Bạn đang đọc Thương vụ hôn nhân – Chương 6 – Phần 2
Anh nhấn bảng điều khiển và giai điệu của bài Madame Butterfly vang lên từ dàn loa hiệu Bose. Anh đổ đầy hai ly và đặt lên chiếc bàn cà phê. Cô ngồi cạnh anh, chân bắt chéo. Những ngón tay lướt qua bộ bài với tác phong thoải mái và chuyên nghiệp, xáo bài với tốc độ ánh sáng. Nick lóe lên trong đầu hình ảnh cô trong chiếc váy khoét sâu cổ, chia bài trong phòng giải trí khi ngồi trong lòng một gã cao bồi nào đó. Anh lắc đầu để đẩy những hình ảnh đó đi và tập trung vào tay mình.
“Đến lượt chọn của người chia. Năm lá. Đặt tiền cược.”
Anh nhăn mặt. “Cược bằng gì?” anh hỏi.
“Em đã bảo với anh là chơi bằng tiền mà.”
“Liệu anh có nên bảo quản gia mở két sắt không nhỉ? Hay là chúng ta cược đồ nữ trang của gia đình đi?”
“Vui đấy. Anh có một lá bài đơn nào quanh đây không?”
Môi anh giễu cợt. “Xin lỗi nhé. Một trăm.”
“Ồ.”
Cô có vẻ thất vọng khi biết anh thua ván này và cười thầm.
“Chúng ta chơi trò khác thú vị hơn thì sao nhỉ?”
“Em không chơi trò đánh bài cởi đồ đâu.”
“Ý anh là đặc ân cơ.”
Răng cô bặm chặt vào môi. Anh theo dõi hành động đó với vẻ thích thú ranh mãnh.
“Loại đặc ân gì?” cô hỏi.
“Đầu tiên, nếu ai thắng ba lần thì sẽ được một đặc ân từ người kia. Có thể dùng nó bất cứ lúc nào, giống như phiếu giảm giá ấy.”
Mặt cô sáng bừng lên với vẻ thích thú. “Em có thể dùng đặc ân ấy với bất cứ thứ gì? Không luật lệ nào hết?”
“Không luật lệ gì hết.”
Sự thách thức đã lôi kéo cô vào như một tay máu mê cờ bạc khi đánh hơi thấy mùi của vận may. Anh đã nhìn thấy được chiến thắng của mình thậm chí trước cả khi cô đồng ý. Nick thật sự đã liếm mép khi cô ưng thuận, anh biết chỉ vài tháng nữa thôi mình cuối cùng sẽ có thứ quyền điều khiển cần thiết trong cuộc sống hôn nhân này.
Cô chia bài. Anh suýt bật cười trước kết quả hiển nhiên này, nhưng anh từ chối sự khoan dung. Cô vứt ra một lá bài và bốc lấy một lá thế vào.
Anh đặt bài của mình xuống. “Cù lũ.”
“Hai con J. Tới lượt anh chia bài.”
Nick ghi nợ cho cô – cô từ chối và xị mặt xuống. Nhất quyết giữ cho cảm xúc của mình bị giấu kín. Anh cá là cha cô đã dạy cô thế, nếu không vì kinh nghiệm quá khứ của Nick, cô hẳn sẽ là một tay chơi khá. Cô gieo xuống hai con Át và đầu hàng một cách duyên dáng trước ba con bốn của anh.
“Một ván nữa”, anh nói.
“Em có thể tính toán được. Em chia bài.” Những ngón tay cô xòe bài. “Vậy, anh học chơi poker ở đâu thế?”
Anh tiếp tục nhìn các quân bài một cách thờ ơ. “Bạn thân của anh tổ chức chơi hằng tuần. Nó là một cái cớ hay ho để uống say bét nhè và làm mấy chuyện tầm phào.”
“Em thường nghĩ anh thuộc típ người thích chơi cờ hơn cơ.”
