Thủy Triều Đen

Chương 54


Đọc truyện Thủy Triều Đen – Chương 54

Máu trong người Hauck như đông cứng lại. Anh bước ra phía cửa sổ, nhìn qua mấy tấm rèm rủ. Phòng làm việc của Dietz nằm ở phía sau, không có cách nào có thể xác định được người đang đi vào là ai. Anh lấy khẩu Sig 9 ra khỏi bao, kiểm tra kẹp đạn. Anh hoàn toàn bất lợi trong trường hợp này – không có lệnh bắt, không lực lượng yểm trợ. Núp trong nhà, Hauck cầu mong sao đó không phải là Dietz.

Anh nghe tiếng gõ cửa. Tiếng người gọi to “Phil? ” Rồi sau một giây ngừng lại, vang lên một âm thanh khiến nhịp tim Hauck tăng vọt. Đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa cửa trước. Có người đang mở khóa. Rồi giọng đàn ông tiếp tục gọi.

“Phil? ”

Hauck trốn phía sau cánh cửa phòng làm việc. Không có đường nào ra được. Dầu người đó có là ai thì hắn cũng đã vào tới trong nhà. Hauck nghe tiếng bước chân tới gần, tiếng sàn gỗ oằn mình kẽo kẹt. – “Phil, anh có đấy không? ”

Tim Hauck đập loạn xạ. Hoảng sợ, anh chợt nghĩ không hiểu chiếc Bronco của mình có bị ai phát hiện hay không. Anh biết sớm hay muộn thì người mới bước vào nhà đó, nếu đi một vòng quanh nhà, cũng sẽ phát hiện ra tấm cửa kính phía sau đã bị đập vỡ và hắn sẽ lần tới phòng làm việc. Bất cứ người nào. Hơn nữa, Hauck đột nhập vào nhà hoàn toàn bất hợp pháp. Không có lệnh bắt giữ. Không thông báo cho cảnh sát địa phương. Anh có thể phải hầu tòa chỉ với lý do mang súng. Tiếng bước chân tiến dần tới gần. Hauck không biết mình nên làm gì. Anh biết rằng anh đang tự đưa mình vào một tình huống rất xấu, và tình huống này đang xấu dần thêm đi từng giây một. Người vừa vào đang đi vòng quanh nhà. Liệu có nên bỏ chạy không?

Bỗng nhiên một việc xảy ra khiến máu trong người Hauck như đông cứng lại: Chiếc máy in khốn kiếp đột nhiên làm việc.

Mấy trang thông tin Hauck mới đặt vào khay bỗng chạy qua cửa in. Tiếng máy in làm việc chẳng khác nào tiếng chuông báo động vang lên.

“Phil!”

Tiếng bước chân tiến tới gần hơn. Phía sau cánh cửa, Hauck nắm chặt khẩu Sig, ép mạnh nòng súng vào bên má. Chiếc máy in tiếp tục chạy. Anh không thể nào dừng nó lại được! Nghĩ đi chứ, làm gì bây giờ chứ?

Hauck cứng người khi nghe tiếng sàn nhà cọt kẹt khi người vừa vào đi vòng qua góc nhà. Hắn ngó vào trong phòng. Hauck đứng yên, cứng ngắc như một tấm gỗ. “Phil, tôi không biết là anh đang ở đây..” Gã đàn ông ngừng lại, vẫn đứng ở cửa ra vào. Mấy trang giấy vẫn tiếp tục chạy qua máy in, từng tờ một. Hauck nín thở. Khốn thật…


Một giây sau, cánh cửa phòng đập mạnh vào ngực Hauck, khiến anh bất ngờ và làm tung khẩu Sig. Ánh mắt Hauck đuổi theo khẩu súng, cánh cửa lại đập mạnh vào người anh một lần nữa, lần này vào đầu, khiến anh choáng váng, khẩu súng văng ra sàn nhà, kêu lọc cọc. Gã đàn ông đập cửa vào người Hauck thêm một lần nữa, lần này cả người hắn lao vào cánh cửa, bản lề cửa ép mạnh vào tay phải anh. Cuối cùng, Hauck dồn cả sức mạnh của mình đẩy cánh cửa, đập mạnh với hết lực mình có, làm gã đàn ông lăn vào trong phòng.

