Đọc truyện Thủy Tinh Cầu – Chương 103: Mọi người đều vui vẻ
Linh Nữ cố làm ra vẻ thần bí, mỉm cười nói :
– Ta phải thần bí một lần. Các ngươi cứ đi nghỉ cho khỏe, ta cũng phải về phòng nghỉ ngơi thôi.
Dứt lời, U Linh Nữ quay mình bỏ đi luôn.
Bọn bốn người Vương Hoa bất giác ngẩn người xuất hồn luôn tại chỗ. Họ không sao hiểu nổi U Linh Nữ đã nghĩ ra biện pháp gì mà làm ra vẻ thần bí như thế.
Đầu canh năm.
Bỗng nhiên có mười mấy bóng người nhảy vọt vào thạch động nhanh như chớp.
Người đi đầu chính là Võ Lâm Hoàng Đế. Số người này chính là số người đã bị Châu Hổ bắt đi mà bây giờ đã được thả về.
Vương Hoa nghe thấy tiếng động vội chạy ra xem. Hắn thoáng trông thấy bọn người Võ Lâm Hoàng Đế, bất giác ngẩn người ra tại chỗ luôn. Quả nhiên sự việc này đã xảy ra ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
– Gia gia, chính là các ngươi ư?
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói :
– Đúng thế, chính là bọn ta đây.
Vương Hoa lấy làm ngạc nhiên hỏi :
– Gia gia, việc gì đã xảy ra thế này?
– Việc này phải hỏi ngươi mới đúng!
– Hỏi cháu ư?
– Chẳng phải ngươi đã đồng ý gả một nữ nhân cho y sao?
Vương Hoa nghe nói thế há hốc mồm ra không nói gì được hết!
Võ Lâm Hoàng Đế lại hỏi :
– Ai đã bằng lòng gả cho y thế?
Chương Linh Linh thưa rằng :
– Chính vãn bối đây!
Võ Lâm Hoàng Đế ngạc nhiên nói :
– Ngươi ư?
– Vâng… có lẽ chính Vương tỷ tỷ đã nói cho đối phương biết việc này, ngoại trừ vãn bối phải… gả cho y, hình như ngoài ra chẳng còn biện pháp nào hay hơn nữa.
Vương Hoa hỏi :
– Gia gia, y có làm gì gia gia chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế lắc đầu nói :
– Y chẳng làm gì gia gia hết, chỉ trói chặt chúng ta lại mà thôi. Y mới vừa thả bọn gia gia ra… nhưng mà hình như người đó không phải là y?
Vương Hoa ngạc nhiên nói :
– Gia gia nói sao?
– Vì người đã thả chúng ta ra là một thiếu niên anh tuấn.
– Ồ, thì ra là thế!
– Nhưng mà hình dáng và giọng điệu nói chuyện thì rõ ràng là y.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói :
– Chẳng giống chút nào với người mà mình đã gặp chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế lắc đầu nói :
– Khác biệt cả tám mươi phần trăm. Đầu tóc cắt gọn chỉnh tề, gương mặt cũng được cạo sạch luôn. Quả thật đúng là một trang thiếu niên anh tuấn.
– Ồ!
– Cho nên, gia gia đang hoài nghi có lẽ không phải là y!
– Thế là ai chứ?
– Có lẽ là huynh đệ của y chứ không sai.
Quỷ Diện Tiên Ông tiếp lời nói :
– Ta cũng nghĩ như thế, bằng không, căn cứ vào tánh ngu như bò của y, ta không bao giờ tin rằng y lại cải biến nhanh một cách thần tốc như thế được hết!
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Y bảo rằng trước giờ ngọ y sẽ đến đây rước dâu. Lúc đó chúng ta sẽ biết y là ai ngay.
Chương Linh Linh nói :
– Ta cứ gả cho y thì xong ngay.
Quỷ Diện Tiên Ông lắc đầu nói :
– Không được!
– Tại sao không được chứ?
– Ta chẳng bằng lòng khuất phục dưới bạo lực chút nào hết. Bây giờ ta có một diệu kế.
– Diệu kế thế nào?
– Chúng ta hãy dụ y vào trong động, thừa dịp hạ thủ, sau đó phế đi võ công của y.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Ta e rằng không thể được, tại vì võ công của y cao siêu hết sức.
– Nếu quả thật biện pháp này không thông, lúc đó hãy gả ngươi cho y cũng chẳng muộn.
Võ Lâm Hoàng Đế gật đầu nói :
– Thế cũng được.
Thế rồi bọn Quỷ Diện Tiên Ông bắt đầu bố trí trong động và ngoài động ngay.
Sau khi U Linh Nữ vào phòng y bèn đóng cửa phòng lại nên y chẳng hay biết gì về kế hoạch của bọn Võ Lâm Hoàng Đế hết.
