Thượng Vị Giới Giải Trí

Chương 11: ​


Bạn đang đọc Thượng Vị Giới Giải Trí – Chương 11: ​


Từ chương này mình sẽ thay thí sinh thành thực tập sinh nhé.

Dựa theo nguyên văn của tác giả đổi từ ” 选手” thành “学员”
Phần giám khảo mình sẽ sửa thành cố vấn.

Mình cũng đã sửa những chương trước.

(này là do mình đọc lại mấy thông tin về show sống còn xong quyết định sửa lại).

Xưng hô của Giang Trạm và Bách Thiên Hành cũng có chút đổi: Nếu là không có máy quay hay trên sân khấu sẽ là tôi – cậu, còn trên sân khấu và máy quay sẽ là Bách lão sư – em và tôi – cậu.

(sau này theo chuyển biến sẽ còn đổi thêm tí nữa).

Chương 11
Buổi ghi hình kéo dài mãi đến hai giờ sáng mới kết thúc.
Giang Trạm lấy lại balo cùng điện thoại đang chuẩn bị rời đi thì bị ê-kíp chương trình gọi lại, yêu cầu ghi hình thêm một đoạn phỏng vấn hỏi thăm đơn giản.
Cái gọi là phỏng vấn hỏi thăm chính là ê-kíp sẽ chắc lọc lại những điểm nổi bậc trong phần biểu diễn trên sân khấu của thí sinh, chương trình sẽ hỏi và thí sinh sẽ trả lời.

Các câu hỏi chủ yếu là về cảm nhận cá nhân của thí sinh về biểu hiện của chính mình, sau đó sẽ được cắt nối biên tập đưa vào phát sóng, nhằm tăng tính thú vị cho chương trình.
Rõ ràng là biểu hiện hôm nay của Giang Trạm đã được ê-kíp chương trình nhìn trúng, điểm còn cao.

PD kéo Giang Trạm vào căn phòng nhỏ, phỏng vấn này kia xong xuôi đã qua nửa giờ.
Giang Trạm cho rằng lâu vậy rồi lại còn là nửa đêm chắc mọi người đều đã đi hết.
Kết quả lúc ra lại phát hiện trên hành lang còn rất nhiều người.
Có nhóm là ê-kip chương trình đang nói chuyện cùng thí sinh, có nhóm là mấy thí sinh cùng một chổ nói chuyện phím, ngay cả cố vấn Đồng Nhận Ngôn vẫn còn chưa đi.
Bên cạnh Đồng Nhận Ngôn là mấy nhân viên công tác của chườn trình, mọi người đang nói về phần ghi hình buổi tối.

Không khí sôi nổi không hề có dấu hiệu muốn kết thúc để sớm nghỉ ngơi.
Giang Trạm vừa đi tới thì Đồng Nhận Ngôn liền ngẩng đầu nhìn qua: “Này!”
Giang Trạm quay đầu lại.
Đồng Nhận Ngôn ôm cánh tay, ánh mắt xuyên qua mọi người mà nhìn Giang Trạm cười cười: “Đừng quên WeChat.”
Vẫn còn đùa?
Giang Trạm buồn cười có chút bất đắc dĩ.

Đồng Nhận Ngôn sang sảng nói: “Là do tôi mở đầu a, lại có nhiều người muốn add WeChat của cậu như vậy cho nên tôi phải phụ trách giúp bọn họ a.”
Giang Trạm vẫy tay chào, hào phóng nói: “Về nhà em sẽ đăng ký.”
Đồng Nhận Ngôn gật đầu, từ xa xa đưa lên ngón tay cái.
Giang Trạm xoay người rời đi.
Y mượn xe của Vi Quang Khoát sau đó tự mình lái xe tới, đêm hôm khuya khoắt cho nên Vi Quang Khoát cũng sẽ không cố ý đến đón y vì vậy y chỉ có thể tự lái xe về nhà.
Giang Trạm lên xe vừa cài dây an toàn thì cửa xe bị gõ hai tiếng.
Giang Trạm hạ cửa sổ xe xuống, Phí Hải khom người dựa vào cửa cười thật tươi lộ ra một hàm răng trắng bóng giữa màn đêm.

