Thủy Dữ Hỏa

Chương 30


Đọc truyện Thủy Dữ Hỏa – Chương 30

Editor: Sakura Trang

Bầu không khí bữa tối rất là hòa hợp, Vân Thanh Tuyền bởi vì cha chết sớm, phụ thân đối với y rất là lãnh đạm, không hề thậm chí không biết cách làm trưởng bối vui vẻ, chỉ đành phải liên tục vì công chúa gắp thức ăn, một vẻ mặt hơi có vẻ áy náy làm Tư Đồ Thắng không khỏi mỉm cười.

“Ngươi làm sao?” Trở về phòng sau khi tắm, Tư Đồ Thắng thấy Vân Thanh Tuyền từ ngoài phòng đi tới, bước chân rất yếu, thật giống như dáng vẻ đứng không vững.

“Không có sao, có thể hôm nay có chút mệt mỏi.” Vân Thanh Tuyền vẫn là cười yếu ớt như vậy.

Tư Đồ Thắng nhìn hốc mắt ửng đỏ của y, trán đổ mồ hôi, giọt nước bên miệng, rõ ràng chính là nôn. Lòng trong khó chịu, yên lặng đi tới ôm Vân Thanh Tuyền lên trên giường, mình cũng nằm xuống, từ phía sau ôm y, “Hài tử làm sao càng ngày càng có thể dày vò.”

“Như vậy mới sức khỏe a.” Vân Thanh Tuyền cưng chìu cười nói.

Nhớ tới công chúa, mục đích, có mục đích gì, để chịu đau khổ như vậy sao. Đồ Thắng lặp đi lặp lại hỏi mình, đưa cánh tay ôm chặt: “Ngủ đi, trong đêm không thoải mái phải đánh thức ta.”

“Như vậy sao được.” Vân Thanh Tuyền không nghe theo.


“Vì cái gì không được?” Tư Đồ Thắng hỏi.

“Như vậy ngươi liền không nghỉ ngơi tốt.” Vân Thanh Tuyền không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Nghỉ ngơi không tốt có cái gì quan trọng.” Tư Đồ Thắng bỉu môi.

“Nhìn ngươi nghỉ ngơi không tốt, ta liền đau lòng nha.” Trong giọng nói của Vân Thanh Tuyền mang theo ý sao việc này cũng hỏi.

“Thanh Tuyền…” Tựa như một tiếng trầm ngâm trong mộng.

“Hử? Ngô… Ngươi… Ngô…” Vân Thanh Tuyền còn không có rõ ràng tình trạng liền bị hôn mạnh.

Là bởi vì ta sao? Tư Đồ Thắng thầm nghĩ; ngươi chịu những thứ đau khổ này mục đích chính là ta, chính là muốn đoạt đi lòng ta, có phải hay không? “Thanh Tuyền… Thanh Tuyền… Ngô ân… Để cho ta ăn ngươi…”

“Làm sao… Ngô… Bỗng nhiên…” Vân Thanh Tuyền không biết lần này tại sao một chút điềm báo trước đều không có, nhưng thân thể của y dưới sự khiêu khích của Tư Đồ Thắng rất nhanh có phản ứng, “Ngươi chỉ biết… Ân ách… Khi dễ ta…”

“Ta chính là muốn khi dễ ngươi…” Tư Đồ Thắng nhẹ nhàng liếm cục xương ở cổ họng y, môi mềm nhũn nhẹ nhàng cọ.

“Ngươi… Không thể… Hư hỏng như vậy… Ách…” Bị chạm vào vị trí nhạy cảm, Thanh Tuyền không tự chủ giãy giụa, hô hấp cũng dồn dập theo.

Tiền hí làm đầy đủ, Tư Đồ Thắng giúp Vân Thanh Tuyền buông lỏng thân thể, cẩn thận tiến vào.

“Đau… A…” Trừ tiếng kêu đau đớn lúc tiến vào không thể chịu được, Vân Thanh Tuyền không kêu ra nữa. Tư Đồ Thắng vẫn là quan tâm như thường lệ.

“Đứa ngốc.” Tư Đồ Thắng cười mắng, “Ngươi không gọi ra ta làm sao biết ngươi là đau vẫn là thoải mái?”


