Thủy Tú Sơn Minh

Chương 24


Đọc truyện Thủy Tú Sơn Minh – Chương 24

Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

Khi Mai Tử Thất trở lại Nam Lăng vương phủ, đã qua giờ Tuất. Trong vương phủ đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào. Người hầu chạy nhanh, thị vệ đi qua, vô cùng bận rộn. Trong đại sảnh, Nam Lăng Vương đang phẫn nộ rít gào, mọi người sợ đến câm như hến.

Mai Tử Thất không cần nghe, cũng có thể đoán được nội dung gào thét. Hắn lắc lắc đầu, vòng qua đại sảnh, hướng phòng ngủ của Úy Trì Minh Nguyệt mà đi.

Cửa phòng Úy Trì Minh Nguyệt tụ tập một đám tỳ nữ, nhìn thấy Mai Tử Thất đến, nhóm tỳ nữ đều chào đón, mặt lộ vẻ sầu khổ.

Mai Tử Thất hiểu rõ gật gật đầu, gõ cửa phòng, đẩy cửa đi vào.

Đến khi nhìn vào trong phòng, hắn không khỏi nhíu mày. Trong phòng bàn nghiêng ghế ngã, bình vỡ chén đổ. Trâm vòng lộn xộn, son phấn tứ tung. Mành châu gỗ trầm, xé rơi trên đất. Màn lụa xanh nhạt, xé rách thành miếng…… Chỉ thấy bên trong bừa bãi, Úy Trì Minh Nguyệt ngồi trên đất, nằm ở mép giường, khóc cực kỳ bi ai.

Mai Tử Thất đi qua, vỗ nhẹ bả vai của nàng.

Úy Trì Minh Nguyệt ngẩng đầu, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Tiên sinh……”

Mai Tử Thất thấy nàng mặt đầy nước mắt, trong lòng khổ sở, dịu dàng nói: “Tiểu Tứ a, đừng khóc. Hôm nay tiên sinh thất thủ, lần sau tiên sinh nhất định sẽ bắt hắn trở về, đánh hắn cho ngươi hết giận.”

“Đừng nhắc tới hắn!” Úy Trì Minh Nguyệt thê thanh quát, “Không được nhắc tới hắn! Ta không muốn nghe được tên của hắn! Ta đời này cũng không muốn thấy hắn!”

Nghe được lời nói này, lại nghĩ tới lời Địch Tú nói mới vừa rồi, Mai Tử Thất càng phiền muộn, hắn than nhẹ một tiếng, nói: “Đều là tiên sinh không tốt, chuyện hắn khôi phục, tiên sinh sớm nên nói cho ngươi mới đúng……”

“Ta nói, đừng nhắc tới hắn!” Úy Trì Minh Nguyệt bịt tai, vừa khóc vừa nói.

Mai Tử Thất bất đắc dĩ, cũng không khuyên nữa. Hắn đứng dậy, cười yếu ớt, như tự nói thì thầm: “Tử huệ tư ngã, khiên thường thiệp trăn. Tử bất ngã tư, khởi vô tha nhân…… (Chàng còn tưởng nhớ đến em đây, sông Trăn quần vén lội ngay theo cùng, nếu chàng chẳng nhớ chẳng trông, em theo kẻ khác, há không còn người…).”

Úy Trì Minh Nguyệt nghe được những lời này, dừng lại tiếng khóc, kinh ngạc nhìn hắn.

Mai Tử Thất cũng không nói thêm một câu nào, xoay người đi ra ngoài. Mới ra ngoài cửa, đã thấy đám tỳ nữ giai dựa vào tường cung kính đứng yên, lặng ngắt như tờ.

Minh Sương Thần đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn thấy Mai Tử Thất đi ra, nàng khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “Mai tiên sinh.”

Mai Tử Thất hành lễ, tôn một tiếng “Quận chúa”, liền chào từ giả cáo lui.