Huống chi, trong đầu óc y đang thêu dệt đầy mộng đẹp. Y đã ngủ thiếp đi trong cơn suy tư ngọt ngào như đường mật luôn lúc nào không hay.
Bình minh ló dạng.
Tại động khẩu có tám môn nhân đứng xếp thành hàng chữ nhật.
Quỷ Diện Tiên Ông đứng chờ tại động khẩu, còn những người kia thì ở trong thạch động, chờ Châu Hổ giá lâm.
Chẳng bao lâu, cuối cùng Châu Hổ đã xuất hiện.
Quỷ Diện Tiên Ông trông thấy Châu Hổ, mặt hơi biến sắc, nhủ thầm :
– Chính là y… chẳng lẽ…
Bấy giờ Châu Hổ đã chạy tới trước động khẩu nói :
– Này lão tiên sinh, ta đến rước dâu đây.
Quỷ Diện Tiên Ông gượng cười nói :
– Chúng ta đang cung hầu ngươi đây.
– Hiện giờ y ở đâu.
– Ở trong thạch động!
– Có cần ta vào đó chăng?
– Đương nhiên.
Châu Hổ cất tiếng cười hì hì, lập tức bước vào trong động ngay. Quỷ Diện Tiên Ông đi theo sau lưng y chờ dịp hạ thủ.
Bấy giờ…
Châu Hổ đã vào tới trong động. Quỷ Diện Tiên Ông đang đi ở sau lưng, bỗng nhiên xuất thủ điểm và huyệt đạo của y nhanh như cắt.
Hình như Châu Hổ chẳng hề hay biết gì hết.
Ngón tay Quỷ Diện Tiên Ông đã điểm vào Mạng môn huyệt của Châu Hổ. Y ngã người ra trước một bước, sau đó quay người ra sau nhanh như cắt hỏi :
– Ngươi làm gì thế?
Quỷ Diện Tiên Ông giật mình kinh hãi, lão không thể nào tin rằng đây là sự thật được hết. Cú điểm huyệt của lão chẳng gây chút thương tích gì cho đối phương cả.
Lão sợ quýnh lên, đã vung chưởng đánh vào người Châu Hổ luôn.
Kêu đùng một tiếng.
Châu Hổ đã thụt lùi ra sau mười bước liền. Võ Lâm Hoàng Đế cũng thừa dịp này tống ra một chưởng luôn. Lại kêu đùng một tiếng nữa, Châu Hổ tiếp tục lùi ra sau mười bước nữa.
Y gầm lên một tiếng nói :
– Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì thế này?
Chương Vĩnh Kỳ lượn mình lướt tới, phóng một chưởng tấn công vào người Châu Hổ ngay.
Cũng đồng thời lúc này Thiên Tri Thần Quân và Thiết Đao Tiều Chủ đã song song nhảy tới xuất thủ luôn.
Ba luồng chưởng lực đã cuồn cuộn bổ vào người Châu Hổ nhanh như cắt.
Châu Hổ điền cuồng gầm lên một tiếng, nói :
– Các ngươi muốn chết ư?
Y quơ nhẹ tay phải một cái, đẩy ra một luồng kình lực vô hình đánh lùi ba người bọn Chương Vĩnh Kỳ ra sau ngay.
Châu Hổ căm phẫn nói :
– Chẳng lẽ các ngươi muốn nuốt lời chăng?
Quỷ Diện Tiên Ông lạnh lùng nói :
– Ngươi chớ mộng tưởng lấy cháu gái ta.
– Nói sao?
– Y chẳng gả cho ngươi đâu.
– Các ngươi… các ngươi dám đánh lừa ta, ta phải giết phức các ngươi…
Châu Hổ nổi cơn khùng, chẳng khác nào như một con hổ điên. Y giận dữ gầm lên đảo người nhảy vọt tới.
Thình lình ba tiếng kêu hự vang lên một lúc, chỉ thấy Quỷ Diện Tiên Ông, Thiên Tri Thần Quân và Võ Lâm Hoàng Đế đã cùng lúc thụt lùi ra sau, há mồm phun ra một bụm máu tươi luôn.
Châu Hổ gầm rống lên nói :
– Các ngươi đã hứa với ta sẽ gả vợ cho ta, thế mà bây giờ lại nuốt lời ư? Ta đành giết các ngươi thôi…
Châu Hổ dứt lời, toan tung mình nhảy tới, thình lình…
Chương Linh Linh hét to một tiếng nói :
– Hãy dừng tay lại!
Châu Hổ nghe tiếng hét, nhảy lùi ra sau nói :
– Làm gì thế?
