Bạn đang đọc Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng – Chương 9
Chương 9
Lại một lần cung phụng sau đó, Diệp Khinh Chu vừa muốn đưa ví ra, đột nhiên ở đầu ngõ có một thanh âm quen thuộc vang lên : “A, quả nhiên mày bị trấn lột.”Diệp Khinh Chu cả kinh, quay lại nhìn về phía tiếng nói, đúng là Kiều Lạc đang vênh mặt lên đi tới.
Không riêng gì Diệp Khinh Chu, mà ngay cả đại tỷ và mấy tên lưu manh kia cũng ngẩn người ra : “Kiều Lạc à ?”
Kiều Lạc tiến lại gần, liếc ba người kia một cái : “Cũng chỉ tới thế mà thôi hả ? Trấn lột tiền của loại chuột nhắt này ….”Nói xong lại liếc Diệp Khinh Chu một cái : “Chỉ bằng cái loại này mà mày cũng phải giao tiền ra sao ?”
“Anh nói cái gì ?”Cả Diệp Khinh Chu và mấy tên lưu manh kia cùng đồng thanh.
Kiều Lạc ưỡn ngực thẳng dậy : “Chẳng lẽ còn không phải sao ?”
Lập tức, cả kẻ bị trấn lột và kẻ đi trấn lột cùng đen mặt, trong lòng thầm nói, dựa vào cái gì mà ngươi dám xem thường bọn ta chứ.
Gần đây Kiều Lạc tự nhiên lại có thêm khả năng đọc suy nghĩ của người khác, cậu hừ một tiếng, khóe miệng nhếch lên kiêu ngạo, không chút khách khí nói : “Bằng cái gì tao cũng nhìn thấu bọn mày”Lập tức khẳng định ngay một câu.
“Mày !”Một tên côn đồ không kiềm được, chuẩn bị vung nắm đấm lên, trong lòng Diệp Khinh Chu thầm cả kinh, nhưng lại có phần đắc ý : Xem đi xem đi, anh cho rằng anh là siêu nhân sao, dám tới khiêu chiến tổ chức bạo lực học đường, bây giờ chịu khổ đi. Vừa mới nghĩ thế lại cảm thấy có phần không đúng, tại sao mình lại đứng cùng phe với tổ chức bạo lực học đường chứ ?!
Chỉ thấy Kiều Lạc duỗi tay trái ra, nắm lấy nắm đấm của tên kia một cái, hơi bóp mạnh một cái, tên lưu manh nhỏ kia lập tức kêu lên đau đớn, cậu nói một cách thản nhiên : “Có chút tài mọn đấy mà cũng dám hung hăng sao, mày bảo tại sao tao lại nhìn thấu bọn mày ?”Trong mắt cậu lộ rõ vẻ thỏa mãn khoái lạc.
Vừa thấy Kiều Lạc chiếm thượng phong, ngọn cỏ đầu gió Diệp Khinh Chu lập tức quay ngoắt về phía cậu : “Đây là anh trai em nha, biết anh trai của em là ai không ! Anh ấy là chủ tịch hội học sinh đó, anh ấy có học Không Thủ Đạo đó. Chỉ cần anh ấy nhớ mặt mấy người, trường học sẽ lập tức đuổi học các người, đuổi hết !”
Có người làm chỗ dựa, Diệp Khinh Chu cũng lớn mật hơn được một chút, chẳng qua cũng muốn nịnh hót Kiều Lạc vài câu, chỉ sợ cậu nhìn ra vẻ hả hê lúc trước của mình. Mấy tên lưu manh kia và Kiều Lạc đều là học sinh năm thứ ba, tuy không cùng một lớp, nhưng cũng biết rõ Kiều Lạc có sức ảnh hưởng lớn trong trường học, bất quá từ trước tới giờ, bọn chúng đi học theo cái kiểu ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, thật không ngờ là vất vả lắm mới gặp được con dê béo lại chính là em gái của Kiều Lạc.
“Là em gái mày sao ?”Đại tỷ kia nói với vẻ khó tin, gần đây tiếng tăm của Kiều Lạc trong trường khá vang dội, nhìn qua nhìn lại cũng thấy không thể nào có một đứa em gái như vậy, nói thật, trấn lột Diệp Khinh Chu mấy lần, lần nào cũng làm nó cảm thấy như đang nằm mơ, trên thế giới này sao lại có người nhát gan như thế chứ.
Kiều Lạc gật đầu, sau đó duỗi tay phải ra : “Chúng mày lấy của nó bao nhiêu tiền, trả lại hết đây !”
Tên lưu manh vừa bị Kiều Lạc bẻ tay liền nói : “Lúc trước đều tiêu sạch rồi, sao mà trả được chứ ?”