Minh Sương Thần gọi hắn lại, lạnh giọng nói: “Tiên sinh, huynh đã sớm biết tiểu tử kia là giả ngu?”

Mai Tử Thất nghe vậy, thở dài: “Phải.”


“Mai cốc cùng Nam Lăng vương phủ ta từ trước đã giao hảo, ta thật sự không rõ, huynh vì sao lại cùng một giuộc với tiểu tử kia, lừa gạt Minh Nguyệt.” Minh Sương Thần thần sắc không vui, hỏi như thế.

“Lừa gạt, là dựa vào đâu mà nói?” Mai Tử Thất nói.

Minh Sương Thần nhíu mày, nói: “Lời này của tiên sinh, là nói ta xử oan hắn?”

“Quận chúa không sai, là ta sai rồi.” Mai Tử Thất buồn bã trở lại, nói, “Ta một lòng cho rằng, chỉ cần tình chân ý thật, liền có thể có hi vọng. Cũng không nghĩ là, dù có tình cảm chân thành, dù rằng quên cả sống chết, cũng không thiếu được một chút si, một chút ngốc. Càng tỉnh táo, càng tuyệt vọng. Thật đáng buồn……

Minh Sương Thần nghe được lời này, mở miệng xen lời hắn: “Tiên sinh, huynh rốt cuộc muốn nói gì?”

Mai Tử Thất nở nụ cười, “Quận chúa, kỳ thật ta đã sớm biết, những năm gần đây, người tối chú ý không phải ‘Tử bất ngã tư’ (chàng không nhớ ta), mà là ‘Tử’ chưa từng ‘Khiên thường thiệp trăn’ (chàng chưa từng lội qua sông Trăn, ý nói không cố gắng vượt qua).”

Minh Sương Thần thần sắc khẽ biến, nhất thời trầm mặc.

“Chỉ cần có ý niệm bỏ đi, sẽ trở thành người lạ.” Mai Tử Thất cười than một tiếng, lại đem chủ đề quay trở về, “Ta không cùng một giuộc với tiểu tử kia, chỉ là không muốn nhìn thấy việc bất đắc dĩ như thế thôi……” Mai Tử Thất lại nhìn đám tỳ nữ ở bên cạnh kia một cái, cười nói, “Quận chúa a, đáng tiếc người không biết tiểu tử kia lúc ngây ngốc có bao nhiêu đáng yêu đâu.”

Lời này vừa nói ra, trong đám tỳ nữ liền có tiếng cười.

Minh Sương Thần nhíu mày, nhìn nhìn Mai Tử Thất, bất mãn nói một câu: “Không hiểu sao cả.”

Nàng dứt lời, phất tay áo bỏ đi, không nói thêm lời nào.

Mai Tử Thất nở nụ cười, nhìn nàng rời đi, trong mắt có chút phiền muộn, gạt không tan.

Hừng đông hôm sau, Nam Lăng vương phủ trở lại yên bình, công văn truy bắt Địch Tú cuối cùng cũng không có phát ra, thật dày đặt trong thư phòng của Minh Sương Thần……

……

Lại nói ở ngoài ngàn dặm, trong Úy Trì sơn trang vẫn an bình như trước.

Từ khi “Trấn hồ” bị trộm, đã qua ba tháng có hơn. Mặc dù vẫn tìm kiếm, nhưng cuối cùng cũng không tìm được. Mà Úy Trì Tư Nghiễm tựa hồ cũng không sốt ruột, càng khiến mọi người suy đoán nhiều.

Vào tiết thanh minh, mưa phùn đầy trời, thời tiết lành lạnh. Đào hồng liễu xanh, nhuộm một lớp sương mỏng, đẹp như tranh vẽ.

Giờ Dậu, phó tổng quản đi vào cửa sơn trang, dặn dò thủ vệ đốt đèn.

Lúc này, trong màn mưa, có người che dù đến.


