Thủy Tinh Cầu

Chương 33: Tung tích Tiểu Yến vẫn thần bí


Đọc truyện Thủy Tinh Cầu – Chương 33: Tung tích Tiểu Yến vẫn thần bí

Nữ Nô Phiến Tử run bắn người lên, buột miệng nói :

– Tiểu Yến?

– Đúng thế!

Nữ Nô Phiến Tử gật đầu nói :

– Phải, đúng là có một người tên là Tiểu Yến!

– Người y đâu rồi!

– Người ư? Ta đã bán mất thì làm gì còn biết y ở đâu nữa.

– Các hạ có biết người mua Tiểu Yến ở đây trước là ai không?

– Ta không thể trả lời điều này được!

– Các hạ phải trả lời câu này mới xong.

Nữ Nô Phiến Tử cười lạnh lùng nói :

– Thế thì thử xem nào.

Vương Hoa nhảy vọt tới, nói giọng lạnh lùng :

– Nữ Nô Phiến Tử, bạn buộc ta phải động thủ ư?

Nữ Nô Phiến Tử cười khẩy nói :

– Các hạ, ngươi lấn hiếp người quá thế. Chúng ta chỉ bàn vấn đề giao dịch mà thôi nhưng mà ngươi lại cố tình gây sự, bản nhân muốn ngươi động thủ bao giờ chứ? Nhưng thế cũng được, chúng ta thử so tài một phen, xem thử coi bạn có đủ bản lãnh chết vì bản nhân không?

– Được!

– Các hạ, hãy rút binh khí ra chứ?

– Không cần thiết!

Nữ Nô Phiến Tử cười lạnh lùng nói :

– Các hạ, nếu như bạn quyết phải động thủ, muôn một bại trận thì bản nhân có thể đoạt lấy hai món đồ trong người mà không phải giao nữ nô gì hết…

– Nhưng ngươi không có khả năng này đâu!

– Khá lắm, thế thì thử xem nào.

Mặt lộ sát khí đùng đùng, Vương Hoa từ từ giơ tay phải lên, chuẩn bị xuất thủ.

Nữ Nô Phiến Tử vẫn đứng yên bất động.

Thình lình…

Vương Hoa gầm hét một tiếng, đánh tới một chưởng nhanh như cắt.

Thế xuất thủ kích ra một chưởng của Vương Hoa mãnh liệt kinh người hết sức.

Đương nhiên hắn cũng đoán biết võ công của Nữ Nô Phiến Tử chẳng phải tầm thường rồi.

Nữ Nô Phiến Tử cũng vung chưởng đánh tới một chiêu nhanh nhẹn vô cùng.

Quả thật võ công và thân pháp của đối phương nhanh nhẹn kinh người.

Vương Hoa thoáng giật mình kinh hãi, đồng thời tay trái cũng phóng ra hai chưởng liên tiếp luôn.


Vương Hoa đã gom hết công lực bình sinh đánh ra hai chưởng này nên oai lực của nó mạnh đến đỗi có thể phá vỡ một ngọn đồi đất không sai.

Nữ Nô Phiến Tử gầm hét một tiếng, tay phải cũng tấn công tiếp hai chưởng thần tốc vô cùng.

Chẳng những hai chưởng này đã đánh cho thế công của Vương Hoa lệch qua một bên, đồng thời còn đẩy lùi được Vương Hoa ra sau năm, sáu bước liền, tức thì đã làm Vương Hoa phải giật bắn người lên.

Bấy giờ Nữ Nô Phiến Tử xoay người một vòng, lại tiếp tục vung chưởng tấn công lần nữa.

Bấy giờ Vương Hoa cực chẳng đã phải thi triển vô địch ngũ thức ngay. Hắn quát to một tiếng, đánh ra chiêu thứ nhất là song chưởng vô địch luôn.

Oai lực của chiêu song chưởng vô địch mãnh liệt vô cùng, quả nhiên đã trấn áp được thế công của Nữ Nô Phiến Tử ngay.

Vương Hoa trông thấy thế đã vững bụng hét to một tiếng :

– Tiếp một chưởng nữa xem nào.

