Thủy Chử Đại Thần

Chương 13: Bọn họ khiến ta cắn chủ tử của mình


Đọc truyện Thủy Chử Đại Thần – Chương 13: Bọn họ khiến ta cắn chủ tử của mình

Đường Đại bị thẩm vấn là lúc đêm khuya, khi đó nàng tự
nhiên còn chưa ngủ, lúc bị đưa ra nàng còn lớn giọng khóc thảm: “Ta có AIDS, ô,
sai rồi, là hoa liễu, ta có bệnh hoa liễu, các ngươi hãy tránh xa ta, cẩn thận
truyền nhiễm!!!”

Các ngục tốt: =_=||||

Nàng bị vứt trên mặt đất, ngẩng đầu thì phát hiện đây
rõ ràng không phải là công đường, trên ghế có hai người ngồi, nhìn quần áo
trang phục là tựa như quý tộc, hai người một mặc quan phục, một mặc thường
phục. Đường Đại bồn chồn, hình pháp của Đại Huỳnh vương triều này có cái gì
nàng không rõ lắm, nhưng phim truyền hình nàng xem không ít.

Tử Vi trong Hoàn Châu cách cách còn bị ghim kim mà,
ghế hùm, tạt nước ớt… Nếu như thật sự dùng vào trên người các ngươi… Đường Đại
nghĩ nàng cũng như thế, chịu không nổi!

Cho nên nàng rất chăm chú nghe người đứng đầu nói
chuyện.

Hai vị quý tộc trên ghế cũng không gấp, uống một hồi
trà, rốt cục quý tộc A chậm rãi mở miệng, thanh âm một bộ hách dịch: “Đường
Đại, ngươi cũng biết ngươi phạm tội gì a?”

Đường Đại quỳ trên mặt đất, trả lời rất dè dặt: “Đường
Dại không biết, thỉnh cầu đại nhân minh rõ.”

Người ngồi trên đó cũng không vội, Đường Đại tự cho
rằng người này nhất định là tính tình chậm chạp, thập phần nén khí: “Đường Đại,
bản Vương có mấy vấn đề hỏi ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, bằng
không…” Hắn âm trầm cười, so với nói ra mấy lời dọa dẫm đều rất khủng bố.

Chúng ta đều nói, Đường Đại vì tiền không màng cốt
khí, từ việc nàng vì mạng sống ủy thân cho Dụ vương gia là nhìn ra được. Cho
nên nàng lúc này liền dập đầu như giã tỏi: “Vâng vâng vâng, Đường Đại nhất định
tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” (câu này là biết thì
nói cho hết không dấu giếm)

Quý tộc A nhìn quý tộc B, quý tộc B lúc này mới chậm
rãi mở miệng: “Công Khai Đình,chuyện xét bản của Bắc Vực Hồ Lang, là ai sai các

ngươi đổi trắng thay đen? Là ai làm cho Công Khai Đình bí mật thả người?

Lời nói vừa vào lỗ tai, Đường Đại trong lòng một trận
nhảy loạn —— chuyện của Bắc Vực Hồ Lang, vậy mà không phải đơn giản là một lần
xét bản thôi sao?

Trong đầu nàng quay nhanh, nhưng không rõ ý tứ của hai
người, nhưng vẫn chân thực trả lời: “Ặc, làm cho ta cùng bọn Hàn Phong thay Hồ
Lang biện bạch là ý của Ngụy Thanh Sơn phó chủ biên của thư cục, thế nhưng ai
bày mưu đặt kế bên Công Khai Đình ta cũng không biết, đại nhân, tiểu nhân chỉ
là một tay viết truyện, các ngài những chuyện của mấy đại nhân, tiểu dân
biết được không nhiều lắm.

Nàng khống chế được ánh mắt biểu tình của mình, chữ
chữ thành khẩn, đối phương thấy nàng hợp tác, lại ít đi vài phần âm trầm trước
đó: “Ngươi ở cuộc khảo hạch nho sĩ, bài thi đó… Đề mục là cái gì?”

Đường Đại trong lòng nhảy lên, đến đó, nàng đã hiểu rõ
nguyên nhân căn bản của trận tai ương lao tù này —— không sai, khẳng định là có
quan hệ với Dụ vương gia. Như vậy những người này hỏi về bài thi, là muốn thu
được căn cứ chính xác người nào đó vì tình riêng mà làm việc làm rối kỉ cương?

Nàng suy nghĩ mấy vòng, đột nhiên nhớ tới chủ biên
thần bí của Vạn Tượng thư cục, bọn họ lần này lấy Vạn Tượng thư cục khai đao,
lại hướng về Dụ vương gia, chẳng lẽ chủ biên của Vạn Tượng thư cục… Là Dụ vương
gia?

