Đọc truyện Thủy Long Ngâm – Chương 55: Thiên quân nhất phát*
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
* Ngàn cân treo sợi tóc
Gió núi thổi vù vù bên tai Lưu Liên Thành, tóc trên trán hắn bị gió thổi bay tán loạn, bàn tay cầm cương đổ một tầng mồ hôi lạnh, yết hầu khô khốc đến phát đau. Hắn đã tìm kiếm trên núi mấy lượt nhưng không hề thấy bóng dáng Vũ Văn Thác.
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng binh khí giao tranh. Dưới ánh trăng u ám, Lưu Liên Thành định thần nhìn về phía trước thấy một đám nhân mã gần như không phân rõ chiến giáp đang triền đấu. Có điều, hắn nghe thấy giọng một người rất quen.
“Lão tử nhất định đem vứt một đám các ngươi xuống dòng Hán Giang!”
Người nọ nói giọng tuy vẫn rất to nhưng khí tức rõ ràng bất ổn. Vừa nghe, Lưu Liên Thành liền biết người này đã hao hết nội lực. Sau hai ngày đêm chiến đấu kịch liệt gần như không được chợp mắt, người nọ dù thường ngày dũng mãnh vô địch, hiện cũng gần như không thể chống đỡ. Vài hộ vệ bên người Quách Hoài rõ ràng đã đuối sức. Phía trước đám người Quách Hoài là một đám binh sĩ Sở quốc đông gấp mấy lần khiến bọn họ lộ rõ vẻ lực bất tòng tâm. Lúc này, Quách Hoài chợt thấy một trận tinh phong từ sau lưng đánh úp tới, phía trước lại bị quân địch dùng thương sắc bén đâm thẳng lại. Đúng là quẫn cảnh bị bao vây tứ phía. Tâm Quách Hoài chợt lạnh. Chẳng lẽ hôm nay lão tử nhất định phải bỏ mạng nơi đây sao?
Nhưng, đầu còn đang nghĩ vậy, Quách Hoài đã thấy trước mặt hiện ra mấy đạo ngân quang. Động tác xuất chiêu của người vừa tới hắn cơ hồ còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy binh lính Nam Sở vây quanh hét lên rồi lần lượt ngã xuống, máu tươi từ cổ phun ra, vết chém gọn gàng, lưu loát, mỗi chiêu đều là đòn trí mạng.
Quách Hoài trợn mắt nhìn, tự hỏi kẻ này là ai lại có kiếm thuật tinh trạm như vậy. Tới khi nhìn rõ người vừa tới là Ninh vương Ly Yến, Quách Hoài lại càng kinh ngạc, nói không ra lời. Trong ấn tượng của hắn, dù tài nghệ bắn cung của vị chủ bộ này không tồi nhưng trước nay dù theo quân đánh giặc, hắn chưa từng thấy người này thi triển võ công bao giờ. Bởi vậy, Quách Hoài vốn vẫn cho rằng người này chỉ là một văn chức yếu đuối. Mà nay, văn chức này lại chỉ bằng vài chiêu hạ sạch quân địch. Hơn nữa, chỉ bằng thân thủ vừa rồi mà nói, chỉ sợ trong thiên hạ này, người như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Vũ Văn Thác đâu?” Lưu Liên Thành cau mày, giọng hơi khàn khàn, trầm thấp. Người nọ khẩu khí rõ ràng là chất vấn, sắc mặt có chút lo lắng, “Không phải ngươi phải luôn ở cạnh hắn sao? Sao lại một mình ở đây?”
