Đọc truyện Thủy Tinh Cầu – Chương 29: Nữ nô đẹp như hoa
Nữ Nô Phiến Tử lại nói tiếp :
– Ba nữ nô được mang ra bày bán lần này ngoại trừ có dung mạo tuyệt sắc, ngoài ra họ còn tinh thông cầm kỳ thi họa và cả võ công nữa…
Lại có người cất tiếng hỏi :
– Họ biết cả võ công nữa sao?
– Đương nhiên, nhưng các bạn yên tâm. Chúng nó không hạ độc thủ với các bạn đâu. Sau khi các bạn mua được ả thì ả thuộc về người của các bạn rồi.
Tất cả mọi người lại cười thích thú lần nữa.
Nữ Nô Phiến Tử lại nói tiếp :
– Ngoài ra còn một điều nữa, ai đã mua được ả đều phải có võ công trội hơn ả mới được, bằng không ả sẽ không phục. Nếu võ công của chư bằng hữu thua kém họ thì cũng chẳng hay ho gì, có phải vậy không hỡi các bạn?
Tất cả mọi người đều đồng thanh nói :
– Điều này đương nhiên rồi!
Nữ Nô Phiến Tử mỉm cười nói :
– Nói cho ngay, bản nhân hành nghề bán nữ nô này là một sự việc chẳng danh dự và vô đạo đức chút nào. Những bằng hữu tại tọa phần nhiều ắt đã có gia thất thì phải!
Một số người khá đông đã gật đầu lia lịa!
Nữ Nô Phiến Tử nói :
– Tục ngữ nói rằng: Bông hoa trong nhà chẳng thơm bằng bông hoa ngoài đường, năm tháng này nam thâu nữ kỹ (đàn ông thì ăn cắp, đàn bà thì làm gái), những bằng hữu có vợ bé vợ lẻ chắc cũng chẳng phải ít. Bản nhân tin chắc rằng số bằng hữu có mặt tại đây ắt phải có một số đã lén lút giấu vợ mình đến đây chọn mua nữ nô, có phải vậy không các bạn?
Một số khá đông lại khẽ gật đầu lần nữa.
Nữ Nô Phiến Tử lại cười nói tiếp :
– Cho nên việc chọn mua nữ nô đương nhiên không thể công khai được, bằng không, sư tử hà đông gầm rống thì chẳng sao, nếu để tiết lộ ra ngoài, có lẽ các bạn sẽ giống y như bản nhân, chẳng phải việc thơm tho gì đâu!
Tất cả mọi người lại gật đầu biểu đồng ý lời nói y rất phải.
Có người hỏi ngay :
– Thưa các hạ, tại đây xin hỏi một điều!
– Cứ việc hỏi.
– Chọn mua nữ nô đã được công khai bày ra ở đây, những người khác không biết đã đành, còn những bằng hữu có mặt tại đây chẳng có lý do gì mà không biết, có phải vậy không?
Nữ Nô Phiến Tử cười nói :
– Các bạn cứ yên tâm. Bản nhân bảo đảm không ai biết ai đã mua được nữ nô, vì chính bản nhân vừa mới nghĩ ra một biện pháp.
– Biện pháp thế nào chứ?
– Chờ giây lát nữa bản nhân sẽ báo cáo cho các bằng hữu sau.
Có người cất tiếng hỏi :
– Xin hỏi số nữ nô các hạ mang ra bán lần này từ đâu mà có?
Nữ Nô Phiến Tử nói :
– Chư bằng hữu cứ yên tâm. Số nữ nô bản nhân đã bán ra quyết chẳng phải hạng gái bắt từ kỹ viện. Tại sao các bạn không nghĩ xem, nếu số nữ nô bản nhân bán ra không có giá trị và các bạn có thể mua lấy dễ dàng thì cần gì phải đến đây mua với bản nhân? Có phải vậy không hỡi các bạn?
Quần hùng lại khẽ gật đầu lần nữa.
