Đọc truyện Thuỵ Thuỵ Bình An – Chương 12: Tiền kiếp bị chôn vùi
Càng tiến vào trong núi thì càng quanh co sâu thẳm, nhưng Thụy Thụy cư nhiên ngủ khò khò trong lòng Thốc Ly.
Đại khái là lồng ngực của hắn thật sự quá an nhàn thoải mái, cho đến khi tiếng nước chảy ào ào thức tỉnh nàng.
Mở mắt ra, trước mắt là một thác nước màu bạc rạng ngời sinh quang, Thụy Thụy nhảy xuống, không nhịn được muốn dùng tay sờ, “Đẹp quá.”
Thốc Ly kéo tay nàng về, “Đợi đã.”
“Nơi này thật sự có thể thấy được kiếp trước kiếp này sao?” Thụy Thụy rất hưng phấn, “Không biết kiếp trước ta là ai, ta đoán nhất định là một đại hiệp, ha ha ha!”
Thốc Ly khẽ nhíu mày cười lên. Nàng chẳng những không phải đại hiệp, còn là một cô nhóc nhỏ xíu. Nhưng càng đến gần thác nước, tâm tình của hắn cũng càng căng thẳng.
Mộc Dương nói rất đúng, nếu như thấy được hắn và nàng của ba ngàn năm trước thông qua thác Tiền Trần, hắn nên làm sao giải thích với nàng? Hắn lại giải thích thế nào nguyên nhân sư phụ và đại sư huynh nàng đối xử với nàng như vậy?
Hai người một trầm tư một hưng phấn, đúng vào lúc này truyền đến một tiếng thét, tiếp theo có người vọt tới. Chính xác mà nói thì không phải người thường, là một quái nhân cả người mọc đầy lông.
Mao nhân (người đầy lông) rất hung dữ, “Các ngươi làm gì ở đây?”
Thụy Thụy bị hắn dọa đến sợ hết hồn, “Bọn ta đến xem thác nước.”
Mao nhân liều mạng trừng mắt, “Đi đi đi, chỗ này không để cho bất luận kẻ nào xem, đã bị phong rồi.”
Thốc Ly híp mắt lại đánh giá mao nhân, suy nghĩ chắc hắn là người thủ hộ của thác Tiền Trấn này.”Theo ta được biết bất luận là ai cũng có thể vào thác Tiền Trần.” Chỉ cần ngươi tìm được, đương nhiên người bình thường căn bản không biết đến sự tồn tại của nó.
Mao nhân khoanh hai tay trước ngực bộ dạng bễ nghễ, “Trước kia là vậy, bắt đầu từ ba ngàn năm trước đã không còn là vậy rồi, ta nói rồi, bây giờ người nào cũng không được xem.”
“Hử?” Thốc Ly lại cẩn thận đánh giá mao nhân, thấy cả người hắn đều là lông, duy chỉ có tai trái và cổ có một vòng lông bị mất đi, tâm niệm lưu động, trong chớp mắt đã đoán ra, “Ba ngàn năm trước ngươi từng bị đánh qua?”
Mao nhân kinh ngạc, “Làm sao ngươi biết?” Cũng thật lợi hại.
Thốc Ly đột nhiên cười một tiếng, “Không khó đoán, có người cố chấp muốn vào, mà ngươi không đáp ứng, tất nhiên là bị đánh.”
Các tinh quân trên trời tới đây xóa đi ghi chép về Bính Bính, mà thác Tiền Trần không thuộc về bất kỳ một giới nào, người thủ hộ này tất nhiên làm việc theo lẽ không để cho bọn kia làm loạn, đám thần tiên tối chỉ có thể dùng sức mạnh. Mao nhân chịu thiệt đã bị đả kích sâu sắc, lập tức phong lại thác Tiền Trần.
Đám thần tiên thối này thật là hại chết người.
Mao nhân không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, bọn ta chỉ là muốn xem một chút mà thôi.”
Mao nhân kiên quyết dị thường, bộ dáng lạnh lùng, “Không được, người tới từ bên ngoài đều không phải là người tốt.”