Anh thả một lá bài ra và thế một lá khác vào. “Anh chơi cái đó cũng tốt mà.”
Cô đáp lại bằng một cái khịt mũi không giống của một quý cô lắm. “Xòe bài nào.” Ánh mắt lộ rõ cái nhìn thẳng và chứa niềm hân hoan chiến thắng trong mắt.
Anh hầu như cảm thấy tiếc cho cô. Hầu như.
“Một bộ tốt đấy.” Anh tặng cô một nụ cười toe toét tự mãn. “Nhưng thế chưa đủ đâu.” Anh ném xuống bốn con Át. Sau đó duỗi dài chân và ngả ra đằng sau. “Mặc dù vậy, có cố gắng đấy.”
Cô há hốc mồm vì kinh ngạc với bài của anh. “Cái thứ kỳ cục gì mà bốn con Át trong bộ năm lá á… Lạy chúa, anh gian lận thì có!
Anh lắc đầu và miệng phát ra âm thanh xì xì. “Thôi nào, Al, anh đã nghĩ em là một đối thủ tốt hơn rồi cơ đấy. Em vẫn là kẻ thất bại cau có đấy à? Nào, bây giờ là đặc ân của anh…”
Nick tự hỏi không biết có phải thực sự có luồng hơi nóng nào đang rò ra từ lỗ chân lông của cô không nữa. “Không ai có thể có bốn con Át trừ khi anh giấu bài trong lòng bàn tay. Đừng nói dối em, vì chính em cũng đang nghĩ xem có nên tự thử làm thế không đây!”
“Đừng buộc tội anh vì một điều em không thể chứng minh như thế chứ!” “Anh gian lận.” Giọng cô đan xen giữa ngạc nhiên và căm hận. “Anh lừa dối em vào đúng đêm tân hôn của chúng ta.”
Anh khịt mũi. “Nếu em không muốn trả nợ, thì hãy nói vậy. Đúng là phụ nữ khi thua thì giống hệt một kẻ bại trận tồi mà.”
Cô quằn quại với máu dồn lên. “Anh là một kẻ bịp bợm, Nick Ryan.”
“Chứng minh đi.”
“Em sẽ làm đấy.”
Cô ngoài người qua bàn uống cà phê và với tới cánh tay anh. Hơi thở vụt thoát ra khỏi miệng anh khi cô xô ngã anh xuống tấm thảm và thọc tay vào tay áo của anh để tìm kiếm lá bài mà cô nghi ngờ anh đã chuẩn bị từ trước. Nick làu bàu khi toàn bộ cơ thể người phụ nữ đè lên từng múi cơ, chỉ chăm chăm tìm kiếm bằng chứng của trò chơi gian dối. Anh cố đẩy cô ra nhưng cô chuyển sự chú ý vào túi áo của anh và anh bật cười. Âm thanh phát ra từ sâu trong ngực và anh chợt nhận ra người phụ nữ này làm mình cười trong vòng một tuần vừa rồi còn nhiều hơn cả khi anh còn nhỏ. Khi những ngón tay của cô luồn vào trong túi quần anh, anh nhận ra là nếu moi sâu hơn nữa, cô sẽ không kết thúc với một bàn tay không. Tiếng cười bật ra từ chỗ cuộn chặt sâu trong ruột anh và với một hành động mau lẹ anh hất ngược cô ra, nằm đè lên trên Alexa, và ghim chặt hai tay xuống hai bên đầu cô.
Ghim cài tóc của cô bị rơi ra trong lúc xô đẩy. Những lọn tóc quăn đen như than lòa xòa rơi xuống gương mặt và che mất một bên. Đôi mắt nheo nheo lén nhìn qua mí mắt, chứa đầy vẻ toan tính kiêu ngạo chỉ chờ cô lôi ra sau khi giải quyết xong việc đẩy anh ra sàn sau cuộc vật lộn. Bộ ngực căng lên dưới lớp áo bông. Chân cô quấn lấy chân anh, đùi cô hơi cách anh một chút.