Nữ Nô Phiến Tử nói tiếp :
– Vả lại bản nhân bảo chứng với chư bằng hữu rằng, ba nữ nô mà bản nhân sắp sửa mang ra bán, thảy đều là hạng thiếu nữ trinh tiết, bảo đảm các bạn chẳng thiệt thòi đâu.
Quần hùng tại tọa đã bật cười hài lòng hết sức.
Có người hỏi tiếp :
– Tại hạ xin hỏi điều này!
– Cứ việc nói?
– Chúng ta giao dịch bằng vàng ư?
Nữ Nô Phiến Tử lắc đầu nói :
– Thế thì tầm thường quá!
Quần hùng lấy làm ngạc nhiên hỏi :
– Chẳng phải giao dịch bằng vàng bạc chăng?
– Không! Bản nhân chẳng giấu diếm làm gì. Hai lần bán nữ nô năm xưa thì quả thật giao dịch bằng vàng bạc, châu báu, nhưng lần này thì khác. Bây giờ ta ví dụ…
– Ví dụ thể nào?
– Ví dụ rằng, hiện giờ các bạn đã ăn no rồi, nếu bản nhân mời các bạn ăn cơm nữa, các bạn còn thích thú nữa chăng?
– Đương nhiên không thích rồi.
– Đúng thế! Bây giờ bản nhân vàng bạc dư dật, cho nên bản nhân cũng không cần thiết vàng bạc nữa…
– Thế thì bạn cần những thứ gì?
– Ngoại trừ vàng bạc, bản nhân rất cần nhiều thứ đồ vật, ví dụ rằng chư bằng hữu võ lâm thường vì một quyển kỳ thư võ công mà không tiếc mạng sống để lấy cho bằng được…
Có người tiếp lời nói :
– Bạn cần võ công ư?
Nữ Nô Phiến Tử mỉm cười nói :
– Bây giờ ta chưa tiện nói ta cần những thứ gì. Thật ra ta cần rất nhiều, như võ công, thần vật, báu vật trân quý, linh được… bằng hữu, ta làm việc phải công bằng mới được…
– Công bằng thế nào?
– Phải, các bạn thử nghĩ xem, nếu ta nhất quyết phải dùng võ công để giao dịch, thế thì trong số bằng hữu ở đây ắt phải có người hơi kém rồi, như thế thì hết hy vọng ư?
– Bạn nói phải!
– Nhưng những bằng hữu có võ công hơi kém ấy biết đâu lại có loại báu vật trân quý gì đó.
Có người hỏi :
– Ý của các hạ thì…
– Ý của bản nhân là các bạn có thể sử dụng bất cứ thứ gì để chọn mua nữ nô.
Y nói tới đây dừng lại giây lát, sau đó nói tiếp :
– Lát nữa, bản nhân sẽ phát cho các bạn mỗi người ba lá phiếu…
– Để làm gì thế?
Nữ Nô Phiến Tử nói :
– Ba lá phiếu hữu dụng thế này, ví dụ rằng trong lúc người nữ nô thứ nhất xuất hiện, các bạn xem có vừa ý thì mang những thứ đồ giá trị của các bạn ghi vào trong phiếu.
Đương nhiên những thứ này bao gồm kỳ trân dị bảo, sau khi được bản nhân chọn lựa thứ nào vừa ý nhất, thế thì người đó là chủ đã mua được nữ nô.
Có người hỏi :
– Bạn sẽ thông báo bọn này bằng cách nào?
– Bản nhân sẽ không thông báo với các bạn, vì nếu thông báo ra như thế, thì những người có mặt tại đây ắt hiểu hết rồi, còn gì nữa? Nên bản nhân chẳng tiện tuyên bố trước…
– Thế thì bạn làm cách nào đây?
– Các bạn hãy yên tâm điều này. Ta đã có biện pháp, hãy nhớ cho kỹ lúc các bạn ghi món đồ giá trị lên phiếu ắt phải ghi cả số ghế mà các bạn đang ngồi. Có như thế bản nhân mới biết ai là người chủ mua được nữ nô.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn vào chiếc ghế mình đang ngồi, quả nhiên trên ghế đều có viết số như một, hai, ba…
Vương Hoa quay sang hướng Võ Lâm Hoàng Đế hỏi :
– Gia gia, y làm trò gì thế?