Diệp Khinh Chu cũng gật đầu lia lịa, những thứ trước kia coi như mất, chỉ cần từ nay về sau không bị trấn lột tiếp là tốt rồi. Hơn nữa, mọi người cùng trong một ngôi trường, có mượn ít tiền cũng không tính là gì.
Có điều sự thật cũng giống y như sự nghi hoặc của đại tỷ, ở điểm này xem ra Diệp Khinh Chu cũng không giống như em gái của Kiều Lạc, bởi vì Kiều Lạc đã cười lạnh một tiếng : “Mặc kệ bọn mày làm cách nào, tóm lại, ngày mai phải trả lại hết tiền, không được thiếu một xu !”Vừa nói, cậu vừa bóp mạnh tay hơn, tên lưu manh nhỏ kia rên la thê thảm, đại tỷ mặt thoáng biến sắc : “Làm cách nào chứ ?”
Kiều Lạc liếc Diệp Khinh Chu một cái : “Chúng mày nói gì ?”
Đại tỷ trợn tròn hai mắt, sau đó gật đầu : “Tao biết rồi !”
Diệp Khinh Chu miệng tròn thành chữ O, rõ ràng đây là chủ tịch hội học sinh xúi giục lưu manh đi … đi…
Kiều Lạc thấy bọn chúng đã minh bạch, mới nới lỏng tay, sau đó cười phớt một cái, nụ cười có vẻ rất lương thiện ngọt ngào : “Vậy tao dẫn em gái tao đi về trước.”
Đại tỷ liền phất tay : “Ngày mai tao nhất định sẽ mang tiền tới trả lại em gái mày.”
Diệp Khinh Chu xách vội cặp sách hấp tấp đi theo Kiều Lạc về nhà : “Anh ơi, anh thật lợi hại nha…”Diệp Khinh Chu vừa nịnh nọt, trong lòng vừa mừng thầm, kỳ thật có anh trai cũng không tệ lắm.
Kiều Lạc hừ một tiếng nói : “Ngoại trừ tao, đừng ai nghĩ tới việc sai bảo mày.”
Chỉ bằng một câu nói này của cậu, Diệp Khinh Chu đã phát hiện, thực ra hành vi của cậu không phải xuất phát từ chính nghĩa, cũng không phải vì động cơ muốn bảo vệ em gái, mà chẳng qua là vì ích kỷ. Cô bé liếm liếm môi nói : “Cái … cái ví của em anh vẫn đang cầm.”giọng cô bé nhỏ líu ríu như muỗi kêu.
Kiều Lạc quay đầu, mở ví tiền ra, rút sạch tiền mặt trong ví, nhét vào túi của mình, sau đó trả lại ví cho cô bé.
“Tiền …”Diệp Khinh Chu khe khẽ nói.
Kiều Lạc cười nói : “Đây là tao giúp mày đòi về, cho nên là của tao.”
“Có điều…”Diệp Khinh Chu rưng rưng, rất muốn nói, hành động này của anh không phải cũng gọi là trấn lột sao ? Không, anh ta mới đúng là một kẻ trấn lột, vừa rồi không phải anh ta xúi giục đại tỷ kia đi kiếm cho ra tiền sao. Anh ta mới là người xấu nhất !
“A ! Đúng rồi.”Kiều Lạc nói tiếp : “Từ nay về sau, tiền tiêu vặt hàng tháng của mày đều phải đưa cho tao.”
“Vì sao vậy ạ ?”Diệp Khinh Chu lau vội nước mắt hỏi .
Kiều Lạc trả lời : “Nếu không có tao, tiền của mày cũng đưa cho bọn chúng hết…”
Có vẻ như cậu ta nói rất có đạo lý, Diệp Khinh Chu cũng gật đầu đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cô bé suy nghĩ kỹ một lát rồi mới kêu lên : “Nhưng anh là anh trai em cơ mà …”
“Anh trai ?”Kiều Lạc quay lại lườm nàng : “Thật không, vậy mấy đồng tiệt vặt này coi như mày hiếu kính anh trai mày đi, từ nay về sau, nếu ta muốn mày đi mua đồ, thì lấy tiền này ra mua.”
Diệp Khinh Chu lệ rơi như mưa, tiền tiết kiệm trong lợn của cô bé đều đã bị moi ra gần hết rồi. Bất quá khóc xong, nàng lại cười được ngay, cúi đầu cười trộm, Kiều Lạc không kiềm nổi phải quay đầu lại nhìn, gầy đây cậu có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng thủy chung vẫn đoán không ra suy nghĩ của cô bé, bởi vì suy nghĩ của cô bé không tuân theo bất kỳ logic nào : “Mày cười cái gì ?”
