Thủy Chử Đại Thần

Chương 47: Ta cảm thấy rất hài lòng, thực sự


Đọc truyện Thủy Chử Đại Thần – Chương 47: Ta cảm thấy rất hài lòng, thực sự

Hàn Phong bằng hữu xuyên không không hề ít, đối với
tập quán của bọn họ cũng hiểu biết một chút, hắn đi ra ngoài nhờ Hàn mẫu chuẩn
bị thêm một tân phòng, Hàn mẫu so với hắn lợi hại hơn: “Một người là Vương
Thượng ban cho, một người là dụ vương ban cho, nếu chia làm hai phòng, con đêm
nay cùng ai qua đêm a?”

Hàn Phong nhếch môi: “Mẫu thân không cần lo lắng, tách
ra đi.”

Nguyên nhân là nhị thê đồng thú là chuyện đã xác định
từ lâu, Hàn gia tự nhiên là cũng có vì hai người an bài sẵn nơi ở, Hàn mẫu cũng
băn khoăn sợ mấy cô vợ nhỏ suy nghĩ, mới đem Đông khoa viện và Tây khoa viện
đổi thành Ngưng hương viên, và Hàn lộ trai, Đường Đại vừa nhìn thấy chữ trai
lại nghĩ đến Sấu phương trai, cho nên nàng không chút do dự dọn qua Ngưng hương
viên.

Hàn Phong giúp nàng sắp xếp đồ đạc, Đường Đại nhìn hắn
ở trong phòng bận rộn, có chút cảm giác hắn là chồng của mình: “Hàn Phong,
chàng có phải hay không cũng là xuyên không đến a? Vì sao không có chút giống
đại nam nhân vậy?”

Hàn Phong đem hết những tấm vải bao chống bụi trước
đây kéo xuống, có gia nhân nhanh chóng đi vào đón nhận, nhiều người nhiều
lực lượng, hơn nữa trong phòng lúc đầu đã bố trí sẵn không tệ, bọn hạ nhân châm
thêm trà nóng, vài thứ trái cây, xong đều lui xuống phía dưới. Hàn Phong rót
trà đưa cho nàng: “Ai nói ta không phải là đại nam nhân a?” Sau khi hắn ôm lấy
thắt lưng nàng, biểu tình rất nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cổng chính
không cho phép ra, cổng trong không được phép bước!”

Đường Đại mặc cho hắn ôm, trở tay vén qua sợi tóc trên
trán hắn: “Ai nha, chàng đây là bức ta trèo tường a!”

Hàn Phong cũng không nghiêm túc được nữa, nằm ở hõm cổ
nàng cười. Hơi thở của hắn phun trên da thịt, Đường Đại thấy có hơi ngứa, đêm
tân hôn này, nàng vốn trông mong rất lâu. Nếu như lúc trước đây, có thể nàng sẽ
không vui rất lâu, thế nhưng xuyên đến đã lâu lắm, nàng cảm thấy cho dù là
chuyện lớn như thế nào, lúc nên hạnh phúc cần phải hạnh phúc một chút mới tốt.

Đạo lý sáng nay có rượu sáng nay say, nàng trước khi
xuyên qua vẫn xem thường, mà sau khi xuyên qua mới biết loại ý chí khí phách
này. Nàng âm thầm nắm tay, quyết định mặc kệ ngày mai ra sao cũng phải động
phòng cho vui vẻ.

Hàn Phong kỹ xảo cùng “từng trải” tự nhiên không so
được với Thọ vương. Thế nhưng đàn ông Đại Huỳnh và đa số triều đại cổ đại như
nhau không phải là loại người thủ thân như ngọc, tuy rằng không có AV, nhưng
không gì trở ngại bọn họ tìm hiểu tình huống nam nữ —— bọn họ thông thường đều

là trực tiếp thực nghiệm.

Xuất thân Hàn Phong là thư hương thế gia, tuy rằng văn
nhân đa số phong lưu, nhưng trong nhà phụ mẫu xưa nay quản giáo nghiêm ngặt,
cho nên hắn thỉnh thoảng cũng cùng vài người bạn tri kỷ uống hoa tửu linh tinh,
nhưng bao dưỡng kỹ nữ trong nhà trăm triệu lần cũng không dám.

Nếu luận sinh hoạt tác phong, ở niên đại này, nói đến
dù sao cũng xem như là đứng đắn.