“Điện hạ… Điện hạ…” Bình thường, đầu óc Quách Hoài vốn dĩ trì độn, sau hai ngày chiến đấu kịch liệt lại càng đần độn hơn. Lúc này, Quách Hoài một mặt bị võ công của đối phương dọa cho khiếp sợ, mặt khác lại đang nghĩ, có phải lúc này đối phương nên đang ở trong lao chịu tội hay không. Cho nên, nghe câu hỏi của Lưu Liên Thành, nhất thời Quách Hoài không đưa ra được đáp án, ngũ quan trên mặt cũng bất giác mà vặn vẹo. Mà vẻ mặt này rơi vào trong mắt Lưu Liên Thành chính là một vẻ muốn nói lại thôi khiến Lưu Liên Thành không khỏi nghĩ Vũ Văn Thác thật sự đang gặp bất trắc. Mạnh mẽ đưa tay túm lấy người Quách Hoài, Lưu Liên Thành lạnh lùng nói,
“Rốt cuộc là Vũ Văn Thác làm sao?!”
Quách Hoài bị Liên Thành rống như vậy, tức thì định thần, ấp úng nói, “Điện hạ… nói, cầm tặc tiên cầm vương* [bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu]. Vì thế… vì thế… mang chúng ta lên đỉnh cao nhất của núi Linh Lung, định diệt trừ lão tặc Việt vương trong trướng chủ soái… Nào ngờ, người bị Mạnh Kỳ Hữu đánh lén sau lưng… Điện hạ… điện hạ bị trúng một tên… Lúc ấy, binh lính Nam Sở ùa lên, chúng ta liền bị tách ra. Đến lúc quay lại muốn tìm điện hạ liền… liền rốt cuộc…”
“Hỗn trướng* [vô liêm sỉ]!” Quách Hoài còn chưa nói xong đã thấy cả người bị đối phương ném đi, lảo đảo ngã nhào về phía sau, “Thân là hộ vệ tiền quân, lại không ở bên người chủ tướng! Quách Hoài ngươi đây là muốn quân pháp xử trí sao đây?”
“…” Đối phương nói thật có lý, Quách Hoài căn bản không thể cãi lại. Nếu không tìm thấy Vũ Văn Thác hoặc Vũ Văn Thác có sơ xảy gì, hắn có chết cũng không đền hết tội. Vì thế, Quách Hoài ngồi phịch trên đất, rầu rĩ nói không nên lời. Mà người kia cũng cúi đầu trầm mặc không nói gì.
Lưu Liên Thành cau mày, nương theo ánh trăng ảm đạm, giương mắt nhìn về phía đỉnh núi cao nhất phía trước.
Thiên Đô Phong, núi cao vực sâu, mây mù dày đặc. Lúc này đã gần sáng sớm, sương mù bay lên càng nhiều, nhất là trong vòng trăm trượng quanh dòng suối sườn phía Đông. Vũ Văn Thác bị trọng thương, muốn nhanh chóng thoát khỏi truy binh, nhất định đi hướng này.
Lưu Liên Thành trong lòng thầm tính toán, quay đầu lại, liếc mắt nhìn đám Quách Hoài một cái. Đám người kia thương tích đầy mình, máu đen loang lổ trên chiến giáp. Lại nghĩ, bọn họ cũng là thập tử nhất sinh. Nói vậy, tình thế lúc ấy nhất định rất nguy cấp, khó trách. Vì thế, Lưu Liên Thành liền nhẹ giọng, nói, “Các ngươi đợi ở đây trước. Tướng quân Triệu Linh khoảng nửa canh giờ nữa sẽ tới.”
Dứt lời, Lưu Liên Thành nhảy lên ngựa, quay đầu, phi về phía sơn đạo phía trước.
Quách Hoài nhìn bóng người nọ đi xa, tổng cảm thấy có chỗ không đúng lắm. Vừa rồi, nhìn lưu quang quanh thân lợi kiếm trên tay người kia, dưới ánh trăng phiếm ra bạch quang lãnh liệt khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Dường như, hắn đã nhìn thấy ở đâu đó… Đột nhiên, hai mắt Quách Hoài trợn tròn, mặt đầy vẻ kinh ngạc không thể tin.