Kêu vù một tiếng đinh tai nhức óc, hắn đã đánh ra chiêu thứ hai là Tồi sơn liệt thạch trong vô địch ngũ thức, thế mạnh như vũ bão.

Vô địch ngũ thức là tuyệt chiêu lừng lẫy thiên hạ của Võ Lâm Hoàng Đế oai lực vô cùng mãnh liệt kinh người. Mặc dù Vương Hoa chưa luyện tới cảnh giới cao siêu của nó nhưng đã có năm, sáu thành hỏa hầu, như thế cũng hết sức kinh người rồi.

Trong khi Vương Hoa tấn công ra chiêu thứ hai thì Nữ Nô Phiến Tử đã lượn mình nhảy lùi ra sau hơn một trượng, hoảng hốt gầm hét :

– Hãy dừng tay lại đã!

Vương Hoa nghe tiếng hét bất giác thu thế chưởng lại, lạnh lùng hỏi :

– Ngươi muốn nói gì nữa?

Nữ Nô Phiến Tử kinh hãi nói :

– Có phải lúc nãy ngươi vừa thi triển vô địch ngũ thức chăng?

– Đúng thế!

– Ngươi là truyền nhân của Võ Lâm Hoàng Đế ư?

– Không phải!

– Thế tại sao ngươi…

– Đây là tư sự của ta, các hạ chớ thắc mắc làm gì…

– Ta muốn biết…

– Nếu như bạn đánh thắng tại hạ thì ta sẽ nói cho bạn nghe ngay!

– Được, ta cũng thế! Nếu ngươi hạ được ta thì ta cũng sẽ trả lời mọi câu hỏi của ngươi.

– Thế thì hay lắm!

Dứt lời, hai người từ từ bước tới, chuẩn bị xuất thủ.

Thình lình…

Nữ Nô Phiến Tử gầm hét một tiếng, lướt tới nhanh như điện xẹt, vung chưởng tấn công ra một chiêu kỳ ảo vô song.

Nữ Nô Phiến Tử đã biết võ công Vương Hoa vừa sử dụng chính là vô địch ngũ thức, thế mà y vẫn dám tiếp tục ra chiêu với Vương Hoa, đương nhiên võ công của y ắt phải kinh người vô cùng rồi.

Vương Hoa lập tức xuất chiêu phản kích.

Bóng người chớp nhoáng bay liệng trên không, hai bên song song đã tấn công ra ba chiêu liền.


Đây là trận đấu cực kỳ ác liệt. Bây giờ hai người đều dùng hết toàn lực để chiến đấu với nhau, vì nếu bên nào bại trận, đương nhiên phải tổn thất nặng nề vô cùng.

Chỉ trong giây lát, hai bên đã đụng với nhau hơn vài chục chiêu.

Quả thật nội lực của Vương Hoa không thể đối kháng với y, nhưng về phương diện biến hóa của chưởng thức thì Nữ Nô Phiến Tử không phải là địch thủ của Vương Hoa.

Cho nên tức thời khó phân thắng bại vô cùng.

Thình lình…

Vương Hoa gầm hét một tiếng như sấm giật, chỉ thấy hắn thình lình tung người lên tấn công ra một chiêu hết sức nhanh nhẹn và mãnh liệt.

Một chiêu này chính là chiêu Hoàn Vũ vô địch, cũng là chiêu vô cùng lợi hại và huyền ảo nhất trong vô địch ngũ thức, đồng thời Vương Hoa đã liều mạng và gom hết công lực bình sanh tấn công tới cho nên oai lực nó mãnh liệt kinh người hơn nhiều.

Nữ Nô Phiến Tử vội xuất chiêu đỡ gạt.

Vương Hoa thừa ngay lúc Nữ Nô Phiến Tử xuất chiêu đỡ gạt thì hắn đã vung tay trái với thế mạnh như lôi đình sấm sét, tấn công tiếp một chiêu nữa.

Kêu đùng một tiếng.

Một chiêu hết sức mạo hiểm của Vương Hoa đã đánh trúng vào thân người Nữ Nô Phiến Tử một cách trọn vẹn, nhưng nhanh như cắt, tay phải của Nữ Nô Phiến Tử cũng đồng thời phóng ra một chưởng luôn.