“Ai nói ?” Thụy Thụy vọt tới phía trước, chỉ vào mặt mình, “Bọn ta đều là người tốt.”
Mao nhân đáp lại nàng, “Ngươi thoạt nhìn giống người tốt, hắn vừa nhìn đã biết không phải người tốt.”
Thụy Thụy tranh chấp với hắn, “Nói bậy, hắn cũng là người tốt.”
Hai người bướng bỉnh như trẻ con tranh chấp việc Thốc Ly là người tốt hay là người xấu, khóe miệng Thốc Ly giựt giựt, tiến lên ngăn cản, “Nói đi, cho xem hay không, không cho thì bọn ta xông vào.”
Mao nhân hừ hơi bằng mũi, “Ta nói không cho là không cho.”
Thụy Thụy cúi mặt xuống, “Thốc Ly, làm sao đây?”
Thốc Ly nói nhỏ bên tai nàng: “Nàng đi đánh với hắn, hắn đánh không lại nàng.”
Thụy Thụy nhảy ra sau một bước, “Ta có thể đánh thắng hắn?”
“Đi chơi đi, thuận tiện thử một chút thành quả của nàng trong thời gian qua.” Không có nắm chắc hắn sẽ không để nàng ra tay.
Thụy Thụy rất sùng bái Thốc Ly, cảm thấy hắn không có gì là không thể, hắn nói được đương nhiên là được. Vỗ vỗ tay hắng hắng giọng, nàng đi tới phía trước triển khai thế trận.
Mao nhân cười giễu một tiếng, vênh lông mày nhảy qua, hai người nhào vào đánh.
Rất thần kỳ, Thụy Thụy thật sự phát hiện bản thân ra chiêu thoải mái tràn đầy uy lực, quả đấm của nàng xuất ra cư nhiên mang theo gió, hoàn toàn không giống với trước kia. Mao nhân cũng phát hiện, càng đánh vẻ mặt càng rối rắm.
Không qua bao nhiêu hiệp Thụy Thụy đã đánh hắn ngã trên mặt đất.
Nhảy trở lại, Thụy Thụy nhìn tay mình vẻ không thể tin được, “Oa, gia cư nhiên lợi hại như thế!”
Đầu tóc nàng rối loạn, Thốc Ly giúp nàng chỉnh lại mái tóc dài, “Nàng mới học sơ sài thôi, sau này còn có rất nhiều thứ phải dạy nàng.”
“Vậy sau này chẳng phải ta sẽ Nga Sơn đệ nhất cao thủ sao?” Sư phụ và đại sư huynh nhất định sẽ rất vui.
Thốc Ly vỗ vỗ trán của nàng. Tiểu bổn qua này, đừng nói Nga Sơn, chỉ cần nàng muốn, cái gì cũng có thể.
Mao nhân ngồi dưới đất, thấy bọn họ chàng chàng thiếp thiếp thì rất khinh bỉ, vuốt vuốt lông trên đỉnh đầu, “Đừng tưởng rằng đánh được ta là các ngươi có thể xem, ta đã phong lại thác Tiền Trần, không có ta giải phong ai cũng đừng mong xem.”
Ánh mắt hướng lên trời, mao nhân rất có khí thế thấy chết không sờn.
Thụy Thụy giật nhẹ Xiêm y của Thốc Ly, “Làm sao bây giờ? Bằng không chúng ta trở về đi thôi, không nhìn cũng được.”
Thốc Ly liếc mao nhân, nổi lên một tia cười, từ từ đi tới, “Ngươi định để cho lỗ tai và cổ ngươi vẫn như vậy sao?”
Nhắc tới nỗi đau, mao nhân cơ hồ đấm ngực dậm chân, ngửa mặt lên trời gào to, “Nhớ năm đó lão tử cũng là một soái ca a!” Bây giờ bị hủy dung rồi.
“Ha ha ha!”