Kiếm kia không phải là Uyên Hồng kiếm hắn từng thấy trong chuyến đi săn mùa thu trước kia sao? Hơn nữa, kiếm kia không phải bội kiếm của Bắc Hán Tĩnh khanh vương sao? Sao lại có thể ở trong tay Ly Yến? Chẳng lẽ…
Quách Hoài chỉ thấy trong đầu nhất thời nổ vang một tiếng.
~~~~~
Kiếm khí vàng óng của Hiên Viên kiếm đã vô cùng mỏng manh. Vũ Văn Thác cố gắng đứng vững vàng trên đỉnh núi trống trải. Ánh trăng không bị cản trở mà chiếu lên khuôn mặt cương nghị của Vũ Văn Thác, sương mù xung quanh bốc lên khiến nhãn thần của hắn lúc ẩn lúc hiện, trong mắt là sát khí lạnh thấu xương. Nam nhân này dù bị thương nặng, lại mất nhiều máu như vậy nhưng kiếm trên tay vẫn làm những binh lính liều mình xông đến huyết nhục tứ tung. Binh lính Nam Sở vây quanh hắn lúc này chỉ dám trơ hai mắt nhìn nhau, tay lăm lăm lưỡi dao sắc bén đề phòng, lại không ai có gan dám tiến lên. Chỉ thấy, Vũ Văn Thác cúi đầu nhìn mũi tên gắn lông chim trên ngực, sau đó, khóe môi khẽ cong lên, cười nói, “Mạnh Kỳ Hữu, ta đã sắp chết rồi. Ngươi sao còn muốn trốn phía sau làm rùa đen rụt cổ?”
Dứt lời, chỉ nghe tiếng vỗ tay vang lên, binh lính hai bên tản ra nhường đường cho nam nhân một thân khôi giáp hắc sắc chậm rãi bước lên, trên mặt tràn đầy tiếu ý. Người nọ đưa mắt đánh giá trên dưới Vũ Văn Thác một hồi, sau đó mới từ từ nói, “Không hổ là Thái tử điện hạ của Bắc Chu. Ngươi đã như vậy mà còn có thể đánh bại đại quân của Việt vương thật khiến tại hạ vô cùng bội phục.”
“Hừ,” Vũ Văn Thác nhổ ngụm máu trong miệng lên đất, ngẩng đầu nói với đối phương, “Mạnh Kỳ Hữu, Triệu Phi xem ra cũng chỉ là một quân cờ trong tay ngươi. Nhìn bộ dáng hám lợi đen lòng của hắn, chỉ cần dẻo miệng một chút, hắn liền bán mạng cho ngươi. Có điều, hắn đã không biết, mọi điều ngươi nói đều là giả.”
“A? Vậy ngươi thử nói xem hắn tính toán thế nào?”
“Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước sau lưng. Đáng tiếc, cuối cùng mọi chuyện vẫn chỉ là một phần trong kế hoạch của ngươi. Bắc Chu, Bắc Hán, Nam Sở… sau chiến dịch này, ba nước nguyên khí đều đại thương. Cuối cùng, ai là người được lợi nhất? Đáp án không phải đã quá rõ rồi sao?”
Mạnh Kỳ Hữu cười cười, nghiêng người rút kiếm, chậm rãi đi đến trước mặt Vũ Văn Thác, giơ kiếm kề lên ngực đối phương, khóe môi cong lên dần ngưng lại, con ngươi tràn ngập sát ý,
“Tiếc là, giờ ngươi biết mọi chuyện thì đã muộn rồi.”
Vũ Văn Thác không thèm để ý đến mũi kiếm sắc bén trên ngực, ngược lại, quỷ dị cười cười, nói, “A? Vì sao ngươi đã vội kết luận như vậy? Vì sao hiện giờ lại đã muộn?”
Đôi mắt dài nhỏ nheo lại, đồng tử hơi co lại, thanh âm lạnh lẽo vang lên, “Bởi vì… ngươi sẽ chết ngay lập tức!”