“Ha ha ..”Diệp Khinh Chu ngẩng đầu lên : “Nếu em đưa cho bọn họ thì mất sạch, nếu mua đồ giúp anh, thì còn được giữ lại tiền lẻ á.”
Kiều Lạc không nói được gì lập tức quay đầu đi tiếp, cô bé chính là người như thế, trước khi sự việc phát sinh luôn nghĩ tới chiều hướng xấu nhất, tự mình dọa mình, nhưng sau khi sự việc phát sinh luôn nghĩ theo chiều hướng lạc quan nhất, tự mình an ủi mình. Cuộc sống của cô bé là sự luân chuyển liên tục giữa tự dọa mình và tự an ủi mình, không có điểm cuối cùng.
Loại hành vi ích kỷ này của Kiều Lạc tựa hồ không thay đổi, Diệp Khinh Chu cảm thấy, bảy năm trước đây, cái quan niệm rằng mọi thứ đều thuộc về anh ta chẳng những không thay đổi, mà dường như còn sâu sắc hơn. Hơn nữa, bởi vì khoảng cách thời gian quá lớn, cái ham muốn chiếm giữ lại kèm theo hương vị muốn trả thù, làm Diệp Khinh Chu cảm thấy, chỉ sợ không chỉ công việc dễ bị mất, mà khéo mệnh cũng chẳng giữ được.
Từ sau cái đêm bị kinh sợ đó, Diệp Khinh Chu bắt đầu ăn nhân sâm như ăn củ cải, coi tổ yến như ổ gà, coi đại bổ hoàn như kẹo M&M, kết quả từ đó nàng mất ngủ hàng đêm, tới buổi chiều ngày thứ năm rốt cuộc bị đổ máu mũi.
Lúc đó, Kiều Lạc đang giúp nàng kiểm tra vết thương, Âu Dương đứng bên cạnh vẫn tiếp tục ồn ào : “Trời ạ, cũng không phải anh trai cậu cởi quần áo của cậu, chỉ là vén vạt áo lên, thế mà cậu chảy máu mũi cái gì chứ.”
Diệp Khinh Chu không nói được câu nào, Kiều Lạc liếc qua các loại thuốc bổ ở đầu giường nàng nói : “Em ăn như vậy, cẩn thận kẻo mũi miệng nóng quá.”
“Mình đã nói cậu không cần ăn nhiều như vậy mà “Âu Dương liền nói : “Bây giờ gặp hậu quả rồi đấy, đúng rồi, hình như hôm qua cậu còn bị táo bón nữa hả !”
Diệp Khinh Chu đỏ bừng mặt, líu ríu nói : “Những cái này cũng không cần nói to thế.”
“Sợ gì chứ !”Âu Dương nói một cách dõng dạc : “Cậu là người bệnh, anh ấy là bác sĩ, cậu là em gái, anh ấy là anh trai, cậu bị táo bón thì có gì mà phải xấu hổ chứ ! Tranh thủ nói cho bác sĩ, có phải vì cậu ăn nhiều quá, mắc bệnh trĩ rồi không ?”
Diệp Khinh Chu không nói được câu nào nữa, niềm vui lớn nhất trên đời này, là có một anh trai, mà đau khổ nhất, là có anh kế, niềm vui lớn thứ hai trên đời này, là có một người bạn, đau khổ thứ hai, là gặp phải bạn xấu.
“Em ăn lắm thuốc bổ như vậy làm gì ?”Kiều Lạc hỏi có vẻ qua loa, kỳ thật trong lòng anh hiểu rất rõ, có điều cố tình ép Diệp Khinh Chu phải nói ra miệng, quả nhiên nàng ta lắp bắp nửa ngày trời không nói ra nửa câu. Âu Dương không chịu nổi liền nói thay : “Cậu ấy sợ nghỉ lâu quá sẽ bị sa thải ạ.”
Kiều Lạc hơi gật đầu, quả thật đó đúng là tính cách của nàng ta, nhưng anh vẫn quay đầu lại liếc Diệp Khinh Chu một cái : “Chỉ vì nguyên nhân này sao ?”Ánh mắt ẩn dưới cặp kính của anh thoáng lóe lên một tia sáng, Diệp Khinh Chu rùng mình một cái, nuốt nước bọt đáp : “Chỉ vì lý do này thôi ạ.”
Kiều Lạc cũng không vạch trần nàng, chỉ liếc nàng một cái đầy thâm ý : “Vậy saooooooooo…”Chữ o cuối cùng kéo dài ra, làm Diệp Khinh Chu sợ tới mức không dám thở mạnh, hai tròng mắt đảo đi đảo lại, chỉ sợ anh nhìn ra manh mối. Bất quá điều đó mới là thứ Kiều Lạc muốn, ít nhất nàng ta sẽ phải mất mấy giờ liền để lo lắng về điều này.