Đọc truyện Thủy Tinh Cầu – Chương 52: Song hùng hội
Vương Bán Tiên gầm lên một tiếng, xuất thủ tấn công tới trước một chưởng.
Bấy giờ Vương Bán Tiên giận dữ hết sức, một chưởng vừa tấn công này mãnh liệt kinh hồn. Một lần nữa, bóng người lùn thấp lượn mình nhảy sang một bên.
Chưởng thứ hai của Vương Bán Tiên tiếp tục tấn công tới.
Thình lình…
Ngay lúc Vương Bán Tiên phóng ra chưởng thứ hai, thì bóng người lùn thấp ấy lướt tới tấn công vài chưởng liền.
Chỉ thấy bóng người chớp nhoáng như điện xẹt, hai người song song nhảy lùi ra sau cùng một lúc.
Vương Bán Tiên hớt hải nói :
– Chính là ngươi?
Bóng người lùn thấp nói :
– Ai?
– Ngươi là Võ Lâm Hoàng Đế?
– Ta là Võ Lâm Hoàng Đế?
– Sao ngươi lại biết vô địch chưởng?
Bóng người lùn thấp này chính là Võ Lâm Hoàng Đế. Vương Bán Tiên đã nhận ra vô địch chưởng của lão thì Võ Lâm Hoàng Đế cũng nhận ra y là ai rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Ta đã theo học của một người.
– Học của người nào thế?
– Châu Mã!
– A! Y chính là Võ Lâm Hoàng Đế rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế cười nhạt nói :
– Thế thì ta chẳng biết việc này rồi.
– Nói sao? Ngươi không biết y là ai chăng?
– Đúng thế, ta làm sao biết được y là ai?
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói :
– Các hạ muốn nhúng tay vào việc này ư?
– Đương nhiên.
– Theo ta thì các hạ nên đi khỏi nơi đây.
– Không đi đâu hết.
– Thế thì thử xem nào?
Vương Bán Tiên nói xong, lượn mình nhảy tới nhanh như cắt, xuất thủ công ra hai chưởng thần tốc kinh người.
Võ Lâm Hoàng Đế đã biết đối phương là ai, cho nên lão xuất thủ hết sức cẩn thận.
Lão cũng gầm lên một tiếng, xuất thủ đánh ra một chưởng ngay.
Hai người xuất thủ đụng ra một chưởng nhanh như cắt. Đương nhiên họ là những nhân vật chẳng phải tầm thường, nên thế công của họ kinh người hết sức.
Thình lình…
Vương Bán Tiên hét lớn một tiếng như sấm nổ, hất tay trái tới trước, đồng thời lượn mình lướt tới, dùng tay phải bổ xuống một chưởng nặng cả ngàn cân.
Vương Bán Tiên xuất thủ cay độc vô cùng, y đã quyết tâm giết Võ Lâm Hoàng Đế cho bằng được, nên mỗi chiêu công ra của y đều quỷ quyệt, độc ác hết sức.
Bấy giờ Võ Lâm Hoàng Đế cũng đã liều mạng với y. Trong lúc Vương Bán Tiên bổ xuống một chưởng thì lão đã hất chưởng đón đánh ngay.
Một chưởng này lão đã dùng hết công lực bình sanh nên oai lực của nó mãnh liệt kinh người. Kêu đùng một tiếng, hai người song song cùng lùi ra sau mười bước hơn.
Vương Bán Tiên ngây người luôn tại chỗ.
Hình như y đã bất ngờ vì đối phương lại có một thân võ học cao cường đến thế, nên nhất thời y đã kinh hãi ngẩn người ngay lập tức.
Võ Lâm Hoàng Đế đã ngạc nhiên hết sức. Võ công của Vương Bán Tiên… cũng tức là Võ Lâm Tiểu Tốt năm xưa đã tiến bộ hơn năm xưa nhiều.
Võ Lâm Hoàng Đế lạnh lùng nói :
– Ta thật tỉnh chẳng tin ở giới võ lâm này lại có một cao thủ như ngươi được.
Vương Bán Tiên kinh hãi nói :
– Chính là ngươi rồi!
– Ai thế?
– Võ Lâm Hoàng Đế.
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng nói :
– Không phải chứ?
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
– Châu Mã, ngươi chớ nói dối làm gì nữa. ngươi đánh lừa người nào thì được chứ không thể đánh lừa ta được đâu.
Võ Lâm Hoàng Đế cười ha hả nói :
– Ta đánh lừa ngươi bao giờ ư?
– Hừ! Châu Mã, ta không ngờ ngươi lại xuất hiện giang hồ.
– Thế nào? Ta không được tái xuất giang hồ ư?
