Thủy Tinh Cầu

Chương 17: Diệt thù


Đọc truyện Thủy Tinh Cầu – Chương 17: Diệt thù

Điền sư gia nói đến đây, lướt mắt sang Vương Hoa hỏi :

– Sau khi ngươi vào Thông Thiên quan, chẳng phải có một người đã ẩn núp trong bóng tối nghe Chương Thiếu Đường nói chuyện với môn nhân của Huyết Thần giáo ư?

– Người bịt mặt đó chính là ngươi?

– “Đúng thế, chính là ta đây. Nếu không ta há có thể biến mất nhanh như vậy được ư? Đồng thời làm thế nào lại biết ngươi đã ẩn mình vào phòng ta?

Sau khi Thông Thiên quan Quan chủ mất tích, ta từng cho rằng chính ngươi đánh cướp y. Về sau ta mới biết không phải là ngươi, nhưng Chương Thiếu Đường đã ra lệnh giam giữ Chương cô nương. Nếu ngươi không đến Thông Thiên quan, y sẽ giết chết Chương Linh Linh chứ không sai.

Đây chính là toàn bộ diễn biến mà ta đã đến Thông Thiên quan và dùng kế lừa gạt Chương Thiếu Đường ra khỏi Thông Thiên quan, bằng không ở trong Thông Thiên quan chúng ta không xuất thủ được. Ta đã chạy xa cả một đoạn đường như thế chính là để chú ý xem có người theo dõi hay chăng?”

Điền sư gia nói đến đây thì hết.

Té ra Điền sư gia đang giúp đỡ hắn mà thôi.

Vương Hoa nghe kể hết, bất giác cảm động nhỏ xuống hai hàng lệ sám hối, nói :

– Ta đã hiểu lầm cậu.

Điền sư gia cười nhạt nói :

– Chỉ cần ngươi hiểu là đủ lắm rồi!

Vương Hoa hỏi :

– Chính Chương Thiếu Đường vì quả Thủy Tinh Cầu mà đã hãm hại Chương Vĩnh Kỳ ư?

– Đúng thế!

– Không đúng!

– Có gì chẳng đúng ư?

– Nếu quả thật Chương Vĩnh Kỳ có quả Thủy Tinh Cầu ấy thì cũng chẳng sợ độc rồi.

– Ta chẳng hiểu gì hết.

– Sự việc rất dễ hiểu thôi, nếu quả Thủy Tinh Cầu nằm trong tay Chương Vĩnh Kỳ thì đương nhiên y sẽ biết tự dùng Thủy Tinh Cầu trị thương trừ độc thôi. Làm như thế thì ai cũng có thể biết chắc y có Thủy Tinh Cầu rồi.

Vương Hoa chợt sáng tỏ điều này, nói :

– Ta hiểu rồi, nhưng mà Chương Vĩnh Kỳ không dùng Thủy Tinh Cầu trị độc, chứng tỏ rằng Thủy Tinh Cầu không có trong tay của y rồi.

– Cũng chưa hoàn toàn như thế!

– Tại sao thế?

Điền sư gia cười nhạt nói :

– Chương Vĩnh Kỳ chẳng điên khùng đâu. Y đã biết Thủy Tinh Cầu quan trọng đến thế, vả lại người hạ thủ chỉ vì muốn đoạt lấy Thủy Tinh Cầu, y há chịu giao ra Thủy Tinh Cầu ư?

– Chẳng lẽ y đành chịu chết sao?

Điền sư gia cười nhạt nói :

– Con người vốn có lương tri, nếu quả thật Thủy Tinh Cầu nằm trong tay Chương Vĩnh Kỳ, vì võ lâm, vì vô số sinh mạng, y sẵn sàng dùng sanh mạng giữ gìn quả Thủy Tinh Cầu ấy. Vả lại nếu đánh mất Thủy Tinh Cầu thì y há chẳng chết sớm hơn nửa tháng?


– Đúng thế, nhưng có thật quả Thủy Tinh Cầu ấy nằm trong tay Chương Vĩnh Kỳ chăng?

– Theo ta phán đoán thì không có, nhưng Chương Thiếu Đường thì khẳng định quả Thủy Tinh Cầu ấy nằm trong tay của Chương Vĩnh Kỳ.

Vương Hoa khẽ gật đầu một cái, bây giờ hắn đã hiểu rõ mọi việc, tất cả sự việc do Thủy Tinh Cầu ấy mà gây nên.

Bấy giờ…

Điền sư gia giao Chương Linh Linh cho Vương Hoa nói :

– Bây giờ ta giao y cho ngươi, hãy cố gắng chăm sóc và thương yêu y. Mối chân tình của thiếu nữ ở trong thiên hạ này là khả quý nhất. Y tha thiết yêu ngươi, chớ phụ tình y nha.

