Bạn đang đọc Thượng Vị Giới Giải Trí – Chương 4:
Phỏng vấn bắt đầu từ 8h sáng, bốn vị giám khảo giành giật từng giây để chọn được thí sinh thích hợp cho chương trình.
Tuyển đến hoa mắt chóng mặt vẫn không được người vừa ý.
Người ở đây hầu hết là đến từ các công ty giải trí.
Các thực tập sinh đều được huấn luyện ít nhất là một đến hai năm cho nên về ca hát hay vũ đạo cũng không khác biệt nhau là mấy.
Từng người thể hiện phần thi của mình nhưng cũng không có ai nổi bật, nhìn qua một loạt các gương mặt nhất thời tất cả đều tương tự nhau.
Ngẫu nhiên có mấy gương mặt khác biệt một tí nên làm cho các giám khảo có tinh thần hơn một chút.
Nhưng phần lớn đều đã hóa trang, nguyên lớp trang điểm dày cộm trên mặt.
Lúc phỏng vẫn các giám khảo thầm thảo luận rằng cái này là được chọn do khí chất hay do trang điểm đây.
Mãi đến khi số 165 – Giang Trạm xuất hiện.
Nhìn đến tư liệu trên bàn cùng với mấy cái ghi chú.
Tiểu tử này là do Tề đạo giới thiệu nha, xem qua ảnh chụp một phát.
Quaooooo, Tiểu tử này lớn lên sáng sủa thật nha, nhìn ảnh trong rất có tinh thần đi.
Nhân lúc thí sinh còn chưa vào, mấy vị giám khảo nghỉ ngơi sẵn trò truyện một chút.
“Tề đạo mấy hôm trước không phải còn khóc đến khàn giọng, nói tiết mục này xem như xong rồi sao?”
“Nha, đó là mấy hôm trước.
Ông không thấy hôm nay mào gà của hắn cũng nhiễm đỏ rồi sao.”
“Nha, thú vị a.”
“Số thứ tự 165 thuộc công ty nào vậy?”
“Không biết.
Buổi sáng có hỏi nhưng hắn nói là do giảng viên ở học viện đề cử, là tố nhân [1] .”
“25 hủm.”
“25 tuổi debut thì có chút lớn.”
“Ai, người đến rồi.”
Phòng phỏng vấn rất lớn, bời vì là công khai tuyển người nên có ghi hình cùng ánh sáng.
Các vị giám khảo ngồi ở một bàn dài phía sau các thiết bị ánh sáng, toàn bộ ánh sáng đều tập trung ở chổ đứng của thí sinh.
Do bố cục ánh sáng như vậy nên các vị giám khảo phải đợi thí sinh đi đến trung tâm ánh sáng họ mới nhìn rõ được.
Giang Trạm cũng vậy, lúc mới đến cửa cũng không ai nhìn đến y khi đến vị trí trung tâm rồi thì toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người y.
Giang Trạm nhất thời không thích ứng được với ánh sáng, nên híp mắt lại mũ cũng chưa cởi xuống.
Tới lúc có người nhắc “mũ” y mới lấy xuống.
Sau đó ———
Từ nhiếp ảnh, quay phim hay các vị ban giám khảo đều lên tinh thần.
Anh trai chụp ảnh cứ bấm máy liên tục, camaraman cũng di chuyển thiết bị quay đặc tả cận mặt, các vị giám khảo thì cúi đầu xem hồ sơ lại một lần nữa.
Giang Trạm lần đầu tiên tham gia loại phỏng vẫn như này nên cứ nghĩ đây là đãi ngộ của mọi thí sinh.
Y đứng ở đó vài giây cũng không thấy ai lên tiếng nên định đơn giản giới thiệu trước một chút, sau đó hát bài hát đã chuẩn bị trước, nhưng y nhận ra một chuyện..
Có gì đó sai sai, không có micro sao?
Y nhìn mấy vị giám khảo, ho cách không xa lắm, vậy không cần dùng micro hả?
Nhưng Tề Manh bảo với y lúc phỏng vấn là dùng micro để nói chuyện mà.
Cho nên..
Hiện tại..
Hủm?