Vương Bán Tiên gầm lên nói :
– Đúng thế, ngươi vẫn chưa thể xuất hiện được.
– Ai nói thế?
– Ta.
– Tại sao vậy?
Vương Bán Tiên lạnh lùng cười nói :
– Châu Mã, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng, nói :
– Bằng hữu, ngươi lầm rồi. Quả thật năm xưa lúc ta bại trong tay các hạ đã từng hứa rằng không hỏi han đến việc giang hồ nữa, nhưng ta chẳng nói rằng ta không được xuất hiện giang hồ nha.
Vương Bán Tiên nghe lão nói thế ngẩn người luôn tại chỗ.
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng nói tiếp :
– Các hạ chính là Vương Bán Tiên chăng?
– Đúng thế!
– Thủ đoạn của ngươi năm xưa rất là xuất sắc.
– Khen quá lời vậy.
– Nhưng các hạ đã có một thân võ công như thế, hà tất phải sử dụng hai thân phận để xuất hiện giang hồ như thế?
– Ta không muốn danh lừng thiên hạ.
– Nhưng trên thực tế thì các hạ đã danh lừng thiên hạ rồi.
– Không dám.
– Vương Bán Tiên, phải nói rằng mưu kế của ngươi hoàn hảo không chút sơ hở gì hết, nhưng mà cuối cùng bây giờ cũng đã bị người phanh phui ra hết.
– Phanh phui ra thì làm gì ta nào?
– Từ rày về sau các hạ không mấy ổn rồi.
– Ngươi muốn can thiệp chăng?
– Đúng thế.
– Ngươi dám ư?
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng nói :
– Có gì đâu mà chẳng dám. Ngươi chớ quên nha, năm xưa hai ta đã giao trước, không ai được công khai xuất hiện giang hồ, đồng thời cũng không được gây họa cho giang hồ, ngoại trừ sau khi đồ đệ của hai ta phân được thắng bại. Thế tại sao nhưng lại công khai như vậy được chứ?
Vương Bán Tiên thoáng ngạc nhiên giây lát.
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng nói tiếp :
– Cho nên ngươi phải dừng lại hành động của ngươi ngay, ước hẹn của chúng ta cũng chỉ còn hai tháng mà thôi.
Nếu ta không dừng hoạt động thì sao?
– Ta phải nhúng tay vào thôi, tại vì chính ngươi mới là người không giữ lời hứa.
– Nói thế thì hai chúng ta sắp phải đấu nhau một trận ác liệt mới được rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế nói giọng lạnh lùng hết sức :
– Nếu ngươi muốn xuất thủ thì ta sẵn sàng hầu giáo.
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói :
– Thế thì thử nghiệm xem nào.
Vương Bán Tiên dứt lời lập tức lượn mình lướt tới nhanh như cắt, đồng thời y đã vung chưởng tấn công ngay.
Bấy giờ Vương Bán Tiên đã nổi giận đùng đùng. Tuy y biết rằng với công lực của y có lẽ chưa thể hủy diệt được Võ Lâm Hoàng Đế trong nhất thời, nhưng kéo dài thời gian thì Võ Lâm Hoàng Đế ắt không phải là địch thủ của y, cho nên y mới dám xuất thủ đấu một phen.
Mặc Võ Lâm Hoàng Đế biết rằng võ công của lão kém Vương Bán Tiên chút ít, nhưng Vương Bán Tiên muốn hủy diệt lão cũng không phải là việc dễ dàng đâu.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã đấu với nhau hơn năm chiêu.
Hai võ lâm cao thủ tuyệt thế xuất thủ giao chiêu với nhau thậc ác liệt và kinh người.
Chỉ thấy bóng người chớp nhoáng bay liệng trên không trong giây lát thì hai bên đã đụng nhau hai chục chiêu.
Thình lình…
Ở hậu điện có một bóng người bay vút tới, gầm lên nói :
– Dừng tay lại!
Hai người nghe tiếng quát tháo, song song đã dừng tay lại ngay. Họ phóng mắt nhìn tới trước bất giác buột miệng kêu lên hoảng hốt.
Người vừa xuất hiện chính là Ngô Tinh.
Võ Lâm Hoàng Đế kinh hãi nói :
– Sao ngươi lại có mặt ở đây thế?
Ngô Tinh không trả lời lão, cặp mắt của y chứa đầy những sát khí kinh người, lướt nhìn Vương Bán Tiên hét :
– Chính là ngươi!
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
– Đúng thế, chính là ta đây.
– Ngươi đến tìm cái chết ư?
Ngô Tinh dứt lời, lượn mình lướt tới trước Vương Bán Tiên, xuất thủ công ra một chiêu mãnh liệt kinh người hết sức.