Gã đàn ông để đầu đinh, mũi to, má chảy máu vì cú cùi chỏ. Hắn trừng trừng nhìn Hauck giận dữ. – “Mày làm cái quái gì ở đây vậy? Mày là thằng nào?”

Hauck trừng mắt nhìn lại. Anh nhận ra ngay đã gặp hắn trước đây. Hắn chính là nhân chứng thứ hai. Nhân chứng mặc áo khoác mùa đông trong vụ tai nạn AJ. Hắn là huấn luyện viên môn chạy thì phải.

Hắn là Hodges.

Cả hai nhìn nhau với ánh mắt trừng trừng kinh ngạc.

Hodges lên tiếng. – “Là mày à! ”

Hauck liếc nhìn khẩu súng bị văng ra sàn nhà trong khi Hodges vớ lấy thứ gần mình nhất, một chiếc sừng chạm trổ làm vật trang trí đặt trên bàn, lao về phía Hauck, đâm thẳng đầu nhọn của chiếc sừng qua lớp áo len, xé toạc lớp da phía trong. Hauck rú lên. Chiếc sừng đâm thẳng vào một bên ngực anh, những rẻ xương sườn anh như bị hun trên lửa.

Hodges tiếp tục quật mạnh vào anh một lần nữa. Hauck vụt mạnh vào cánh tay còn lại của gã để chặn cú đánh, kẹp chặt nó lại trong khi Hodges lấy hết sức dùng cánh tay còn lại ép mạnh vào cổ anh. Hắn đè lên người Hauck, ngay chỗ vết thương trên ngực.

“Aaaaaaa!”

“Mày làm gì ở đây?” – Hodges hét lên.


“Tao đã biết tất cả.” – Hauck gầm gừ đáp lại. – “Tao biết chuyện gì đã xảy ra.” Máu rỉ ra từ chỗ rách, ướt đầm chiếc áo len. – “Hết rồi, Hodges. Tao đã biết rõ về mấy vụ tai nạn đó.”

Hauck căng người đẩy những ngón tay của Hodges lại, quờ tay với lấy cán sừng, nhưng lại trượt ra. Anh ép mặt vào người Hodges, tóm chặt lên bên sườn hắn. – “Tao biết tất cả đều đã được dàn dựng lên. Tao biết chúng được dựng lên để bảo vệ Charles Friedman và công ty dầu lửa Dolphin. Cảnh sát đang điều tra vụ này.” – Hauck vẫn còn choáng váng vì mấy đòn tấn công ban đầu, còn đang hụt hơi, không kịp thở, cổ anh đau buốt. Mạch đập dồn nơi Hodges bóp chặt. – “Mày tiêu rồi, con ạ”

“Cảnh sát…” — Hodges nhắc lại ngờ vực. – “Vậy thì mày là thằng khốn nào hả, là tiền trạm chắc?”

Mắt hắn trợn trừng, liếc nhìn chiếc lò suởi, vớ lấy que cời, lấy hết sức đập. Chiếc que cời chỉ cách đầu Hauck vài inch, đập mạnh vào bức tường phía sau anh. Vữa vụn bay tung toé trên sàn nhà. Hauck đâm thẳng đầu vào người Hodges, đẩy hắn ngã vào chiếc bàn phía sau, sách, ảnh văng tung toé trên hai người, chiếc máy in từ trên giá rơi sập xuống.