Đùng một tiếng nổ vang rền.

Hầu như hai tiếng kêu đùng này đã vang lên cùng trong một lúc, hai bóng người thấp thoáng thấp thoáng tách rời ra ngay, kế đó kêu oa oa hai tiếng, hai người đồng thời phun ra hai bụm máu tươi.

Lưỡng bại câu thương.

Sau khi hai người há mồm phun ra hai bụm máu tươi, cả hai song song đánh bạch một tiếng, té ngồi trên đất luôn.

Hai người đều bị thương khá nặng.

Vương Hoa té ngồi trên đất, lập tức lấy một viên đại lực kim đơn ra, nạp vào miệng ngay và Nữ Nô Phiến Tử cũng thò tay vào túi áo lấy một gói thuốc bột đổ vào miệng luôn.

Một hồi thật lâu…

Hầu như hai người đứng lên cùng một lúc!

Vương Hoa lạnh lùng hét nói :

– Võ công của các hạ quả nhiên kinh người.

– Võ công của ngươi cũng thế thôi! Sao, chúng ta có cần đấu tiếp nữa chăng?

– Đương nhiên.

– Các hạ am hiểu hơn ai chứ, căn cứ võ công của hai ta mà luận thì không hơn không kém. Nếu hai ta quyết phân thắng bại, tất nhiên phải có một người nằm xuống.

Vương Hoa cười lạnh lùng nói :

– Thế nào, ngươi sợ chết chăng?

– Chẳng lẽ bạn không sợ chết ư?

– Cái chết chỉ cần có ý nghĩa thì Vương Hoa này chẳng tiếc rẻ đâu.

– Ngươi và ta động thủ đến đỗi phải một mất một còn như thế có đáng không?


– Phải phân thắng bại mới xong.

– Thế thì hai ta đành đấu tiếp tục thôi.

– Nếu như ngươi sợ chết thì hãy nói cho ta biết ngươi là ai và Tiểu Yến ở đâu?

– Ta đã nói không thể được.

Vương Hoa gầm hét lớn tiếng nói :

– Thế thì đụng nữa xem nào.

Tiếng hét vừa dứt thì hắn đã nhảy vọt tới, đồng thời phóng chưởng đánh vào người Nữ Nô Phiến Tử ngay.

Vương Hoa vừa xuất thủ thì Nữ Nô Phiến Tử cũng ra đã tay nhanh như cắt.

Hai người lại xuất thủ đấu nhau lần nữa. Vương Hoa nhủ thầm :

– “Quả thật Nữ Nô Phiến Tử nói không sai chút nào, lần này hai bên động thủ, ắt phải có một người bỏ xác tại chỗ chứ không sai”.

Điều duy nhất Vương Hoa đã kính phục hết sức là khi hắn và Nữ Nô Phiến Tử xuất thủ giao đấu với nhau thì số tỳ nữ áo vàng có võ công cao cùng và ba nàng nữ nô ấy từ đầu chí cuối vẫn không xuất thủ tham gia vào.

Nếu bọn này mà nhảy vào tham chiến thì Vương Hoa làm gì có cơ hội xuất thủ lần thứ hai nữa.

Hai bên xuất thủ tấn công rất là kịch liệt, chỉ trong giây lát hai người đã đấu với nhau hơn mười hiệp nữa.

Thình lình…

Cũng trong lúc họ đấu với nhau vô cùng khốc liệt thì bên ngoài Hoa Nữ Trướng cũng vang tới một tiếng hét lạnh lùng :

– Ông muốn làm gì thế?

Âm thanh của Võ Lâm Hoàng Đế vang lên nói :

– Ta tới đây tìm một người…

– Tìm ai thế?

– Tìm cháu nội ta! Hai ông cháu ta người ra trước người ra sau, nhưng mà mãi tới bây giờ vẫn không thấy hắn đi ra nên ta phải quay trở lại tìm hắn.

– Lão trở về trước đi, lát nữa hắn về tới bây giờ.