Vũ Văn Thác thấy tay phải đối phương xuất lực, kiếm trong tay Mạnh Kỳ Hữu hướng thẳng vào cổ mình liền nhanh chóng phản thủ. Ngay tại khắc kia, Vũ Văn Thác khẽ nhấc chân, lùi về sau, trong nháy mắt liền trốn vào màn sương mù dày đặc. Một kiếm của Mạnh Kỳ Hữu chém xuống khoảng không nhưng người này cũng không tức giận, ngược lại còn cười khẽ, lệnh cho binh lính phía sau, “Người đâu, bắn tên!” Sau đó, căng mắt nhìn vào màn sương lượn lờ kia, hung dữ nói, “Ta không tin ngươi tránh được!”
Nhưng, toàn bộ binh lính Nam Sở sau lưng hắn lúc này đều bất động, mặt nhìn hắn đầy quỷ dị.
Lúc này, giọng Vũ Văn Thác không biết từ đâu truyền đến, “Người của Việt vương hãy nhìn thời thế cho thật tốt. Có thật các ngươi muốn nghe lệnh con người lòng lang dạ sói này không? Đừng để lại bị người khác nắm mũi dẫn đi như vậy!”
Một lời này khiến đám binh lính Nam Sở bất động. Lưỡi dao của cả đám bắt đầu chậm rãi chuyển hướng. Mạnh Kỳ Hữu thấy vậy mặt liền biến sắc. Vừa rồi, hắn nhất thời sơ suất cuồng ngôn trước mặt binh lính Nam Sở. Giờ đừng nói bắt họ đối phó Vũ Văn Thác, nếu những mũi thương kia không chĩa vào Mạnh Kỳ Hữu hắn đã là muôn phần may mắn rồi. Tức thì, Mạnh Kỳ Hữu nghiến răng, xoay người, trốn vào đám mây mù.
Nơi này là một vách đá dựng đứng cách suối Huyền Nhai trăm trượng. Bên tai có thể nghe rõ tiếng thác nước ào ào đổ xuống ở gần đó nhưng tầm nhìn lại chỉ được chưa đến một trượng, chỉ cần không cẩn thận một chút liền sẽ ngã xuống dòng chảy vạn trượng, thịt nát xương tan.
Mạnh Kỳ Hữu tay phải cầm kiếm, thật cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Vũ Văn Thác. Tuy không nhìn thấy nhưng mùi máu tươi tanh nồng như vậy cũng không dễ mất đi. Hắn biết, Vũ Văn Thác đã bị trọng thương, sẽ không chống đỡ được bao lâu. Chiêu vừa rồi của Vũ Văn Thác hẳn đã tiêu hao tia chân khí cuối cùng của người nọ. Cho nên, Vũ Văn Thác a Vũ Văn Thác, dù ngươi đã dùng nhiều mánh khóe như vậy lại chưa hề dùng đến một chiêu võ thuật nào. Vậy nên, hôm nay, ngươi phải chết! Khóe miệng Mạnh Kỳ Hữu cong lên, nhãn thần lạnh lùng, đánh tới bóng đen phía trái trước mặt.
Nhưng, chính lúc ấy, ngân quang tức thì hiện ra trước mắt. Mạnh Kỳ Hữu vội nghiêng người né tránh, trên bả vai cũng bị đối phương hung hăng đâm một kiếm, tóc hai bên mai cũng bị chém đứt vài sợi. Mạnh Kỳ Hữu kinh hãi quay đầu muốn tìm người vừa xuất chiêu lại không thấy ai.
Là Vũ Văn Thác? Không có khả năng, hiện tại với thể trạng của Vũ Văn Thác nhất định không thể xuất ra kiếm chiêu vừa rồi. Nếu vậy, người này… cuối cùng là ai?
Lúc này, bên tai Mạnh Kỳ Hữu lại vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc từ đâu đó truyền đến, “Mạnh Kỳ Hữu, hôm nay ta tuyệt không lại để ngươi trốn thoát.”