Lần này Ngô Tinh gặp lại Vương Bán Tiên, đương nhiên y không dễ dàng gì buông tha hắn rồi, nên y đã gom hết sức lực bình sanh đánh ra một chưởng này.
Vương Bán Tiên hất ra một chưởng mãnh liệt vô cùng, sau đó lượn mình nhảy vọt ta cổng ngoài luôn.
Vương Bán Tiên nhủ thầm :
– “Chỉ mỗi một mình Võ Lâm Hoàng Đế mình đã đối phó chẳng xuể, bây giờ lại thêm một Ngô Tinh có công lực tương đương với ta thì tình hình đã trở nên bất lợi với ta hết sức!”
Cho nên Vương Bán Tiên đã phi thân bỏ chạy như thế.
Ngô Tinh không ngờ Vương Bán Tiên lại bỏ chạy lần nữa, y lập tức lượn mình rượt theo sau nhưng thân pháp của Vương Bán Tiên thần tốc vô cùng, chỉ vài lần nhún mình là hắn đã chạy xa cả vài chục trượng hơn.
Ngô Tinh nghiến răng nói :
– Ằt phải có một ngày ta giết chết ngươi không sai.
Nói xong y bèn quay người trở lại, Võ Lâm Hoàng Đế hỏi :
– Sao ngươi lại có mặt ở đây ư?
– Ta ở tại đây mà.
Võ Lâm Hoàng Đế ngạc nhiên nói :
– Ngươi ở tại nơi đây sao? Có phải đây là Thủy Tinh lầu chăng?
– Đúng thế, lão tiền bối, sao ngươi lại biết mà đến đây như thế?
Võ Lâm Hoàng Đế còn ngớ ngẩn mất hồn, hình như nhất thời lão vẫn chưa sao hiểu là tại sao Ngô Tinh lại sống ở đây như thế.
Một hồi thật lâu, lão mới giật mình tỉnh hồn lại hỏi :
– Ngươi… là Thủy Tinh mỹ nhân chăng?
Ngô Tinh lắc đầu nói :
– Không, ngươi lầm rồi. Thủy Tinh mỹ nhân là mẫu thân ta.
– Nói sao? Thủy Tinh mỹ nhân là mẫu thân của ngươi ư?
– Đúng thế.
Lần này Võ Lâm Hoàng Đế lại hồ đồ hơn nữa. Thủy Tinh mỹ nhân đã có con gái, hình như đây là một sự kiện không thể có được. Đương nhiên lão không thể nào biết giữa Chương Vĩnh Kỳ và Thủy Tinh mỹ nhân đã có một mối quan hệ thân thiết.
Ngô Tinh hỏi lần nữa :
– Lão tiền bối, sao tiền bối lại tìm đến đây được như thế?
– Ta thọ sự uỷ thác của một cô gái mà đến đây. Ồ! Phải rồi, Vương Hoa có ở đây chứ?
– Đúng thế.
– Hắn đâu rồi.
– Mẹ ta đang truyền thụ võ công cho hắn.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Thế thì võ công hắn đã khôi phục rồi, có phải vậy không?
– Đúng thế, mẫu thân ta đã trị khỏi cho hắn.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Ta đến đây tìm mẫu thân ngươi. Ồ, phải rồi, tên Vương Bán Tiên lúc nãy đã từng đến đây ư?
– Đúng thế.
– Chẳng lẽ người đã hạ độc thủ và cướp lấy Thủy Tinh Cầu của Vương Hoa chính là y sao?
– Đúng thế…
Ngô Tinh bèn mang sự việc Vương Bán Tiên đến Thủy Tinh lầu thuật lại cho Võ Lâm Hoàng Đế nghe một phen.
Võ Lâm Hoàng Đế nghe kể xong sắc mặt đại biến, nói giọng hớt hải :
– Y đã đả thương mẫu thân ngươi…?
– Đồng thời cướp cả Hải Đào kinh nữa sao?
– Đúng thế.
– Thế thì hỏng mất rồi còn gì nữa?
– Chẳng sao hết, mẫu thân ta nói rằng muốn tham ngộ được Hải Đào kinh quyết phải mất vài chục năm trời mới xong. Mẹ ta đang truyền thụ võ công cho Vương Hoa.
– Thế thì hay lắm…
– Chẳng biết lúc nãy Vương Bán Tiên đến đây làm gì nữa vậy?
– Ngô cô nương, ngươi không trông thấy thuốc nổ đó sao?
Ngô Tinh thoáng trông thấy thuốc nổ ấy sắc mặt đại biến, nói giọng hớt hải :
– Y cố tình muốn phá hủy Thủy Tinh lầu ư?
Xem tiếp hồi 53 Tỳ nữ Mỹ Mỹ bị nạn