“Người anh em, add WeChat đi.”
Giang Trạm lấy di dộng ra: “Người anh em, tôi còn chưa đăng ký.”
Phí Hải chớp chớp mắt: “Vậy hiện tại đăng ký đi.”
Giang Trạm: “Cậu chờ một chút.”
Đăng ký một tài khoản WeChat rất nhanh, lại có người thúc giục còn đi đến tận cửa xe thúc giục cho nên Giang Trạm không thể nói để lần sau được, liền liền đăng kí tại chổ rồi add Phí Hải.
Add WeChat xong Phí Hải vẫn còn chưa đi, vẫn đứng ở đó mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên: “Cậu thật sự là tốt nghiệp ở A Đại hả?”
Giang Trạm: “Ừm, chương trình sẽ phát sóng.” Ở dưới mí mắt của mấy triệu người khoát lát, sau đó lại bị phát hiện là nói dối?
Phí Hải: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tò mò một chút thôi.”
Giang Trạm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Phí Hải: “Vậy..

ngày mai gặp!”
Giang Trạm cười thân thiện: “Ngày mai gặp.”
Phí Hải lùi lại hai bước, vẫy tay.
Rạng sáng, chiếc BMW màu đen lái đi khỏi bãi đậu xe, Phí Hải cầm điện thoại nhìn mông xe càng lúc càng mờ nhạt đến sững sờ.
Wow, đây là nam thần hàng thật giá thật nha, đã nhiều ưu điểm như vậy lại còn có tiền.
Trợ lý kiêm tài xế từ phía xa xa kêu một tiếng, Phí Hải mới hoàn hồn chạy về.
Vừa lên xe đã bị các thanh niên khác vây quanh.
“Thế nào? Thế nào? Đã add chưa?”
Phí Hải: “Đương nhiên là rồi! Học bá là người rất dễ nói chuyện nha.”
Mấy nam sinh bắt đầu lấy điện thoại ra: “Mau! Mau! Đưa ID WeChat cho tôi, tôi cũng muốn add!”
Phí Hải: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Để tôi xem ID của y cái đã.”
Sau khi ghi hình xong phần đánh giá sơ bộ, thì ê-kíp chương trình quay thêm không ít phần phỏng vấn nhỏ.
Bách Thiên Hành là người đầu tiên bị gọi đi, chờ quay xong lại tham gia cuộc họp lâm thời thêm 20 phút nữa.
Nội dung cuộc họp cũng không có gì chỉ là ê-kíp và các vị cố vấn cùng xem xem thực tập nào tương đối xuất sắc, thực tập sinh nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất.
Họp vừa xong đã gần bốn giờ sáng.

Nhung Bối Bối cùng Đan Hách đã sớm không chịu nổi nữa nên họp xong liền rời đi.
Đồng Nhận Ngôn chính là một con cú cho nên càng về đêm càng hưng phấn.

Hắn xem đồng hồ đã bốn giờ nên chủ động đề nghị: “Có còn việc gì nữa không? Hay cùng đi ăn sáng uống tách trà đi?”
Nhân viên công tác của chương trình không đủ gan nên vẫy vẫy tay, rồi rời khỏi phòng họp.
Đồng Nhận Ngôn nhướng mày nhìn Diêu Ngọc Phi vẫn còn đang ở lại ý hỏi cậu ấy thì sao, Diêu Ngọc Phi cười cười: “Em trở về ngủ bù.”
Đồng Nhận Ngôn chỉ có thể giữ tư thế nhướng mày nhìn qua Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành vẫn còn dựa người vào ghế, nhìn thì lười nhát nhưng thật ra rất có tinh thần.