Nick đã lún sâu vào rắc rối.
“Em biết anh có lá bài giấu sẵn. Chỉ cần anh thừa nhận thì chúng ta sẽ quên tất cả những gì đã xảy ra.”
“Em điên rồi, em biết không”, anh làu bàu. “Em chưa từng nghĩ đến hậu quả từ những hành động của em phải không?”
Cô bặm chặt môi dưới và hắt ra một hơi thở mạnh. Những lọn tóc quăn ngoan ngoãn tuột khỏi mắt.
“Anh không gian lận.”
Cô bĩu môi. Anh lẩm bẩm một lời chửi rủa và những ngón tay siết mạnh quanh cổ tay cô. Thật chết tiệt khi hình ảnh đầy cám dỗ ấy khiến anh bừng lên ham muốn và cô không chịu hiểu điều đó.
“Chúng ta không còn là trẻ con nữa, Alexa. Lần tới nếu em định vật một người đàn ông xuống sàn, hãy chuẩn bị tinh thần đón nhận sự tức giận đi.”
“Anh là ai chứ, Clint Eastwood chắc? Có phải dòng tiếp theo của anh sẽ là, ‘Tiến lên nào, hãy làm nên ngày của tôi’?”
Hơi nóng từ vòm họng bốc lên đỉnh đầu Nick như một đám sương mù đang tụ lại, cho đến khi anh chỉ có thể suy nghĩ về hơi nóng ẩm ướt từ miệng cô và thân hình mềm mại bên dưới mình. Anh muốn khỏa thân với cô trong đống chăn chiếu lộn xộn, thay vì nhận được sự đối xử như ông anh trai phiền nhiễu thế này. Nhưng đó vẫn chưa là phần tệ nhất. Cô là vợ anh. Suy nghĩ này hành hạ anh. Một bản năng từ thời tiền sử, đã bị chôn vùi chợt trỗi dậy trong anh đòi hỏi sự chiếm hữu. Theo luật pháp, giờ cô đã thuộc về anh.
Và đêm nay là đêm tân hôn của họ.
Cô thách thức anh hóa giải sự tức giận thành niềm khao khát, khiêu khích anh cảm nhận đôi môi bóng mượt và run rẩy dưới môi anh, với toàn bộ sự ngọt ngào, dâng hiến và đam mê. Cái logic bình thường về danh sách, kế hoạch và yêu cầu về cuộc hôn nhân mang tính công việc bay vèo ra khỏi cửa sổ.
Anh quyết định khẳng định đó là vợ mình.
***
Alexa cảm thấy người đàn ông nằm phía trên mình đang giữ cơ thể cứng đờ trong những múi cơ bị bó chặt. Cô còn đang mải mê với những tranh luận của họ, và quên béng đi anh đang ghì chặt cô xuống thảm. Cô định mở miệng để nhắc anh lưu ý về sự giam hãm này, sau đó dừng lại. Bắt gặp ánh mắt anh. Và hơi thở tắc nghẹn.
Ôi, Chúa ơi.
Ham muốn thể xác nguyên thủy cuộn lên giữa họ giống như một cơn bão đang tăng tốc và lớn dần lên. Đôi mắt anh bùng cháy như ánh lửa rừng rực, nửa đòi hỏi, nửa tức giận khi nhìn chằm chằm xuống cô. Cô nhận ra rằng anh đang nằm giữa hai đùi mở ra của mình, hông anh tạo thành một góc trên người cô, ngực anh gồng lên khi ghì chặt ngón tay cô. Đây không còn là sự thích thú trêu chọc của một người anh trai nữa, cũng không phải là bạn cũ hay đối tác kinh doanh. Đây đơn giản là mong muốn của một người đàn ông với một người phụ nữ, và Alexa cảm thấy mình như bị kéo sâu vào trong cơn bão đang gào thét trong cơ thể.