Thụy Thụy bật cười. Mao nhân lườm nàng, nàng xoay người núp phía sau Thốc Ly tiếp tục cười trộm.Xưng “lão tử” còn uy mãnh hơn “gia” của nàng a.
Thốc Ly đối mặt với người khác luôn là vẻ mặt vạn năm không đổi, “Nếu như bọn ta có thể trị khỏi cho ngươi, ngươi có thể châm chước một chút không?”
Mao nhân kia thỉnh thoảng vẫn vuốt vuốt lông bày tư thế, chắc chắn hết sức yêu cái đẹp. Thốc Ly tinh mắt, đã nhìn ra, dùng cái này để thỏa hiệp.
Một câu này đã đâm trúng trọng điểm, mao nhân nhất thời động tâm, “Ngươi thật sự có thể làm khôi phục hình dáng cũ?” Số khổ, hắn cũng hủy dung mấy ngàn năm rồi.
Thốc Ly gật đầu, “Đương nhiên có thể, nhưng có điều kiện trao đổi, chắc ngươi hiểu.”
Mao nhân rối rắm hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi sự cám dỗ của nét đẹp, cắn răng đồng ý, “Được.”
Thốc Ly chỉ chỉ Thụy Thụy, “Thật ra nàng ấy là người có thể trị cho ngươi.”
“Ta?”
Không chỉ Thụy Thụy nghi ngờ, ngay cả mao nhân cũng có chút không tin, “Tiểu tử này?”
Thốc Ly kéo tay Thụy Thụy qua đặt trên đỉnh đầu của mao nhân, tiếp theo cũng đặt tay của mình lên, khởi động chú ngữ khởi động nội lực, dùng nội lực linh thú chữa khỏi vùng da bị tiên khí tổn thương. Khoảng sau nửa nén hương, vùng da kia khôi phục hình dáng cũ, mọc lại lông.
Mao nhân mừng rỡ lộn rất nhiều vòng, kích động không thôi vì mình trở lại thành soái ca, sau đó cám ơn Thụy Thụy, “Đa tạ đa tạ, ngươi thật là lợi hại.” Hắn mới không cám ơn tên gia hỏa đã uy hiếp hắn kia.
Sự tự tin của Thụy Thụy tăng lên cực độ, cũng cười như một đóa hoa.
Thốc Ly thấy nàng cười đến cong lông mày, không tự chủ mà ôm lấy nàng. Nếu như nội lực ở trong cơ thể nàng có thể làm nàng vui vẻ như vậy, hắn thu hồi muộn một chút cũng không sao.
Mao nhân dựa theo hứa hẹn giải phong mở thác Tiền Trần, dòng nước vốn đang chảy lập tức ngưng lại, hiện lên hình dáng một mảnh vải màu bạc.
“Ai muốn xem thì đưa tay vào.”
Thốc Ly lấy món đồ mà trước Mộc Dương đã cho, đặt dưới thác nước, một vầng sáng lập tức tản mát ra. Sờ sờ đầu của nàng, hắn bảo: “Đặt tay vào.”
Thụy Thụy vươn tay, bỗng nhiên có chút căng thẳng, rút tay về mân mê y phục, một hồi lâu mới bỏ vào. Dòng nước hơi lành lạnh.
Thác Tiền Trần cảm ứng được tay nàng, bắt đầu sáng lên từ từ, ánh sáng càng ngày càng mạnh dần dần tới chói mắt, sau đó bắt đầu sinh ra thanh âm của một thứ gì đó đang chuyển động, điểm sáng từ từ tập trung, cuối cùng tạo thành hình ảnh.
Thụy Thụy buông bàn tay đang ngăn cản tầm mắt ra, đôi môi hồng nhuận mở ra, “Thật sự là ta!”
Người trong đó đúng là nàng, là một cảnh nàng ở Nga Sơn, tiếp theo là cảnh nàng năm tuổi lúc vừa tới Nga Sơn. Thác Tiền Trần đều tiến hành theo phương thức đi ngược dòng thời gian.