Cả hai lăn tròn trên sàn nhà. Cuối cùng, Hodges lật người lên trên. Hắn rất khoẻ. Có lẽ vài năm trước đây Hauck có thể thắng được gã, nhưng giờ thì anh vẫn còn choáng váng do mấy cú đập cửa và vết thương phía bên ngực. Hodges tấn công như không còn gì để mất. Hắn dùng gối đè chặt vào háng Hauck, khiến anh cảm thấy như có lửa đốt cháy tận ruột gan. Hắn lại vớ lấy que cời, cầm ngang hai tay, chẹn vào ngực Hauck như kẹp ê-tô (1), ép dần về phía cổ.

Hauck nghẹn thở.

“Mày nghĩ là chúng tao làm thế để bảo vệ Charles à?” – Hodges nói, mặt đỏ bừng. – “Mày không biết cái quái gì hết.” – Hắn tiếp tục ấn mạnh que còi về phía cổ họng Hauck. Hauck cảm thấy khí quản đang hẹp lại dần như có những móng sắc đang siết chặt lấy phổi anh ngày càng mạnh hơn. Anh cố tìm cách lăn người đè lên đối thủ, thúc đầu gối vào hắn, nhưng anh lại bị ép mạnh xuống, thanh sắt đang từ từ lấy đi mạng sống của anh. Hauck cảm thấy máu đang dồn lên mặt, sức anh đang yếu dần đi, hai lá phổi như muốn vỡ tung.

Hodges sẽ giết anh mất.

Vùng vẫy, Hauck cố tìm mọi cách để đẩy thanh cời ra khỏi cổ. Hơi thở đã trở nên tuyệt vọng, hai lá phổi bị ép chặt lại vì thiếu dưỡng khí. Máu như muốn vọt tung ra khỏi đầu anh. Chính lúc đó, Hauck bỗng thấy khẩu súng đang gồ lên dưới lưng mình. Hodges vẫn ép mạnh anh xuống nhưng anh đã tìm cách nhấc vai lên và đưa một bàn tay với ra sau lưng, tay còn lại đẩy mạnh gọng kìm của Hodges ra khỏi cổ. Ngón tay run rẩy, Hauck sờ thấy họng súng bằng sắt ấm nóng, xoay dưới lưng tìm lấy báng.


“Dừng lại. ” – Hauck hổn hển. – “Để tao nói. Dừng lại.”

“Làm sao mày tới được đây? ” — Hodges hét vào mặt anh. – “Mày phát hiện ra bằng cách nào?” – cổ họng Hauck như có ai đó đang dùng cuốc cào xới tung lên. Cuối cùng thì anh cũng nắm được lấy báng khẩu Sig. Vẫn để khẩu súng duới lưng, anh thận trọng di chuyển tay.

“Bằng cách nào?” – Hodges hỏi, hai đùi hắn ép mạnh haì chân Hauck, ép nốt phần không khí cuối cùng ra khỏi phổi anh.

Tất cả những gì Hauck làm vào lúc đó là rướn người lên một chút, tạo một khoảng trống nhỏ để kéo bàn tay cầm súng ra ngoài, bởi Hodges đã phát hiện ra ý định của anh. Vì vậy, hắn ép người càng mạnh hơn, đè đầu gối mạnh hơn xuống tay Hauck, ép que cời mạnh hơn nữa xuống thanh quản Hauck.

Phổi Hauck muốn nổ tung.

Vai Hauck bị ép xuống chặt đến nỗi không thể nhằm bắn. Hauck gắng vòng ngón tay quanh cò súng, nhưng đầu nòng súng lại bị ép chặt vào người anh. Anh thậm chí còn không biết nòng súng trỏ vào đâu, chỉ biết rằng mình không còn sức nữa, không còn dưỡng khí nữa… Không còn thời gian nữa. Anh cố gắng chịu đựng cơn đau từ vết thương bên mé ngực.

Và bóp cò – một tiếng nổ cự ly gần, nghẹt lại.

