Thủy Chử Đại Thần

Chương 15: Ăn cháo cầm hơi nuôi gia đình


Đọc truyện Thủy Chử Đại Thần – Chương 15: Ăn cháo cầm hơi nuôi gia đình

Ngụy Thanh Sơn lần này bị thương không nhẹ, Dụ vương
cho hắn một khoảng tiền, ra lệnh điều dưỡng thật tốt. Thụy Từ, Hàn Phong, Hàm
Châu, đều bị liên lụy, Dụ vương cũng cho chút tiền thuốc trị thương. Hồ Lang bị
thương quá nặng, nhưng hắn không có khoản bồi thường, Dụ vương rất nghiêm túc:
“Người xét bản, gieo gió gặt bão, không tính là tai nạn lao động.”

Đường Đại ủy khuất: “Vì sao ta không có khoản bồi
thường?”

Dụ vương đôi mắt hoa đào hẹp dài híp lại quan sát nàng
trên dưới một phen: “Ngươi bị thương ở đâu hả?”

Đường Đại càng ủy khuất: “Vậy chí ít làm chậm trễ công
việc dù sao vẫn nên cấp một chút phí chứ?”

Dụ vương cong lại đánh mặt bàn: “Đúng vậy, chậm trễ
công việc… Cho nên đoạn thời gian còn lại, các ngươi đều tăng ca đi.”

Đường Đại nhận được mấy đạo ánh mắt tràn ngập oán hận
từ bốn phía.

Đắc tội quý tộc AB, Lan Nhược Tự Đường Đại tự nhiên là
ở không được nữa, dùng câu Dụ vương gia hay nói là “Mạng chó này nguy hiểm
rồi.” Cho nên Đường Đại lại theo mệnh cứt chó —— Dụ vương cho nàng dọn
nhà đến một biệt viện ở đường Trường An.

Ở đây mặc dù phố xá sầm uất, nhưng dù sao chủ nhân
khác biệt, lận cận đều rất an tĩnh, hoàn cảnh tạm thời có thể tính là thanh
tịnh đẹp đẽ. Đường Đại đối với nơi này rất thỏa mãn, trong trong ngoài ngoài có
ít nhất chín gian phòng, ở thời hiện đại có thể tính là biệt thự.

“Ừ… Ở đây giao thông tiện lợi, ngươi đi Công Khai Đình
cũng gần hơn một chút.” Vương gia hiếm khi quan tâm. “Hộ viện vân vân, đều là
có sẵn, hơn nữa đây là chỗ của bản vương, bọn họ còn không có gan trực tiếp
phái thích khách đến.”

Đường Đại cảm động lệ rơi đầy mặt: God, ta thực sự
theo một chủ tử tốt.

Dụ vương khẽ xếp quạt trên tay: “Ngươi đảm nhiệm chức
vụ ở Vạn Tượng thư cục, coi như là bộ hạ của bản Vương, như vậy, viện này tính

ngươi tiền thuê hàng năm năm trăm lượng đi.”

“Gì?!”

“A, tiếp theo từ ngày hôm nay bắt đầu, ở đây trong
ngoài trên dưới quản gia hộ viện gì gì đó, tiền công đều do ngươi phụ trách
luôn…”

“Gì ? !!!”

“Được rồi, hòn giả sơn này và đình thủy tạ, nên chú ý
bảo dưỡng, trân châu mạt ly, kim tiễn lục ngạc, hồng tu chu sa mai mấy cái cây
này, ngươi cần phải chịu trách nhiệm, một sân hoa viên này nếu khi giao trả lại
cho bổn Vương có nửa điểm tổn thất, a, ngươi có viết mấy quyển sách cũng
không bồi thường được.”

=.=…

God, ngài đánh một đạo sấm sét chết hắn đi !!

Đường Đại rất thành thật: “Vương gia… Ngài không phải
tài chính thiếu hụt, nuôi không nổi hộ viện quản gia, không thể làm gì khác hơn
là ném cho ta chứ?”

Dụ vương nhướng mày: “Lớn mật!”

