Thương vụ hôn nhân

Chương 1


Bạn đang đọc Thương vụ hôn nhân – Chương 1

CHƯƠNG 1
Cô cần một người đàn ông. Tốt nhất là một người có sẵn một trăm năm mươi nghìn đô la.
Alexandria Maria McKenzie nhìn chăm chú vào đống lửa nhỏ nằm giữa sàn phòng ngủ và tự hỏi liệu mình đã hoàn toàn mất trí hay chưa. Mảnh giấy mà cô cầm trong tay có ghi toàn bộ những phẩm chất mà cô ao ước người tri kỉ mình sẽ sở hữu. Chung thủy. Thông minh. Hài hước. Có một ý thức sâu sắc về gia đình và tình yêu với loài vật. Một thu nhập ổn định.
Hầu hết nguyên liệu đã được cho vào nấu. Sợi tóc từ một thành viên trong gia đình – cậu em trai mà bây giờ vẫn đang say xỉn. Sự hòa trộn của những thảo dược ướp hương – có thể đem đến cho người đàn ông trong mơ của cô nét tính cách dịu dàng. Và một que củi nhỏ để… ôi, hi vọng nó không mang đến điều mà cô lo sợ.
Hít một hơi thật sâu, cô ném mảnh giấy vào trong chiếc thùng màu bạc và nhìn nó bốc cháy. Alexa cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc nghếch vì đã tạo ra một lá bùa yêu, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác và cũng gần như không còn gì để mất. Là chủ của một hiệu sách đa dạng chủng loại ở trong thị trấn mang phong cách thành thị của New York, nơi tập trung đông các sinh viên đại học, cô nhận ra rằng mình được phép có một vài thói quen. Ví dụ như gửi lời cầu nguyện đến mẹ Trái Đất để cầu xin một người đàn ông hoàn hảo.
Alexa vươn người ra để với lấy bình chữa cháy khi ngọn lửa liếm ra ngoài. Khói bốc lên và nhắc cô nhớ lại mùi bánh pizza bị cháy trong lò nướng bánh. Cô nhăn mũi, xịt nước vào tấm thảm, rồi kiếm một ly rượu vang đỏ.
Mẹ cô sẽ phá tan Tara.
Ngôi nhà của gia đình cô.
Alexa chộp lấy một chai Cabernet Sauvignon và nghĩ về tình thế tiến thoái lưỡng nan của mình. Tiệm sách đã được đem thế chấp hoàn toàn. Việc mở rộng quán cà phê đã được lên kế hoạch chi tiết, cẩn thận và sẽ không còn dư thừa một xu nào cả. Cô nhìn quanh căn gác xếp có từ thời Victoria và dễ dàng tính được rằng chẳng còn gì có thể bán được cả. Thậm chí cả trên eBay cũng không.
Alexa hai mươi bảy tuổi và đáng lẽ nên được sống trong một căn hộ kiểu mẫu, mặc quần áo có nhà thiết kế riêng, và đi vào mỗi ngày cuối tuần. Thay vào đó, cô lại nhận nuôi những chú chó vô chủ từ trung tâm cứu hộ động vật địa phương và mua những chiếc khăn quàng cổ thanh lịch để đổi mới vẻ bề ngoài của mình. Cô tin vào cuộc sống tươi sáng, đón nhận mọi khả năng và sống theo trái tim mình. Thật không may, không đức tính nào trong đó có thể cứu lấy ngôi nhà của mẹ cô.
Cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ và thừa nhận rằng không thể làm được gì nữa. Không ai có đủ tiền, và lần này, khi người thu thuế tới, sẽ chẳng có một kết thúc tốt đẹp. Cô không phải là Scarlett O’Hara[1]. Và Alexa không nghĩ rằng nỗ lực cuối cùng khi thực hiện một câu thần chú tình yêu để quyến rũ một người đàn ông hoàn hảo đến cửa nhà mình sẽ tỏ ra hữu ích.
[1] Nữ nhân vật trong tiểu thuyết Gone with the wind của nhà văn Margaret Mitchel.
Chuông cửa vang lên.