Phó tổng quản tinh tế vừa nhìn, không khỏi kinh ngạc. Đám thủ vệ bên cạnh cũng nhận ra người tới, đều lộ vẻ e ngại. Phó tổng quản chấn định tâm thần, tiến lên vài bước, chính thanh quát: “Địch Tú, ngươi còn có can đảm trở về!”

Địch Tú nhẹ nhàng nâng dù, nhìn phó tổng quản một cái. Hắn mỉm cười, mở miệng nói: “Mấy tháng không gặp, phó tổng quản gan dạ sáng suốt càng xuất chúng, Địch mỗ bội phục.”

Phó tổng quản nghe được lời này, trong lòng hoảng hốt. Hắn vốn là người ngoài mạnh trong yếu, nay ngay cả hung tướng cũng không giả vờ được. Hắn ra đón, cười nói: “Ách…… Địch tổng quản, ngài trăm ngàn lần đừng hiểu lầm……” Hắn đè thấp giọng, nhìn nhìn mọi nơi, nói, “Địch tổng quản, ta là sợ ngài trở về có nguy hiểm a……”

Hắn lời còn chưa dứt, chợt nghe giọng nói Úy Trì Tư Nghiễm ở sau lưng vang lên:

“Địch tổng quản, ngươi đã trở lại.”

Địch Tú khép dù, thấp người hành lễ, tôn nói: “Địch Tú tham kiến trang chủ.”

Úy Trì Tư Nghiễm tươi cười ôn hòa, nói: “Xem ra ngươi đã khôi phục a.”

“Nhờ hồng phúc của trang chủ.” Địch Tú đáp.

“Như thế là tốt rồi.” Úy Trì Tư Nghiễm đi lên, đưa tay vỗ vỗ bả vai Địch Tú, cười nói, “Ngươi là phụ tá đắc lực của ta, sơn trang không thể thiếu ngươi a. Mau vào đi.”

Địch Tú gật đầu, đáp lên tiếng. Cất bước vào trang, khi đến cửa, hắn lại quay đầu, nhìn phó trang chủ một cái.

Phó trang chủ tâm vốn yên đã bị nhảy lên, mồ hôi lạnh không khỏi túa ra.

Địch Tú mỉm cười, không hề để ý tới hắn, xoay người vào trang.

Đợi hắn đổi qua quần áo, Úy Trì Tư Nghiễm đã chuẩn bị tiệc rượu, thay hắn tẩy trần. Trưởng nam thứ tử, cùng thứ nữ tam nữ, đều đến bữa tiệc. Mọi người vẫn cười nói như thường, hoà thuận vui vẻ. Nhưng ẩn dưới nụ cười, tâm tư giấu kín, sâu không lường được.

Rượu quá ba tuần, Úy Trì Tư Nghiễm mở miệng hỏi: “Địch tổng quản, tứ nữ kia của ta điêu ngoa tùy hứng, mấy tháng này ngươi ở cùng nó, cũng khó cho ngươi.”

Địch Tú thần sắc bình tĩnh, nói: “Trang chủ nói quá lời. Mấy tháng nay, tứ tiểu thư đối với thuộc hạ chiếu cố có thừa. Nhờ như vậy, chứng bệnh của thuộc hạ mới có thể khỏi hẳn.”

“Ồ, không biết là cao nhân phương nào, có y thuật như vậy?” Úy Trì Tư Nghiễm hỏi.

“Mai cốc tán nhân.” Địch Tú đáp.

Úy Trì Tư Nghiễm cười nói: “Từng nghe Mai cốc tán nhân y thuật cao siêu, lại tinh thông bùa chú. Địch tổng quản bị chứng bệnh kỳ quái, chẳng lẽ là do chú pháp?”


Địch Tú nghe được câu hỏi này, ngẩng đầu cố ý vô tình nhìn nhị tiểu thư Úy Trì Thái Ngọc một cái.

Úy Trì Thái Ngọc trong lòng vi kinh, trên mặt cũng không lộ thanh sắc.