Đường Đại lông tóc dựng đứng, nàng hiện tại đối với
giai cấp thống trị âm tình bất định này bị hù dọa sợ, vội vàng quỳ xuống: “Tiểu
dân lắm miệng, tiểu dân biết sai rồi!”

Dụ vương dùng quạt giấy đẩy tránh ra cây mẫu đơn xinh
đẹp: “Ah, Sai chỗ nào a?”

Đường Đại dập đầu như giã tỏi: “Không nên hoài nghi
thực lực kinh tế của Vương gia, không nên xuyên tạc ý tốt của Vương gia.”

“Ừ.” Dụ vương rốt cục buông tha cây mẫu đơn: “ Đến góc
tường ngổi chồm hổm đi, đem lời mới nói niệm một nghìn lần, sám hối cho tốt
vào.”

“A?” Đường Đại héo queo: “Vâng.”


Góc sân to như vậy, người nào đó ngồi góc tường, thành
thành thật thật niệm: “ Không thể hoài nghi thực lực kinh tế của Vương gia,
không thể xuyên tạc ý tốt của Vương gia, không thể hoài nghi thực lực kinh tế…”

Dụ vương gia ở bên cạnh có hứng thú nhìn một hồi: “Ừ,
ngồi chồm hổm phải thật ngoan.” Hắn giơ tay xoa xoa lưng người nào đó: “Lấy
tay, nắm hai cái lỗ tai.”

“Ta fuck! Lão biến thái!” Đường Đại trong lòng thầm
mắng. Tay Dụ vương đặt trên lưng nàng ra lực: “Không được oán thầm bản Vương!”

“…”

Đường Đại ngoan ngoãn đưa tay nắm vành tai: “Không thể
hoài nghi thực lực kinh tế của Vương gia, không thể xuyên tạc ý tốt của Vương
gia, không thể hoài nghi thực lực kinh tế của Vương gia …”

Dụ vương gia rất thỏa mãn: “Uhm, Đúng vậy.”

Ngoài viện có người ho nhẹ, Dụ vương gia chậm rãi bước
thong thả đi ra ngoài: “Niệm cho tốt, niệm xong suy nghĩ một chút làm thế nào
kiếm tiền nuôi gia đình. Ngoan.”

Đường Đại: “…”

Dụ vương gia trong viện ngắm hoa một hồi, ‘hài bạt tử
‘ thị vệ của hắn tiến đến: “Bên kia quả nhiên phái người đến Lan Nhược Tự, là
người trong giang hồ, cũng không biết người đi thuê là ai.”

Dụ vương gia ngón tay dùng sức, bóp nát một đóa mẫu
đơn hoàng sắc: “Nếu như có thể bắt được toàn bộ giết hết là xong chuyện, thật
tốt…” Hắn quay đầu nhìn thị vệ: “Buổi tối phái hai ám vệ đến đây.”

‘Hài bạt tử’ không cho là đúng: “Vâng, thế nhưng… Khụ,
thuộc hạ thấy nàng không trả nổi tiền thuê.”

Dụ vương nhìn qua quản gia bên người hắn, quản gia
thấp đầu: “Này… Vương gia, dù sao viện này, đồ cổ lẫn lộn, mọi thứ đều đắt

tiền…”

Hắn xòe quạt, nhẹ nhàng phẩy phẩy: “Chiếu cố nàng cho
tốt, theo tình hình hiện nay, chỉ có nàng là chủ tử của các ngươi. Thời gian
cho thuê, tiền của các ngươi đều là từ nàng mà ra.” Hắn không muốn thảo luận
lại vấn đề này: “Việc ấy có người báo ở nơi nào sao?”

‘Hài bạt tử’ nhíu mày: “Không có, người này làm việc
rất cẩn thận, không lưu lại đầu mối.”

Đường Đại ngày hôm sau mới có thời gian đến Công Khai
Đình, may mà tòa biệt viện này rất gần. Nàng suy nghĩ bảy ngày rồi chưa có
chương mới, bản thông cáo của nàng khẳng định đã bị Công Khai Đình triệt hạ
đi.> còn nợ đại kết cục. Mẹ nó, lẽ nào bản thảo lúc
trước phải làm lại từ đầu sao?

Đường Đại có chút đau đầu.

