Đọc truyện Thủy Long Ngâm – Chương 51: Vân Đình
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Ánh trăng trong trẻo, lạnh lùng lướt qua song cửa sổ làm hắt ánh sáng lờ mờ lên mặt sàn ẩm ướt trong lao phòng. Người trong đó mặt tái nhợt, không một tia huyết sắc. Thấp thoáng dưới y sam tả tơi, có thể ẩn ẩn thấy những vết xanh tím loang lổ trên thân người nọ khiến người khác không khỏi thầm nghĩ, dù không có xiềng xích trên tay, chân thì người nọ sợ cũng không thể nhúc nhích nửa phần.
Trước mặt người nọ, một nam tử đứng sừng sững, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt lạnh lùng, tay phải cầm một thanh đao nhọn phiếm ra quang mang lãnh liệt. Chỉ thấy, trên môi nam tử này xả ra một tia cười, lạnh lùng nói, “Ninh vương điện hạ, ngươi cũng đừng trách ta.”
Dứt lời, hàn quang chợt lóe trong mắt, nam tử giơ cao lưỡi đao sắc bén chém về phía người đang nằm trên sàn nhà.
Có điều, trong nháy mắt khi lưỡi đao kia hạ xuống, chưa kịp thấy một mảnh huyết nhục mơ hồ, lại nghe “keng” một tiếng kim loại va vào nhau đến tóe lửa. Ra là, người tưởng chừng đang nằm thoi thóp suy yếu trên sàn nhà kia đột nhiên trợn mắt, đem xiềng xích trên hai tay chống đỡ, ngoan cố nhìn đao phong chém xuống, ánh mắt sắc bén quét về phía đối phương,
“Vân tướng quân, vì sao muốn đẩy ta vào chỗ chết?”
Vân Đình sửng sốt, không nghĩ người này cư nhiên còn có sức phản kháng. Nhưng song chưởng đánh ra run rẩy cùng mồ hôi lạnh liên tục túa ra trên thái dương đối phương dễ dàng nói cho Vân Đình biết, thân thể người này vốn đã cực kỳ suy yếu, hành động vừa rồi chỉ như nỏ mạnh hết đà. Vân Đình cười lạnh một tiếng, nói,
“Vì sao ư? Ta đây đương nhiên là vì muốn báo thù cho Tử Hàng tướng quân a!”
“Hừ, báo thù? Ta không thấy như vậy đi!”
Lúc này, lưỡi đao sắc bén trên tay Vân Đình đã theo đà rơi xuống, đặt lên cổ Liên Thành.
“Vậy sao? Vậy ngươi nói thử xem là vì sao?”
“Vì tình.”
“…”
Lưu Liên Thành thấy rõ lưỡi đao trên cổ mình thoáng run rẩy. Sự việc lần này vốn vẫn còn trong vòng mơ hồ. Mà hiện nay, người theo Tử Hàng từ Kinh Tương chạy về chỉ có mình Vân Đình nên mọi giải đáp cho chuyện lần này đều nằm trên người này. Lưu Liên Thành tự thấy vốn bản thân cùng người này không có nhiều giao tình hay liên quan gì. Có điều, từ sau buổi tối vô tình gặp nhau ngoài bìa rừng gần thành Tương Dương, rõ ràng thái độ người này đối với hắn không đúng lắm. Sau đó, bóng người quỷ dị bên ngoài doanh trướng hôm đó chợt lóe trong suy nghĩ khiến Lưu Liên Thành đoán người này có thể vì chuyện này mà nảy sinh địch ý.
“Ngày đó, người ngoài trướng là ngươi?”
Vân Đình hừ lạnh một tiếng, tay càng dùng sức làm lưỡi đao sắc bén cơ hồ cắt vào da thịt Lưu Liên Thành, “Nếu không muốn người khác biết thì bản thân đừng làm. Không ngờ, đường đường là Ninh vương điện hạ lại làm ra việc suy đồi như vậy!”
Chỗ da trên cổ bị lưỡi dao đè vào rỉ ra vệt máu đỏ tươi, Lưu Liên Thành hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại còn khẽ cười một tiếng, nói, “Ra là Vân Đình tướng quân lại có thâm tình với Thái tử điện hạ như vậy?”
“Ngươi…” Vân Đình ngẩn ra, “Ngươi đừng nói bậy!”
“Vậy cớ gì mà ngươi nổi giận?”
“Ta…”
“Vân tướng quân, biểu tình này của ngươi rõ ràng là vẻ mặt ghen tuông của oán phụ a!”
“Ngươi!” Vân Đình phẫn nộ thu lưỡi đao lại, sau đó đạp một cước thật mạnh vào ngực Lưu Liên Thành, “Ngươi đừng tưởng rằng mọi người ai cũng như ngươi. Ta đây là vì Tuyết Kiến!”