Alexa há hốc miệng. Chúa ơi, là anh ta ư? Cô nhìn xuống cái quần rộng thùng thình và chiếc áo phông lửng rồi tự hỏi liệu mình có còn đủ thời gian để thay đồ. Cô bật dậy và lục lọi phòng để đồ, nhưng chuông cửa lại vang lên, vì vậy cô chạy rón rén ra cửa, hít một hơi thật sâu và nắm lấy tay đấm cửa.
“Lúc nào cậu định mở cửa.”
Hi vọng tụt hẳn xuống. Alexa nhìn chằm chằm vào cô bạn thân nhất của mình, Maggie Ryan và cau mày. “Tớ tưởng cậu là gã trai đó.”
Maggie khịt mũi một cái rồi đi vào. Cô huơ một tay trong không khí, làm nổi bật những móng tay màu anh đào và buông mình rơi xuống ghế sô pha. “Ha ha, cứ mơ đi. Chắc cậu bị cuộc hẹn hò cuối cùng làm cho phát khiếp rồi, do đó tớ sẽ không mai mối giúp cậu lần nữa đâu. Có chuyện gì xảy ra ở đây thế?”
“Ý cậu là tớ sợ anh ta á? Tớ nghĩ anh ta gần như sắp tấn công tớ.”
Maggie rướn một bên lông mày lên. “Anh ấy nghiêng người để trao cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon. Cậu vấp ngã và dập mông, khiến anh ấy cảm thấy mình như một thằng ngốc vậy. Mọi người hôn nhau sau khi hẹn hò, Alexa. Đó chỉ là một nghi thức thông thường.”
Alexa quăng những thứ còn lại vào một cái túi rác và vứt vào thùng. “Anh ta đã ăn cả tấn tỏi vào buổi tối và tớ chẳng muốn anh ta lại gần chút nào.”
Maggie chộp lấy và hớp một ngụm lớn rồi duỗi thẳng đôi chân thon dài được bao phủ bởi lớp quần tất màu đen, ghếch đôi ủng cao gót lên cạnh chiếc bàn đã mòn vẹt. “Nhắc tớ nhớ lại tại sao cậu không quan hệ với ai trong một thập kỉ nhỉ?”
“Mụ phù thủy.”
“Kẻ độc thân.”

Alexa từ bỏ và bật cười. “Được, cậu thắng. Tại sao mình lại vinh dự đón tiếp cậu vào một buổi tối thứ Bảy nhỉ? Cậu trông tuyệt mà.”
“Cảm ơn! Mình có cuộc hẹn với một người lúc bảy giờ. Muốn đến không?”
“Đến cuộc hẹn của cậu á?”
Maggie cau mày và uống cạn chút rượu còn lại trong ly. “Cậu sẽ là một vị khách tốt hơn. Anh ta tẻ nhạt lắm.”
“Thế tại sao cậu lại nhận lời hẹn hò với anh ta?”
“Anh ta trông cũng có vẻ tốt.”
Alexa buông mình rơi xuống cạnh bạn trên chiếc sô pha và thở dài. “Tớ ước mình có thể giống như cậu. Maggie. Tại sao tớ lại có nhiều nỗi khổ tâm thế nhỉ?”
“Chẳng lẽ tớ lại không có cái nào?” Môi của Maggie cong lên hài hước tỏ vẻ không tán thành, sau đó chỉ vào chiếc thùng. “Vậy, có vụ gì với đống lửa thế?”
Alexa thở dài. “Tớ đang cố tạo ra một lá bùa tình yêu. Để, ừm… bắt một người đàn ông.”
Cô bạn ngửa đầu ra sau và cười. “Được rồi. Thế chiếc thùng đó để làm gì?”
Má của Alexa ửng đỏ. Cô chưa thể bình thản với điều này được. “Tớ làm một ngọn lửa thể hiện sự kính trọng với Mẹ Trái Đất”, cô lí nhí.
“Ôi Chúa ơi.”
“Nghe tớ nói đã. Tớ phải liều thôi. Tớ vẫn chưa gặp ‘Mr. Right’ của mình và còn một vấn đề nhỏ khác xảy đến mà tớ phải giải quyết, thế nên tớ kết hợp cả hai nhu cầu đó vào một danh sách.”
“Danh sách nào cơ?