Hắn tùy tay khép lại phần tư liệu của các thực tập sinh, liếc nhìn Đồng Nhận Ngôn một cái rồi tùy ý nói: “Nhìn tôi làm gì? Tôi là người sẽ cùng anh đi ăn sáng vào lúc tinh mơ như này hả?”
Mày của Đồng Nhận Ngôn nhướng lên càng cao, hung hăng mà chỉ tay về Bách Thiên Hành: “Cậu là đang nói tiếng người hả?”
Làm như những việc này cậu chưa từng làm không bằng!
Bách Thiên Hành: “Ngày 13 anh không phải làm việc nhưng tôi thì có.”
Biểu tình của Đồng Nhận Ngôn như là nhìn thấy quỷ: “Làm như người làm đại ca như tôi sẽ dạy hư cậu không bằng.”
Bách Thiên Hành chậm rãi đứng lên: “Lão đại ca, về ngủ sớm một chút để bảo vệ tốt cho tim, phổi, gan, thận..

Bảo trợ lí ngâm cho anh một chút kỷ tử đi.” [1]
Vừa vặn lúc này Cư Gia Tạ đẩy cửa đi vào.
Đồng Nhận Ngôn gọi hắn lại hỏi: “Ông chủ của anh đi nước ngoài một chuyến thì đầu óc đã được chữa khỏi rồi hả?”
Cư Gia Tạ phản ứng thật mau: “Hình như đúng là vậy.”
Đồng Nhận Ngôn: “Tôi nói mà, làm sao vừa trở về đã chịu nhận việc.”
Chuyện Bách Thiên Hành muốn tránh bóng chuyển hình không phải là bí mật gì, trong vòng ai nấy đều biết.

Đã hơn một năm hắn đẩy hết công việc của mình đi ngay cả đại ngôn cũng không chịu nhận.
Đang lúc vô cùng nổi tiếng lại làm ra cái quyết định như này, tất cả mọi người đều không thể lí giải được, ngay cả Đồng Nhận Ngôn là người có giao tình với Bách Thiên Hành cũng không thể hiểu.
Hơn một năm trước Đồng Nhận Ngôn còn cố ý khuyên can: “Nếu công việc quá mệt mỏi vậy thì trước cứ nghỉ ngơi để điều chỉnh lại một chút, không muốn đóng phim nữa thì cứ chọn một vài kịch bản đơn giản một chút.

Hoặc không được nữa thì đi chơi một thời gian sau đó quay trở lại nghiêm túc mà làm việc, vẫn sẽ là đỉnh lưu của giới giải trí.”
Nhưng Bách Thiên Hành đã làm gì?
Trực tiếp xuất ngoại, vừa đi liền đi hết một năm.
Đồng Nhận Ngôn cùng bạn bè trong vòng của Bách Thiên Hành không khỏi thấy tiếc hận.


Mọi người đều cảm thấy đầu hắn nhất định đã bị lừa đá, chưa đến 30 tuổi, đang ở đỉnh cao của sự nghiệp nói tránh bóng liền lập tức tránh bóng, đúng là tùy hứng đến cuồng vọng.
Kết quả thế nào, ánh đèn vừa chiếu đến đại cố vấn thì Bách Thiên Hành bất thình lình xuất hiện trên sân khấu.