Chương Linh Linh nói :
– Ta bằng lòng gả cho ngươi!
Châu Hổ nghe nói thế, bất giác ngẩn người ra tại chỗ nói :
– Ngươi nói sao?
– Ta nói rằng ta bằng lòng gả cho ngươi.
Lần này Châu Hổ đã khùng luôn. Y ngẩn người ra cả buổi cũng không sao hiểu nổi rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế.
Y ấp úng nói :
– Ngươi nói ngươi… gả cho ta?
– Đúng thế.
Châu Hổ ngạc nhiên nói :
– Tại sao bây giờ lại thay đổi là ngươi chứ?
– Chẳng lẽ không phải là ta sao?
– Đương nhiên là không phải rồi!
Tất cả mọi người thảy đều ngẩn người ra tại chỗ luôn, không một ai biết rốt cuộc việc gì đã xảy ra cả.
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
– Thế thì là ai?
– Ta quên hỏi y tên là gì? Ồ! Phải rồi, y nói rằng y là tỷ tỷ của Vương Hoa.
– Nói sao?
Tất cả mọi người đã đồng thanh kêu lên một tiếng. Thế rồi họ đã hiểu rốt cuộc việc gì đã xảy ra rồi.
Người muốn gả cho đối phương chính là U Linh Nữ.
Ngay lúc ấy…
U Linh Nữ từ thạch môn bí thất bước ra, liếc mắt nhìn qua hiện trường, mặt hơi biến sắc, nói giọng hớt hải :
– Việc gì đã xảy ra thế?
Không một ai trả lời hết. Cuối cùng ánh mắt của U Linh Nữ đã dừng lại trên gương mặt Châu Hổ, lạnh lùng hỏi :
– Châu Hổ, ngươi đã đánh họ bị thương ư?
Châu Hổ hối hận nói :
– Họ… họ muốn giết ta mà!
U Linh Nữ quay sang hướng Vương Hoa hỏi :
– Đệ đệ, việc gì đã xảy ra thế?
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :
– Tỷ tỷ, chính ngươi chịu gả cho y à?
Má phấn của U Linh Nữ ửng đỏ ngay. Y thẹn thùng khẽ gật đầu một cái.
Vương Hoa kinh ngạc nói :
– Tỷ tỷ, tại sao… ngươi không nói cho bọn ta biết sớm một chút?
– Ta… khó nói điều này ra hết sức.
Vương Hoa nói :
– Lúc nãy y đến đây đòi rước dâu. Bọn ta cứ cho rằng y đòi lấy Linh Linh, cho nên bọn người gia gia muốn xuất thủ chế phục y.
U Linh Nữ quay sang hướng Võ Lâm Hoàng Đế áy náy nói :
– Thưa gia gia, ông… không hề chi chứ?
Bỗng nhiên Võ Lâm Hoàng Đế cười ha hả nói :
– Kỳ diệu thật, thế là đã tác thành một lương duyên rồi. Quả nhiên đây là một sự việc mà chúng ta không ngờ vậy… đây là một sự kiện đại hỉ nha! Ha ha ha…
Võ Lâm Hoàng Đế đã khoái chí cười như điên như cuồng.
Tất cả mọi người cũng cất tiếng cười theo ngay.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Cũng may nhờ có y, đã chuyển một bị kịch hoá thành hỉ sự… việc đã xảy ra thế nào vậy?
U Linh Nữ e lệ thuật lại mọi việc cho tất cả mọi người cùng nghe.
Võ Lâm Hoàng Đế mỉm cười nói :
– Thế thì hay quá, chắc ngươi đã cạo râu tóc cho y chứ gì?
U Linh Nữ khẽ gật đầu, thẹn thùng không nói gì hết.
Võ Lâm Hoàng Đế nói với Châu Hổ rằng :
– Quả thật đây là phước mà ngươi đã tu ở kiếp trước nên mới được người vợ như y…
U Linh Nữ nói :
– Chưa được đâu!
Võ Lâm Hoàng Đế ngạc nhiên nói :
– Còn làm thế nào mới được chứ?
U Linh Nữ nói :
– Trước kia vãn bối đã thề rằng, người mà vãn bối chịu gả phải dùng võ công đánh thắng vãn bối mới được…
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Như thế chỉ bằng thừa thôi?
U Linh Nữ khẽ gật đầu nói :
– Phải, như thế chỉ bằng thừa thôi. Nhưng vãn bối đã tuyên thệ như thế, không thể chẳng giao đấu. Này Châu Hổ, ngươi có thể động thủ được rồi.
Châu Hổ nói :
– Nếu như ta đánh thắng được ngươi, thì ta có quyền mang ngươi đi phải chăng?
– Đương nhiên!
Xem tiếp hồi 104 Dự ước hẹn