– Y nói toàn sự thật, sợ rằng có người biết ai là người mua được nữ nô… có lẽ từng đã xảy ra bi kịch thì phải!
– Bi kịch?
– Phải, chờ giây lát nữa ngươi sẽ biết ngay. Hãy nghe y nói tiếp thế nào!
Vương Hoa khẽ gật đầu không nói gì hết.
Nữ Nô Phiến Tử nói :
– Bây giờ các bạn hãy nhớ lấy số ghế của các bạn, ngoài ra bản nhân còn một việc phải giao phó nữa. Nữ nô lần này chỉ có ba người và cũng tức là chỉ có ba chủ mua mà thôi, những bằng hữu còn lại chưa thể mua được xin lượng thứ bản nhân, và mong rằng các bạn vẫn giữ gìn được phong độ tự nhiên, chớ có sanh lòng bất mãn mà gây sự, xin thành thật cảm ơn!
Quần hùng đồng thanh nói :
– Các hạ cứ yên tâm điều này!
Nữ Nô Phiến Tử khẽ gật đầu vài cái.
Sau đó, y vỗ tay ba cái, gọi lớn tiếng :
– Các ngươi ra đây ta bảo!
Tức thì có bốn nữ tỳ áo vàng hiện ra, đồng thanh thưa :
– Cung hầu chủ nhân dạy bảo.
– Các ngươi hãy phân phát giấy bút cho chư quý khách.
Bốn nữ tỳ kêu vâng một tiếng, họ lập tức phân phát cho mỗi một khách ba tờ phiếu trắng và bút mực ngay, xong xuôi đâu đó bèn lui sang một bên chờ đợi chỉ thị mới.
Nữ Nô Phiến Tử mỉm cười nói :
– Xin chư vị hãy chú ý, bây giờ vị nữ nô thứ nhất phải xuất đài nha!
Tất cả mọi người trợn to cặp mắt chăm chăm nhìn lên đài cao.
Nữ Nô Phiến Tử lùi dần sang một bên.
Boong!
Một tiếng chuông vang lên, phía sau màn che có một thiếu nữ mặc chiếc áo xanh từ từ bước ra. Cặp mắt quần hùng bỗng sáng ngời lên và ngẩn người mất hồn tại chỗ ngay.
Quả nhiên thiếu nữ áo xanh này có sắc đẹp tuyệt vời và diễm lệ khôn tả. Mày liễu mắt xanh, mũi thon, gương mặt mình trứng ngỗng, đôi môi anh đào xinh xắn, trông thấy phải thất điên bát đảo ngay. Đẹp ơi là đẹp!
Diễm lệ đến nỗi khiến người phải phát thèm ngay.
Thiếu nữ áo xanh hướng về quần hùng xá dài nói :
– Lan Lan xin chào chư vị bằng hữu!
Tiếng nói oang oang như chuông ngân, chẳng những êm tai mà mê hồn hết sức.
Vương Hoa cũng bất giác ngẩn người tại chỗ.
Thiếu nữ tên Lan Lan ấy lại nói tiếp :
– Lan Lan này từ bé đã khổ thân, may được chủ nhân nuôi dưỡng mười lăm năm trời.
Chủ nhân Lan Lan không thể nuôi tiểu nữ cả một đời người, muốn lấy chồng thì khó chọn được người thích hợp. Chủ nhân tiểu nữ nói rằng chư vị là những người có lòng thương người và chánh nghĩa, nên đã mang Lan Lan công khai bán lại cho chư vị, mong rằng những ai mua tiểu nữ hãy yêu thương Lan Lan và lượng thứ thông cảm Lan Lan.
Những lời nói thật dễ thương và động lòng hết sức.
Tất cả mọi người đều gật đầu biểu thị sự hài lòng.