“Một khách hàng đã nói với tớ rằng cô ấy mua quyển sách về bùa chú tình yêu này và khi làm một danh sách tất cả các phẩm chất mà cô ấy tìm kiếm ở một người đàn ông, anh ta xuất hiện.”
Giờ Maggie có vẻ hứng thú. “Một người đàn ông xuất hiện bên đời cô ấy với tất cả những tứ cô ấy muốn?”
“Ừ. Danh sách phải cụ thể. Nó không thể quá chung chung, hoặc bề trên sẽ cảm thấy lúng túng với những ước muốn của cậu và không thể đáp trả lại gì cả. Cô ấy nói là nếu cậu làm theo bùa, người đàn ông của đời cậu sẽ xuất hiện.”
Đôi mắt xanh lá của Maggie sáng lên. “Để tớ xem quyển sách nào.”
Chẳng có gì giống như việc một cô gái độc thân khác làm bạn cảm thấy khá hơn về việc săn lùng một người đàn ông cả. Alexa ném quyển sách bọc vải cho bạn, cảm thấy mình bớt giống kẻ ngốc đi một chút.
“Hừm. Cho tớ xem danh sách của cậu nào.”
Cô phẩy tay hướng về chiếc thùng. “Đốt rồi.”
“Tớ biết cậu có một bản sao khác dưới giường. Thôi, tớ sẽ tự lấy.” Bạn cô ngang nhiên bước về phía chiếc giường màu hoàng yến và móc tay dưới tấm đệm.
Trong vòng vài giây, cô móc được tờ danh sách một cách đắc thắng bằng những móng tay màu anh đào và liếm môi như thể sắp sửa đắm chìm vào một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Alexa đứng chôn chân trên tấm thảm và sụp người xuống phía trước. Để mặc cho tình trạng bị bẽ mặt sắp bắt đầu.

“Số một.” Maggie ngâm nga. “Một fan hâm mộ của Met.”
Alexa chuẩn bị tinh thần đón nhận phản ứng dữ dội của bạn.
“Bóng chày?” Maggie hét toán lên, vung vẩy tờ giấy trong không khí với vẻ phấn khích. “Khỉ thật, làm thế nào cậu có thể viết ưu tiên số một là bóng chày được nhỉ? Họ không được chơi trong giải World Series[2] nhiều năm rồi. Thực tế, ở New York có nhiều người hâm mộ Yankee hơn là Met và điều đó quét sạch nam giới đấy.”
[2] Giải đấu bóng chày dành cho những đội xuất sắc nhất nước Mĩ.
Alexa nghiến răng. Tại sao cô luôn bị chỉ trích vì lựa chọn đội bóng của New York cơ chứ. “Đội Met có trái tim và tính cách riêng, và tớ cần một người đàn ông có thể bên vực kẻ yếu. Tớ sẽ không ngủ với một fan hâm mộ của Yankee.”
“Cậu vô vọng rồi đấy. Tớ từ bỏ.” Maggie nói. “Số hai: yêu thích sách, nghệ thuật, và thơ.” Cô dừng một chút để suy nghĩ, sau đó nhún vai. “Tớ chấp nhận. Thứ ba: Tin vào nguyên tắc một vợ một chồng. Rất quan trọng trong danh sách này. Số bốn: muốn có trẻ con.” Cô nhìn lên. “Mấy đứa?”
Alexa mỉm cười với ý tưởng này. “Tớ muốn ba. Nhưng cũng có thể chấp nhận hai đứa. Liệu tớ có cần ghi cụ thể bao nhiêu trong danh sách không?”
“Không, Mẹ Trái Đất sẽ hiểu đúng thôi.” Maggie tiếp tục. “Số năm: Biết cách làm thế nào để giao tiếp với phụ nữ. Cái này hay. Tớ phát ốm với việc đọc những cuốn sách về Venus và Mars[3] rồi. Tớ vừa nghiên cứu kỹ toàn bộ xê ri và vẫn chưa có tí manh mối nào cả. Số sáu: yêu động vật.” Cô rên rỉ. “Cái này cũng tệ như đội Met!”
[3] Venus và Mars: tên nhân vật trong cuốn sách nổi tiếng tựa đề Man are from Mars, women are from Venus của tác giả Jonh Gray nói lên sự khác biệt giới tính của nam và nữ.