“Nick?”
Giọng Alexa có vẻ gay gắt. Lưỡng lự. Đôi nhũ hoa cứng lên đầy đòi hỏi dưới lớp vải bông mềm mại. Cái nhìn của anh như cào xới khuôn mặt, bộ ngực và khoảng bụng để lộ của cô. Sự căng thẳng kéo căng giữa họ. Anh hạ thấp đầu xuống. Hơi thở dồn dập của anh như mơn trớn môi cô khi cất tiếng ngay sát miệng cô.
“Việc này chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Cơ thể anh phủ nhận lại lời nói khi anh chiếm lấy môi cô đầy đòi hỏi. Với một cú đẩy mạnh, lưỡi của anh luồn qua làn môi khép hờ của cô và di chuyển trong đó. Tâm trí Alexa như mê muội, giằng xé giữa nỗi đau vừa nhen nhóm từ lời tuyên bố của anh và sự khoái lạc đang vỗ ầm ào như những cơn sóng trong cô. Cô nắm chặt lấy tay anh và bám riết vào nó, say sưa trong hương vị đói khát và xa hoa ma mị của rượu Chardonnay, uốn hông lên hứng lấy phần cứng cáp của anh và cọ xát ngực mình vào ngực anh. Cô đã mất kiểm soát trong giây phút đó, sự trống rỗng vĩnh viễn của những năm trước tạm thời bị lấp đầy bởi hương vị, cảm giác và mùi cơ thể anh.
Lưỡi cô hòa nhịp với mọi sự xô đẩy từ phía anh trong khi tiếng rên rỉ từ dưới yết hầu thoát ra khỏi cổ họng. Anh giật những ngón tay ra khỏi tay cô và miết lòng bàn tay trên bụng và áp tay lên ngực cô. Nhũ hoa của cô cứng lại, và anh đẩy áo cô lên cao hơn nữa. Anh nhìn vào cặp tuyết lê đang phơi trần ra trước mắt, ngọn lửa trong đôi mắt vẫn rừng rực đốt cháy cô. Đầu anh hạ thấp hơn. Alexa nhận ra đây là khoảnh khắc sự thật bị phơi bày. Nếu anh hôn cô lần nữa, cô sẽ đầu hàng. Cơ thể cô nhức nhối vì anh và cô không thể túm được một lý do chết tiệt nào hợp lý để dừng lại.
Chuông cửa vang lên.
Âm thanh dội vào các bức tường và bật ngược trở lại. Nick bật thẳng dậy và cuộn khỏi người cô như một chính trị gia bị bắt gặp giữa vụ mây mưa, lầm bầm những lời lẽ bậy bạ mà cô thậm chí không biết là nó tồn tại.
“Em ổn không?” anh hỏi.
Cô chớp mắt trước thái độ dè dặt của người đàn ông mà hai giây trước còn định xé toạc quần áo mình. Anh bình tĩnh cài khuy áo và chờ đợi phản ứng của cô. Trừ cái chỗ lồi ra trên chiếc quần đen, anh trông hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì từ màn vật lộn vừa rồi. Chỉ giống như lần anh hôn nhẹ cô ở nhà cha mẹ.
Cảm giác ách bụng dấy lên trong dạ dày và Alexa cố kìm lại cảm giác buồn nôn. Cô hít một hơi dài như tập yoga và ngồi dậy, kéo áo mình xuống. “Chắc chắn rồi. Mở cửa đi.”
Anh nhìn cô một lúc, như thể kiểm tra lại xem liệu mình có nên tin cái vẻ ngoài của cô không, sau đó gật đầu và đi ra khỏi phòng.