Ánh mắt Thốc Ly không chớp lấy một cái chuyên chú nhìn vào thác nước, lòng bàn tay hơi có chút mồ hôi. Kế tiếp chính là cảnh mà hắn muốn thấy nhất.
Rất nhanh, hình ảnh vừa chuyển, tim Thốc Ly trong nháy mắt nhói lên. Trên thác nước là một cô bé có bộ dáng đã thay đổi, cô bé ngủ trên một chiếc giường thủy tinh, xung quanh là nước liên miên vô tận. Mà cô bé an tĩnh nằm đó, yên lặng đến tựa hồ không tồn tại.
Đó là Bính Bính.
Thụy Thụy gãi gãi mặt, mở to hai mắt, “Đây là ta của kiếp trước sao? Đang làm gì đó?”
Hình ảnh thủy chung bất động, hô hấp của Thốc Ly cũng dừng lại. Mao nhân vốn là đang muốn đùa giỡn cũng bị hình ảnh hấp dẫn, sáp đến gần.
Hình ảnh rất lâu không động, Thụy Thụy buồn bực, “Có phải hỏng mất rồi hay không?”
Thốc Ly không đáp nàng. Nàng không hiểu hắn hiểu, không phải là thác Tiền Trần hỏng, mà là cô bé vẫn luôn ngủ say, cho nên thủy chung là cùng một cảnh.
Mao nhân đã nhìn ra, đang muốn mở miệng, bị một ánh mắt sắc bén của Thốc Ly ngăn lại.
Sau một hồi hình ảnh mới chuyển đổi, là một ngọn núi nở đầy hoa, cô bé đang đuổi theo bươm bướm. Cô bé mặc váy hồng, gương mặt cũng trắng hồng non nớt, chơi rất vui vẻ, bên góc hình ảnh là cái bóngdưới ánh mặt trời của một nam nhân.
Tự biên tự diễn tự mình thổi phồng là thói quen của Thụy Thụy rồi, “Oa, kiếp trước của ta thật đáng yêu a!”
Mao nhân cười ra tiếng, Thốc Ly lại cười không nổi.
Đây là cảnh cuối cùng, rất nhanh thác Tiền Trần lại khôi phục nguyên trạng. Mao nhân gãi lông trên mặt, “Kỳ quái, ghi chép này cũng quá ít rồi.”
Thốc Ly còn đang xuất thần. Quả thật quá ít, những ghi chép khác đã bị các thần tiên xóa đi, chỉ rút gọn còn bấy nhiêu.
Lai lịch của nàng, chuyện giữa nàng và hắn, toàn bộ đều biến mất.
“Ta hiểu rồi.” Mao nhân rất nhanh đã nghĩ thông suốt, “Thì ra ta bị hủy dung cũng là bởi vì nàng ấy.”
“Cái gì?” Thụy Thụy không hiểu ra sao, nhìn nhìn Thốc Ly, thấy hắn còn đang xuất thần, đụng đụng hắn, nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, “Vì sao kiếp trước của ta chỉ có lúc bé, ta không lớn lên sao?”
“Không phải không lớn lên, ngươi căn bản là không có… ” chữ ” chết” còn chưa ra khỏi miệng, mao nhân đã bị Thốc Ly dùng hòn đá ngăn lại miệng.
Xoay người, Thốc Ly nhìn Thụy Thụy. Hắn vẫn đang suy tư ba nghìn năm nay nàng đi đâu chơi cái gì, trên thực tế nàng không đi cũng không làm, nàng đã chìm dưới đáy biển suốt ba ngàn năm.
Nàng thích nhất ăn thích chơi nhất sợ tịch mịch nhất, nhưng lại cô đơn ngủ lâu như vậy ở đáy biển lạnh như băng này.
Thụy Thụy, Thụy Thụy, trước kia hắn đã xem nhẹ rồi, cái tên lạ như vậy người bình thường sẽ không dùng, ước chừng là bởi vì nàng vẫn luôn ngủ.
Mao nhân vỗ ngực một cái, “Không quản các ngươi, ta đi.”