Giang trạm nhìn phía trước không nói chuyện, nhướng mài dùng biểu cảm nghi hoặc nhìn ban giám khảo, nghiêng người nhìn hình ảnh máy quay trước mặt.
Y không biết đây là thiết bị chuyên nghiệp, hình ảnh được thu liên tục có người điều khiển nó, cảm giác y như bị theo dõi vậy.
Phía sau thiết bị ánh sáng có một dãy màng hình được đặt trước các vị giám khảo, cho nên biểu tình vừa rồi của Giang Trạm đều thu vào mắt bọn họ.
Giám khảo nhìn màn hình.
“!”
Tề Manh!
Hắn ta ở đâu đào ra được bảo bối này a!
Mấy vị giám khảo đều kinh ngạc lại sôi nổi nghị luận, một lúc sau mới nhìn đến vị trí trung tâm.
Một trong số bọn họ cầm micro: “Giang Trạm?”
Lúc này mới có người nhớ đến, vội lấy micro đưa cho Giang Trạm.
Giang Trạm cầm lấy micro đưa lên môi: “Vâng! Cần giới thiệu trước đúng không ạ?”
Giám khảo A: “Không cần.
Chúng tôi muốn hỏi vài vấn đề trước.”
Giang Trạm: “Được ạ.”
Y cũng không khẩn trương, quá nhiều đèn chiếu đến chổ này nên mắt y có hơi khó chịu với có chút nóng.
Giám khảo B: “Không có công ty quản lý?”
Giang Trạm: “Vâng.”
“25 tuổi, tuổi mụ sao?
” Không, là tuổi thật theo khai sinh.
“
” Đã từng tiếp xúc với giới giải trí hay chương trình tuyển chọn nào chưa? “
Nếu RP cũng được tính.
Giang Trạm lắc đầu:” Không có ạ.
“
Nghĩ đến RP môi của y lại cong lên.
Y cười làm người cả phòng kinh ngạc.
Nếu đơn giản hình dung thì ngũ quan của Giang Trạm là đẹp, nói chính xác hơn một chút là gương mặt của minh tinh.
Y mặt nhỏ, cằm dài vừa phải lại có góc cạnh làm cho diện mạo không quá mức âm nhu lại thêm mấy phần sắc bén.
Mi cong, mày rậm, mũi thẳng thể hiện được khí chất của thanh niên trẻ tuổi.
Đôi mắt thực đẹp, ánh mắt trong sáng sạch sẽ nhìn qua trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Không chỉ thế, tỉ lệ cơ thể còn rất đẹp, mặt nhỏ, đầu không quá to, eo thon chân dài, vai lại rộng.
Màn ảnh chính là một cái gương hỏng làm hình ảnh mọi người bị xấu đi rất nhiều, kể cả minh tinh cũng không ngoại lệ.
Trong giới ngoài giới đều công nhận minh tinh ở bên ngoài đẹp hơn lên hình nhiều.
Vì thế muốn làm minh tinh chỉ mặt đẹp thôi thì chưa đủ, dáng người cũng phải là tỉ lệ hoàn mỹ mới có khả năng đẹp trước màn ảnh.
Mà Giang Trạm làm được điều đó.
Lúc nãy y vừa cười kia, ánh mắt trong suốt khí chất ngời ngời, giống như anh trai nhà bên trong tưởng tượng của mấy cô gái nhỏ.
Đẹp, thật sự quá đẹp.
Đáng sợ chính là y để mặt mộc a!
25 tuổi, người ngoài ngành, để mặt mộc, cái gì cũng chưa làm chỉ mới cười một cái mọi người đã không dời được mắt.
Chờ đến khi y cằm micro lên hát:” Gió bên bờ sông thổi tóc em bay bay, anh nắm lấy tay người trong lòng khẽ động..
“
Giám khảo:” Cảm động quá! Chúng ta nhặt được bảo vật rồi! Thật sự quá cảm động mà.
“
Hát xong rồi giám khảo cũng không bình phẩm về giọng hát mà đề tài chỉ xoay quanh Giang Trạm.