Alexa bặm chặt tay vào đôi môi. Cô vừa phạm phải một sai lầm cực lớn. Cuộc sống độc thân gần đây là nguyên nhân khiến những hormone trong người cô bỗng chốc điên cuồng, đến mức bất kỳ người đàn ông nào chạm vào người cũng có thể khiến cô bùng lên như pháo bông. Lời phát biểu cuối cùng của anh lóe lên trong tâm trí cô với sự giễu cợt dứt khoát.
Việc này chẳng có nghĩa lý gì cả.
Cô đã nghe được tiếng chuyện trò ở hành lang. Cô gái da màu có đôi chân dài, dáng người cao ráo bước vào phòng với phong thái tự nhiên của người biết rất rõ ngôi nhà. Alexa nhìn chăm chú vào người phụ nữ đẹp nhất trong số các cô gái mà mình từng nhìn thấy – hiển nhiên đó là người tình cũ của Nick.
Đôi chân của người nữ nghệ sĩ bắt đầu từ đôi giày cao gót đen bóng và biến mất dưới cặp quần lụa. Sợi dây thắt lưng dạng xích bao quanh cặp mông thon gọn, và chiếc áo ánh kim co dãn ôm lấy bộ ngực nhỏ của cô ta, ẩn hiện dưới đường viền cổ áo, để lộ ra bờ vai trần. Mái tóc dài đen nhánh rủ xuống lưng thành những sóng tóc hoàn hảo. Không phải quăn quăn như cô đinh ninh. Đôi mắt cô ta màu xanh ngọc đẹp đến mức khiến người khác phải sửng sốt với hàng mi đen dài. Đôi môi đầy đặn càng làm nổi bật gò má cao và dường như từ cô ta toát ra sự thanh lịch tao nhã. Cô ta nhìn quanh căn phòng, sau đó nhìn chăm chăm vào Alexa.
Alexa biết rằng sau đó cô ta sẽ nôn thốc ra mất.
Vị nữ thần quay ra nhìn Nick tỏ vẻ xin lỗi. Thầm chí ngay cả chất giọng khan của cô ta cũng khiến người khác nhớ tới tình dục. “Em phải gặp cô ấy.”
Với cảm giác khó chịu, cô nhận ra Gabriella không chỉ ngủ với Nick mà còn thực sự quan tâm tới anh nữa. Nỗi đau dễ hiểu ấy ẩn hiện trong cặp mắt kia như buộc tội cô là người đàn bà đã cướp người đàn ông của cô ta. Một phần khác của Alexa thì theo dõi đoạn phim vừa rồi với một cảm nhận khôi hài thực sự. Nó giống như một cảnh trong bộ phim The real housewives of New York khi người vợ gặp rắc rối khủng khiếp. Chí ít thì nó không phải là xê ri phim Jersey shore. Những ý nghĩ điên rồi phóng vụt lên và cô túm lấy chút tỉnh táo ít ỏi của mình.
Alexa ngước mắt nhìn lên vị nữ thần mảnh mai sừng sững trước mặt mình. Cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và vờ như đang mặc một bộ quần áo tử tế chứ không phải bộ đồ tập thể thao thế này. “Tôi hiểu rồi”, cô nói một cách hình thức.
“Gabby, làm sao em qua được bảo vệ thế?”
Một cách đầy nghệ thuật, những lọn tóc quăn đan vào nhau trượt xuống một bên vai. Gabriella nhoài người ra và ấn một thứ gì đó vào tay Nick. “Em vẫn giữ chìa khóa và mã bảo vệ mà. Sau khi anh kết hôn, à, mọi thứ có chút căng thẳng.”
Những từ ngữ đó như chích liên hồi vào làn da nhạy cảm của Alexa như những vết đốt của ong bắp cày. Quỷ tha ma bắt nó đi. Cô không cho phép Nick tiếp tục mối quan hệ bên ngoài khi họ ký hợp đồng. Vì lẽ đó, cô cần phải vờ như một cô vợ muốn chiếm hữu. Cô nuốt một cách khó khăn và cố nặn ra một nụ cười điềm tĩnh với tình địch.
