Đọc truyện Thủy Dữ Hỏa – Chương 25
Editor: Sakura Trang
Vân Thanh Tuyền đau đến môi trắng bệch, không ngừng hít hơi lạnh. Nghe Tư Đồ Thắng làm như đang nói chuyện với tiểu tử trong bụng: “Đứa bé ngoan, cha không phải đang giận con, đừng sợ 〜” Không kiềm được cảm thấy buồn cười, cái nam nhân lãnh ngạo này, dường như thích hài tử, rất thích hài tử.
Vân Thanh Tuyền tựa ở trên giường, chịu đựng bào thai trong bụng từng trận quyền đấm cước đá, đưa ra một ngón tay trêu chọc Hằng Nhi bên cạnh.
“Nó thật đúng là thông minh, bằng vào cảm giác thì có thể được biết vị trí ngón tay ngươi ở đâu. “Tư Đồ Thắng đem an thai dược bỏ vào trong miệng Vân Thanh Tuyền, “Còn đau không?”
“Ừm 〜” Vân Thanh Tuyền nhẹ đáp một tiếng, từ ái nhìn anh hài ánh mắt trống rỗng, lại có thể đưa tay chính xác đưa về phía ngón tay tay mình, nói với Tư Đồ Thắng, “Tới ôm Hằng Nhi một cái đi.”
“Y nha 〜 y nha 〜” Tư Đồ Thắng nhẹ nhàng nâng lên thân thể yếu ớt này, tựa như đang ôm một chí bảo vô giá, đem mặt dán vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn thơm mùi sữa cưng chìu cọ chọc cho một trận một trận tiếng cười “Khanh ~ khách ~”
“Nhi tử của ta a ~ thật tốt.”Tư Đồ Thắng lẩm bẩm nói, ” Thanh Tuyền ngươi nhìn, nhi tử của ta a, ta có nhi tử 〜”
Nhìn ánh sáng xinh đẹp trong mắt hắn, đây chính là Tư Đồ Thắng vui giận không hiển sắc mặt, đây chính là Tư Đồ Thắng giọng lạnh như băng không mang chút cảm xúc. Ánh mắt quyến luyến hnư vậy, nét mặt tươi cười ấm áp như vậy, ôn nhu thủ thỉ như vậy: “Thanh Tuyền, cám ơn ngươi.”
Đêm khuya, Nguyệt Hà như cũ sẽ nhìn qua cửa sổxem Vân Thanh Tuyền, hắn biết, lấy cá tính cao ngạo trong trẻo lạnh lùng của công tử, đau nữa cũng sẽ tự mình một người chịu đựng. Khi hắn thấy Vân Thanh Tuyền ôm tiểu thiếu gia nghe theo ở trong ngực Tư Đồ tướng quân, mặc dù sắc mặt ảm đạm như cũ, nhưng khi Tư Đồ tướng quân ở bên tai y nói nhỏ luôn luôn lộ ra nụ cười hoặc vui mừng hoặc cảm động.
Ngày tiếp theo, Nguyệt Hà Nguyệt Ảnh cứ theo lẽ thường tới hầu hạ Vân Thanh Tuyền rửa mặt. Tư Đồ Thắng nhưng khá cảm thấy ngoài ý muốn phát giác, cái tên Nguyệt Hà lắm mồm đó hôm nay hầu hạ phá lệ để cho hắn thoải mái.
“Tướng quân, mời dùng bữa.” Cung kính đem đũa bạc đưa tới trong tay Tư Đồ Thắng, Nguyệt Hà đã thành tiêu điểm của mọi người.
“Nguyệt Hà hôm nay hết sức chững chạc a.” Vân Thanh Tuyền tán dương, cái này từ nhỏ đi theo mình tay chân vụng về Nguyệt Hà, một đêm thay đổi làm y giật mình, nếu không phải Nguyệt Ảnh liền đứng ở bên cạnh, y nhất định sẽ nhận sai hắn thành Nguyệt Ảnh.
“Sau này ta cũng sẽ rất chăm chỉ hầu hạ tướng quân!” Nguyệt Hà cười nói.
“Hừ, có dụng ý gì?” Tư Đồ Thắng cười nhạt.
“Bởi vì tướng quân đối với công tử nhà ta tốt a. Công tử là ân nhân cứu mạng của Nguyệt Hà, tướng quân đối với ân nhân của ta tốt, Nguyệt Hà tự mình chăm chỉ hầu hạ.”
“Nói bậy, ai, ai đối tốt với công tử nhà ngươi chứ 〜” Tư Đồ Thắng thiếu chút nữa bị nước trà sặc.
“Chính là tướng quân ngài a, ngày hôm qua ta đều thấy được, tướng quân ôm công tử nhà ta…” Lời còn chưa dứt, sát khí của Tư Đồ Thắng bay đến.