Địch Tú không nhanh không chậm nói: “Thuộc hạ không dám lừa gạt trang chủ. Đêm đó ‘Trấn hồ’ bị trộm, thuộc hạ phụng mệnh truy tìm……”

Lời này vừa nói ra miệng, Úy Trì Thái Ngọc đã sinh kinh hãi, không thể không hạ mắt che dấu nỗi lòng.

Địch Tú lại nói: “Cũng không nghĩ tặc nhân kia dưới tình thế cấp bách, mở ‘Trấn hồ’ ra……”

Úy Trì Tư Nghiễm nghe vậy, cũng khẽ nhíu mày.

“Chuyện sau đó, thuộc hạ không hay biết gì cả. Chắc hẳn, chứng bệnh của thuộc hạ, là do thiên hồ dựng lên.” Địch Tú lạnh nhạt nói xong.

Úy Trì Tư Nghiễm nhíu mày thở dài: “Thiên hồ vật ấy, chung quy cũng không phải vật phàm phu tục tử như ta có thể giữ. Nay đánh mất, có lẽ là thiên ý. Thôi được rồi, từ nay về sau, ai cũng không được nhắc lại việc này.”

Úy Trì Thái Ngọc mặc dù không hiểu rõ bên trong, nhưng cũng thoáng thả tâm.

Úy Trì Tư Nghiễm giơ tay, thay Địch Tú châm một ly rượu, cười nói: “Một phen thăng trầm, thiếu chút nữa chậm trễ chuyện tốt.” Hắn nhìn Úy Trì Thái Ngọc một cái, nói, “Địch tổng quản, việc hôn sự của ngươi cùng Thái Ngọc, ta vẫn để ở trong lòng.”

Địch Tú cười bưng ly rượu lên, nói: “Trang chủ nâng đỡ.”

“Địch tổng quản đừng khiêm tốn. Ngươi cùng Thái Ngọc trai tài gái sắc, đúng là trời đất tạo nên một đôi.” Úy Trì Tư Nghiễm nói, “Nay, ngươi bình an trở về, liền chọn ngày lành tháng tốt, hoàn thành hôn sự đi.”

“Mọi chuyện tùy ý trang chủ an bài.” Địch Tú cung kính trả lời.

Úy Trì Tư Nghiễm mỉm cười gật đầu, vẻ mặt tràn đầy vẻ vui mừng. Trên bàn mọi người thấy tình trạng như vậy, đều kính rượu chúc mừng.

Một hồi mở tiệc vui vẻ, ước chừng đến giờ Tý, mới tan tiệc.

Úy Trì Thái Ngọc lòng tràn đầy nghi hoặc, không dám ở lâu, lập tức trở về phòng. Nàng bảo tỳ nữ lui ra, đóng chặt cửa phòng, thoáng hạ tâm tình.

Lúc này, nàng bỗng nhiên phát hiện trong phòng có người, vội vàng xoay người. Chỉ thấy bức rèm che khẽ nhúc nhích, người vén màn ra kia, chính là Địch Tú.

“Nhị tiểu thư.” Địch Tú mỉm cười, gọi một tiếng.

Úy Trì Thái Ngọc nhăn mi lại, chịu đựng kinh hoàng, nói: “Địch tổng quản, lá gan thật lớn, dám tiến vào phòng của ta.”

Địch Tú ngồi bên bàn, nói: “Nhị tiểu thư, ngươi và ta đã định thân, hà tất làm như không quen.” Hắn nhẹ nhàng xoa tay phải mình, lại nói, “…… Trước đây không lâu, nhị tiểu thư đối với Địch mỗ cũng thật chiếu cố a.”