” 25 tuổi, chưa từng tiếp xúc với giới giải trí, vậy có thể nói trước đây đã từng làm gì không? “
Giang Trạm:” Ở nước ngoài, do người thân bệnh nên phần lớn thời gian chiếu cô người thân, không có công việc cụ thể, mới vừa về nước.
“
” Mới về nước? Vậy cậu học ở nước ngoài? “
” Học trong nước.
“
” Học đại học sao? Chổ bằng cấp không có điền thông tin, là tốt nghiệp chính quy? “
” Vâng ạ.
“
” Là đại học nào? “
” A Đại.
“
” Hệ chính quy? “
” Thi đậu vào đại học? “
” Đúng ạ.
“
” Cậu thi được bao nhiêu điểm? “
” Cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc trước em là thủ khoa khối tự nhiên.
“
Mọi người:”? “
Khiếp sợ tới mức không thở được.
Sợ Giang Trạm khoác lát có vị giám khảo còn dùng điện thoại để tra cứu.
Từ Khóa: Khối tự nhiên A Đại Giang Trạm.
Kết quả tra cứu dòng đầu tiên hiện ra: XXXX năm, thủ khoa khối tự nhiên A Đai – Giang Trạm.
Mọi người:”! “
Mọi người tất cả đều lên tinh thần.
” Tốt nghiệp A Đại, xuất ngoại cũng không tìm việc sao? “
Giang Trạm đã trả lời qua vấn đề này rồi, đối phương hỏi lại nên y cũng lặp lại một lần nữa.” Người nhà em bệnh, em phải chiếu cố họ.
“
” Vậy a, đã học xong chưa “
” Xong rồi ạ.
“
” Chuyên ngành gì? “
” Tài chính.
“
” Sao lại tới tham gia tuyển tú[2] ? A! Là được giới thiệu.
“
” Cậu có cảm thấy dùng danh nghĩa là sinh viên A Đại đến thi tuyển chính là ưu thế của mình không? “
Câu hỏi này làm Giang Trạm buồn cười.
Nghĩ nghĩ một lúc:” Bằng cấp của e đối với chương trình này không liên quan với nhau đi, ưu thế của em không phải là khuôn mặt này sao? “
Mọi người:” Không tồi, thú vị lắm.
“
” Cậu cũng phải biết chương trình này phải biết hát cùng vũ đạo, hai phương diện này hình như cậu chưa được đào tạo qua đi? “
Giang Trạm không bị vấn đề này làm khó, vẫn tự nhiên mà trả lời:” Không thể học được sao ạ? “
” Nếu người khác vừa học liền biết còn cậu không thể thì sao? “
Giang Trạm thong dong mà hồi đáp:” Cũng có khả năng này, nhưng em sẽ cố gắng không làm bản thân cùng bằng cấp của mình thất vọng.
“
Mọi người:” Tốt! Quá tốt! “
Lớn lên đẹp, lên hình cũng đẹp, bằng cấp cao, đối đáp rõ ràng không lúng túng lại có một chút hài hước.
Đây là bảo vật a!
Rốt cuộc Tên tề Manh kia tìm được ở đâu a!
Bốn ban giám khảo đều cho 10 điểm, toàn bộ đều thông qua bao gồm cả người quen của La Ấn Huy.
Ân tình này thôi bỏ qua thôi, sao có thể quan trọng bằng tiết mục này được?
La Ấn Huy không có thể diện lớn đến vậy.
Giang Trạm từ phòng phỏng vấn đi ra cảm thấy buổi phỏng vấn thực đơn giản, chỉ cần hát một bài nói chuyện mấy câu đã được thông qua.
Nghĩ kỹ lại thì: Đúng là tốt số, tốt số mới có khuôn mặt đẹp như vậy.
Cảm ơn bố mẹ.
Giang Trạm lại đội mũ lên lần nữa.
Tề Manh xuất hiện cung với quả đầu đỏ cũng khuôn mặt hồng nhuận, thoạt nhìn tâm tình cực tốt.
Hắn thẳng thắng khen ngợi Giang Trạm:” Biểu hiện không tồi.
“
Giang Trạm thông qua thuận lợi đến mức có chút không tiêu hóa được:” Tuyển tú chỉ xem mặt? “
Tề Mạnh:” Đương nhiên không phải như thế, chủ yếu là cảm giác trước màn ảnh.