Cằm Đồng Nhận Ngôn lúc ấy thiếu chút nữa đã rớt xuống.
Vừa xuống sân khấu lại vô cùng nghiêm túc mà làm việc, đã bốn giờ sáng mà còn có tinh thần như vậy, đây là muốn tránh bóng chuyển hình sao hả?
Vừa thấy liền biết không phải.
Cho nên lúc Cư Gia Tạ vừa đến thì Đồng Nhận Ngôn liền túm hắn đến để hỏi, Bách Thiên Hành đầu óc đã được chữa khỏi rồi sao.
Mà từ đầu đến cuối Diêu Ngọc Phi đều an tĩnh mà ngồi một bên.
Cậu ta không nói gì, biểu tình lạnh nhạt thoạt nhìn như là rất mệt, cứ như vậy trầm mặc mà ngồi.
Ngẫu nhiên ánh mắt của cậu ta sẽ dừng lại trên mặt Bách Thiên Hành.
Cậu thật sự không nghĩ ra, càng nghĩ càng không ra vì sao Bách Thiên Hành lại trở thành cố vấn của «Cực hạn thần tượng», vì sao Bách Thiên Hành lại đưa phiếu nghịch chuyển điểm cuối cùng cho Giang Trạm.
Mà nhớ tới Giang Trạm lại nhớ tới dáng vẻ của y trên sân khấu, nhớ đến biểu hiện cùng hình dáng của y khi đứng chung khung hình với Bách Thiên Hành.
Diêu Ngọc Phi nhíu mày, cậu có một cảm giác kỳ quái.

Mà cái cảm giác này là cái loại gì cậu ta cũng không rõ lắm, chỉ biết..
Không đúng, thực sự không đúng.
Nhất định là cậu ta đã xem nhẹ cái gì hoặc là có cái gì chưa nghĩ tới.
Nhất định là có cái gì đó.
Bên kia, Bách Thiên Hành, Cư Gia Tạ cùng Đồng Nhận Ngôn đã rời khỏi phòng họp
Tinh thần của Đồng Nhận Ngôn rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.

Hắn kiên trì không cho Bách Thiên Hành đi trước, lôi kéo Bách Thiên Hành cùng đi ăn sáng để thuận tiện tâm sự về quá trình chữa trị đầu óc của Bách Thiên Hành trong một năm qua.
Bách Thiên Hành cùng Đồng Nhận Ngôn là chỗ quen biết cho nên lúc không có ai thì sẽ nói chuyện rất tùy ý, hắn nghe Đồng Nhận Ngôn nói vậy liền đáp: “Bởi vì Nga Hán trả thù lao rất cao.”
Đồng Nhận Ngôn: “Thí”.
Bách Thiên Hành: “Bởi vì tôi thích chương trình tuyển tú.”
Đồng Nhận Ngôn: “…”
Bách Thiên Hành: “Hơn nữa là muốn chọn nhân tài xuất sắc cho giới giải trí.”
Đồng Nhận Ngôn mang vẻ mặt không còn gì để nói mà nhìn Cư Gia Tạ: “Tật xấu không nói tiếng người của ông chủ anh sao lúc ở nước ngoài không thuận tiện mà trị luôn.”
Cư Gia Tạ: “Cái này trị không hết.”
Bách Thiên Hành cười đến không biết xấu hổ là gì: “Máu còn chưa đủ, sao tôi có thể về hưu?”
Đồng Nhận Ngôn: “Cậu vẫn còn rất nhiệt tình đi?”
Bách Thiên Hành quay đầu nhìn hắn với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Còn muốn uống trà cùng ăn sáng không? Tôi có thể nói rõ ràng chi tiết cho anh nghe về kế hoạch tuyển chọn nhân tài cho giới giải trí.”
“…”
Đồng Nhận Ngôn cất bước chạy đi: “Tôi sợ cậu rồi! Tôi đi! Tôi liền đi!”
Đồng Nhận Ngôn đi rồi, hắn cùng Cư Gia Tạ liền đi về bãi đỗ xe.
Mấy tiếng đồng hồ trước khi trời sáng luôn là khoảng thời gian rất yên tĩnh, một đường trống trải không có ai.
Cư Gia Tạ không nói lời vô nghĩa, Bách Thiên Hành cũng không quản chuyện người khác.
Tới bãi đỗ xe Cư Gia Tạ không nhịn được mới hỏi: “Thiên Hành, cậu sao khi về nước thật sự rất khác thường đặc biệt là hôm nay.”
Bách Thiên Hành không dừng bước, ánh trăng lúc gần sáng mang theo vài phần sắc bén chiếu vào đầu vai hắn.