Hauck thấy người rung lên. Cơn chấn động dường như dội lại bên trong cả hai kẻ đối đầu. Hauck căng người, chờ đợi một cơn đau ập đến.

Nhưng không.

Mặt Hodges nhăn lại trên người Hauck. Thanh sắt cời lò sưởi vẫn vắt ngang cổ Hauck. Mùi thuốc súng xông lên nồng nặc dưới mũi anh. Và từ từ, chầm chậm, lực ép lên cổ họng anh dần tan biến.

Hai mắt Hodges dãn ra hai phía. Hauck thấy một chùm màu đỏ hình bông hoa đang nở rộng dần ra dưới áo. Hodges ngay người, đưa tay sờ bên sườn và kéo tay ra, cánh tay dính đầy máu.


“Đồ chó đẻ… ” – Hodge hổn hển.

Hauck đạp chân. Hai mắt đờ đẫn, Hodges lăn khỏi người Hauck. Anh hổn hển hớp từng ngụm không khí quý giá và cần thiết đến căng lồng ngực. Một bên ngực như bị lửa thiêu đốt. Máu ướt đẫm người Hauck – của ai anh cũng chẳng rõ. Hodges bò ra phía cửa.

“Hết rồi.” – Hauck hổn hển, nhướng người nhìn Hodges, không còn đủ sức để giơ súng lên nữa.

Hodges vụng về kéo người ngồi dậy. Một vệt nước đỏ trào ra từ áo hắn. Hắn lấy tay bịt chặt lấy vết thủng. – “Mày chẳng có một đầu mối chết tiệt nào cả.” – Hắn nói, vừa ho vừa cười nặng nề. Hodges nhăn mặt đau đớn. Hắn đứng đó, chờ đợi Hauck siết cò. Nhưng Hauck đã kiệt sức, không thể nhấc nổi khổi súng lên nữa.

“Mày chết thật rồi! Mày không biết được đâu, nhưng mày thực sự đã chết rồi.” – Hodges chằm chằm nhìn anh. – “Mày không biết mày đã động vào ai đâu!”

Rồi hắn cong người, khập khiễng đi ra khỏi phòng. Hauck không còn đủ sức để ngăn hắn lại nữa. Anh phải gắng hết sức mới có thể ngồi dậy được, hớp từng ngụm không khí vào cái khí quản bị chẹn nghẹt lại lúc nãy, quần áo ướt sũng mồ hôi. Hauck lảo đảo đi ra theo sau Hodges, tay bịt chặt bên sườn. Mọi thứ đều rệu rã. Anh nghe tiếng xe Hodges nổ máy, nhìn thấy vệt máu kéo dài từ trong qua hàng hiên dưới mái vòm ra đến tận đường đỗ xe vào nhà.

“Hodges!” – Hauck bước xuống bậc thềm giơ khẩu súng nhằm chiếc xe. Chiếc xe lùi ra khỏi nhà, tăng tốc nhập vào con đường. Hauck giơ súng ngắm vào bánh sau, các ngón tay run rẩy. – “Đứng lại!” – Hauck kêu lên. Dừng lại. Thậm chí ngay cả Hauck cũng không còn nghe thấy được giọng của mình nữa. Nhưng anh chỉ giữ súng đứng đó, nhìn chiếc xe tải lao xuống đường, súng ngắm vào đám bụi đang loãng dần ra.

Cũng phải mãi sau Hauck mới nhận ra một điều. Rằng anh đã dính vào một việc – một việc đã dính líu trực tiếp tới anh. Và rằng anh đã không còn đại diện cho điều gì nữa. Không cho những lời tuyên thệ, không cả cho sự thật, và thậm chí cả là Karen.

Chỉ có một mong muốn thuần túy của chính bản thân anh. Đó là được biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu.

Chú Thích:

1 ê-tô: dụng cụ gồm hai hàm cặp chặt một vật cho khỏi xê dịch (theo từ điển Lạc Việt)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.