Alexa lảng đi bằng cách nhìn vào thảm để tránh đối diện với bạn. “Nếu anh ấy ghét chó, làm thế nào tớ có thể tiếp tục chương trình tình nguyện ở trung tâm cứu hộ động vật chứ? Và sẽ ra sao nếu anh ấy là một thợ săn. Tớ có thể phải tỉnh dậy vào nửa đêm và tìm thấy con hươu đã chết chăm chăm nhìn mình từ trên bệ lò sưởi.” “Cậu quá xúc động rồi đấy.” Maggie quay lại với danh sách. “Số bảy: có đạo đức và niềm tin vào sự trung thực. Cái này đáng lẽ ra phải là số một trong danh sách, nhưng chết tiệt thật, tớ không phải là fan của Met. Số tám: một người tình tuyệt vời.” Cô nháy nháy lông mày. “Cái này sẽ là số hai trong danh sách của tớ. Nhưng tớ tự hào cái này đã xuất hiện. Cô thể cậu cũng không đến nỗi vô vọng như tớ nghĩ.”
Alexa nuốt một cách khó nhọc, dạ dày cuộn lên lo sợ. “Tiếp đi.”
“Số chín: có một ý thức mạnh mẽ về gia đình. Có lý đấy – cậu nhắc tớ nhớ đến gia đình Walton đấy. Rồi, số mười…”
Tiếng đồng hồ điểm từng tiếng “Tích … Tắc! Alexa quan sát Maggie đọc lại điều này lần nữa.
“Alexa tớ nghĩ mình sắp đọc nhầm điều số mười.”
Alexa thở dài. “Có thể là không.”
Maggie hét lên yêu cầu cuối cùng. “Cần một trăm năm mươi nghìn đô la tiền mặt sẵn có.” Cô nhìn lên. “Tớ cần chi tiết hơn.”
Alexa hất cằm. “Tớ cần một người đàn ông mà tớ có thể yêu, có kèm theo khoảng một trăm năm mươi nghìn đô la. Và tớ cần anh ấy gấp.”
Maggie lắc đầu như thể vừa ngoi lên mặt nước. “Để làm gì?”
“Để cứu Tara.”
Maggie chớp mắt. “Tara?”
“Ừ, nhà của mẹ tớ. Cậu biết đấy, giống như bộ phim Gone with the wind ấy? Có nhớ mẹ tớ thường đùa về việc cần nhiều bông hơn để trả các hóa đơn không? Tớ vẫn chưa nói với cậu là điều đó tệ thế nào Maggs. Mẹ tớ muốn bán và tớ không thể để bà làm điều đó. Họ không có tiền và không còn nơi nào để đi cả. Tớ sẽ làm bất kỳ điều gì để giúp, kể cả làm đám cưới. Giống như Scarlett ấy.”
Maggie rền rĩ và túm lấy cái túi sách của mình. Cô gần như xé bung điện thoại ra và ấn mạnh một vài con số.

“Cậu đang làm gì thế?” Alexa cố kiềm chế cơn hoảng loạn khi nghĩ rằng cô bạn thân nhất của mình đang không hiểu. Trước đây, cô chưa từng đề nghị một người đàn ông nào giải quyết vấn đề ình. Ôi, rắc rối rồi đây.
“Hủy cuộc hẹn của tớ. Tớ nghĩ những điều này cần được thảo luận. Rồi tớ sẽ gọi cho bác sĩ trị liệu của mình. Cô ấy rất tốt, kín đáo và chấp nhận tiếp những cuộc gặp lúc nửa đêm.”
Alexa mỉm cười. “Cậu đúng là bạn tốt, Maggie.”
“Ừ, nói cho tớ nghe về nó nào.”
***
Nicolas Ryan đã có may mắn trong tầm tay.
Nhưng để có những gì mình muốn, anh cần một người vợ.