“
Giang trạm buộc miệng nói:” Cảm giác trước màng ảnh không phải đều là huyền học [2] hay sao? “
Tề Manh:” Cái này mà cháu cũng biết sao? “
Giang Trạm dừng một chút, y đương nhiên không biết mấy cái này, tất cả đều là trạm tỷ Vương Phao Phao nói với y.
Minh tinh đó có thể nổi tiếng hay không, khi nào nổi tiếng, làm thế nào để nổi tiếng tất cả đều dựa vào huyền học.
Tề Manh không để ý lại nói tiếp:” Biểu hiện của cháu hôm nay rất tốt, nhan sắc lẫn khí chất đều là đỉnh cao, đối đáp tự nhiên còn hài hước.
Chú cũng không biết cháu đã tốt nghiệp đại học? Ta chỉ nhớ năm đó lão Vi có đứa cháu thi được thủ khoa, thì ra chính là cháu a.
Nhặt được bảo bối rồi, bảo bối, bảo bối..
“
Lần phỏng vấn này của Giang Trạm thời gian chờ có hơi dài nhưng lại phi thường thuận lợi.
Tề Manh đưa y xuống dưới, dùng mắt thường cũng thấy được hắn rất coi trọng y.
Hắn nói với Giang Trạm nhớ chú ý điện thoại, sắp tới Nga Hán chắc sẽ có an bài.
Giang Trạm đoán hẳn là có liên quan đến việc ký hợp đồng.
Y muốn về hỏi Vi Quang Khoát một chút chuyện, cảm thấy có một số việc vẫn nên nói rõ ràng trước.
Giang Trạm: Vừa phỏng vấn xong cháu vẫn còn chút luống cuống, rất nhiều chuyện vẫn chưa rõ ràng lắm.
Nếu là kí hợp đồng thì phải suy nghĩ cẩn thận một chút.”
Giang Trạm hỏi thẳng: “Tham gia tuyển tú nhất định phải có công ty quản lý sao?”
Tề Manh làm ở trong giới nhiều năm luôn bảo trì thanh tỉnh lúc làm việc, khi ở chung với người khác thì lại ồn ào.
Hắn lừa người khác cũng bị người lừa, gặp người mới đương nhiên hắn nhìn một cái là hiểu rõ tâm tư.
Hắn thật rất xem trọng Giang Trạm, y là cháu của Vi Quang Khoát nên hắn cũng không muốn lừa dối y.
Nếu phải kí hợp đồng thì phải bàn bạc kỹ một chút.
Nhưng hắn có chút kinh ngạc, Giang Trạm vậy mà thông suốt tất cả mọi thứ, đến nửa điểm cũng không thể lừa gạt.
Đầu óc tốt như thế không hổ danh tốt nghiệp trường danh tiếng.
Tề Manh vỗ vỗ vai Giang Trạm: “Yên tâm đi, sẽ không lừa cháu.
Cháu là cháu trai của lão Vi thì cũng như cháu trai của chú, chú có thể lừa cháu sao? Hôm nay cháu về trước mắt cứ nghỉ ngơi, còn hát cùng vũ đạo gì đó thì cứ bảo cậu chau tìm người dạy cháu.
Có chuyện gì chú sẽ liên lạc với cháu.
Vấn đề của chương trình cahsu không cần lo lắng, có công ty quản lý cũng không phải chuyện xấu.
Cậu cháu sẽ giúp cháu để ý, không để cháu chịu thiệt đâu.”
Nói nói bất giác hai người đã đi đến lầu một.
Giang Trạm đi trả thể ra vào tạm thời, còn Tề Manh vừa vặn nhận được điện thoại.
“Trượt?” Tề Manh đưa mắt nhìn về phía Giang Trạm, hạ giọng bước qua nơi khác: “Vì sao a? Đã thông qua phỏng vấn! Đây là bảo bối a! Không phải các người đều đã tán thành hết sao?”
Bên kia đáp: “Tôi cũng không biết a, chỉ nói là cấp trên trực tiếp dặn dò.
Hiện tại họ còn đang ở đây ông tranh thủ lên dò hỏi xem là chuyện gì?”