Hắn ôm Đường Đại đến trên giường, đưa tay cởi đi hỉ
phục của nàng, mấy cái nút này hoa lệ phiền phức, hắn lại cởi rất dụng tâm. Nửa
người hắn phủ lên trên mình Đường Đại, khoảng cách rất gần, không có huân
hương, hơi thở của hắn điềm đạm tươi mát: “Về sau nàng ở chỗ này, sẽ không còn
một mình nữa.” Hắn cúi đầu hôn nàng, động tác đó rất là dịu dàng: “Ta biết nàng
không thích cuộc sống này, chờ song thân sống hết quảng đời còn lại, chúng ta
sẽ rời khỏi đây… Ngắm đại mạc ngắm thảo nguyên, đi Trường Bạch sơn ngắm thiên
trì, không trở về nữa.”

Đầu ngón tay Đường Đại vẽ theo hình dáng khuôn mặt
hắn, nàng không muốn nói đến cái bình thê kia. Khi đó Đường Đại cảm thấy bản
thân mình có lẽ rất ích kỷ, nàng thậm chí nghĩ lấy góc độ của Phó Vân Dao mà
viết kịch bản, khẳng định mười phần sẽ là một nữ phụ, hơn nữa còn vô cùng có
khả năng là một tấm bia đỡ đạn.

Thế nhưng chỉ là một dân chúng nhỏ bé, nàng rõ ràng
không có độ giác ngộ cao như vậy —— nếu như trong hai người phải có một người
bị thương, thì người khác bị dù sao cũng dễ chịu hơn là chính mình đi…

Hàn Phong tắt đèn, ở trên giường ôm Đường Đại, cúi
người hôn môi nàng. Ban đêm, Đại Huỳnh vương triều nhân gian đăng hỏa (theo
mình nghĩ thì có nghĩa giống như thành phố lên đèn vậy đó, nhưng mà dùng trong
truyện cổ đại thì không hợp lắm nên giữ nguyên văn Hán Việt), ánh
nến dập tắt, trong phòng mất đi nguồn sáng duy nhất, đêm không trăng, giơ tay
không thấy năm ngón.

Vào lúc môi răng triền miên, Đường Đại da mặt luôn
luôn dày như vậy lại thấy e thẹn, nàng thử phối hơp với hắn sau đó liền nhớ tới
trong sách hắn từng có một tình tiết: “A, ta nhớ kỹ bên trong > của chàng, khi nam chính cùng nữ chính động phòng, nam chính bị
yêu ma bám vào người…”

Hàn Phong thanh âm mang theo ý cười, tay lại từ từ di
chuyển xuống dưới, ở trên da thịt trơn bóng như ngọc, mềm mịn như tơ của nàng
tham lam di dộng: “Khụ… Đêm động phòng hoa chúc, nàng đứng đắn một chút có được
không?”

Đường Đại thấy rất vô tội: “Ta vẫn rất đứng đắn a.”

Tay nàng đặt trên cổ Hàn Phong, kéo đông xé tây: “Sau đó hắn cưỡng X nữ chính,
đoạn đó viết thật sự rất có lực a!”

Hàn Phong phụt ra: “Nè,nè, > hai mươi bảy vạn chữ, nàng cũng không chỉ nhớ kỹ mỗi cái này chứ?”

Đường Đại dưới thân hắn cười thoải mái, ban đêm không
ánh sáng, nàng cũng không chú ý hình tượng: “Hàn Phong.”

Hàn Phong hôn lên ngực nàng, chầm chậm trả lời nàng:
“Ừ?”

“Chàng nghĩ nó như thế nào?” Nàng ngẩng đầu cắn lỗ tai
hắn, Hàn Phong cởi hỉ phục trên người mình, một lần nữa đè lên, có bóng đêm che
lấp, thanh âm hắn cũng có chút không đàng hoàng: “Kỳ thực nàng là muốn hỏi ta
khi viết ra có khoái cảm hay không đúng không?”

Đường Đại không cho rằng hắn sẽ trực tiếp thẳng thắng
như vậy, lập tức ho lên: “Khụ…”

Hàn Phong cúi người, ở bên tai nàng cười khẽ: “Nếu là
luận về viết mấy thể loại này, ta sao có thể sánh bằng Sắc Đại.” Hắn cười yếu
ớt, che đậy sự khẩn trương: “Ta tới?”

Đường Đại chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, lúc cùng với
Thẩm Dụ chưa từng có qua sự chờ mong khẩn trương như thế, chỉ là lời nói ra
cũng: “Chàng tới cứ tới, chẳng lẽ còn muốn ta xếp thành hàng nghênh đón a?”

Hàn Phong nghẹn lời, một lát sau mới nói: “Không dám
làm phiền phu nhân.”