Ngực Lưu Liên Thành nhất thời thắt lại, máu tươi lập tức trào lên. Tuyết Kiến… Thái tử phi… Thì ra là thế… Cố gắng áp chế cỗ vị đạo tanh nồng trong cổ họng, ngước mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, Lưu Liên Thành lãnh đạm nói, “Cho nên, ngươi liền mượn gió bẻ măng, đem chuyện Tử Hàng tướng quân bị phục kích đổ lên đầu ta?”
Sắc mặt Vân Đình lập tức đại biến. Vân Đình nhìn Lưu Liên Thành, quang mang trong mắt càng trở nên lạnh lùng, “Ngươi đã sắp chết, để ta nói cho ngươi biết cho thỏa nguyện. Ngày ấy, căn bản không phải Dương Nghiệp Thành phục kích Tử Hàng.”
“Ngươi nói… gì?”
“Dương Nghiệp Thành đúng là nghe theo phân phó của ngươi, dụ Tử Hàng tướng quân ra khỏi thành. Nhưng người phục kích chúng ta ở Giang Hạ là một nam nhân mang mặt nạ da giống Dương Nghiệp Thành.” Dứt lời, Vân Đình ngồi xổm xuống bên cạnh Lưu Liên Thành, hai mắt nhìn thẳng vào đối phương, “Ninh vương điện hạ, có người cũng muốn ngươi chết như ta a!”
“…” Đồng tử Lưu Liên Thành tức thì co lại, trong mắt hiện lên một tia quang mang không chắc chắn, chẳng lẽ là… người kia?
Lưu Liên Thành lập tức vươn tay, dùng sức nắm lấy vạt y sam của đối phương, hung hăng chế trụ, “Phục kích Tử Hàng có phải là người cao tám thước, mày rậm, mũi cao, môi mỏng, khóe mắt còn có một nốt ruồi màu đen?”
Vân Đình không ngờ Lưu Liên Thành vẫn còn khí lực lớn như vậy, muốn giãy ra vài lần đều không được, “… Buông tay!”
Nhưng Lưu Liên Thành căn bản mặc kệ Vân Đình giãy giụa, ngược lại càng ngày càng túm chặt, nhãn thần cũng ngày càng tàn nhẫn, “Nói! Rốt cuộc có phải không?!”
“…” Vân Đình vốn nghĩ đối phương đã là người sắp chết, kết quả chỉ vừa bất cẩn một chút đã bị đối phương chế trụ, đành cau mày, ngượng ngùng nói, “Đúng thì sao? Ngươi… Buông tay!”
Con ngươi trong suốt của Lưu Liên Thành thoáng dao động, sau đó, liền buông đối phương ra, quay đầu, hướng về một phía, thản nhiên nói, “Công Tôn tiên sinh, ngươi có thể ra rồi.”
Cái gì?! Vân Đình không tin mà mở hai mắt thật to. Quay người, hắn liền thấy một người chậm rãi đi ra từ góc khuất của nhà lao.
Chỉ thấy người này khẽ khom người hướng Lưu Liên Thành, ngẩng đầu cười nói, “Thỉnh Ninh vương điện hạ thứ tội, tại hạ cũng chỉ là muốn biết chân tướng sự tình.” Sau đó, hướng ngoài cửa, nói lớn, “Người đâu? Mau bắt lấy Vân Đình tướng quân!”
~~~~~
Dược của Cổ Nguyệt vốn rất hiệu quả, hơn nữa Lưu Liên Thành lại có nội lực hộ thể nên chỉ sốt cao một ngày liền khỏi. Sở dĩ khi nãy Lưu Liên Thành phải giả bộ hấp hối là muốn Vân Đình buông lỏng cảnh giác. Lưu Liên Thành tin chắc Vân Đình sẽ đến tìm hắn. Đương nhiên, người có cùng suy nghĩ như vậy còn có Công Tôn Ngao.
“Vân Đình thừa nhận, ngày đó sau khi bị phục kích ở Giang Hạ, Tử Hàng đã che chở bọn họ triền đấu thật lâu cùng kẻ kia; cuối cùng, do chiến đấu anh dũng quên mình mà kiệt lực hy sinh. May mắn là, trong khắc cuối cùng ấy, đã thấy được mặt thật của đối phương.”
“Cho nên kỳ thật là tên kia cố ý giả trang Dương Nghiệp Thành cho Vân Đình thấy, sau đó, để Vân Đình chạy thoát. Mục đích là muốn để Bắc Chu biết, chính Dương Nghiệp Thành đã sát hại Tử Hàng. Dựa vào quan hệ giữa Dương Nghiệp Thành và ta, liền dễ dàng nghi ngờ ta là chủ mưu việc này. Mà Vân Đình vốn oán hận ta nên sau đó, dù biết tên kia giả trang Dương Nghiệp Thành vẫn bẩm báo lên trên như trước!”