“Gabriella, tôi rất tiếc nếu cô bị tổn thương vì quyết định của chúng tôi. Nó đến khá nhanh với cả hai, cô biết đấy.” Cô cười và chen vào giữa hai người bọn họ. “Chúng tôi biết nhau từ nhiều năm trước và khi gặp lại, chúng tôi bị cuốn vào nhau như một cơn gió xoáy.” Cô vờ nhìn lên với sự yêu thương thiết tha đối với người chồng hiện tại của mình, mặc dù nắm tay thu lại nhức nhối chỉ mong thọi cho anh một cú. Anh vòng tay ôm lấy người cô và sức nóng từ cơ thể anh như đốt cháy lớp vải quần tập yoga mỏng manh.
“Anh e là em phải rời đi thôi. Tối nay là đêm tân hôn của bọn anh mà.”
Gabriella quan sát họ với vẻ soi mói. “Hai người hơi kỳ cục khi không đi nghỉ ở nơi nào đó… lãng mạn hơn đấy.”
Nick đỡ lời cô. “Anh có công việc phải hoàn thành, vì vậy bọn anh đành trì hoãn lại tuần trăng mật ở đảo nghỉ dưỡng.”
Gabriella nói với giọng cụt lủn. “Tốt. Em sẽ đi. Em cần tận mắt xem ai là người anh chọn thay em.” Biểu hiện của cô ta như báo với Alexa rằng cô ta không hiểu nổi quyết định của Nick. “Em sẽ rời khỏi thị trấn một thời gian. Em đã cam kết giúp đỡ xây dựng lại vài căn nhà ở Haiti.”
Ôi. Chúa. Ơi. Cô ta đúng là người nhân đạo. Một người phụ nữ với vẻ ngoài hoàn hảo, có tiền, và thực sự muốn giúp người khác. Tim của Alexa đập chậm lại. Gabriella xoay người đi và chăm chú vào bộ bài.
“Ừm, em cũng thích chơi bài lắm. Chỉ không phải vào đêm tân hôn thôi.”
Gabriella không cho họ có cơ hội đáp lại. Với sự duyên dáng của một con rắn hổ mang, cô ta lướt ra khỏi cửa mà không quay đầu liếc nhìn lại.
Alexa ngay lập tức tránh ra xa khỏi người Nick. Sự im lặng đầy ngượng ngập bao trùm căn phòng trong khi những suy nghĩ của cô cứ quay vòng vòng.
“Anh xin lỗi, Alexa. Anh chưa bao giờ nghĩ là cô ấy sẽ xuất hiện ở nhà mình.”
Một câu hỏi dấy lên từ sâu trong thâm tâm. Cô thề là mình sẽ không hỏi, nhưng sự giằng xé trong tâm trí ngắn ngủi và quyết liệt bị dập tắt thậm chí từ trước khi nó kịp bắt đầu. Những lời nói vọt ra khỏi miệng cô. “Tại sao anh cưới em mà không phải là cô ấy?”
So sánh với Gabriella, Alexa thua kém về mọi mặt. Bạn gái của Nick vừa xinh đẹp, thanh lịch, lại mảnh mai. Nói năng đầy thông minh, làm tình nguyện với những lý do đáng được đề cao, và thực sự cư xử lịch thiệp với người phụ nữ mà cô ấy coi thường. Cô ấy cũng quan tâm tới Nick. Vậy tại sao anh lại làm tổn thương cô ấy?
Nick quay lùi lại. “Điều đó không quan trọng”, anh lạnh nhạt nói.
“Em cần được biết.”
Sự giá buốt chạy dọc xương sống khi cô bắt gặp thái độ biểu hiện trên khuôn mặt anh. Cảm giác như cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt, cô bất giác nhìn lên người đàn ông hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc hoặc cảm giác nào. “Bởi vì cô ấy muốn nhiều hơn cái mà anh có thể mang lại. Cô ấy muốn ổn định và xây dựng gia đình
Alexa lùi lại một bước. “Điều đó có gì sai?”