– Không được, biết đâu các người sẽ mưu sát hắn thì sao?

– Nói bậy nào, làm gì chúng tôi lại đến nỗi phải mưu sát hắn chứ?

– Ta suy đoán như thế, biết đâu bây giờ hắn đã chết rồi!

– Ông chớ có ăn nói hồ đồ nữa.

– Thế thì cho ta vào đó xem hắn ra sao?

– Không được.

– Ta quyết vào trong mới thôi.

– Lão già lì lợm kia, ông muốn chết ư?

Võ Lâm Hoàng Đế la hét inh ỏi :

– Nếu hắn chết rồi thì già này còn sống làm gì nữa?

Kế đó một tiếng gầm hét như sấm nổ vang lên lập tức. Rõ ràng Võ Lâm Hoàng Đế và nữ nhân giữ cửa ấy đã động thủ với nhau.

Bấy giờ trong Hoa Nữ Trướng, Vương Hoa và Nữ Nô Phiến Tử đã đấu với nhau thật ác liệt, mặc dù họ nghe thấy tiếng gầm hét bên ngoài nhưng không ai dừng tay lại hết.

Thình lình…

Một tiếng gầm hét từ nội thất vang tới :

– Dừng tay lại!


Tiếng hét như sấm nổ này làm cho Vương Hoa và Nữ Nô Phiến Tử đang động thủ cũng phải dừng tay lại lập tức. Họ phóng mắt nhìn ra trước chỉ thấy Võ Lâm Hoàng Đế đã bước vào trong thất.

Một người bịt mặt bận áo vàng nhảy vội vào trong hét lớn tiếng nói :

– Lão già thối kia, không ngờ võ công của ngươi lại cao siêu đến thế, xem chưởng nào.

Tiếp theo tiếng gầm hét, y đánh luôn một chưởng vào người Võ Lâm Hoàng Đế.

Võ Lâm Hoàng Đế lượn mình tránh sang một bên, hét :

– Các ngươi… muốn giết người thật rồi…

Bỗng nhiên Nữ Nô Phiến Tử hét to một tiếng :

– Dừng tay lại!

Người bịt mặt bận áo vàng ấy lập tức nhảy lùi ra sau, nói :

– Cung hầu chủ nhân dạy bảo!

– Hãy lui ra cho ta!

– Vâng!

Người bịt mặt áo vàng cung kính đứng sang một bên ngay.

Võ Lâm Hoàng Đế nói :

– Cháu ngoan của ông, quả thật họ đã đánh cháu bị thương rồi?

Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :

– Cháu… chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Sắc mặt Võ Lâm Hoàng Đế tối sầm lại, nói :

– Nữ Nô Phiến Tử, ngươi muốn mưu sát cháu ngoan của ta ư?

Nữ Nô Phiến Tử thoáng ngẩn người giây lát, sau đó nói :

– Chính cháu ngoan của ông muốn động thủ với ta đó!

Lão quay sang nhìn Vương Hoa nói :

– Cháu ngoan của ông, có thật như thế chăng?

Vương Hoa trả lời ngay :

– Đúng thế!

Võ Lâm Hoàng Đế nói :

– Thế thì ngươi hết muốn sống rồi à! Họ đông người như thế sao ngươi lại đâm đầu vào đây tìm cái chết ư? Quả thật thanh niên trẻ tuổi không biết gì hết!

Lão nói tới đây vội vàng quay sang hướng Nữ Nô Phiến Tử gượng cười nói :

– Nữ Nô Phiến Tử, thế thì lão già này thành thật cáo lỗi vậy…

– Xin hỏi tiền bối…

– Có điều gì mà phải khách sáo như thế chứ?

– Đại lực kim đơn trong người của lệnh tôn chính là của lão cho hắn ư?

– Đúng thế!

– Xin hỏi lão…

– Nói câu khó nghe một chút, chính già này đã đánh cắp được mà cho hắn đó, luôn cả võ công của hắn cũng thế! Nữ Nô Phiến Tử, bạn không được tiết lộ ra ngoài chuyện này nhé!

Xem tiếp hồi 34 Ba chọi một


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.