Đường Đại tâm tư càng thêm trấn tĩnh, nàng rốt cục
hiểu được vì sao trước một hôm Dụ vương đến Lan Nhược Tự, ngày hôm sau Ngụy
Thanh Sơn liền ký ước > với nàng. Như vậy nói cách khác,
mục đích của đám người này là vì lật đổ Dụ vương gia?

Suy tư một cái, lại qua một lúc lâu, hai vị AB phía
trên không nhịn được: “Không muốn nói sao? Hừ…”

Hắn toan nói ra khỏi miệng mấy lời hung ác thì Đường
Đại cản lại phi thường thức thời cung khai: “Bẩm nhị vị đại nhân, bài thi của
tiểu nữ là bài thi trắc nghiệm tri thức thiên văn…” Nàng nuốt xuống nước bọt ——
Dụ vương gia, tiểu nhân cũng không bán đứng ngài, tiểu nhân thật sự là bất đắc
dĩ, ngài… Ngài bảo trọng đi: “Là dùng một vạn năm ngàn lượng bạc mua về từ chỗ

Dụ vương gia.”

Đường Đại bất động thanh sắc quan sát biểu tình của
hai người AB trên ghế, hai người thần sắc tuy rằng bất động, nhưng trong mắt lộ
ra vẻ vui mừng. Lo cho tính mạng, Đường Đại thấy mình đột nhiên trở nên bình
tĩnh dị thường: “Cho nên phía trên bài thi của tiểu dân có ba câu hỏi, câu thì
hỏi bầu trời có bao nhiêu mặt trời, câu thì hỏi bầu trời có bao nhiêu mặt
trăng, còn có một câu là bầu trời có bao nhiêu ngôi sao. Thế nhưng hai câu đầu
đưa ra đã đủ sáu mươi điểm, đã đạt tiêu chuẩn.”

Hai người AB cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, hai
người sau khi vui vẻ, thần sắc vẫn là nghiêm túc: “Đường Đại, ngươi hối lộ giám
khảo, có biết tội không?”

Đường Đại như trước dập đầu như giã tỏi: “Tiểu dân
biết tội, tiểu dân biết tội, nhưng Dụ vương gia xác thực là có nhận ngân lượng
của tiểu dân, những câu tiểu dân nói đều là thật, mong hai vị đại nhân minh
xét.”

Nàng rất hợp tác tư nhiên là miễn đi nỗi khổ da thịt
cực hình, AB hai người cũng rất cẩn thận, bọn họ gật đầu ra hiệu cho quan viên
văn thư bên cạnh, viên văn thư đó mới cầm “Khẩu cung” của Đường Đại qua: “Đồng
ý đi.”

Đường Đại rất sảng khoái, lập tức ký tên mình lên
trên, xong xuôi còn ấn dấu tay.

Quý tộc AB nhìn trái phải một chút, thấy không có lỗi
gì, phất tay ý bảo đem Đường Đại dẫn đi, nhưng lúc này Đường Đại lại có ý định:
“Hai vị đại nhân!” Nàng quỳ trên mặt đất không chịu đi: “Nhị vị đại nhân có
điều không biết, bây giờ tiểu dân ở trong tù, thấy ngục tốt gian dâm nữ tù
thành phong trào, tiểu dân tuy rằng thân ti tiện, nhưng cũng có đọc qua sách
thánh hiền,” nàng rõ ràng sợ khổ cực, nhưng là nói ra cũng hào hùng: “Đến lúc
đó dĩ nhiên tiểu dân lấy cái chết bảo vệ trong sạch. Nhưng tiểu dân nên nhận
tội thì đã nhận tội, Dụ vương gia kia quyền cao chức trọng, e rằng sau này khi
hai vị đại nhân cần tiểu dân trên công đường đối chất. Nếu như tiểu dân không
chịu nổi lăng nhục, thân chết trong ngục… Nếu Dụ vương muốn chối cãi, nhị vị
đại nhân đây chết không đối chứng.”


Quý tộc AB hắng giọng, phàm là người như thế đều không
thích bị người khác áp bức: “Hừ, ngươi đang uy hiếp chúng ta?”

Đường Đại liên tục lắc đầu: “Không không không, tiểu
nhân nếu như uy hiếp hai vị đại nhân, nhất định sẽ không nói ra những việc
này.”

“A” A và B đều hứng thú : “Vậy ngươi nên nói thế nào
a?”

