cậu vậy.”Lệ Na xì một tiếng,”Lại còn lấp lánh,‘ gặp nam xuân’ à!”

“Mình chỉ so sánh thôi mà!”Dương Dương giải thích.

Âu Dương kéo Diệp Khinh Chu qua một bên, nhỏ giọng,”Qua đây …… Bọn họ đều không đứng đắn, cậu nói riêng cho mình thôi.”

Diệp Khinh Chu dở khóc dở cười,”Thật sự không có gì mà……”

Âu Dương biết rõ Diệp Khinh Chu không biết nói dối, cũng không có gan nói dối, vì vậy tỏ vẻ kinh ngạc nói,”Thật sự cái gì cũng không có?!”


Diệp Khinh Chu gật đầu.

Âu Dương chỉ tay lên mắt quầng thâm của nàng,”Vậy cớ gì hai mắt cậu đều thâm đen? Mình còn tưởng rằng cậu và tổng giám đốc cùng nhau gì gì, xúc động đến cả đêm không ngủ!”

“……”Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, kỳ thật tổng giám đốc dù rất mạnh mẽ, nhưng so với Kiều Lạc lại có phần thua, khiến cho nàng ngủ không ngon vốn là độc quyền có một không hai của Kiều ác ma.

Nói đến đây, nhân vật chính Ôn Nhược Hà mở cửa kêu Lệ Na vào văn phòng. Diệp Khinh Chu nhìn anh, đoán chừng anh tìm Lệ Na giao việc quảng cáo của Phi Nhã Điền Sản, trong lòng nàng không khỏi có phần áy náy, mặt đỏ lên, lại không biết rằng dù nàng áy náy hay đỏ mặt lại càng khiến Ôn Nhược Hà và những người xung quanh hiểu theo nghĩa khác.

Âu Dương lắc đầu bĩu môi,”Được rồi! Cậu đó nha, lúc này gan lớn quá rồi, nói dối cũng không thèm đỏ mặt nha!”

Một ngày trôi qua, đến lúc tan sở, Diệp Khinh Chu bắt đầu thở dài, buổi sáng nàng nhanh chân bỏ chạy ra khỏi nhà, nhưng bây giờ tan tầm, không thể không trở về.

Nên đối mặt Kiều Lạc như thế nào, đây là một vấn đề rất lớn.

Anh ta nói, chỉ cần anh muốn bọn họ có quan hệ khác, tất có thể có quan hệ khác.

Có điều mẹ nàng đã nói, Tiểu Chu phải nghe lời, không được sống gần Kiều Lạc.

Đáng tiếc bảy năm sau còn tệ hơn bảy năm trước, lần này ngay cả nơi để chạy trốn cũng không có.

Diệp Khinh Chu bỗng nhớ tới ngôi nhà ở chân núi Tử Dương, hầu như nửa năm nay nàng không hề ghé qua.

Nàng do dự một chút, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Kiều Lạc một tin nhắn, nói mình buổi tối không về nhà ăn cơm. Điện thoại vừa mới báo hiệu tin nhắn đã gửi đi, nàng đã lập tức tắt máy, sợ anh ta gọi lại.

Kỳ thật tắt điện thoại cũng không thể cản anh ta hồi âm, chỉ là nàng tạm thời không nhìn thấy cũng đủ rồi.


Núi Tử Dương nằm phía nam thành phố S, là một thắng cảnh nổi tiếng, toàn bộ biệt thự trong khu này đắt tiền nhất thành phố S. Trước kia cha Diệp Khinh Chu kịp nắm bắt được cơ hội mua mảnh đất hoang này lúc còn chưa bị khai phá. Vài năm qua, ngành du lịch thịnh vượng, giao thông mở rộng, bây giờ mấy tòa nhà trong thành phố này giá cao ngất trời. Trong khu đất này, ông dĩ nhiên chọn địa điểm tốt nhất làm chỗ ở cho mình.

Đây là nơi ông bước lên đỉnh huy hoàng, cũng là nơi đưa ông tới diệt vong.

Diệp Khinh Chu vẫn cảm thấy mình hạnh phúc, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ nếm qua khổ sở, mặc dù sau khi cha mẹ của nàng ly hôn ba năm, cuộc sống của nàng rất tốt. Học được chữ đủ, Diệp Khinh Chu đã có thể nhẫn nại được rất nhiều sự việc.

So sánh với bệnh tật kia, gần như tử vong, khốn cùng, những đau xót kia của nàng giống như công chúa phải gai mùng tơi.

Chỉ có người trải qua tử vong, mới có thể minh bạch, so với cái chết, hết thảy đau xót, hết thảy hận thù, hết thảy hết thảy, đều nhỏ bé và vô nghĩa.

Diệp Khinh Chu bấm mã số, mở cửa đi vào, mùi ẩm mốc xông lên, nàng vội mở cửa sổ cho gió lùa vào, xem ra căn nhà này đã lâu không ai ở, quả thật quá hoang vu.

Ngoài trời nóng bức, mà trong nhà lại mát rượi, hình như là bị bỏ trống quá lâu, đối với ngôi biệt thự này bốn mùa đã không còn phân biệt.

Trong phòng khách bộ dụng cụ pha trà đã phủ bụi, dưới bàn nước là một bao thuốc lá Trung Hoa đã bóc tem, vẫn đặt nguyên ở đó, tựa hồ như đợi ai đó chuẩn bị lấy đi.

Diệp Khinh Chu biết rượu và thuốc lá cực kỳ hại cho sức khỏe, nhưng cho tới hôm nay, nàng lại tình nguyện để phụ thân thích rượu nghiện thuốc lá. Nghiện rượu còn đỡ hơn bạch phiến, là thứ không chỉ hại sức khỏe, mà còn cướp đi mạng người.

Trong nhà phần lớn không có gì thay đổi, Diệp Khinh Chu kiểm tra một lần, thấy khí ga, điện nước đều không có vấn đề, vì vậy đi ra cửa chính, chuẩn bị trở về nhà. Nàng mới mở cửa, chợt nghe tiếng nói chuyện từ xa truyền đến, quay đầu nhìn lại, vài bóng người từ con đường nhỏ bên cạnh rừng đi tới biệt thự.

Ở phía sau khu biệt thự có đường xe chạy, đối diện với cửa chính chính là một con đường dành cho người đi lại, ngày xưa Diệp Khinh Chu sáng sớm thường xuyên chạy bộ dọc theo đường nhỏ nầy, chạy mãi đến chân núi, bò len núi.

Đoán chừng là một gia đình nào đó ở trong khu này, Diệp Khinh Chu cũng không để ý, khóa cửa, kiểm tra lại mấy lần, từ sân sau vắng vẻ cho tới cửa lưới sắt bên ngoài. Vừa lúc nhóm người kia đi đến trước nàng, trong đó một người đàn bà váy áo đỏ rực, vừa thấy Diệp Khinh Chu, tức thì dừng bước.

Diệp Khinh Chu khóa chặt cửa, đẩy vài cái, xác định không có vấn đề gì, mới xoay người, bỗng ngây ngẩn cả người.

Người đàn bà váy đỏ ngũ quan rõ ràng thâm trầm, trang điểm vừa phải, máy tóc quăn được búi lên gọn ghẽ, tôn lên dáng cao gầy, chính là Triệu Phi Nhã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.