Bách Thiên Hành không quay đầu lại chỉ tùy ý trả lời: “Có sao.”
Cư Gia Tạ nghiêm túc mà phân tích: “Diêu Ngọc Phi gọi điện cho cậu nhờ cậu giúp đỡ, cậu liền tham gia «Cực hạn thần tượng».

Ban đầu tôi nghĩ cậu vì Diêu Ngọc Phi mới nhận lời tham gia chương trình, nhưng sau khi ngẫm lại thì..

Dù cậu cùng cậu ta là bạn học cũ nhưng quan hệ cũng chỉ ở mức bình thường, không đến mức vì cậu ta mà đặt biệt nhận việc.”
“Sau đó nữa lại nghĩ, chuyện này không liên quan tới ai hết, hiện tại cậu còn chưa tránh bóng chuyển hình ra sau màn mà, vừa vặn tham gia «Cực hạn thần tượng» cũng là cơ hội để tiếp tục đứng trên sân khấu.”
“Trạng thái làm việc của cậu hôm nay không tồi.

Thật lâu rồi chưa làm việc mười mấy tiếng liên tục như vậy lại là còn suốt đêm.”
“Biểu hiện trên sân khấu cũng rất vững vàng, quản [2] được cả trường quay.”
“Cũng như Đồng lão sư đã nói, trạng thái hiện tại của cậu tốt hơn một năm trước rất nhiều, lúc trước nhìn vài trang kịch bản đã thấy phiền.”
“Tuy rằng không biết cậu làm sao để điều chỉnh nhưng nếu vẫn giữ được trạng thái như thế này thì cậu vẫn có thể đứng trên sân khấu, vẫn có thể đóng phim.”
Cư Gia Tạ một câu lại một câu, hắn cảm thấy mấy lời này của mình thật dễ nghe.
Kết quả vừa nói xong người ở phía trước xoay người lại.
Cư Gia Tạ đột nhiên dừng bước, ngước mắt nhìn lên.
Bách Thiên Hành hai tay bỏ vào túi quần, nghiêng người buồn cười mà nhìn hắn.

Cái biểu tình chán đời, thanh tao, cao ngạo lại lười nhác này đã trực tiếp phủ định những phân tích trước đó của Cư Gia Tạ.
Điều chỉnh?
Bách Thiên Hành buồn cười: “Tôi nguyên một năm đều vì chuyển hình mà chuẩn bị, khi nào mà điều chỉnh tâm trạng đâu?”
Cư Gia Tạ ngây người: “Vậy cậu..”
Bách Thiên Hành: “Mấy cái kịch bản kia không có cái nào phù hợp hay thú vị để có thể quay.

Gameshow thì cũng đã tham gia mấy lần, đã trải nghiệm qua cũng không có gì mới.

Mấy tạp chí lớn nhỏ nếu có thể chụp đều đã chụp qua.

Còn về phần đại ngôn, đã hợp tác với nhiều công ty trong và ngoài nước rồi cũng đâu thể cứ lặp đi lặp lại mãi.

Một năm trước tâm thái của tôi như thế nào thì hiện tại chính là tâm thái đó.”
Cư Gia Tạ kinh ngạc: “Nhưng cậu nhận lời tham gia «Cực hạn thần tượng».”
Bách Thiên Hành sửa lời hắn: “Chỉ nhận lời tham gia «Cực hạn thần tượng».”
Cư Gia Tạ: “Nếu vẫn như vậy một chút cũng không điều chỉnh vậy tại sao còn nhận.”
“Đương nhiên là tại muốn nhận.”
Dưới đáy mắt Bách Thiên Hành lắng đọng cái gì đó nhưng đã bị sao trời cùng ánh trăng che đi.
Vị trí này trước kia hắn chưa từng ngồi, hiện tại lại có cơ hội cho nên muốn thử một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.