Đường Đại như cũ thái độ cung kính: “Nếu là uy hiếp,
Đường Đại đương nhiên nói nếu tiểu nhân trong tù nhận hết lăng nhục, tiểu dân
tất nhiên oán hận hai vị đại nhân, như vậy ngày khác lúc trên công đường đối
chất, tiểu nhân bình tĩnh cắn lại, nói hai vị đại nhân đối với tiểu dân dùng
hình bức cung, tính toán vu oan Dụ vương, sợ là không có lợi cho hai vị đại
nhân đây.”

“Lớn mật!” A cùng B đồng thời giận dữ. Đường Đại như
trước dập đầu như giã tỏi: “Tiểu nhân thẳng thắng thành khẩn trả lời câu hỏi
của hai vị đại nhân, có chỗ bất kính, xin hai vị đại nhân thứ tội.”

Quý tộc A, B cũng không có lòng dạ so đo, huống chi
lời của nàng xác thực có đạo lý, cuối cùng quý tộc A phất tay: “Người đâu, đem
nàng dẫn đi, phan phó với lao đầu, trông coi cho tốt, nếu người có cái gì không
hay xảy ra… Phần dưới cơ thể các ngươi cũng khỏi dùng nữa!”

Ngục tốt cùng nơm nớp run sợ: “Vâng.”

Đường Đại trở lại buồng giam thì đêm đã khuya.

‘Hàng xóm’ của nàng vẫn cỏn tỉnh: “Ngươi không sao
chứ?” Thanh âm nàng có chút khàn khàn.

Đường Đại thấy trong lòng ấm áp, nàng không phải là
thánh mẫu gì, thế nhưng được quan tâm rất ấm cúng, tại đây một thời đại đưa mắt
không quen ai, liền có vẻ đặc biệt trân quý: “Ta không sao.”

Đêm khuya, nhưng hai người đều không buồn ngủ, Đường
Dại dựa vào song gỗ cạnh Hà Hinh: “Ngươi vì sao bị bắt giam vào đây?”

Hà Hinh cười khổ : “Ta là linh hồn xuyên qua, giấu
diếm không báo. Sau đến nhà chồng ta nói cho chồng ta nghe, ai biết hắn lại sợ
liên lụy, nhà chồng liền báo quan. Sau đó… ta đã ở chỗ này.”

Đường Đại không nói gì, hai người cách song gỗ lưng

tựa lưng ngồi.

“Ngươi thì sao? Ngươi sao lại ở chỗ này?” Nàng nghiên
đầu hỏi Đường Đại, Đường Đại rất thẳng thắng: “Bọn họ khiến ta cắn chủ tử của
mình.” Dụ vương là người đứng sau Vạn Tượng thư cục, nàng vô thức đem hắn trở
thành chủ tử của mình, ý nghĩ này rất kỳ quái.

Hà Hinh cười: “Ngươi không chịu?”

Đường Đại buông tay: “Ta cắn. Không thì làm sao có khả
năng hoàn hảo không tổn hao gì ở chỗ này nói chuyện phiếm với ngươi?”

Hà Hinh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng: “Vậy chủ tử
ngươi thật là không đáng.”

Ước chừng là xem thường nhân phẩm của người nào đó,
nàng không nói thêm cái gì. Đường Đại cũng không có nhiều lời, qua một trận,
ngục tốt trực đêm chuẩn bị kéo Hà Hinh đi ra ngoài, Đường Đại vừa mới ngủ chưa
sâu, cũng bị giật mình tỉnh giấc, nàng lập tức ý thức được những người này muốn
làm gì: “Ê, các ngươi mau thả nàng!”

Nàng nhào đến song cửa tù hướng về hai người ngục tốt
rống, hai người ngục tốt nhìn nhau một chút, Đường Đại nóng nảy: “Có nghe thấy
không! Bằng không ta… Ta cắn lưỡi tự sát!!”

“Chết tiệt, lão tử lần đầu tiên nhìn thấy phạm nhân uy
hiếp cai ngục!” Ngục tốt Giáp mắng một tiếng, cầm lấy tay Hà Hinh nhưng buông
lỏng ra. Bọn họ hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, Hà Hinh bắt đầu ho khan: “Có gì
khác nhau? Nếu không phải ta, cũng sẽ là người khác.”

Quả nhiên hai người ngục tốt lại đi sang một gian tù
khác, nhấc lên một nữ tù. Đường Đại lần đầu tiên thấy mình không phải là siêu
nhân, cứu không được tất cả.

Nàng hồi lâu không nói, Hà Hinh quay đầu nhìn nàng:
“Đang nghĩ cái gì?”

Đường Đại rất chăm chú: “Ta đang nghĩ lính cai ngục ở
nam tù có hay không lúc cao hứng cũng vào trong ngục xách ra một người bề ngoài
xinh đẹp, sau đó vài người cùng nhau…”

Hà Hinh: … =_=|||||


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.