“Chờ một chút.” Thốc Ly chuyển mắt nhìn về phía hắn, “Ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi nhất định sẽ có hứng thú.”
Mao nhân lộn một vòng, chống cằm, “Ta sẽ có hứng thú gì?”
“Hỏng bét!” Trầm mặc một hồi, Thụy Thụy phát hiện một vấn đề nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng đến mức nói cà lăm, “Vì, vì sao ta, ta kiếp trước là một cô bé?”
… Thốc Ly nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Vừa nghĩ tới kiếp trước mình là một cô bé mà không phải đại hiệp, Thụy Thụy rối rắm đến loạn cả đầu tóc, “Vì sao ta là cô bé? Thốc Ly ngươi cũng bỏ tay vào thử xem, nói không chừng kiếp trước ngươi cũng là nữ.”
“Xì!” Mao nhân ở một bên lấy miệng thổi lông chê cười.
Thụy Thụy vẻ mặt đưa đám, “Ta mới không cần làm con gái.” Nàng muốn làm đại hiệp.
Thốc Ly cẩn thận lấy tay Thụy Thụy ra, lau khô từng chút một, sau đó như trân bảo mà giữ tại trong lòng bàn tay, ngẩng đầu, “Cô bé thì cô bé, không phải cũng rất tốt sao?”
Nàng nên từ từ hiểu mình là một nữ nhân.
“Ngươi đang cười ta?” Lúc này Thụy Thụy rất đa nghi rất đa nghi.
Thốc Ly thấp giọng, “Nào có?”
“Rõ ràng là có.” Thụy Thụy ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, vì sự thật kiếp trước mình là tiểu cô nương mà cảm thấy xấu hổ.
Thốc Ly cũng ngồi xổm xuống, tay xoa vai của nàng. Hắn đau lòng cũng không kịp, đâu có thể nào cười nàng? Vừa nghĩ tới ba ngàn năm dài đằng đẵng một mình nàng bị phủ bụi dưới đáy biển, hắn thật muốn ôm chặt nàng vào lòng.
Ba ngàn năm a, trần thế xoay vần biết bao nhiêu luân hồi, nàng lại quạnh quẽ vượt qua dưới đáy biển.
Thụy Thụy bĩu môi, tâm tư có chút tà ác, “Thốc Ly ngươi cũng xem xem đi.” Nói không chừng kiếp trước hắn cũng là một nữ nhân chăng.
Thốc Ly lắc đầu, “Ta không xem.”
“Vì sao không xem? Ngươi không hiếu kỳ sao?”
Thốc Ly mặt không đổi sắc, “Trước kia ta đã xem rồi.” Thật ra thì không cần xem, mấy vạn năm nay hắn nắm rất rõ cuộc sống của hắn.
Mao nhân ở một bên dựng râu trừng mắt, “Này, ngươi bảo bổn soái ca ở lại có chuyện gì?”
Thốc Ly nhìn mao nhân một cái, hơi trầm mặc, tiếp theo chuyển sang Thụy Thụy, “Nàng ngồi một chút trước, ta đi nói vài lời với hắn.”
Thụy Thụy ngoan ngoãn gật đầu, thấy thác Tiền Trần lại khôi phục hình dáng thác nước, rất vui vẻ mà đi nghịch nước.
Thốc Ly khẽ thở phào. Tính cách chỉ một lúc là quên của nàng thật sự rất tốt, nếu có thể, hắn muốn nàng mãi mãi vui vẻ như vậy.
Chuyển tới một bên khác, mao nhân mở miệng trước, “Rốt cuộc các ngươi là ai? Lần trước những người đó tới phá hoại chính là vì nàng ấy sao?”
Chuyện nhỏ này nhất định không thể gạt được người thủ hộ thác Tiền Trần, Thốc Ly gật đầu, “Ừ, ngươi còn biết cái gì?”
