Thủy Triều Đen

Chương 103


Đọc truyện Thủy Triều Đen – Chương 103

Cú điện thoại gọi đến ngay đúng lúc Lennick bắt đầu ngồi xuống chuẩn bị ăn bữa tối muộn trong phòng bếp tại ngôi nhà ở Deerfield Road.

Ida, người giúp việc, đã hâm nóng cho ông ta món thịt nấu nấm kiểu Pháp trước khi về. Lennick tự rót cho mình một ly rượu vang Conseillante kiểu cổ. Mimi đang nói chuyện điện thoại ở tầng trên, xem lại danh sách những nhà ủng hộ cho buổi khiêu vũ chữ thập đỏ mùa này.

Lennick bắt gặp khuôn mặt mình phản chiếu trong cánh cửa sổ nhìn ra ngoài khu vườn của Mimi. Thế là cánh cửa đã đóng lại. Vài ngày nữa ông ta cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng ông ta đã dọn dẹp xong tất cả. Mọi thứ có vẻ diễn ra rất thuận lợi.

Charles đã chết cùng với nỗi lo sợ rằng bất cứ điều gì cũng có thể đổ lên đầu ông ta. Những khoản thua lỗ lớn và việc vi phạm điều khoản các khoản vay, tất cả đều ra đi cùng Charles. Gã ngốc xấu số đó đã chạy trốn vì hoảng sợ. Viên cảnh sát cũng đã chết. Hodges, một đầu mối lỏng lẻo nữa, cũng sẽ dược giải quyết theo cách tương tự vào ngay đêm hôm nay. Lão già ở Pensacola nữa, giờ thì những gì lão nói có còn quan trọng gì nữa đâu? Dietz và Cates, ngay sau khi ông ta nhận được cuộc gọi, sẽ trở nên giàu có và biến ra nước ngoài. Ra khỏi tầm mắt của bất cứ ai.

Đúng vậy, Lennick đã làm những việc mà ông ta không bao giờ nghĩ mình có thể làm được. Những việc này lũ cháu của ông ta sẽ không bao giờ có thể biết được. Không bao giờ biết được công việc của ông ta liên quan tới những gì. Bao giờ cũng có những thỏa hiệp và mất mát. Đôi khi người ta phải làm những thứ để bảo vệ cái đầu của mình, đúng không? Mọi việc tưởng như đã rơi vào chỗ sụp đổ hết cả, nhưng giờ thì ông ta lại được an toàn, thanh danh của ông ta là không thể nghi ngờ, mạng lưới của ông ta không hề suy chuyển. Sáng ra sẽ có việc để kiếm tiền. Đó là cách người ta vẫn thường làm – đơn giản chỉ là lật sang một trang mới.

Người ta phải quên đi những thua lỗ của ngày hôm qua.


Nghe tiếng điện thoại, Lennick bật mở máy, tên người gọi cùng lúc vừa khiến ông ta vui mừng lại vừa khiến ông ta buồn bã. Ông nhấp một ngụm vang đỏ cho xuôi nốt miếng thức ăn đang ăn dở.

“Kết thúc chưa? ”

Giọng nói ở đầu dây bên kia khiến tim ông như ngừng đập. Mà không chỉ là chững lại – nó khiến tim ông như vỡ vụn ra. Lennick trợn mắt nhìn ánh đèn lấp lóa bên ngoài.

“Đúng, Saul à, mọi việc đã kết thúc rồi.” – Karen nói qua điện thoại của Dietz. – “Giờ thì mọi việc đã hoàn toàn kết thúc.”

BA CHIẾC XE CẢNH SÁT GREENWICH dừng lại trước sân tòa nhà kiểu Noóc măng đi oai vệ của Lennick. Tòa nhà nằm giáp khu đất cây cối rậm rạp của Câu lạc bộ Đồng quê Greenwich.

Karen tựa vào một chiếc xe, người quấn trong một tấm chăn, quần áo cô vẫn còn chưa khô. Với cảm giác thỏa mãn, cô đưa điện thoại của Dietz trả lại cho Hauck: “Cảm ơn anh, Ty!”

Carl Fitzpatrick đã tự mình đi vào trong nhà, trong khi Hauck đang được nhân viên y tế chăm sóc. Viên chỉ huy trưởng và hai nhân viên cảnh sát tuần tra kéo Lennick ra khỏi nhà, hai cổ tay khóa trong còng sắt. Vợ Lennick vẫn còn trong bộ đồ ngủ chạy theo, hoảng sợ. – “Tại sao họ lại làm vậy, Saul? Có chuyện gì xảy ra vậy? Họ đang nói về chuyện gì vậy – giết người ư?”

“Gọi Tom ngay!” – Lennick gọi với lại sau lưng khi bị cảnh sát giải ra khu sân tròn lát gạch nơi một chiếc xe cảnh sát đang đợi sẵn. Ánh mắt Lennick bắt gặp Hauck, nhìn anh với cái nhìn khinh khỉnh – “Ngay ngày mai tôi sẽ trở về nhà thôi mà.” – Lennick trấn tĩnh vợ, giọng đầy nhạo báng.

Lennick lại nhìn thấy Karen. Cô đang run rẩy, dẫu đã được quấn một tấm chăn, nhưng cô không nao núng trước ánh mắt của Lennick. Trong mắt cô hàm ẩn một nụ cười không lời, đầy thỏa mãn.

Như thể cô muốn nói: Anh ấy đã thắng, bằng một cái gật đầu: Charles đã thắng.


Lennick bị đẩy vào trong xe. Karen bước tới bên Hauck. Kiệt sức, cô ngả đầu lên cánh tay yếu ớt của anh.

Kết thúc rồi.

Bỗng có tiếng động vang lên từ phía sau họ. Chỉ là âm thanh sắc gọn của kính vỡ.

Phải mất một lúc mọi người mới nhận ra. Vào lúc đó Hauck đã kêu lên rằng có người bắn trộm, đè lên người Karen chắn đạn cho cô.

“Ty, chuyện gì vậy?”

Tất cả mọi người ùa ra vỉa hè hoặc núp xuống sau mấy chiếc xe. Cảnh sát rút súng rôm rốp, điện đàm bật loạt soạt. Có tiếng người kêu to: “Tất cả mọi người nằm xuống! Nằm xuống! ”


Nhưng sự việc kết thúc nhanh cũng như lúc nó đến vậy.

Viên đạn được bắn ra từ trong lùm cây. Từ phía khoảnh đất trống của câu lạc bộ. Không có tiếng ô tô nổ máy, không có tiếng bước chân chạy. Súng được giơ hết cả ra, cảnh sát lùng tìm bóng dáng tên bắn tỉa trong bóng tối.

Có tiếng nguời gọi hỏi: “Có ai bị thương không? ” Không có ai đáp lại. Freddy Munoz đúng dậy bật điện đàm yêu cầu phong tỏa toàn bộ khu vực, nhưng có đến hàng chục cách để thoát ra khỏi nơi đó từ phía sau. Lên trên núi, về Deerfield hay North Street.

Bất cứ nơi nào.

Hauck nhổm dậy khỏi người Karen. Anh đưa mắt nhìn chiếc ô tô cảnh sát đang đứng đợi. Ruột anh như lộn lên: “Ôi, lạy Chúa…”

Một vệt kính nứt thành hình mạng nhện trên mặt kính ở băng ghế sau xe, ở giữa là một lỗ thủng. Người Saul Lennick ập lên chỗ đó như thể đang ngủ say. Trên đầu Lennick là một vết thẫm to. Mái tóc bạc trắng của Lennick đã trở nên đỏ lòe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.