Nick tin vào nhiều thứ. Làm việc chăm chỉ để đạt được mục tiêu. Kiểm soát sự giận dữ, dùng lý lẽ để nói chuyện trước mỗi thời khắc để bắt đầu một cuộc tranh cãi. Và thiết kế những tòa nhà. Những tòa nhà vững chắc mà vẫn toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ. Những góc cạnh mềm mại và những đường nét sắc sảo hòa trộn với nhau. Gạch, bê tông và kính chứng thực cho sự vững chãi mà mọi người khao khát trong cuộc sống thường nhật. Khoảng khắc đầu tiên khi mọi người kinh ngạc nhìn vào tòa nhà khi nó hoàn thiện. Tất cả những điều đó có ý nghĩa rất lớn với anh.
Nick không tin vào tình yêu bất diệt, hôn nhân và gia đình. Những thứ này chẳng có nghĩa lý gì cả, và anh quyết định sẽ không để những hình mẫu sống cơ bản này của xã hội ảnh hưởng tới cuộc sống riêng tư của mình.
Thật không may, bác Earl đã thay đổi những quy tắc này.
Ruột gan Nick quặn lại, và cái cảm giác khó chịu khôi hài đó suýt khiến anh bật cười. Anh đứng dậy khỏi chiếc ghế da và cởi chiếc áo khoác màu xanh nước biển, tháo chiếc cà vạt bằng lụa và chiếc áo sơ mi trắng như tuyết. Một cái giật mạnh nơi cổ tay để tháo bỏ dây thắt lưng, Nick nhanh chóng thay một chiếc quần thể thao màu xám và chiếc áo phông hợp tông. Anh xỏ hai chân vào đôi giày đế mềm hiệu Nike Air và bước vào bên trong phòng làm việc riêng biệt, nơi chất đầy những bản mẫu, phác thảo, những bức ảnh truyền cảm hứng, một chiếc máy chạy bộ, vài quả tạ và một quầy bar được tích trữ đầy đủ. Anh nhấn chiếc nút trên bản điều khiển nghe nhạc MP3. Giai điệu bài La Traviata tràn ngập căn phòng khiến đầu óc anh thấy thư thái.
Anh bật chiếc máy chạy bộ lên và cố không nghĩ đến việc hút thuốc. Thậm chí sau năm năm, mỗi khi căng thẳng cực độ, Nick chỉ ao ước có một điếu thuốc. Bực bội trước điểm yếu của mình mỗi khi thèm thuốc cồn cào, anh lại tập thể dục. Chạy bộ làm Nick cảm thấy dịu đi, đặc biệt trong môi trường anh hoàn toàn có thể kiểm soát. Không có tiếng ồn ào quá lớn làm gián đoạn sự tập trung của anh, không ánh mặt trời như thiêu đốt, không đá sỏi cản đường. Anh cài đặt bản điều khiển và bắt đầu nhịp độ từ từ có thể dẫn mình tới một giải pháp.
Thậm chí, dù hiểu tâm ý của người bác nhưng cái cảm giác về sự phản bội cứ từ từ gặm nhấm sự yên ổn của anh. Cuối cùng, thành viên duy nhất trong gia đình mà anh yêu quý đã sử dụng anh như một quân tốt.
Nick lắc đầu, Anh lẽ ra phải nhận thấy trước điều này. Bác Earl đã dành nốt mấy tháng cuối đời để giáo huấn anh về tầm quan trọng của gia đình và thấy rằng Nick không mấy hào hứng tiếp thu. Anh tự hỏi tại sao bác ấy lại ngạc nhiên. Sau cùng, gia đình có lẽ nên là một tấm gương quản cáo cho việc sinh đẻ có kế hoạch.
Vì đã trải qua nhiều mối tình, Nick nhận ra một điều rõ ràng rằng tất cả phụ nữ đều muốn kết hôn, mà hôn nhân đồng nghĩa với một mớ lộn xộn. Những trận cãi vã xảy ra, con cái bị gạt sang một bên, và không nhận được sự quan tâm từ bố mẹ. Cuối cùng, khi mâu thuẫn không được giải quyết, hôn nhân cũng kết thúc giống như nhiều mối quan hệ khác – ly hôn. Và những đứa trẻ lại trở thành nạn nhân thực sự của những cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Không, cảm ơn. Anh tăng dần tốc độ máy tập chạy và điều chỉnh tốc độ trong khi suy nghĩ cứ xoay tròn. Bác Earl vẫn khăn khăn giữ nguyên sự lạc quan về một kết thúc cay đắng là có một người phụ nữ sẽ cứu rỗi cuộc sống của cháu trai mình. Cơn đau tim tấn công ngày càng mạnh và nhanh hơn. Các luật sư nhận thấy đây là một cơ họi béo bở và lao vào giống như một đàn kềnh kềnh đánh hơi thấy mùi máu, Nick đã nghĩ rằng các vấn đề pháp lý sẽ nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa. Người em họ của anh, Maggie, đã tỏ rõ rằng cô ấy chẳng muốn đả động gì đến công việc kinh doanh cả. Bác Earl lại không có người họ hàng nào khác. Vậy nên, lần đầu tiên Nick tin vào sự may mắn kỳ diệu. Cuối cùng anh cũng sẽ có một thứ gì đó hoàn toàn thuộc về mình.
