Đọc truyện Thủy Long Ngâm – Chương 63: Hậu ký (Hoàn)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tia nắng ban mai ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu vào phòng. Cơn gió nhẹ ngày hè dịu dàng thổi qua giường làm tấm màn mỏng khẽ lay động. Mí mắt Vũ Văn Thác khẽ giật giật, vươn tay sờ sờ bên phải chỉ thấy một khoảng không trống trơn lạnh lẽo như thể thân thể ôn nhuyễn trong ngực hắn tối qua chưa từng tồn tại.
Mặt nam nhân trên giường lập tức căng thẳng, vội mở mắt, xoay người, nhảy xuống giường. Nhưng, vẻ mặt nôn nóng bất an kia liền trấn tĩnh lại khi nghe tiếng cười nói huyên náo từ bên ngoài vọng lại.
“Đại ca ca, muội tìm được huynh rồi!”
“Ai nha, Tương nhi thật thông minh. Huynh lại bị muội tìm được rồi.”
“Hì hì, kia lần này để Tương nhi làm quỷ đi!”
“Được. Vậy muội phải trốn cho kỹ nha ~ “
“Được. Đại ca ca phải đếm tới mười mới được đi tìm a.”
“Được, không thành vấn đề. Mau trốn đi.”
Vũ Văn Thác choàng ngoại y, đẩy cửa đi ra, dựa người bên khung cửa, ánh mắt an tĩnh dừng lại trên hai người đang đứng trong viện tử. Dương quang phủ lên con đường đá trải dài trong viện tử một màu vàng nhạt. Người nọ đang ngồi xổm, mỉm cười, nói chuyện cùng tiểu chất nữ* [cháu gái bé nhỏ] của hắn. Mặt mày người nọ lộ rõ vẻ ôn nhu, khiến tim người khác bất giác nảy lên, cũng muốn tan ra trong sự dịu dàng ấy. Thân ảnh hai người kia như tỏa ra một quầng sáng kim sắc. Hoa hồng trong vườn nở bung rực rỡ, hương hoa thoang thoảng trong không khí. Ngẫu nhiên từ phía trên gốc dương liễu truyền đến tiếng chim ríu rít khiến quang cảnh sớm mai càng trở nên yên tĩnh cùng thư giãn.
“Ngươi tỉnh?” Lưu Liên Thành trong viện tử thấy hắn liền đứng dậy quay đầu, cười nói.
“Ừm.”
“Muốn ăn điểm tâm không?”
“Vẫn chưa đói.”
“Tương nhi sáng sớm đã muốn đi chơi. Ta thấy ngươi ngủ say quá nên không gọi.”
“Ừ. Nha đầu kia có vẻ rất thích ngươi.”
“… Ta cũng thích nàng. Hơn nữa, ” Lưu Liên Thành buông mí mắt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Tương nhi, “Ta nợ các nàng nhiều lắm.”
Nhiều năm đã qua nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Vũ Văn Thác lại vẫn thấy khổ tâm như ngày nào. Thời gian có thể xoa dịu nỗi đau nhưng lại không thể nào chữa lành vết thương trong tâm tưởng. Nơi nào đó trong tim dù không còn rỉ máu nhưng đã lưu lại vết sẹo lớn. Người chết là hết. Chính những người ở lại mới càng cần dũng cảm để đối mặt với cuộc sống. Vũ Văn Thác chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Liên Thành, vươn tay, ôm lấy đối phương. Khí tức thâm trầm mà nồng hậu quen thuộc trong nháy mắt bao lấy Liên Thành. Liên Thành thấy đối phương không ngừng thủ thỉ bên tai, “Qua rồi. Tất cả đều đã qua rồi.”
Lưu Liên Thành dựa đầu lên vai đối phương, vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn của người nọ, thở dài, “Chớp mắt đã sáu năm.”
Hai người cứ như vậy đứng đó, ôm chặt lấy nhau, quên mất bên cạnh họ còn một tiểu quỷ thích gây sự.
Tương nhi đứng cạnh, thấy cữu cữu có hành động kỳ quái với đại ca ca, thật lâu sau, vội chạy tới, kéo Vũ Văn Thác ra, hùng hổ nói,
“Cữu cữu, cả tối qua người đã chiếm đại ca ca rồi. Sáng nay, sao còn muốn giành với Tương nhi?”