– Điền sư gia… ồ, không thưa cậu. Cháu sẽ hết sức cẩn thận chăm sóc y.

Vương Hoa đỡ lấy Chương Linh Linh trong lòng xúc động vô cùng.

Điền sư gia quay sang hướng Chương Thiếu Đường lạnh lùng nói :

– Chương Thiếu Đường, ta có một việc muốn hỏi ngươi nữa.

– Xin cứ nói.

– Ngươi là môn nhân của Huyết Thần giáo ư? Qua sự theo dõi và nhận xét của ta thì ngươi không phải là môn nhân của Huyết Thần giáo. Họ đã uy hiếp ngươi bằng những gì thế?

– Ta không nói.

– Chương Thiếu Đường, Chương Vĩnh Kỳ là ca ca ruột thịt của ngươi, tại sao ngươi phải hại y như thế?

– Ta…

– Chương Thiếu Đường, sao ngươi lại có lòng dạ làm được việc cốt nhục tương tàn như thế? Chương Thiếu Đường, tại sao thế?

Chương Thiếu Đường toàn thân run lẩy bẩy.

Ánh mắt y ẩn hiện màu sắc bi ai, nhưng chỉ thoáng hiện trong tíc tắc mà thôi, y nghiến răng nói :

– Chẳng tại sao hết.

Điền sư gia nói tiếp :

– Chương Thiếu Đường, tại sao ngươi không nói sự thật ra chứ? Ngươi sợ rồi chăng?

– Ta chẳng sợ gì hết, cũng chẳng có gì để nói cả.

– Trước mọi việc sắp xảy ra, Vương Phong biết âm mưu của bọn ngươi chăng?

– Không biết!

– Thế tại sao ngươi lại giết chết y?

Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :

– Chẳng phải ta muốn giết y mà chỉ là một trường hợp ngẫu nhiên thôi!

– Ngẫu nhiên ư?

– Đúng thế!


– Tại sao vậy?

– Tiểu Yến!

– Thân phận thật sự của Tiểu Yến như thế nào?

– Một người đàn bà…

– Phí lời vô ích, chẳng lẽ Tiểu yến lại là một người đàn ông được sao?

– Ngươi chỉ cần biết Tiểu yến là một người đàn bà thì đủ rồi, ngoài ra không cần biết gì thêm nữa.

Điền sư gia cười lạnh lùng nói :

– Hiện giờ Tiểu yến ở đâu?

– Không biết.

– Có ai biết lai lịch của y là gì chăng?

– Không biết.

– Nữ Nô Phiến Tử biết lai lịch của y chăng?

– Phải, có lẽ y biết.

Vương Hoa lạnh lùng gầm hét nói :

– Chương Thiếu Đường, ngươi muốn nói người đàn bà Tiểu yến này đã hãm hại phụ thân ta?

– Có lẽ như thế!

– Nhưng mà sự thật thì phụ thân ta chết trong tay của bọn ngươi.

– Ta chỉ một phần thôi.

– Một phần ư?

– Ta chỉ nói bấy nhiêu cho ngươi nghe thôi.

– Tại sao ngươi quyết liệt trừ phụ thân ta như thế?

Không thể phụng cáo.

– Ngươi không nói thật ư?

– Đúng thế, chẳng có gì phải nói cả.

– Chương Thiếu Đường, ta sẽ giết ngươi không sai.

Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :

– Ta chẳng quan tâm điều này.


Điền sư gia cười lạnh lùng nói :

– Chương Thiếu Đường, ta hỏi ngươi một việc nữa. Tổng đường Huyết Thần giáo ở tại đâu?

– Không biết.

Bấy giờ Vương Hoa không chịu nổi nữa, hắn giơ tay giải huyệt cho Chương Linh Linh, sau đó lượn mình nhảy tới chỗ Chương Thiếu Đường luôn.

Hắn thò tay vào ngực lấy hai thanh tiểu thiết bổng ra, đồng thời uốn tròn một trong hai thanh tiểu thiết bổng thành một chiếc vòng sắt lớn, gầm hét nói :

– Chương Thiếu Đường, ngươi có nói chăng?

Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :

– Chẳng có gì phải nói hết, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết rằng sự việc xảy ra chẳng đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu.

– Ta chỉ cần biết tại sao ngươi đã sát hại phụ mẫu ta?

– Chẳng có tại sao hết.

– Chương Thiếu Đường, ta phải giết ngươi…

Vương Hoa vừa dứt lời, kêu sột một tiếng, hắn đã vung chiếc thiết bổng tấn công tới một chiêu.