Cho đến khi luật sư đọc bản di chúc.
Lúc đó anh nhận ra rằng vận mệnh đang trêu ngươi mình.
Anh sẽ được thừa kế phần lớn cổ phiếu của Dreamscape cho đến khi kết hôn. Hôn sự phải tồn tại trong vòng một năm, với bất kỳ người phụ nữ nào anh chọn, và một hợp đồng tiền hôn nhân cũng được chấp nhận. Nếu Nick quyết định không thuận theo mong muốn của bác, anh sẽ chỉ còn lại năm mươi mốt phần trăm; số còn lại chia đều cho các thành viên trong hội đồng, và Nick chẳng khác gì một kẻ bù nhìn. Thay vì làm công việc thiết kế bản vẽ các tòa nhà, anh sẽ bị mắc kẹt trong các cuộc họp và tranh giành quyền lực của công ty, mà anh lại không muốn cuộc sống của mình trôi theo hướng như vậy.
Và bác Earl biết rõ điều đó.
Thế nên Nick phải tìm một người vợ.
Anh nhấn công tắc và độ dốc giảm xuống, chậm lại nhịp độ của mình và điều hòa hơi thở. Nhờ phương pháp chính xác mà tâm trí anh lúc này đã loại b toàn bộ cảm giác trống rỗng và đang điểm qua tất cả các khả năng. Nick nhảy ra khỏi chiếc máy chạy bộ, túm lấy một chai Evian đã được làm lạnh từ quầy bar mini và quay trở lại chiếc ghế. Anh nuốt một ngụm chất lỏng lạnh, thanh mát và đặt cái chai ướt đẫm trở lại bàn. Chờ đợi một vài phút để ráp nối lại suy nghĩ của mình. Sau đó anh nhặt lấy chiếc bút mạ vàng và xoay tròn trên những ngón tay.
Anh viết ấn từng chữ xuống, mỗi lần như đóng một chiếc đinh trên chiếc quan tài của chính mình.
Tìm vợ.
Anh không muốn phí hoài chút thời gian nào để than vãn về sư bất công kia nữa. Nick quyết định phải lập danh sách ghi rõ những phẩm chất mà vợ anh cần có, sau đó sẽ xét xem có bất kỳ ứng cử viên nào phù hợp không.
Ngay lập tức, hình ảnh về Gabriella hiện ra, nhưng anh xua ngay ý nghĩ này đi. Cô siêu người mẫu tuyệt đẹp mà anh hẹn hò gần đây phù hợp một cách hoàn hảo cho chức năng ngoại giao xã hội và những lần vui vẻ tuyệt vời, nhưng không phải dành cho hôn nhân. Gabriella là một người nói chuyện sắc sảo, có duyên và anh thích có cô bên cạnh, nhưng lại sợ rằng cô đã đem lòng yêu mình. Cô nàng đã gợi ý mong muốn có vài đứa trẻ, và đó chính là yếu tố tiên quyết. Dù anh có đặt ra bao nhiêu nguyên tắc cho cuộc hôn nhân này đi nữa, thì cảm xúc cũng sẽ phá hỏng nó. Cô ta sẽ trở nên ghen tuông và đòi hỏi, như bất cứ người phụ nữ bình thường nào khác. Không hợp đồng hôn nhân nào có thể đương đầu được với sự tham lam của cô ta một khi cảm thấy bị phản bội. Nick uống một ngụm nước khác và rẽ ngón cái vòng quanh gò miệng thô ráp của chiếc chai. Anh đã một lần đọc được rằng nếu một người lập danh sách tất cả những phẩm chất mà anh ta ao ước ở một người phụ nữ, người đó sẽ xuất hiện. Nick cau mặt khi chộp lấy cái suy nghĩ lướt qua đó. Anh hầu như tin tưởng hoàn toàn vào lý thuyết là phải làm một điều gì đó với vũ trụ. Nhận lại những gì bạn đã ném vào vụ trụ. Có một vài thứ tào lao siêu hình mà anh không tin chút nào.