“Không sai. Người này tâm địa thật độc ác. Hắn làm vậy chính là nhất tiễn song điêu. Cùng lúc có thể mượn tay Thái tử điện hạ giết ngươi, mặt khác lại đẩy Bắc Chu khai chiến với Bắc Hán, đảo ngược hoàn toàn thế cục hiện tại. Mặt khác, tại hạ đoán, nếu hắn là người giả trang Dương Nghiệp Thành đem quân Bắc Hán phục kích Tử Hàng, sợ là tình hình Dương Nghiệp Thành ở Tương Dương cũng không tốt lắm…”
Trong nháy mắt, Lưu Liên Thành thấy một trận lạnh toát chạy dọc sống lưng. Vì vậy, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng, trong lòng không khỏi thấy một trận bất an mạnh mẽ. Xem ra sự việc lần này đã hoàn toàn vượt khỏi tay hắn. Liên Thành nghe giọng mình hơi run lên,
“Đoán chừng lần này Dương Nghiệp Thành cũng lành ít dữ nhiều. Hơn nữa, nếu người nọ hiện đang ở Kinh Tương như lời Vân Đình nói, cũng chỉ có thể hắn đã liên thủ cùng Lưu Liên Hi.”
“… Nhưng bằng quân lực hiện nay của Bắc Hán căn bản vốn không thể chống lại đại quân của Bắc Chu. Vì sao hắn còn cố ý muốn chọc vào Bắc Chu?”
Lưu Liên Thành nhíu mày, cười khổ một tiếng, nói, “Công Tôn tiên sinh chớ quên, hắn căn bản không phải người Bắc Hán, sao hắn có thể cố kỵ sống chết của Bắc Hán? Lưu Liên Hi làm vua một nước lại dễ dàng tin lời tiểu nhân, cứ đơn giản giao quyền binh vào tay người này…” Lời nói ra khỏi miệng rõ ràng mang tia buồn bã cùng bất đắc dĩ. Cũng phải, hắn đem hết toàn lực, thậm chí buông bỏ hết thảy để bảo vệ cho thứ bị người khác coi thường như vậy thật khiến tâm hắn khổ sở không thôi. Nhưng cố tình là lúc này, hắn cũng chẳng thể làm được gì hơn.
Công Tôn Ngao nhìn Lưu Liên Thành, lập tức thở dài, nói, “Hai ngày trước, Thái tử điện hạ đã đụng hắn ở Lâm An.”
“… Hiện giờ tình hình thế nào?” Trong lòng Lưu Liên Thành lúc này thật mâu thuẫn. Kỳ thật, hắn cũng không biết khi hắn nói ra những lời này mong sẽ nhận được đáp án thế nào. Là hy vọng Vũ Văn Thác thắng? Hay là hy vọng quân Bắc Hán thắng? Cho dù chủ soái hiện tại của Bắc Hán là người kia…
“Thái tử điện hạ bị phục kích tại Đồng Sơn, Lâm An. Bất quá, Quách Hoài cùng Lí Tiến đã nhanh chóng tới giải vây. Hiện, hai bên vẫn đang giằng co.”
“…”
“Ninh vương điện hạ, thứ tại hạ nhiều lời, ngươi cùng Thái tử…”
“Không có! Giữa ta và hắn không có gì cả.” Lưu Liên Thành cứng nhắc đánh gãy lời đối phương, như đang trốn tránh. Lưu Liên Thành quay đầu nhìn ánh trăng thê lãnh bên ngoài, nói, “Ta mệt rồi. Ta muốn nghỉ một chút.”
~~~~
Trên tường thành cao ngất tại Phiên Vũ, một nam nhân trẻ tuổi đang đứng lặng người nhìn về phương xa. Trong mắt pha trộn nhiều loại cảm xúc, phiền muộn, quyến luyến cùng bi thương… Sau lưng hắn là một chiếc xe ngựa bình thường. Tấm vải màu xanh che trước thùng xe bị một bàn tay ngọc ngà, thon dài nhẹ nhàng vén lên. Trong thùng xe là một nữ tử, trên người mang lục giáp. Người này bộ dáng vô cùng xinh đẹp, da thịt trắng nõn như tuyết, khuôn cằm đầy đặn, ánh mắt phiếm loại khí chất kiêu căng trời sinh. Có điều, đôi con ngươi sáng trong trước kia của nữ nhân nay đã mang một tầng đau thương nồng đậm.
Nam nhân quay đầu lại nhìn nàng, nói, “Tới Phiên Vũ rồi. Ngươi xuống đi.”
Khuôn mặt nữ tử hơi kinh ngạc. “Ngươi không đi cùng ta sao?”
Nam nhân cười cười, lắc đầu, nói, “Ta đưa ngươi đến đây thôi vì ta còn nợ người kia một nhân tình.”