Lại nói: “Tôi cảm thấy ông nên hỏi Giang Trạm một chút, xem cậu ấy đã đắc tội với ai rồi.
Một người nghiêp dư nếu trước đây chưa từng tiếp xúc với giới này thì làm sao có thể kinh động đến cấp trên.”
Thiên Lan Văn Hóa hôm nay có hai người thông qua phỏng vấn nên La Ấn Huy xem như cũng vừa lòng.
Buổi chiều hắn còn có việc nên không ở lại Nga Hán, lái xe rời đi.
Trên đường hắn gọi điện cho công ty đối tác: “Đã thu phục xong?”
Phía đối tác: “Ừm, cấp cao Nga Hán ra mặt hẳn là xong rồi.”
La Ấn Huy xuy một tiếng: “Nếu không vì Diêu Ngọc Phi hắn cũng không cần dùng đến mối quan hệ lớn như vậy.”
Nhắc đến Diêu Ngọc Phi, La Ấn Huy lại hỏi: “Diêu Ngọc Phi có nói gì không?”
Phía đối tác: “Nói cái gì được a? Cậu ta hôm nay nghỉ phép, không đến công ty.”
Nói tới Diêu Ngọc Phi thì La Ấn Huy có chút không yên tâm: “Biết tại sao tôi phải đá thí sinh số 165 kia đi không? Mấy hôm trước ở trong phòng tập vũ đạo tôi thấy Diêu Ngọc Phi nhìn chằm chằmảnh bạn trai cũ.
Tôi không biết cậu ta đang nghĩ cái gì, tôi sợ cậu ta úng não lại muốn nối lại tình xưa.”
Phía đối tác: “Không thể nào a!”
La Ấn Huy nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt: “Ai mà biết được?”
La Ấn Huy đã đoán sai, Diêu Ngọc Phi không muốn nối lại tình xưa.
Cậu ta chỉ cảm thấy ái nái, thấy có lỗi với Giang Trạm.
Đặc biệt khi La Ấn Huy gửi đến câu: “Không vấn đề gì.” Bọn họ bên này không có vấn đề thì chắc chắn Giang Trạm bên kia đã có chuyện.
Đến nỗi vì sao Khi Giang Trạm vừa về nước đã tham gia tuyển tú, Diêu Ngọc Phi không kịp nghĩ cũng không thể đi hỏi thăm.
Cậu chỉ cảm thấy mình nên làm cái gì đó.
Cậu ta hiểu rõ công ty cùng La Ấn Huy, nếu La Ấn Huy muốn làm cái gì thì chắc chắn sẽ thực hiện được.
Nếu Giang Trạm tham gia ứng tuyển, nhờ quan hệ sao? Có người chống lưng? Diêu Ngọc Phi hi vọng là có.
Vi Quang Khoát là giảng viên học viện nghệ thuật nên nhân mạch rất lớn, quan hệ rất rộng.
Nghĩ đến Giang gia phá sản, Giang Trạm lại về nước..
Diêu Ngọc Phi rối rắm một lúc lâu, nắm chặt điện thoại trong tay.
Cậu ta click mở một dãy số thật lâu chưa liên hệ, thật lâu cũng không bấm gọi.
Hắn có chút sợ người này, không thân lắm.
Liên quan đến việc lúc còn học cao trung nên người này phi thường khó chịu với cậu.
Nhưng mấy năm trước khi hắn tham gia tuyển tú chính người này lại cho cậu một ân tình..
Nhiều năm rồi Diêu Ngọc Phi cũng không hiểu vì sao lúc đó người kia lại giúp mình.
Có lẽ là tình nghĩa bạn cùng trường.
Diêu Ngọc Phi đã nhiều năm không nhớ về chuyện hồi cao trung, cầm di động chần chờ một chút thì trong đầu cậu lướt qua những hình ảnh trong quá khứ.
Hình ảnh dừng lại ở một phòng học lớp cao nhị[2].
Trong phòng mọi người đang cãi cọ ầm ĩ, đùa giỡn rộn ràng, Giang Trạm đang tựa vào bàn ngủ gà ngủ gật.
Một nam sinh từ cửa sau đi vào, mắt nhìn thẳng, trên tay cầm một bộ đồng phục.