Nhưng hôm nay anh phải liều thôi.

Nick đặt ngòi bút lên lề bên trái của tờ giấy và viết ra danh sách của mình.
Một người phụ nữ không yêu tôi.
Một người phụ nữ tôi không khát khao ngủ cùng.
Một người phụ nữ không có một gia đình.
Một người phụ nữ không có bất cứ một con vật nào.
Một người phụ nữ không muốn có con.
Một người phụ nữ có nghề nghiệp độc lập.
Một người phụ nữ nhìn nhận mối quan hệ như một liên kết kinh doanh đôi bên cùng có lợi.
Một người phụ nữ không có quá cảm xúc và bốc đồng.
Một người phụ nữ tôi có thể tin tưởng.
Nick đọc kỹ lại bản tóm tắt và biết rằng một vài phẩm chất mình mong ước có vẻ lạc quan một cách khiên cưỡng, nhưng nếu lý thuyết của vũ trụ có hiệu lực, anh gần như có thể ghi ra tất cả những gì mình muốn. Anh cần một người phụ nữ coi mối quan hệ phiêu lưu này như một cơ hội làm ăn. Có thể là ai đó, người khao khát một khoản chi phí lớn. Anh còn có ý định sẽ chu cấp những lợi ích đi kèm khác nữa, nhưng đổi lại anh muốn cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa. Không tình dục sẽ không có sự đố kỵ. Không phải là một người quá cảm xúc sẽ không yêu thương.
Không có những đống lộn xộn có nghĩa là một cuộc hôn nhân hoàn hảo.
Anh đang điểm qua từng người phụ nữ mình từng hẹn hò trong quá khứ, tất cả những cô gái từng trò chuyện, tất cả những người từng ăn trưa cùng trong các buổi giao lưu công việc.
Không một ai phù hợp.
Nỗi thất vọng lan tỏa đến các dây thần kinh. Nick đã ba mươi tuổi, hấp dẫn, thông minh và có tài chính ổn định. Nhưng anh không thể tìm ra một người phụ nữ tử tế nào để kết hôn.
Anh có một tuần để tìm vợ.
Chuông điện thoại reo lên. Nick nhấc máy. “Ryan.”
“Nick, là em, Maggie.” Cô ngưng một lúc. “Anh đã tìm được vợ chưa thế?”
Anh bặm môi cười thầm. Cô em họ là người phụ nữ duy nhất trên thế giới có thể làm anh bật cười bởi những điều cơ bản thông thường. Thậm chí đôi khi là vì cách chi tiêu của anh. “Đang xúc tiến bây giờ đây.”
“Em nghĩ mình đã tìm ra cô ấy rồi.”
Trống ngực của anh rộn lên. “Ai thế?”
Một khoảng dừng khác. “Anh phải đáp ứng được những quy tắc của cô ấy cơ, nhưng em không nghĩ chúng sẽ là vấn đề đâu. Hãy cởi mở nhé. Em biết đấy không phải là sở trường của anh. Nhưng anh có thể tin tưởng cô ấy.”
Nick kiểm tra lại điều cuối cùng trong danh sách của mình. Một âm thanh lạ lùng kêu vo vo trong tai anh như thể cảnh báo về những lời nói sắp thốt ra từ cô em gái. “Đó là ai, Maggs?”
Sự im lặng kéo dài trong khoảnh khắc. “Alexa.”
Căn phòng như xoay tròn trước sự choáng váng bởi cái trên quen thuộc hiện lên từ quá khứ. Suy nghĩ duy nhất của anh lóe lên như câu thần chú nhuốm sắc màu chói lọi, hết lần này đến lần khác.
Không thể thế được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.