“Anh đã nói với Gabriella sự thật ngay từ đầu rồi. Về lâu dài, anh không muốn. Anh chưa bao giờ muốn những đứa trẻ, và sẽ không bao giờ là kiểu đàn ông chịu ổn định lâu dài. Anh đã tự hứa như thế nhiều năm trước rồi.” Anh ngừng lại. “Vì vậy anh đã cưới em.”
Căn phong quay cuồng khi tiếng cuối cùng trong lời tuyên bố của anh dội ào lên đầu cô. Chồng cô có lẽ đã cho cô khoảnh khắc trải nghiệm mê đắm. Sự đụng chạm của anh thật ấm áp, đôi môi ấm nồng, nhưng trái tim lại được tạc bằng đá. Anh không bao giờ để thêm một người phụ nữ nào bước vào – anh đã bị tổn thương quá mức để có thể nắm lấy cơ hội đó. Bằng cách nào đấy, cha mẹ anh đã thuyết phục được anh rằng tình yêu không hề tồn tại. Thậm chí chỉ là một tia sáng yếu ớt le lói trên bề mặt cũng không, anh vẫn tin rằng không có một cái kết hạnh phúc. Chỉ coi những đứa bé như những thứ tầm thường và một cuộc sống toàn nỗi đau.
Liệu có bất cứ người phụ nữ nào biết cách đấu tranh với cái niềm tin sắt đá kia với một chút hi vọng chiến thắng không? Một đám cưới được tính toán đột nhiên trở thành một giải pháp quá hoàn hảo.
“Em ổn không đấy?”
Cô quyết định kết thúc buổi tối nay một cách dứt khoát. Nick Ryan có thể làm tan vỡ trái tim cô. Một lần nữa. Cô cần phải hành động bình tĩnh và hiệu quả để bảo vệ lòng kiêu hãnh của mình. Và cô sẽ phải luôn luôn giữ khoảng cách. Alexa cố gắng làm dịu nét mặt lại, trương ra biểu hiện tự nhiên và cố đẩy nỗi đau vào sâu bên trong cho đến khi nó chỉ còn là một quả bóng chặt cứng trong dạ dày.
“Thôi hỏi em là có ổn không đi. Đương nhiên em ổn. Đừng nghĩ rằng anh có thể lén lút với người tình cũ nữa. Thỏa thuận là thỏa thuận.” Mặt anh đanh lại. “Anh đã hứa rồi, nhớ không?”
“Anh cũng gian lận trong trò poker đấy.”
Lời nhắc nhở về vụ chơi bài poker đã trở nên méo mó của họ làm cảm giác bẽ mặt bùng cháy trong cô. Anh đổi chân trụ, lấy tay luồn vào mái tóc và Alexa biết một bài phát biểu sắp đến. “Về những gì đã xảy ra…”
Cô nở một nụ cười kiểu cách như trong lễ trao giải thưởng hàn lâm. “Ôi, chúa ơi, chúng ta sẽ không có một cuộc nói chuyện về cái đó, phải không?” Cô trợn mắt lên. “Nghe này, Nick, em phải thừa nhận vài thứ. Đúng, cuộc hôn nhân này là sự sắp xếp có qua có lại, nhưng em đã mặc váy cưới, hơn nữa đây là đêm tân hôn của chúng ta, và…” Cô giơ tay lên đầu hàng. “Em đã bị đưa đi quá xa so với toàn bộ ý tưởng ban đầu rồi. Anh chỉ tình cờ, ôi…”
“Xuất hiện đúng lúc?”
“Em đang nghĩ là quá… tùy tiện. Anh rất tùy tiện. Nó chả có ý nghĩa quái gì cả, vì vậy hãy để mọi thứ bị cuốn trôi đi, được chứ?”