Nam sinh đi đến phía sau Giang Trạm, không biết hắn nghĩ thế nào mà ném đồng phục lên đầu Giang Trạm.
Giang Trạm ngủ đến thực say, cho nên một chút phản ứng cũng không có.
Đồng phục ở trên đầu ngược lại khiến y ngủ càng thêm yên ổn.
Nam sinh ném đồng phục kia đi về chổ của mình ngồi xuống, nam sinh bên cạnh hắn thò đầu qua hi hi ha ha: “Nó không tỉnh nha, hay mày thử ném quyển sách đi? Nhắm ngay đầu nó mà ném.”
Nam sinh nhướng mi, tay cầm bút không thèm để ý: “Mày thử đi!”
Câu “Mày thử đi!” làm Diêu Ngọc Phi suy nghĩ rất lâu.
Là ý xúi giục nam sinh kia đi đánh thức Giang Trạm? Hay cũng chính là cảnh cáo?
Trước kia Diêu Ngọc Phi không nghi ngờ hắn, chỉ cảm thấy câu này chính là xúi giục, nhưng hiện tại..
Diêu Ngọc Phi ấn gọi, đưa điện thoại đến bên tai.
Đô..
đô..
đô..
đô..
“Chuyện gì?” Giọng nói trầm thấp không chút để ý vang lên, Diêu Ngọc Phi thức thì liền căng thẳng.
Đã nhiều năm như vậy cậu vẫn sợ a.
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm để sợ, Diêu Ngọc Phi tập trung tinh thần: “Bách, Bách Thiên Hành.
Bên kia thật tĩnh lặng, thanh âm của Bách Thiên Hành mang theo vài phần băng lãnh:” Nói.
“
Diêu Ngọc Phi:” Giang Trạm đã về nước.
“
Đầu dây bên kia yên lặng một chút, Bách Thiên Hành:” Trọng điểm.
“
Diêu Ngọc Phi cảm thấy bản thân mình bị ấm đầu, bình thường La Ấn Huy nói cậu đối nhân xử thế quá kém cỏi cậu còn không tin, hiện tại đã tin.
Có một câu nói hoài vẫn không tròn trịa.
Diêu Ngọc Phi khắc chế thất thố của mình cố gắng nói cho hoàn chỉnh:” Là như vầy, tôi tham gia một show tuyển tú..
“
Lời vừa nói xong điện thoại bên kia đã đổi người nhận, người đại diện của Bách Thiên Hành cười khách khí:” Là show nào vậy? Có chuyện gì có thể nói với tôi.
“
Diêu Ngọc Phi:”..
Tôi không phải tìm người hỗ trợ.
“Dừng một chút:” Không phải, là hỗ trợ nhưng không phải là tôi mà là Giang Trạm.
“
Diêu Ngọc Phi rất sợ Bách Thiên Hành, từ lúc học cao trung cậu đã sợ.
Sau này cùng hoạt động trong giới giải trí, địa vị của Bách Thiên Hành vừa cao lại vừa mạnh cho nên cậu lại càng sợ.
Để gọi được cuộc điện thoại này cậu đã lấy hết dũng khí, không vì bản thân thì cũng vì Giang Trạm.
Nếu Bách Thiên Hành không đáp ứng..
Diêu Ngọc Phi mặc kệ bên kia điện thoại hiện tại là ai cậu cũng lập tức nói:” Tôi tham gia chương trình kia, hôm nay Giang Trạm cũng tham gia phỏng vấn.
Có người muốn vận dụng quan hệ để loại y.
Tôi không có cách giúp nên muốn hỏi một chút anh có thể vì quan hệ bạn cùng lớp mà giúp đỡ một chút hay không.
Cho nên mới gọi cuộc điện thoại này.
“
Diêu Ngọc Phi tập trung tinh thần nói xong một tràn dài liền im lặng, cậu ta nghèo từ ngữ.
Bên kia điện thoại không có động tĩnh.
Diêu Ngọc Phi dè dặt hỏi:” Còn..
nghe máy không? “
Thanh âm của Bách Thiên Hành vang lên bên tai:” Là show gì? “
Diêu Ngọc Phi:” «Cực Hạn Thần Tượng» của Nga Hán.