“Nguyệt Hà, còn vài thức ăn không có, còn không mau đi phòng bếp bê đến.” Nguyệt Ảnh vội vàng đem Nguyệt Hà thao thao bất tuyệt đẩy ra khỏi phòng.
“Bọn họ, thật sự là huynh đệ sinh đôi?” Tư Đồ Thắng lạnh lùng hỏi.
“Nếu không phải như vậy, hẳn bộ dáng sẽ không giống như vậy đi.” Vân Thanh Tuyền trả lời.
“Ta nhìn bọn họ chỉ có lớn lên giống mà thôi.” Tư Đồ Thắng hừ lạnh một tiếng, nâng chung trà lên, tỉ mỉ thưởng thức, “Tiểu tử kia đầu lưỡi giữ lại cũng không có ích gì, ta nhìn vẫn là sớm cắt đi tương đối khá.”
“Cái này… Chúng ta thảo luận kỹ hơn…”
“Hôm nay là sinh nhật của mẫu hậu, buổi tối ở đào hoa nguyên thiết yến, ngươi theo ta cùng đi.” Tư Đồ Thắng trước khi đi đối với Vân Thanh Tuyền nói như vậy. Nhưng khi Vân Thanh Tuyền một thân bạch bào xuất hiện ở trên thọ yến, lại gặp tất cả mọi người ghé mắt, mọi người châu đầu ghé tai bàn luận sôi nổi, liền Tư Đồ Thắng cũng nhíu mày, cái này làm cho Vân Thanh Tuyền cảm thấy không ôn chỗ nào.
“Ngươi làm sao ăn mặc như này?” Tư Đồ Thắng đi tới nhỏ giọng hỏi.
“Sao… Làm sao?” Vân Thanh Tuyền cũng cảm thấy tò mò, lối ăn mặc này làm sao.
“Ai… Tính, ngươi đi về trước đi.” Tư Đồ Thắng mượn cớ thân thể Vân Thanh Tuyền khó chịu để cho y đi về nghỉ.
Vân Thanh Tuyền một người thất hồn lạc phách ở trong phủ đi dạo lung tung, trong lòng có ủy khuất khong nói lên lời, năm ngoái sinh nhật An Thái công chúa, Tư Đồ Thắng nói đều không nói liền tự đi, năm nay thật vất vả mời mình cùng đi, lại lại bị sai trở lại, trở thành trò cười.
Một bóng người thoáng qua, nhìn thân hình kia, giống như là Tư Đồ Thắng. “Tư Đồ…” Vân Thanh Tuyền cho là hắn đến tìm mình, vội vàng cùng đi, bóng người kia dừng lại xoay người, lại để cho Vân Thanh Tuyền thất vọng, người kia không phải Tư Đồ Thắng, nhưng lại có mấy phần tương tự, một song cặp mắt đào hoa nhìn từ trên xuống dưới Vân Thanh Tuyền, để cho y rất không thoải mái.
“Ngươi là ai?” Người nọ mở miệng hỏi, thanh âm lười biếng, “Ta làm sao không biết bên trong phủ công chúa này còn có mỹ nhân như vậy? A a…”
Lời nói Ngả ngớn để cho Vân Thanh Tuyền khẽ cau mày, nghĩ muốn xoay người rời đi, nhưng ngược lại bị người nọ chặn lại đường đi, “Chớ đi a, bổn vương hỏi ngươi lời làm sao không trả lời? Ngươi tên gọi là gì? Ngẩng đầu lên để cho bổn vương nhìn một chút.” Dứt lời đưa tay nâng cằm y lên.
“Làm gì!” Vân Thanh Tuyền kinh hãi, vội vàng đánh bay tay hắn.
“A ~ liền bổn vương cũng dám đánh, lá gan không nhỏ a.” Trên mặt của người kia từ đầu đến cuối treo cười tà, “Ngươi đánh tay bổn vương, ngươi nói, phải xử phạt ngươi phải thế nào chứ?”
Người này tự xưng bổn vương. Trong lòng Vân Thanh Tuyền thầm kêu không tốt, nhìn hắn hơn hai mươi tuổi, tướng mạo mặc dù anh tuấn, vẻ mặt nhưng khinh bạc vô lễ, dự đoán chính là Nhị hoàng tử Nguyên quốc phong lưu thành tánh Ngộ Triết. Hắn tại sao sẽ ở trong này?
“Tại sao không nói chuyện? Hử?” Ngộ Triết tà cười nói, “Nếu ngươi không nghĩ ra, như vậy bổn vương tới thay ngươi muốn như thế nào?”
“Tư Đồ Thắng thỉnh an Nhị hoàng tử.” Một thanh âm lạnh lùng dường như từ đàng xa truyền tới, nhưng vừa dứt lời người đã gần ngay trước mắt, để cho người không khỏi bội phục người nói chuyện nội lực thâm hậu.