“…” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn to của Tương Nhi, hai người không nén được mà bật cười. Sau đó, Vũ Văn Thác như chợt nhớ ra điều gì liền kéo nhẹ túm tóc phía sau đầu Tương nhi,
“Tương nhi, ngươi phải gọi hắn là thúc thúc* [chú]. Tuổi người này không kém ta nhiều lắm đâu a.”
“Ai? Vì sao? Huynh ấy nhìn trẻ hơn cữu cữu nha. Vì sao không thể gọi là ca ca?”
“… Tương nhi, ngươi gọi ta là cữu cữu. Cho nên, ngươi chỉ có thể gọi hắn là thúc thúc.”
“Tương nhi không muốn.”
“… Ngươi làm vậy là đem vai vế lộng loạn* [đảo lộn] đó.”
“Tương nhi không.”
“…”
Vũ Văn Thác cùng Lưu Liên Thành nhìn nhau cười. Tiểu cô nương này thật giống mẫu thân nàng, luôn có thể khiến hai nam nhân oai phong một cõi trên chiến trường, túc trí đa mưu lại không thể có biện pháp đối phó.
~~~~~~
Một tháng sau.
Ánh trăng mùa hạ trong suốt, vằng vặc trên cao. Hai người sóng vai đi bên bờ sông Hán Thủy. Mặt nước lăn tăn gợn sóng, phản chiếu bầu trời đầy sao như thể cả dải ngân hà rơi xuống nơi này.
“Mẫu hậu ta rất nhớ ngươi.”
“… Cô mẫu* [cô], hiện tại có khỏe không?”
“Vẫn ổn. Có điều, sau khi phụ hoàng băng hà mấy năm trước, sức khỏe của mẫu thân cũng dần suy yếu.”
“….”
“Ha hả, mẫu thân luôn nói với ta, dù thời gian ở cùng ngươi rất ngắn, người luôn thấy ngươi rất thân thuộc.”
“Là vì, mẫu thân của ta sao?”
“Không hẳn. Mẫu thân đã già nên sẽ hoài niệm những chuyện đã qua.”
“…. Ta nên đến thăm người.”
“A, vậy khi nào muốn, ngươi chỉ cần nói trước một tiếng với ta. Ta phải chuẩn bị tâm lý cho mẫu hậu. Người vốn nghĩ ngươi chết đã nhiều năm a.”
“…”
Lưu Liên Thành quay đầu nhìn người bên cạnh. Đối phương tỏ vẻ thoải mái nhưng lại khiến trong lòng hắn một trận quặn đau. Hắn có thể hình dung được biểu tình của đối phương khi cầm trên tay mảnh vải trắng hắn để lại. Kỳ thật, là do hắn quá ích kỷ nên đem mọi chuyện đổ lên đầu đối phương. Lúc ấy, người kia phải một mình ở lại trong hoàng cung hẳn đã bị dày vò cùng nhớ nhung vô hạn.
“… Ninh Kha, hiện tốt chứ?”
“Rất tốt. Bất quá hiện tại nàng đã trưởng thành rất nhiều, sẽ không làm ra những trò ngạc nhiên hay kỳ quái gì nữa.”
“Làm mẫu thân, quả nhiên không còn giống trước đây a.”
“Có điều, Tương nhi lại chẳng kế thừa được chút ổn trọng nào từ nàng a. Thật sự là Tương nhi quá giống Ninh Kha trước đây.”
Nghe Vũ Văn Thác nói vậy, Lưu Liên Thành không khỏi nghĩ đến hình ảnh Tương nhi dạn dĩ vây quanh hắn mấy ngày nay chuyển thành bộ dáng lấm lét khiến hắn bật cười thành tiếng, “Trách không được ngươi làm cữu cữu cũng không trị được nàng.”
“Bất quá, đúng là, nếu lần này không phải Ninh Kha bắt ta mang Tương nhi đến đây. Tương nhi lại không nghịch ngợm ngã xuống cạnh ngươi, chúng ta có thể đã không có cơ hội gặp lại nhau đi.”
