Bạn đang đọc Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng – Chương 22
Chương 22
Đêm hôm đó, Diệp Khinh Chu cứ trằn trọc lăn lộn trên giường mãi, nhớ lại những lời của Âu Dương, tổng giám đốc đúng là người tốt, đáng tiếc lại quá xuất sắc, mang anh ra so sánh với mình quả rất khó coi. Hơn nữa, sự nghiệp như vậy biến người đàn ông thành nguy hiểm, lại đẹp trai, tương lai nhất định sẽ thăng tiến rất nhanh, trong lúc đó mình đã thành thiếu phụ luống tuổi hoa tàn ít bướm, nhất định sẽ bị bỏ rơi thê thảm
Quả là bi kịch nhân gian mà!
Cho nên Diệp Khinh Chu cảm thấy lấy chồng cũng y như mua đồ điện trong nhà, tốt gỗ hơn tốt nước sơn, càng hiện đại càng dối trá ẩu tả, nói rõ hơn một chút, nếu ngày nào đó chẳng may phải mua, thứ nhất sẽ chọn cái nào bền, thứ hai càng bỏ ít vốn càng tốt, tốt nhất sẽ không thương tâm tới mức vậy.
Thật ra từ xưa cho tới nay, Diệp Khinh Chu vẫn cảm thấy kết hôn cũng chỉ bởi vì nó là một loại nhu yếu phẩm của cuộc sống, hai người không hợp sống với nhau sẽ đến lúc phải tách ra, đấy đơn giản là một bài toán xác suất, mà thiên trường địa cửu* chỉ là một kết quả chiếm tỷ lệ rất nhỏ, rất nhiều người liều mạng tìm kiếm, mà đã quên rằng đây bất quá chỉ là một bài toán mà thôi.
Ví dụ như vậy rất nhiều, cũng không khó như việc tìm ra người đàn tốt, tùy tiện có thể chỉ ra ngay, như cha của nàng chẳng hạn. Lúc công ty nhà đất đang buôn bán phát đạt, coi ly hôn là phương thức trở thành lại một người đàn ông hoàng kim phong độ, cũng là lúc mối quan hệ đi tới bước đường cùng, không phải không yêu, cũng không phải còn yêu, bất quá chỉ là không còn là một loại cần thiết đối với nhau nữa thôi.
Khi ông cảm thấy rằng có một nhân tình xinh đẹp nóng bỏng có tác dụng thỏa mãn hư vinh, thì mẹ liền dẫn nàng rời đi, đích ngắm của cuộc sống của hai người đã không giống nhau, sự tín nhiệm cũng không giống nhau, tiếp tục duy trì hôn nhân bất quá chỉ giống những người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ cố sống cố chết giành lấy một số tiền mà thôi, mẹ Diệp ra đi rất tiêu sái, bà nói với cha Diệp : “Không có gì, đã làm người có ai không một lần hối hận”. Sau đó tiêu sái mang con gái đi tới một thành phố khác, trong lần phỏng vấn đầu tiên đã gặp cha Kiều.
Thực tế đã chứng minh, mẹ nàng quả là một người lợi hại, bởi vì mười năm sau, cha nàng thật sự đã hối hận, ông hận mình hồ đồ, hận mình từ bỏ vợ con, tuy Diệp Khinh Chu không đồng tình với hành vi ngày trước của ông , nhưng cũng không mong mẹ nàng quay đầu lại, có điều dù sao đi chăng nữa ông vẫn là phụ thân của mình, cho nên rốt cuộc Diệp Khinh Chu rời khỏi Kiều gia, về thành phố này, nàng một lòng một dạ muốn thoát khỏi Kiều ác ma, nhưng không biết rằng so với Kiều ác ma thế giới này còn lắm người đáng sợ hơn nhiều, mà sự ức hiếp cũng kinh khủng hơn hành vi của Kiều ác ma rất nhiều, có điều nàng khi đó, lòng tràn đầy vui mừng, giống như cái cảm giác vui mừng khi nàng theo mẹ của nàng vào nhà họ Kiều.
Nghĩ tới đây, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, vì cái gì nàng còn muốn ở cùng một chỗ với anh ta!
Vì cái gì? Vì cái gì?!
Nàng túm chặt mép chăn, nghĩ thế nào cũng không thể thông, không phải nàng và anh ta đã không còn quan hệ sao? Nghĩ tới đây, tay nàng sờ lên cổ, lại nhớ tới lúc Kiều Lạc cười xấu xa nói, “Đã không phải huynh muội, vậy đổi thành mối quan hệ khác đi.”
Chuyển sang, chuyển sang mối quan hệ khác… quan hệ gì mới được chứ?
Diệp Khinh Chu nhăn mặt nhíu mày, vì sao mỗi lời nói mỗi hành động của Kiều Lạc đều có thể gây chấn động lòng người như vậy, trái tim nhỏ bé của nàng bắt đầu đập thình thịch, nếu như mình cũng có khí chất cường đại ấy, có phải cuộc sống của mình đã khác hẳn rồi không ?
Đáng tiếc nàng thủy chung không có oai dũng đó, từ trước tới nay, càng bị ức hiếp lại càng nhu nhược, cái lý luận về việc nàng chỉ ôm con lợn không nỡ ăn lại tiếp tục, trong cuộc sống của con người, làm sao chẳng có lúc gặp phải sự không may, huống hồ người nào chẳng có lần chiếm tiện nghi của nàng, mỗi lần một chút, thỏa mãn bọn họ cũng chẳng khó mà, hơn nữa cứ góp nhặt như thế, rồi sẽ có một ngày hạnh phúc giống như con heo thịt tròn quay kia, tự động lăn tới trước mặt nàng .