Kế đó Lan Lan lại nói tiếp :
– Lan Lan được chủ nhân giáo huấn, đối với cầm, kỳ, thi, họa và võ công… tuy chẳng mấy tinh thông, nhưng thứ nào cũng biết được chút ít. Chư vị muốn tiểu nữ biểu diễn gì trước đây?
Lập tức có người nói :
– Hãy đàn một bản nhạc xem sao?
– Lan Lan tuân lệnh!
Y mang tới một cây thiết cầm đem đặt trước đài. Những ngón tay ngà ngọc vừa lướt lên những dây đàn thật khéo léo tức thì tiếng đàn du dương vang lên lập tức…
Bản nhạc có vẻ u oán mà lại bi thương như một oán phụ nức nở khóc trong khuê các, diễm lệ động lòng người hết sức, khiến ai nghe cũng phải mủi lòng rơi nước mắt thương xót.
Cuối cùng y đã đàn xong một bản.
Quần hùng vẫn ngơ ngẩn tại chỗ, có một số người đã không cầm lòng được, nhỏ xuống hai hàng lệ.
Bỗng Nữ Nô Phiến Tử nói :
– Lan Lan, ngươi đàn thật hay.
– Đa tạ chủ nhân!
Tất cả mọi người nghe tiếng nói mới giật mình tỉnh mộng lại ngay. Họ đã vì tiếng thiết cầm của Lan Lan mà náo động cả lên. Tiếng khen “hay quá” hò hét la lên inh ỏi không ngớt.
Lan Lan thủng thẳng ngồi dậy nói :
– Đa tạ chư vị, đa tạ chư vị!
Quần hùng yên lặng ngay lập tức.
Vương Hoa không chịu đựng được đã lên tiếng nói :
– Gia gia, tiếng đàn u oán buồn bã vô cùng!
– Phải, thế nào? Ngươi có định mua y không?
– Thế à…
Bỗng lại nghe Lan Lan nói tiếp :
– Chư vị muốn tiểu nữ biểu diễn món nào nữa?
– Võ công!
– Lan Lan xin tuân lệnh!
Cô nương tên Lan Lan nói xong, lại cúi đầu chào quý khách nói :
– Phương diện võ công thì bao quát, rộng rãi, Lan Lan này chỉ biết chút ít mà thôi.
Mong rằng chư vị chớ chê cười nha!
Y dứt lời, tiện tay cầm lấy một tờ giấy trắng, thình lình buông tay ném ra phía trước.
Chỉ thấy bóng trắng xẹt nhanh một cái thì tờ giấy ấy đã ghim mất vào trong đất luôn!
– Nội lực thâm hậu thật!
Quần hùng lại dao động lên lần nữa.
Chiêu này quả thật chẳng đơn giản. Thử nghĩ xem, mảnh giấy trắng mỏng như thế nào mà y lại có thể dùng nội lực truyền sang tờ giấy trắng ném ghim vào đất luôn. Nội lực quả thật kinh người.
Vương Hoa mặt hơi biến sắc. Võ Lâm Hoàng Đế cũng thoáng ngạc nhiên luôn.
Lan Lan nói giọng dịu dàng :
– Thất lễ thật! Chư vị cần biểu diễn gì nữa không?
Không một ai lên tiếng hết.
Nữ Nô Phiến Tử nói :
– Lan Lan, họ đã tin tưởng ngươi thành tựu ở nhiều phương diện rồi. Có lẽ họ muốn xem thử một phương diện nữa.
– Xin chủ nhân cho biết phương diện nào?
Nữ Nô Phiến Tử nói :
– Thân thể!
– Ý của chủ nhân bảo rằng có lẽ họ cho rằng thân thể Lan Lan này không đẹp lắm ư?
– Đúng thế!
– Thưa chủ nhân, điều này thì dễ dàng thôi. Lan Lan cởi quần áo ra để họ xem qua thân thể Lan Lan thì biết ngay!
Xem tiếp hồi 30 Xuân sắc vô biên thật mê ly