“…” Lưu Liên Thành nghe vậy cả người liền ngẩn ra. Quả thật, nếu không phải lần này vô tình gặp lại Vũ Văn Thác, hắn tuyệt sẽ không đi tìm đối phương. Mà Vũ Văn Thác vẫn nghĩ Lưu Liên Thành đã hóa thành tro cùng cung điện Bắc Hán trong đợt hỏa hoạn ba năm trước. Vậy nên, hai người suýt chút nữa đã không bao giờ gặp lại nhau. Khóe miệng khẽ cong lên, xả ra một tia cười, Lưu Liên Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao mênh mông trên cao. Đột nhiên, một ngôi sao băng bỗng xẹt qua phía chân trời. Liên Thành quay đầu, thản nhiên nói với Vũ Văn Thác, “Có lẽ, hết thảy mọi chuyện đều đã sớm được định đoạt rồi đi.”
Dưới ánh trăng, hai má trắng nõn của Liên Thành phiếm ra ánh sáng trắng mờ, nhãn thần ngời sáng như sao, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra nụ cười như xóa tan mọi nhớ nhung, tưởng niệm trong lòng Vũ Văn Thác.
Vũ Văn Thác ngẩn người nhìn đối phương thật lâu, vươn tay ôm lấy Liên Thành vào lòng, tựa cằm của mình lên bả vai đối phương. Bờ môi mỏng của hắn khẽ lướt qua chiếc cổ thon dài của đối phương, cẩn thận hôn lên làn da nõn nà, “Ngày mai ta phải về Trường An. Nếu rảnh, đến tiễn ta đi.”
Lưu Liên Thành thấy cảm giác ẩm ướt, dính dính từ nơi mẫn cảm kia truyền đến khiến cả người một trận khô nóng cùng ngứa ngáy. Liên Thành xấu hổ nhìn trái phải. Hiện hai người vẫn đang ở bên ngoài, nếu để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa. Vì vậy, hắn quay đầu, lòng muốn dứt khỏi bờ môi không an phận kia, “Ai muốn đi tiễn ngươi? Mấy năm gần đây, ta đi thăm thú các nơi rất tiêu dao a.” Ai ngờ động tác ngoái đầu này càng giúp Vũ Văn Thác thuận thế cắn một miếng trên làn da nhẵn bóng.
“A, ngươi đúng là vô tình a. Vài năm nay, chỉ vì câu nói kia của ngươi, ta chính là suốt ngày cẩn trọng, không khi nào dám biếng nhác, lơi là. Làm đến quên ăn quên ngủ a.”
“Không đúng. Ta nghe dân gian đồn, ngươi cùng hoàng hậu tình thâm ý nặng, ân ái có thừa a.”
Vũ Văn Thác nghe đối phương nói, mặt mày liền trở nên rạng rỡ, thú vị nói, “Ly Yến a, nhiều năm không gặp vậy mà ngươi vẫn ghen tị thật khiến ta rất vui.”
“Ai ăn dấm chua nhà ngươi? Ta chỉ là ăn ngay nói thật.”
“Được. Vậy ta cũng nói thật với ngươi. Chờ thêm vài năm nữa, ta sẽ đưa Tuyết Kiến đi Mạc Bắc gặp người kia.”
“Cái gì?”
“Tuyết Kiến ở cùng ta vốn là sai lầm. Năm đó, Vân Đình làm vậy cũng là do đau khổ vì tình.”
Lưu Liên Thành nghe vậy khẽ buông mi, cười nhẹ một tiếng, “Vũ Văn Thác, ngươi đúng là tính toán thật hoàn mỹ. Sáu năm trước, cố ý biếm Vân Đình đến biên cương để hắn nản lòng thoái chí. Sau đó, nay lại không để ý hiềm khích lúc trước, lén đem Tuyết Kiến đưa đến Mạc Bắc để Vân Đình mang ơn ngươi, một lòng trấn thủ ở biên cương. Sau này, khi Lí Tiến, Quách Hoài già đi, quân đội Bắc Chu cần chuyển giao cho thế hệ trẻ. Vân Đình vừa khéo đúng là tướng tài hiếm có, lại thêm chuyện cùng Tuyết Kiến, sau này, khi Vũ Văn Hạo đăng cơ sẽ có hậu thuẫn vững chắc. Vũ Văn Thác, nước cờ này ngươi đi đúng là sâu sắc a.”
Đối phương mỉm cười ngượng ngùng, “Đúng là không có chuyện gì qua được mắt ngươi. Nhưng, ta để Tuyết Kiến đi còn vì tư tâm.” Dứt lời, Vũ Văn Thác nắm lấy bàn tay Lưu Liên Thành đặt lên ngực mình, “Lòng nàng thủy chung đặt ở Vân Đình. Mà lòng ta, ngươi biết ở đâu không?”