Ăn ít cũng là phúc mà ! Hơn nữa mình cũng không thiệt thòi gì, ngủ sớm dậy sớm, vận động nhiều, làm việc nhiều, ngày trôi qua cũng rất phong phú.
Đang nằm bên cạnh Kiều Lạc chợt mở mắt, liếc thấy nàng đang chìm trong mơ màng cười khúc khích, liền ho khan một tiếng, Diệp Khinh Chu lập tức chết sững, quay đầu lại một cách cứng nhắc : « Anh …… không ngủ à?”
Kiều Lạc lót tay xuống gáy, quay đầu nhìn nàng, “Cô cười to quá.”
Khụ….. Nàng đã cười lớn đến thế sao……
“Bất quá tôi cảm thấy……”Kiều Lạc lại mở miệng, “Nếu con heo kia của cô bất ngờ gặp phải sự không may, không phải thịt heo của cả đời cô cũng bị mất thôi sao ?”
“Oái?!” Diệp Khinh Chu kinh hãi lăn một vòng, từ trên giường cao nửa thước té luôn xuống đất, quên cả đau đớn, mắt hoảng sợ, tay run rẩy chỉ, “Anh … anh làm sao biết được em đang nghĩ cái gì?!”
Kiều Lạc ngửa mặt nhìn lên trần nhà, “Thật ra lúc học y tôi vẫn cho rằng mình nên theo học khoa tâm lý, đáng tiếc thầy giáo của tôi cảm thấy nếu tôi theo con đường đó, thì thật làm khó cho cả bạn học lẫn thầy cô giáo, huống hồ ngành đó cũng không có khiêu chiến, nên tôi mới chọn ngoại khoa.”
« ……” Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, liếc mắt có thể nhìn thấu tâm tư người khác, Kiều ác ma thật sự quá nguy hiểm! Tổng giám đốc sao lại lấy anh ta ra làm ví dụ được chứ! Người như anh ta không thể tính là đàn ông được , anh ta chính là cái máy phân tích phát hiện nói dối thì đúng hơn !
Kiều Lạc chống tay ngồi thẳng dậy, khẽ nhếch miệng cười : “Hơn nữa tôi đọc tâm sự của người khác để châm chích.” Anh ta vươn người , duỗi thẳng cánh tay thon dài ra định kéo Diệp Khinh Chu đang ngồi trên đất dậy.
Nhắm vào nàng sao? Diệp Khinh Chu giật bắn mình, bao nhiêu năm ở cùng một tên đại biến thái như vậy, mà nàng vẫn còn sống sót, thật sự là kỳ tích nha! Nàng run rẩy giơ tay phải ra, Kiều Lạc nắm lấy, có điều tay đổ mổ hôi trơn trượt, một phát kéo tuột luôn hai chuỗi vòng châu mà nàng vẫn đeo ở cổ tay, Diệp Khinh Chu cả kinh, vội vàng rụt tay lại, nhưng Kiều Lạc đã nhanh hơn nàng một bước , túm chặt cổ tay nàng, lôi nàng lên giường, kéo tay nàng ra trước mặt, trên cổ tay, vết sẹo màu trắng nhạt tuy không đã rất mờ, nhưng không giấu nổi anh, anh nhướng mày, nhìn chằm chằm Diệp Khinh Chu, thấy nàng run rẩy toàn thân “ừm …… em muốn ngủ tiếp”
Kiều Lạc không hề có ý buông tay, bàn tay anh nóng bỏng, nắm chặt lấy cổ tay của nàng đến toát mồ hôi, “Bị đứt tay sao ?”
“A! Đúng đúng !” Diệp Khinh Chu vội vã tiếp lời : “Hồi trước có lần gọt quả táo, bị trượt tay, cắt đến tận đây, hi hi ……”
Kiều Lạc nheo mắt nhìn nàng, suy nghĩ một chút, khẽ nâng cánh tay nàng lên, anh cười nhẹ, “Đây là tay phải, không ngờ em gái của anh lại dùng tay trái gọt táo nha, được rồi , gọt liền một quả cho anh xem.”
“……” Diệp Khinh Chu lập tức choáng váng, nàng đúng là ngu ngốc mà! Lại có thể phạm sai lầm như vậy?! Không đúng, nàng nhìn Kiều Lạc với đôi mắt lưng tròng, là bởi anh ta quá hắc ám, ai thèm để ý tới cái chi tiết này đâu chứ, tỉ mỉ quá mất!
“Thế nào?” Thói quen của Kiều Lạc là, đầu tiên đoán đúng tâm tư người ta, làm người ta sợ chết khiếp, sau khi đoán đúng lại còn giả bộ hồ đồ, làm người ta á khẩu không trả lời được, “Không muốn gọt táo sao?”
“Em không làm được……” Diệp Khinh Chu rưng rưng.
“Không à……” Kiều Lạc lại nâng cánh tay nàng lên một chút, Diệp Khinh Chu bị kéo đến phát đau, kêu một tiếng, anh hơi nhếch miệng, đôi mắt không mang kính sâu thẳm một cách đáng sợ, “Vậy mau nói cho tôi hết đi.”
Diệp Khinh Chu cắn cắn môi, mắt hơi đảo một chút, cố giãy mạnh một cái, thoát khỏi tay Kiều Lạc, ánh mắt trở nên kiên quyết : “Không nói!”