“Keng” một tiếng, Chương Thiếu Đường rút kiếm ra khỏi bao, phản công thật thần tốc.

Đương nhiên Chương Thiếu Đường biết tình hình trước mắt rất bất lợi với y, nên y đã liều mạng công ra một kiếm mãnh liệt vô cùng.

Vương Hoa hét to một tiếng, tấn công ba chiêu liên tiếp nhanh nhẹn kinh người hết sức.

Tức thì hai bên diễn ra một màn ác chiến quyết liệt vô cùng. Chương Linh Linh chăm chăm nhìn hiện trường, chẳng biết việc gì đã xảy ra như thế.

Y đưa mắt nhìn Điền sư gia, hỏi :

– Điền sư gia, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

Điền sư gia cười nhạt nói :

– Ngươi muốn biết việc đã xảy ra thế nào ư?

– Phải, Điền sư gia, ngươi cứ nói đi.

– Được, ta sẽ nói đầu đuôi câu chuyện cho ngươi nghe…

Thế rồi Điền sư gia mang mọi việc xảy ra kể lại rất tỉ mỉ cho Chương Linh Linh nghe.

Thình lình…

Một tiếng kêu thảm rạch xé hư không vang tới, hai người quay sang đấu trường chỉ thấy Chương Thiếu Đường loạng choạng thụt lùi ra sau vài bước rồi té ngã xuống luôn.

Chiếc vòng sắt cắm sâu vào giữa ngực của Chương Thiếu Đường, máu tươi chảy ra tua tủa.

Chương Linh Linh buột miệng kêu lên hoảng hốt :

– Thúc thúc…

Y nhảy tới hướng Chương Thiếu Đường nhanh như cắt.

Giây phút biển hiện này là cá tính lương thiện tự nhiên của con người, bất luận Chương Thiếu Đường là một con người tội lỗi tày trời đến đâu đi nữa, y vẫn cho rằng đây là người thân thích của y.

Vương Hoa ngẩn người bất động đứng tại chỗ.

Chương Linh Linh đã nhảy tới nằm gọn trong lòng Chương Thiếu Đường.

Hai bên khóe mắt của Chương Thiếu Đường bỗng rơi xuống hai dòng lệ. Y há hốc mồm ra nói chẳng nên lời nào hết.


– Thúc thúc, tại sao… người phải hại phụ thân điệt nữ như thế?

– Linh… nhi…

– Thúc thúc…

– Thúc thúc… sai lầm rồi… Linh nhi, thúc thúc… bị uy hiếp, thúc thúc… không thể…

chẳng… làm như…, chính ả… bảo… thúc thúc…

Chương Thiếu Đường nói tới đây thì nghiêng đầu sang một bên tắt thở luôn!

Một người mang tội ác cả đời này cuối cùng đã kết thúc như thế.

Nhưng lời nói lúc y sắp chết trông có vẻ trầm trọng bi thương làm sao. Y đã bị uy hiếp, tại sao y lại bị uy hiếp như thế?

Đây là một âm mưu, nhưng âm mưu nhiêu chẳng phải đơn giản.

Chương Linh Linh gào hét :

– Thúc thúc… thúc thúc…

Điền sư gia nói :

– Chương cô nương, y đáng chết lắm.

Chương Linh Linh từ từ ngước đầu lên nói :

– Vâng, người đáng chết… tại sao người lại hãm hại phụ thân ta như thế chứ?

Vương Hoa cúi người xuống, nhặt lại chiếc vòng sắt, lau sạch vết máu nói :

– Chương Thiếu Đường tuy chết rồi nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc…

– Phải…

Điền sư gia tiếp lời nói :

– Sự việc chưa kết thúc!

Vương Hoa đưa mắt nhìn Chương Linh Linh, khẽ gọi :

– Linh Linh…

– Vương Hoa…

Y xúc động nhảy tới, ngả vào lòng Vương Hoa cất tiếng khóc nức nở.

Điền sư gia lặng lẽ cúi đầu xuống.

Vương Hoa ôm choàng lấy y, buồn bã hỏi :

– Linh Linh tha thứ ta nha?

– Vương Hoa, ta… yêu ngươi…

– Linh Linh…

Hắn đã hôn lên má phấn Chương Linh Linh thật lâu và thật nồng nàn. Những bất hạnh, đau khổ và đợi chờ đã được đền bù trong cái hôn ngọt ngào này.

Họ tha thiết thương yêu nhau từ trước kia cho đến bây giờ.

Y hạnh phúc rồi, quả thật giây phút này là như thế.

Xem tiếp hồi 18 Lão nhân lùn thấp


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.