Ánh mắt Vũ Văn Thác nhìn thẳng vào mắt đối phương, mâu quang sáng rực như muốn xuyên qua hết thảy những chướng ngại giữa hai người bọn họ. Lưu Liên Thành hơi sửng sốt. Nam nhân này thật đúng là chẳng hề thay đổi, chưa từng che giấu tình cảm của mình, “Hiện giờ Hạo nhi vẫn còn nhỏ. Chờ cho hắn được mười lăm tuổi, tiến hành quan lễ* [lễ công nhận trưởng thành], ta sẽ đem triều chính giao cho hắn.”
“Ngươi cứ thế mà yên tâm đem giang sơn giao cho một đứa bé?”
“Chuyện này có gì đáng lo? Huống hồ còn có Công Tôn tiên sinh đó thôi.”
Lúc này, Công Tôn Ngao đang ở thành Trường An phía xa xa liền hắt hơi một cái, quay đầu nhìn về phương Nam xa xôi, mặt mày đầy vẻ căng thẳng.
“Nói, ngươi thật sự không chịu về Trường An làm thái phó cho Hạo nhi sao?”
Lưu Liên Thành bĩu môi, liếc mắt nhìn Vũ Văn Thác, “Ta không có hứng thú.”
“Hạo nhi quả thực rất giống ta. Hắn rất thông minh, cũng không khó dạy.”
“A, vậy càng không có hứng thú.”
“Hắn bây giờ mới năm tuổi nhưng suốt ngày đã thích đùa dai, giật râu Quách Hoài rồi.”
“… Nếu vậy, so với Tương nhi thì thế nào?”
“Kẻ tám lạng, người nửa cân đi. Hiện giờ a, cũng chỉ có Công Tôn tiên sinh có thể chế trụ hắn.”
“Vũ Văn Thác, ngươi sao lại bó tay trước một hài tử như vậy?”
“Không phải ngươi cũng vậy sao?”
“… Ly Yến à, ngươi nói nếu hai ta có một hài tử, lớn lên sẽ giống ngươi hơn, hay là giống ta hơn?”
“Vũ Văn Thác, đầu ngươi hỏng rồi đi.”
“Thật là… không tình thú.”
“…”
~~~~~
Sách sử Bắc Chu ghi:
Công Nguyên năm 579 (Bắc Chu Vĩnh Ninh năm thứ mười), hoàng hậu Tuyết Kiến chết, được truy phong Thụy Vi Minh Đức Văn Chiêu hoàng hậu, táng trong hoàng lăng Bắc Chu.
Công Nguyên năm 584 (Bắc Chu Nguyên Phong năm thứ năm), Võ đế bệnh nặng thoái vị, thái tử Vũ Văn Hạo đăng cơ, đổi niên hậu là Nguyên Khang.
Công Nguyên năm 588 (Bắc Chu Nguyên Khang năm thứ năm), Võ đế băng hà, đồng táng cùng Minh Đức Văn Chiêu hoàng hậu trong hoàng lăng.
Bắc Chu Võ đế Vũ Văn Thác được lập làm thái tử năm mười hai tuổi, năm hai mươi chín tuổi đăng cơ, tại vị mười lăm năm, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, chiến công lừng lẫy, bình Tây Thục, chinh Nam Sở, thu Bắc Hán, cuối cùng bình định tứ quốc, thống nhất Trung Nguyên.
~~~~~~~
Dương liễu Giang Nam lả lướt chiều thu, trên Tây Hồ phong tình vạn chủng, mưa nhỏ tí tách rơi.
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt tháng năm đã vụt qua. Hoa rực rỡ mấy độ xuân thu, giật mình bừng tỉnh nhìn lại thì hoa đã tàn.
Hai người chèo thuyền du ngoạn trên mặt hồ, dưới cơn mưa lãng đãng, khúc nhạc dịu dàng tấu lên. Đã lâu như vậy, bỏ phí biết bao tháng năm, cuối cùng, bọn họ cũng có thể buông tất cả, thả mình với trời đất. Khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt đối phương ngập tràn ôn nhu, như chính tình cảm vĩnh hằng họ luôn dành cho nhau.
Toàn văn hoàn.