Nhắc tới chuyện này mao nhân chỉ muốn dậm chân, lô ba lô bô nói, “Đám người kia thoạt nhìn giống như người tốt, trên thực tế thật đáng ghét, ta nói không được rồi, không thể nghịch quy luật tự nhiên, bọn họ vẫn muốn xông vào. Ta lại đánh không lại bọn họ, cuối cùng ngất xỉu. Ta không biết bọn họ thừa dịp ta ngất giở trò quỷ gì, sợ gặp nguy hiểm nên đã phong thác Tiền Trần này lại. Ghê tởm nhất chính là ta bị thương bị hủy dung a!”
Mao nhân luôn canh cánh trong lòng đối với việc mình bị hủy dung, đấm ngực dậm chân một lúc lâu. Thốc Ly cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, tính toán cái gì đó.
Mao nhân cảm khái xong rồi mới nhớ tới chính sự, “Này, ngươi nói có chuyện nói với ta, chuyện gì?”
Thốc Ly từ từ đi vài bước, ngước mắt nhìn hắn, “Ta muốn ngươi tu bổ thác Tiền Trần, tìm ra đoạn ghi chép đã bị xóa đi của nàng ấy.” Lai lịch của Thụy Thụy không tầm thường, hắn tất nhiên phải tra rõ.
“Xì!” Mao nhân đặt mông ngồi xuống, “Ta làm gì phải giúp ngươi?”
Thốc Ly nhếch môi, “Ngươi chịu thiệt nhiều như vậy, chẳng lẽ không muốn làm rõ nguyên do?”
Mao nhân hất đầu, “Không muốn, các ngươi tới từ bên ngoài cũng là người xấu, ta mới không mắc bẫy của các ngươi.”
“Ngươi cứ cam tâm bỏ qua?”
Mao nhân rất do dự, “Đừng có dùng phép khích tướng, không làm gì được ta đâu.”
Thấy hắn nhất định không chịu, một lát sau Thốc Ly mới từ từ mở miệng, “Vậy ngươi cũng không muốn tu thành hình người?”
Mao nhân vốn đang hất tóc, bỗng nghe đến lời này thì sửng sốt, vội vàng đứng lên, “Ngươi nói gì?”
Thốc Ly lấy tiến làm lùi, xoay người rời khỏi, “Ngươi đã không muốn vậy thì thôi.”
Bàn tay lông mềm như nhung của mao nhân rất nhanh đã kéo hắn lại, bày ra khuôn mặt tươi cười, “Ngươi nói hình người gì?” Tâm động oa, mặc dù bây giờ hắn đã là đại soái ca, nhưng sau khi tu thành hình người nhất định sẽ càng đẹp.
Thốc Ly chính là nắm bắt được tâm lý này của hắn, “Chỉ cần ngươi có thể tu bổ cho xong thác Tiền Trần để ta biết lai lịch của nàng ấy, ta giúp ngươi tu thành hình người.”
Đây quả thực là một dụ hoặc động trời, lông tơ khóe miệng mao nhân kích động run run lên, “Thật sự có thể sao? Ta mấy vạn năm nay cũng là như vậy, còn có thể tu thành hình người?”
“Ta nói có thể đương nhiên có thể, hơn nữa có thể cho ngươi một tướng mạo vô cùng đẹp.” Mao nhân và hắn cùng được hình thành trong thời kỳ hỗn độn sơ khai của thiên địa, hắn có biện pháp giúp mao nhân tu thành hình người.
Loại dụ hoặc này không cách nào chống đỡ được, mao nhân tựa hồ thấy được bộ dạng đẹp trai của mình. Thốc Ly nói rất chắc chắn, cả người vô hình trung tản mát ra vẻ tự tin và áp lực uy vũ, hơn nữa lúc trước từng giúp hắn tu chỉnh lại bộ lông, mao nhân cuối cùng cũng lựa chọn tin tưởng hắn, “Được, nhưng ngươi phải cho ta một thời gian ngắn.”
“Không thành vấn đề.” Thốc Ly rũ mắt cười nhạt. Hắn rất gấp, mao nhân cũng chưa chắc là thảnh thơi hơn hắn.