“
Bách Thiên Hành:” Đã biết.
“
Điện thoại đã bị cúp.
Trên xe bảo mẫu, Bách Thiên Hành sau khi ngắt cuộc gọi thì trầm mặt nhìn ra ngoài xe.
Trợ lý ngồi ở phía sau, người đại diện ngồi ở ghế phó lái, xe vững vàng chạy trên đường.
Hình ảnh trên kính chiếu hậu là sân bay, khoảng cách ngày càng xa.
Bách Thiên Hành thất thần một lúc lại cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số.
Người bắt điện thoại bên kia có chút kinh ngạc:” Thiên Hành? “
Bách Thiên Hành:” Nghe nói công ty của anh gần đây có một chương trình gọi là «Cực Hạn Thần Tượng»? “
Người đại diện ngồi phía trước quay đầu nhìn thoáng qua.
Bên kia điện thoại:” Ừm, đúng vậy.
Có chuyện gì sao? “Lại nói:” Không phải còn có ý muốn mời cậu làm cố vấn sao, nhưng người đại diện nói cậu không có thời gian nên không nhận lời.
“
Bách Thiên Hành:” Tôi đang định nói với anh, hiện tại tôi rảnh.
“
Người đại diện:”? “
Bên kia điện thoại:” AAAAA? “
Ngữ điệu Bách Thiên Hành tùy ý, mắt nhìn chăm chăm vào cửa sổ nhưng hoàn toàn không có ý nói đùa:” Không cần a.
Gửi hợp đồng cùng kế hoạch chương trình qua đây “.
Đầu dây bên kia có chút do dự:” Bách tổng, anh say hả? “
Bách Thiên Hành không để ý tới người nọ:” Gửi luôn danh sách thực tập sinh qua đây.
Hôm nay bên cậu có buổi phỏng vấn đúng không, gửi danh sách qua đây luôn để tôi xem trước.
“
Người đại diện:”? “
Bên kia điện thoại:”…!”
Bách Thiên Hành:” Cứ như vậy đi.
Tôi vừa xuống sân bay, lúc này đang rảnh muốn qua chổ cậu nói chuyện một chút.
“
Người đại diện:”? “
Bên kia điện thoại rốt cuộc cũng phản ứng lại:” Ách, ừm..
Được a, quá tốt.
Tôi pha trà ngon đợi cậu.
“
Điện thoại vừa cúp người đại diện không nhịn được nữa.
” Bách tổng.
“Bình thường người đại diện hay gọi là Thiên Hành chỉ những lúc mất khống chế mới gọi như vậy.” Có thể nói là vì sao không? Vì Diêu Ngọc Phi? Hay vì Giang Zhan? “[3]
Bách Thiên Hành mặt không đỏ tim không đập loạn:” Tôi là người sẽ vì chút tình nghĩa bạn học mà tham gia mấy cái show này sao? “
Người đại diện:” Không phải.
“
Bách Thiên Hành ngồi trở lại:” Đương nhiên là vì sự nghiệp rồi, vì để chuyển hình tượng.
Tham gia gameshow để tích lũy kinh nghiệm, có lợi cho công việc hậu trường sau này.
“
Người đại diện:”…”
Can you nói tiếng người?
* * *
[1] Tố nhân: Thực tập sinh tự do, nghiệp dư.
[2] Tuyển tú: Hương trình thực tế sống còn tuyển chọn và đào tạo thành viên để tạo ra nhóm nhạc.
Ví dụ: ྿ Idol Produce/偶像练习生 – NINE PERCENT (9%)
྿ Sáng Tạo 101/创造101 – Hỏa Tiễn Thiếu Nữ 101 (Rocket Girls 101 )
྿ Thanh Xuân Có Bạn 1/青春有你 1 – UNINE
྿ Sáng Tạo Doanh 1/创造营2019 – R1SE
྿ Thanh Xuân Có Bạn 2/青春有你 2 – THE NINE
྿ Sáng Tạo Doanh 2/创造营 2020 –..
[3] Đoạn này là do Cư Gia Tạ không biết Giang Trạm lại không nghe rõ tên..