“Tự nhiên… Ách… Là thoải mái…”

“Coi như là đau ngươi cũng sẽ không nói đi.” Tư Đồ Thắng say sưa hôn, cắn, “Nhưng mà ta biết, lúc ngươi đau, ta mơ hồ sẽ có cảm giác. Ta chẳng qua là, không nghĩ ngươi đem đau cũng giấu ở lòng trong, khó chịu…”

“Tư Đồ…” Đúng vậy, làm sao không đau, dẫu sao mình không phải là nữ tử, Nhưng mà hắn nhưng có biện pháp để cho mình tin tưởng sau này khi đau sẽ là thoải mái. “Ân ân… A… Ân a…” Dưới sự tùy ý trêu đùa của Tư Đồ Thắng Vân Thanh Tuyền rên rỉ thành tiếng, rên rỉ không chút đè nén nào, Tư Đồ… Tại sao… Có ngươi ở… Liền đau cũng có thể làm cho người sung sướng…”

“Thanh Tuyền… Thanh Tuyền…” Tư Đồ Thắng thở hổn hển nằm ở bên tai y, thấp giọng nói một câu lại một câu, nước mắt, theo khóe mắt Vân Thanh Tuyền chảy xuống.

“Ngươi không chỉ là thê tử của ta, lại là người ta một mực mong đợi có thể làm bạn cả đời!”

Đêm hôm đó phiên vân phúc vũ, trí nhớ Vân Thanh Tuyền ở rất nhiều năm sau vẫn như mới, Tư Đồ Thắng rên rỉ trầm thấp, khàn khàn kêu tên mình, tựa như đem mình ném lên đám mây. Y cho là mình rốt cuộc đã tới hạnh phúc, nhưng mà Nhị hoàng tử bị đâm, lại để cho lòng của y lần nữa ngã vào đáy cốc.

“Ngươi nói trên tay áo thích khách phát hiện ký hiệu của Tư Đồ phủ?” Vân Thanh Tuyền thất kinh, “Đây rõ ràng là hãm hại!”

“Ta biết.” Mặt Tư Đồ Thắng như hàn đàm.

“Nhị hoàng tử hướng Hoàng thượng tỗ cáo ngươi?” Vân Thanh Tuyền bất an hỏi.


“Ngược lại, hắn hướng Hoàng thượng ra sức bảo vệ ta, nhận định trong đó là có người hãm hại.” Tư Đồ Thắng lạnh lùng nói.

“Tại sao hắn làm như vậy? Nợ ngươi nhân tình sao?” Vân Thanh Tuyền như có điều suy nghĩ, “Nhị hoàng tử nghĩ muốn lôi kéo ngươi?”

“Hắn hẳn sẽ không đần đến còn ôm loại ảo tưởng này.” Tư Đồ Thắng khẽ cau mày, “Có lẽ chỉ là vì lấy lòng Hoàng thượng, hắn rất hiểu tính tình hoàng thượng, làm như vậy định có thể để cho Hoàng thượng đối với hắn càng yêu thương. Hoặc là nói, còn có âm mưu lớn hơn đang che giấu.”

Nhị hoàng tử dù sao cũng là cốt nhục của hoàng thượng, tuy nói tràng ám sát này chỗ sơ hở đầy dẫy, nhưng vẫn khiến cho Hoàng thượng đối với Tư Đồ Thắng sinh ra một tia ngăn cách.

Ngày hôm đó Vân Thanh Tuyền đẩy cửa phòng ra, lúc thấy một vị cẩm y công tử thản nhiên đứng không kiềm được sắc mặt đại biến, môi mím đến có chút mất màu, thầm vận nội công, xuất chưởng như gió, sử xuất toàn lực từng chiêu yếu hại.

Người nọ dường như cũng không nghĩ tới Vân Thanh Tuyền sẽ một câu nói đều không nói liền thống hạ sát thủ, tránh hai chưởng sau vội vàng mở miệng: “Thanh Tuyền! Là ta! Bình tỉnh một chút!”

Thanh âm này Vân Thanh Tuyền không thể quen hơn, vội vàng dừng tay: “Tư Đồ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.