Anh nheo mắt lại dò xét, ngắm từng nét trên khuôn mặt cô. Chiếc đồng hồ kêu tích tắc và cô chờ đợi. Một vẻ đùa giỡn kỳ lạ với cảm xúc bập bùng trong mắt anh, cho đến khi cô thề là anh đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ nuối tiếc.
Nó chắc hẳn chỉ là trò bịp bợm của ánh sáng thôi.
Anh cuối cùng cũng gật đầu. “Chúng ta sẽ đổ lỗi cho rượu vang hay trăng tròn hoặc cái gì đó.”
Cô xoay đi. “Em đi ngủ đây. Cũng muộn rồi.”
“Được thôi. Chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Alexa bước lên chiếc cầu thang xoắn ốc và chỉ muốn thu mình lại trong một lớp vỏ nào đó, không muốn đánh răng hay làm mấy việc chăm sóc da thường ngày hoặc thay bộ đồ ngủ vào. Cô kéo chiếc chăn bông mềm mại lên đến cằm, vùi mặt vào gối, và chìm vào giấc ngủ, một nơi mà cô không phải nghĩ ngợi, cảm nhận hay đau đớn.
***
Nick nhìn vào chiếc cầu thang hiu quạnh. Sự trống trải từ đâu ập tới khuấy đảo trong tâm trí mà anh không biết tại sao. Anh rót số rượu vang còn lại vào ly của mình, điều chỉnh âm thanh của máy nghe nhạc và thả mình lên chiếc ghế sô pha. Tiếng nhạc giao hưởng cuốn anh trôi bồng bềnh và xoa dịu dây thần kinh căng thẳng.
Cảm giác về cái gần như tội lỗi hiện ra mồn một trước mắt anh. Nếu Gabby không xuất hiện, Alexa có thể đã nằm trên giường anh. Cái đám cưới này không còn phức tạp nữa.
Ngu ngốc.
Từ khi nào nhu cầu về một người phụ nữ gây ra sự tàn phá kế hoạch của anh vậy? Thậm chí ngay cả khi Nick tán tỉnh Gabriella và họ trở nên thân thiết, anh chưa bao giờ làm nó dính líu tới kết quả công việc. Mục tiêu của anh rất rõ ràng và cần thiết. Nhưng mặc dù thế thì nó vẫn không đủ để bắt anh phải dừng lại khi ngửi và nếm thấy hương vị của Alexa McKenzie. Cô làm đảo lộn tâm trí, làm anh cười, cám dỗ anh với sự khoái cảm bằng thân thể cô mà không dùng bất cứ một thủ thuật thao túng tinh vi nào. Cô khác hoàn toàn với bất kỳ cô gái nào anh từng biết, và anh muốn cô nằm trong danh mục những người bạn của mình. Người bạn tốt nhất của em gái anh. Anh muốn tươi cười như trước đây, sống hòa hợp trong một năm và nói lời tạm biệt với sự thanh thản.
Đêm đầu tiên tệ hại đã trải qua và anh gần như lột hết áo của cô ra.
Anh uống cạn ly rượu và tắt máy nghe nhạc. Anh sẽ phải sửa chữa lồi lầm này. Cô đã thừa nhận rằng chỉ muốn một cơ thể ấm áp trên chiếc giường của mình. Hiển nhiên, cô không thu hút anh, chắc hẳn là do cô đã uống quá nhiều rượu vang và thấm mệt sau đám cưới lộng lấy kia. Như cô đã thừa nhận. Cô muốn tiền và bỏ qua chuyện ái ân.
Trong trí bướng bỉnh của anh gào lên là Alexa chắc hẳn sẽ không phản ứng lại một cách đam mê như thế với mọi gã đàn ông chạm vào cô. Anh cương quyết lờ đi cảnh báo đó, dịch chuyển ra khỏi chiếc sô pha, và hướng lên cầu thang đi về giường mình.