Song phương nói xong điều kiện liền chia tay. Thốc Ly mới vừa bước đi đã nghe thấy mao nhân ở phía sau hỏi hắn, “Này, nàng ấy muốn xem kiếp trước của kiếp trước của ngươi, vì sao ngươi không cho nàng ấy xem?”
Ngừng lại, Thốc Ly không quay đầu, chỉ trả lời: “Nàng ấy biết càng ít càng tốt.”
Nàng và ngọn nguồn của Nga Sơn, việc Minh Hư lão đạo và Trang Thanh Thần lừa gạt nàng, việc nàng và hắn đã quen biết trước đó, lai lịch của nàng, đợi chút. Thốc Ly luôn có một ảo giác, một khi giải hết mọi băn khoăn, tất cả vấn đề rối rắm phức tạp hoàn toàn được tháo gỡ. Mà những vấn đề đó đối với nàng mà nói tuyệt không phải chuyện tốt.
Đây cũng là nguyên nhân hắn trì trệ không quyết định nói cho nàng biết thân phận nữ nhân của nàng, chỉ dám đi từng bước từng bước một.
Bên kia, Thụy Thụy nghịch nước một mình cũng chơi rất vui vẻ, trên người cũng ướt cả. Sợ nàng cảm lạnh, Thốc Ly cởi áo ngoài xuống choàng lên người nàng.
Xiêm y của hắn choàng trên người nàng hiển nhiên quá lớn, Thụy Thụy khoác vào như mặc áo gió, “Thốc Ly, bây giờ chúng ta đi đâu? Có phải về nhà không?”
Hai chữ về nhà này thật ấm áp. Nàng xem nhà gỗ như nhà của mình. Thốc Ly hơi mỉm cười nói: “Có muốn đi chơi khắp nơi hay không?”
Tuy qua một cuộc sống chỉ có hai người ở nhà gỗ thì thật tốt, nhưng Thốc Ly vừa nghĩ tới nàng ngủ lâu như vậy dưới đáy biển liền bị đè nén đến khó chịu, muốn mang nàng đi khắp nơi xem như đền bù.
“Được đó được đó, chúng ta chơi một thời gian ngắn rồi mới về.” Thụy Thụy vỗ tay tán thành.
Thốc Ly nắm tay nàng, hai người từ từ đi về hướng ngoài núi Thụy Thụy quay đầu lại làm mặt quỷ cáo biệt mao nhân, mao nhân cũng vẫy tay tạm biệt, sau đó nhìn thác Tiền Trần thề độc.
Hắn nhất định phải sửa cho xong thác Tiền Trần, hắn nhất định phải tu thành hình người làm một soái ca cao lớn, aiz!
…
Ngày tháng du sơn ngoạn thủy lại bắt đầu.
Nhiệm vụ của Thụy Thụy chính là ăn và chơi: ăn đồ ngon, mua đồ chơi, ngắm danh lam thắng cảnh, đùa nghịch, đấu dế… Mỗi ngày khóe miệng nàng cũng cười đến ngớ ngẩn.
Những ngày tháng như vậy quả là đơn giản mà lại vui vẻ.
Còn có một việc càng làm cho nàng đắc ý —— Thốc Ly bây giờ cơ hồ là nói gì nghe nấy. Nàng nói gì hắn cũng nghe, đây quả thật làm cho nàng vểnh đuôi lên trời, bước đi càng thêm nghênh ngang dồi dào sức sống.
Mà nàng vui vẻ, Thốc Ly cũng vui vẻ. Mỗi ngày đều giống như nhìn nàng không chán, ánh mắt luôn dán trên người nàng. Đương nhiên hắn không quên mỗi ngày hỏi nàng một chút chuyện lúc nàng trên Nga Sơn, hắn muốn hiểu nhiều thêm một chút.
Lúc bé nàng chỉ ở cùng hắn trong Thủy Ly Điện hơn một năm, sau đó ngủ một giấc dài, tiếp theo chính là mười năm giam cầm trên Nga Sơn. Quá khứ của nàng đơn điệu nhàm chán như thế, hắn muốn cho nàng một tương lai vui vẻ phong phú.