Hai người cười đùa một trận, hắn nơi đó cũng đã đem
trận thức dọn xong, Đường Đại có chút khẩn trương dung nạp hắn, hắn cũng khẩn
trương, trung tuần tháng 11, khí hậu hơi lạnh, nhưng trên trán hắn tràn đầy mồ
hôi, thanh âm bị bóng đêm nặng nề lây nhiễm, mang theo sự ma mị không nói nên
lời: “Đau không?”

Đường Đại lắc đầu, tay nàng gắt gao bám vào vai Hàn
Phong, thật là không đau, thân thể của nàng, kỳ thực đã sớm quen sự đụng chạm
như vậy, lúc phải đau đớn đã sớm đi qua.

Hàn Phong vẫn rất cẩn thận, sau khi xong việc hắn còn
cắn vỡ ngón trỏ một chút, đem máu nhiễm lên gấm thủ cung bạch sắc. Từ đầu đến
cuối hắn không hỏi qua nửa câu về quá khứ của nàng, Đường Đại sáng tác qua rất
nhiều truyện, viết qua rất nhiều đàn ông si tình, nhưng nàng từ trước tới giờ

không tin. Duy giờ khắc này, nàng tin tưởng người đàn ông này thật sự yêu nàng,
về phần tình yêu này có thể che chở nàng bao lâu, có thể chịu được bao nhiêu
hao mòn, thì có cái gì quan trọng đâu?

Hai người bên này ngọt ngọt ngào ngào động phòng, tình
hình Phù Vân tiểu trúc bên kia lại không tốt. Thọ vương ở trong thư phòng nổi
cơn tam bành, hắn đem Tây Môn Xuy Ngưu đến báo cáo tình huống đạp ra ngoài. Sau
cùng ngay cả Đồng Bình nhi cũng sợ không dám đến gần, Hà Hinh mới bưng chén súp
thản nhiên đi vào: “Vương gia, ngài đây là…”

Nàng hiện nay theo Vương Thượng, cùng Dụ Vương gia khi
rãnh rỗi cũng cùng gặp gỡ, nhưng Dụ vương đối xử với nàng, nghiễm nhiên đã là
lễ nghi thúc tẩu. Thấy nàng đến, hắn vẫn hậm hực: “Vậy mà động phòng! Hừ, vậy
mà động phòng!”

Hà Hinh liền biết hắn vì sao nổi giận: “Vương gia,
ngài đây là việc gì mà phải…, Đại tử, nếu đã gả cho người ta, khẳng định là
phải động phòng.” Nàng đem khay dặt lên bàn, bưng chén từ trong khay ra đưa cho
hắn.

Người như Dụ Vương gia, hỉ nộ vốn không hiện ra mặt,
hôm nay nhất thời thất thố, hắn kiềm hãm cũng nhanh, lập tức liền tiếp nhận
chén, lấy muỗng bạc khuấy chén súp, không hề nói gì.

Đại Huỳnh vương triều cũng có tập tục lại mặt, cô dâu
sau khi vào cửa ba ngày phải lại mặt, Phó gia lúc đó là một danh môn vượng tộc,
mà Đường Đại là một người ăn no, cả nhà không đói bụng. Vì vậy hôm nay, Hàn
Phong phải cùng Phó Vân Dao quay về nhà mẹ.

Bọn họ thành thân đã ba ngày, Hàn Phong phần lớn thời
gian đều dính lấy Đường Đại làm chuyện không đứng đắn, không có chạm qua một
cái ngón tay của Phó Vân Dao. Hắn cũng có nghĩ tới phản ứng của Phó Vân Dao,
thế nhưng như Đường Đại suy nghĩ, hắn lấy nàng ấy chỉ vì kháng chỉ là một tội
lớn sẽ bị tru di cửu tộc, nếu như trong hai người hắn phải phụ một người, không
bằng cứ phụ triệt để hơn một chút.

Chỉ là lúc này hồi môn thì nhất định phải hồi, tốt xấu
gì nàng cũng đường đường chính chính bái lạy ở từ đường Hàn gia. Cho nên sáng
sớm, hắn liền rời giường, Hàn mẫu cũng không biết nguyên do trong đó, thẳng
thắng mà nói tuy rằng hai người đều là con dâu bà, nhưng trong đáy lòng bà
hướng về phía Phó Vân Dao nhiều hơn. Đây cũng không phải là bà ấy bợ đỡ, chỉ là
cảm thấy Phó Vân Dao xuất thân đại gia, từ nhỏ đã được nuông chiều, trong lòng
liền thương yêu hơn một chút. Mà Đường Đại tuy rằng là Dụ Vương gia tứ hôn, hơn
nữa có khả năng là cùng con trai mình tình đầu ý hợp, nhưng dù sao nàng toàn bộ
không có bối cảnh, hơn nữa còn là một xuyên không giả.