Úy Trì Thái Ngọc nhìn tay phải hắn, nhớ tới lúc trước nàng tập kích Úy Trì Minh Nguyệt, từng cùng hắn giao thủ, ác độc giẫm qua tay phải của hắn. Nàng chau mày, thoáng suy nghĩ, nói, “Mới vừa rồi ngươi không ở trước mặt trang chủ vạch trần ta, là muốn ta thiếu ngươi ân tình. Ngươi muốn ta báo đáp như thế nào?”


Địch Tú hạ mắt, nói: “Rất đơn giản, thành thành thật thật thành thân cùng ta là được.”

Úy Trì Thái Ngọc khinh miệt cười, nói: “Không có khả năng.”

“Nhị tiểu thư……” Địch Tú thoáng lạnh như băng, “Địch mỗ không phải thương lượng với ngươi.”

Úy Trì Thái Ngọc nghe vậy, không thể mở miệng.

Địch Tú liếc nhìn nàng một cái, nói: “Địch Tú hôm nay trở về, thấy ngươi cùng tam tiểu thư bình an, đã biết tứ tiểu thư chắc chắn đối với việc tập kích chưa đề cập qua. Cũng may mà như thế, mới tha cho các ngươi kéo dài hơi tàn…… Nay, ngươi ngoại trừ cùng ta hợp tác, không còn đường khác.”

Úy Trì Thái Ngọc suy nghĩ một lát, nói: “Ngươi muốn như thế nào?”

“Nhị tiểu thư mấy năm nay trăm phương ngàn kế, sớm huấn luyện được một đám cao thủ, đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Nhưng ta với ngươi hao tổn, sao không liên thủ diệt trừ kẻ đối đầu?” Địch Tú nói, “…… Ngươi thành thân cùng ta, bất quá chỉ là diễn trò. Đợi đến ngày ấy, mọi người tề tụ. Diệt sạch tất cả, chẳng phải sạch gọn sao.”

Úy Trì Thái Ngọc thần sắc kinh hãi, “Ngươi là muốn nuốt trọn Úy Trì sơn trang?!”

Địch Tú cười khẽ, “Nếu sự có thể thành, ngươi làm chủ nhân thiên hồ của ngươi, ta chấp chưởng Úy Trì sơn trang của ta. Như thế nào?”

Úy Trì Thái Ngọc thoáng chần chờ, vẫn chưa trả lời.

Địch Tú đứng dậy, nói: “Trước mắt là thời điểm tồn vong của ta và ngươi, thành bại quyết định trong trận này, nhị tiểu thư suy nghĩ kĩ đi.”

Úy Trì Thái Ngọc thấy hắn phải rời khỏi, mở miệng gọi hắn lại, lạnh giọng hỏi: “Địch Tú, nếu ngươi muốn tranh quyền đoạt thế, chọn tứ muội ta, chẳng phải càng thêm thỏa đáng sao?”

Địch Tú chợt ngừng bước chân, thoáng trầm mặc, sau đó cười đáp: “Nói ra thật xấu hổ. Địch mỗ vốn cũng tính như thế, chỉ tiếc bị quận chúa nhìn thấu, không thể không lui mà tính bước tiếp theo.”

Úy Trì Thái Ngọc dường như có hoài nghi, nhưng cũng không có hỏi.

Địch Tú trước khi đi, lại dừng chân, tự nói một câu: “…… ‘Lạc Vân kiếm pháp’ của ta, là Hướng Dục truyền dạy.”

Nghe được tên này, Úy Trì Thái Ngọc khẽ run lên, thần sắc bi thương.

“Mà người dạy hắn kiếm pháp, là ngươi……”

Úy Trì Thái Ngọc nghe xong, nhắm hai mắt, cưỡng chế cảm xúc, nói: “Được. Ta với ngươi thành thân……”

Địch Tú nghe vậy, hơi gật đầu, cũng không ở lâu.

Lúc này, bóng đêm thâm trầm, mưa rơi càng lớn. Cảm giác lạnh lẽo, đánh vào lòng. Hắn nhìn mưa phùn, nhẹ nhàng thở dài, tự nói:

“Nhanh……”

……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.