Nàng ở Công Khai Đình tuần tra một vòng, quả nhiên
không thấy bản thông cáo của mình, Đường Đại rất uể oải, nàng dạo qua một vòng,
sắp đi về thì thấy trên bảng ‘nhiệt điểm’ > đứng đầu bảng. Nàng liều mạng dụi mắt chó của mình, phía sau bản
thông cáo trái lại rất nhiều lời nhắn, phần lớn giục chương mới, nhưng là cũng
có phần lớn đọc giả biểu thị sự quan tâm:

[ tầng 1] Sắc Đại vì sao hôm nay không có chương mới?
Hu huh u người ta chạy hơn mười dặm đường mới tới đây a.

[ tầng 2] ngươi cuối cùng bị kẹt văn hay sao? =.=

[ tầng 3] Sắc Đại ta ngày mai trở lại, ngươi phải có
chương mới nha!

Lời nhắn vài ngày trước cũng không nóng không lạnh,
đến vài ngày nay rốt cục có người phát hiện chút gì đó:

[ tầng 1] mọi người có cảm thấy không, mấy hôm nay mấy
tác giả của Vạn tượng thư cục chưa hề có chương mới!

[ tầng 2] Sắc Đại sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

[ tầng 3] Ô… Hẳn là không thể nào. Sắc Đại ngươi ngàn
vạn lần không thể xảy ra chuyện a, huhu ….

[ tầng 4] Mỗi ngày đính vào, tất cả mọi người nhớ kỹ
đính vào nhé, bằng không thì Công Khai Đình thu lại, Sắc Đại phải dán lại bản
thảo một lần nữa. Rất phiền phức đó.


[ tầng 5] theo lệ ấn đính bản.

Đường Đại thấy trong lòng ấm áp, nàng lần đầu tiên
trực tiếp đề bút dưới lời bình của văn mình, đối với các người nhắn lại yên
tâm, chỉ là thời gian qua mình có việc riêng cần giải quyết.

> đã
đưa ra thị trường hồi lâu, kết cục đã viết xong, ban đầu ý của Đường Đại là
trước khi viết tác phẩm mới sẽ chưa công bố kết cục, thế nhưng ngày hôm nay
thấy nhiều lời nhắn dưới bản thông cáo, Đường Đại hạ quyết tâm, về biệt quán
đem bản thảo đại kết cục dán hết lên. Buổi chiều tin tức lan truyền, có một
chuyện tính không ra, rất nhiều tin tức tuyên bố mọi người không đồng ý, lúc
này lưu lượng người đọc đã giảm mạnh, với lại ngày hôm sau Công Khai Đình sẽ
đổi bản, lượng đính bản không đủ.

Nhưng Đường Đại cũng không lưu ý lắm, nàng là một đứa
nhỏ cần cù, chương mới gián đoạn lâu như vậy, nàng cảm thấy rất áy náy.

Còn lại trong cuộc sống, Đường Đại lại sầu thảm, một
cái đại viện như thế, bên trong nuôi dưỡng năm mươi nhân khẩu, hòn giả sơn đình
thủy tạ, cây cỏ trân quý, mỗi thứ đều cần tiền để quan tâm a.

Sự thực chứng minh, sa đọa, cũng phải có tư sản a!

“God, nói cho ta biết nên làm thế nào để nuôi sống mấy
nhân khẩu này!!” Đường Đại ngửa mặt lên trời gào rú.

Từ nay về sau, chỗ ngồi ở biệt quán Phù vân tiểu trúc
có một hiện tượng thú vị ——điểm tâm vừa xong. Bọn hạ nhân rời giường giúp chủ
tử bọn hắn làm cơm, cơm xong, bọn họ đứng thành một hàng, đưa chủ tử quần áo tả
tơi ra ngoài xin ăn.

=.=

Đường Đại ở Công Khai Đình đối với những người ăn vận
phú quý cầu xin: “Van xin ngài, thương cảm thương cảm ta đi, ta trên có người
già dưới có trẻ em, xin ngài thương xót thưởng cho miếng cơm đi…”

Lúc này nàng ôm chân người ta đặc biệt ra sức, đặc
biệt chân thành!

=.=


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.