Cho nên lần lại mặt này danh mục quà biếu liệt kê đủ
mười hai trang giấy.

Hàn Phong đối với việc này rất không đồng ý, hắn bị
Hàn mẫu thúc giục vài lần mới đi đến chỗ Phó Vân Dao, khi đó Phó Vân Dao đã
trang điểm xong. Đêm tân hôn hắn không rảnh bận tâm nàng, mà ở lúc này mới thấy
rõ dáng dấp của nàng. Nàng một thân quần dài màu hồng, bên ngoài lồng áo khoác
bạch sắc, tóc dài vấn cao. Bên tóc mai cắm một cây trâm hồ điệp. Nàng khi đó

vừa mới mười sáu, chưa trút hết vẻ ngây thơ, thấy hắn tiến đến lại không oán
giận: “Tướng công.”

Mặt nàng rủ xuống, đem theo vẻ xấu hổ. Hàn Phong thấy
lòng phát khổ, hắn miễn cưỡng trả lời nàng: “Đi thôi.”

Khi đó phụ nữ mặc dù cũng có loại có tâm địa rắn rết,
nhưng thật ra tuyệt đại đa số so với phụ nữ hiện đại đều tinh khiết hiền lương,
các nàng lập gia đinh là lấy phu làm trời —— những > > > không phải đã
viết rõ ra sao. Cho nên hoàn cảnh sinh trưởng có thể đắp nặn một con người, làm
cho nàng đối với một việc tập mãi thành thói quen, bao quát rất nhiều, hậu nhân
sau này đối với mấy việc đó thật không thể tưởng tượng nổi.

Lại mặt, tự nhiên là hai người cùng xe. Theo thói quen
của Hàn Phong, nếu có bạn gái, khẳng định là phải đỡ nàng lên xe, thế nhưng hắn
không có, nếu làm không được, hà tất khiến cho người ta hy vọng.

Phó Vân Dao cũng không ngại, tự mình lên xe, ngồi bên
cạnh hắn. Thành Trường An đường bằng phẳng, xe ngựa cũng không xóc nảy, Hàn
Phong vén rèm nhìn ra bên đường ngựa xe như nước, Phó Vân Dao giống như đang
nhìn hắn. Hắn thấy có chút không được tự nhiên, trong lòng chung quy vẫn có
chút áy náy, lời nói ra cũng khó có thể giả vở thản nhiên: “Ngươi đang nhìn cái
gì?”

Phó Vân Dao tựa hồ như vì những lời này nhảy nhót,
thậm chí vẻ mặt của nàng mang theo vài phần mộng ảo: “Tướng công… Ta rốt cục đã
gả cho ngươi.”

Hàn Phong cười nhạt: “Không trách ta sao?”

Nàng chỉ lắc đầu, khi nàng lắc đầu cánh bướm trên trâm
hồ điệp của nàng cũng theo đó run run, giống như muốn vỗ cánh bay đi: “Ta vẫn
rất thích sách của ngươi, ta thường hay lén đến Công Khai Đình, cũng lưu lại
một ít lời bình, cũng không biết ngươi có còn nhớ hay không.”

Hàn Phong tự nhiên là nhớ kỹ, khả năng là tác giả viết
văn dài kỳ đều có thói quen như thế, hắn có thể quên ngươi dưới bài văn bấm
like, follow, có thể không nhớ được lợi nhuận của bài văn, thứ hạng, nhưng bình
thường người dưới bài văn bình luận, hắn trong lòng tuyệt đối có ấn tượng.

Vân Dao, trong cuộc thi đấu PK Vạn Tượng chí tôn, sau
khi trải qua thời kỳ đen tối, ở lúc > quạnh quẽ
không gì sánh được, hắn thường thấy lời nhắn lại của nàng.

“Trước khi Vương Thượng tứ hôn phụ thân có hỏi qua
ta.” Giọng nói nàng không được tự nhiên: “Ta cảm thấy rất hài lòng, thực sự.”

(Ps: Nói đi nói lại vẫn không ưa nổi cái
con mắm Phó Vân Dao tiểu tam này nên xưng hô mình cứ “ta, ngươi” mà phang tới.
Mọi người đừng thắc mắc, OK?)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.