“La la la ~~~” có người đang hát, tiếng ngâm nga đặc biệt vừa nghe đã biết là Thụy Thụy.
Nàng đang tắm. Đôi chân dài nhỏ thay nhau đá ra từ trong nước, nghịch nước một cách kinh khủng.
Sau đó nàng phát hiện mình quên lấy khăn tắm, cho nên gọi: “Thốc Ly, giúp ta lấy một chút đồ.”
Không có hồi âm.
Thụy Thụy buồn bực, tròng mắt xoay tròn xem xét một vòng khắp phòng, phát hiện Thốc Ly không có ở đây. Kỳ quái, gần đây tựa hồ mỗi lần nàng tắm hắn cũng sẽ tránh, sao thế nhỉ?
Thụy Thụy ngửa đầu lại gọi: “Thốc Ly ~~~~ “
Gần đây hắn rất “nghe lời” nàng, hắn nhất định sẽ xuất hiện.
Quả nhiên, thanh âm trầm thấp ở ngoài cửa vang lên: “Sao vậy?”
“Lấy khăn giúp ta.”
“Tự nàng lấy.”
Hả? Thụy Thụy gãi gãi đầu, mềm giọng cầu khẩn: “Cả người ta đều là nước đi ra ngoài sẽ làm ướt phòng, ngươi đưa cho ta đi.”
Ngoài cửa tĩnh lặng chốc lát, tiếp theo là tiếng khẽ thở dài, thân thể cao thẳng của Thốc Ly xuất hiện trong phòng. Hắn cơ hồ là mắt nhìn thẳng đưa khăn sạch cho nàng.
Thụy Thụy nhận lấy, xoay người nằm úp sấp trên ven thùng gỗ, trong đôi mắt tràn ngập tò mò, “Ngươi ở bên ngoài làm cái gì?”
Nàng nằm úp sấp như vậy, lập tức cảnh xuân lộ ra rất nhiều. Dư quang nhìn thấy cảnh tượng trắng muốt, Thốc Ly mau dời tầm mắt, cúi đầu nói: “Ngắm trăng.”
Thụy Thụy vừa nghe thì mắt sáng rực lên, “Được đó được đó ngươi đợi ta, ta và ngươi cùng ngắm trăng.”
Nói xong nàng đứng lên, Thốc Ly nhanh tay lẹ mắt đè lại đầu vai nàng ấn vào trong nước mới tránh khỏi cảnh xuân toàn tiết. Thụy Thụy suýt chút bị sặc nước, cố ý vươn thẳng bả vai run rẩy, “Ngươi muốn dìm chết ta có phải hay không?”
“Trời lạnh, nàng mặc áo trước đi, ta ở bên ngoài chờ nàng.” Thốc Ly lại không đùa với nàng, mặt mày vô cảm nói xong, xoay người rời khỏi.
Thụy Thụy dùng ngón trỏ chống cằm buồn bực gục trên thùng gỗ. Rõ ràng là cuối xuân, trời đã hơi nóng, ở đâu ra trời lạnh?
Thốc Ly có chút kỳ quái.
Trăng non lưỡi liềm treo trên cao, Thốc Ly quả thật là nhìn trời thầm than.
Kể từ khi biết nàng chính là Bính Bính, hắn mừng rỡ tột cùng là thật, do dự cũng là thật. Việc trắng trợn nhìn nàng tắm, trắng trợn làm những chuyện nam nhân và nữ nhân mới có thể là… Hắn đã không còn làm được.
Vừa nghĩ tới nàng chính là cô bé xấu xa ở cùng hắn hơn một năm kia, hắn luôn cảm thấy tội lỗi.
Cho nên hắn cố hết sức tránh ra khi nàng tắm, buổi tối ôm lấy nàng ngủ cũng cố ý lờ đi hơi thở và thân thể vừa thơm vừa mềm của nàng.
Ông trời thật là biết trêu ngươi…