Thượng Vị Câu Dẫn

Chương 62: Tô Mặc Huy Vs Lục Đình Hàn


Bạn đang đọc Thượng Vị Câu Dẫn – Chương 62: Tô Mặc Huy Vs Lục Đình Hàn


Sau khi năm đại biểu lên bục giới thiệu về công ty, người dẫn chương trình tuyên bố công ty đấu thầu thành công.

“Tiếp theo tôi xin thông báo công ty đấu thầu thành công là — công ty Super Cute, trải qua giám định, Super Cute cho thấy được tổ chức ưu tú, đoàn đội dịch thuật chuyên nghiệp, hệ thống quản lý hoàn thiện! Xin mời CEO công ty Super Cute Tô tổng lên bục phát biểu.


“Cảm ơn mọi người, cảm ơn nhãn hiệu đá quý XZ đã lựa chọn chúng tôi,! “
Tô Mặc Huy ngồi ở bên dưới nhìn Tô Mông thong dong phát biểu, cô mặc một thân tây trang trắng, trầm ổn giỏi giang, vốn là đường nét khuôn mặt tinh xảo đẹp rạng ngời thông qua trang điểm lại càng thêm bắt mắt động lòng người, mái tóc cũng được uốn xoăn, lúc chuyên nghiệp càng tỏa sáng rực rỡ, tản ra sự tự tin hấp dẫn.

Giờ khắc này Tô Mặc Huy cảm thấy kiêu ngạo và tự hào đồng thời sinh ra cảm giác cô như nữ thần ánh sáng không thể xâm phạm, cô thật sự quá mức ưu tú, bất kể là ở ngành nào cô cũng có thể trở thành điểm nóng sáng chói.

Mà anh chẳng qua cũng chỉ là một giáo viên, giờ khắc này anh sâu sắc tự hỏi bản thân có gì để xứng với Tô Mông đây, nửa đời sau anh đã từng nghĩ sẽ ếch ngồi đáy giếng ở trong trường?
Khi Tô Mông phát biểu cảm nghĩ xong, cô đi xuống, bây giờ chỉ cần chờ ký kết hợp đồng kiếm một món hời xa xỉ dài lâu cho công ty thôi.

“Rất tuyệt.

” Tô Mặc Huy không tiếc lời cổ vũ Tô Mông.

“Cảm ơn anh.

” hợp tác thành công, Tô Mông cũng rất vui vẻ, “Tối nay em mời anh đến công ty em liên hoan, anh đến cùng với em nhé.


Đương nhiên Tô Mặc Huy rất vui lòng chia sẻ niềm vui cùng cô.

Lúc tụ lại, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc với sự xuất hiện của Tô Mặc Huy, dù sao Lục Đình Hàn thường xuyên ra vào công ty nhiều năm như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu bọn họ không nói ra thì chấp nhận họ là một đôi.

Nhưng bọn họ lăn lộn lên cao thế này đều đã thành tinh rồi, cho dù trong lòng xoay chuyển liên hồi, trên mặt cũng không lộ ra chút gì.


Động tĩnh của công ty Tô Mông lớn như vậy, hiển nhiên không có khả năng Lục Đình Hàn không biết, anh ôm một đóa hồng đỏ như lửa đi đến trước mặt Tô Mông, “Chúc mừng em đấu thầu thành công, hôm nay không mời mà đến, Mông Mông đừng để ý nhé.


Ở trước mặt nhiều người, Tô Mông sẽ không đánh vào mặt anh ta, cô nhận hoa, “Đương nhiên là không rồi, anh ngồi ở vị trí trống đó đi.


Tô Mông tống cổ anh ta đến chỗ xa nhất, tránh để anh ta nói cái gì không nên nói.

Nhưng mà có thể ngoan ngoãn nghe lời, Lục Đình Hàn sẽ không phải là Lục Đình Hàn, anh ta mỉm cười nhìn Lý Lâm bên cạnh Tô Mông, “Lâm tiểu thư mỹ lệ ơi, tôi có thể đổi chỗ với cô không?”
Vẻ ngoài của Lục Đình Hàn rất tốt, anh ta muốn quyến rũ phụ nữ, không ai là không thành công.

Lý Lâm bị đôi mắt dịu dàng đào hoa đa tình của anh ta nhìn chằm chằm, cô có ảo giác như mình là cả thế giới của anh.

Huống hồ cô vốn dĩ mơ mơ màng màng ngồi kế bên người Boss lớn, tuy rằng bình thường Tô Mông rất bình dị gần gũi, nhưng bà chủ là bà chủ, ngồi kế bên cô ấy cũng áp lực rất lớn, vì thế cô rất không có tiền đồ đồng ý.

Lục Đình Hàn vừa lòng cười, “Cảm ơn”, lúc này anh mới dời tầm mắt về Tô Mặc Huy kế bên Tô Mông, như vừa phát hiện ra Tô Mặc Huy, “Vị này là nhân viên mới đến công ty sao, hình như tôi chưa từng gặp?”
Lời này không thể nói được, là bạn trai chưa được chứng thực của Tô Mông, Tô Mặc Huy cũng không dám tự tiện, “Xin chào, tôi là bạn trai tương lai của Tô Mông.


Dù cho trong lòng đã biết rõ sự thật, tim Lục Đình Hàn vẫn rét lạnh hơn nửa, anh miễn cưỡng nặn ra gương mặt tươi cười, nói giỡn, “Tôi biết Tô Mông đã 5 năm, từ trước tới nay còn chưa gặp anh, xem ra người theo đuổi như anh cũng không thành công nhỉ.


Lời người đàn ông đối chọi gay gắt, tất nhiên là không có chuyện Tô Mặc Huy không biết vì sao, xem ra ở bên ngoài cô cũng trêu hoa ghẹo nguyệt lắm đấy.

“Lại nói tôi biết Tô Mông đã 8 năm, cũng không có nghe cô ấy nhắc tới anh, xem ra anh làm bạn bè cũng chẳng ra gì.

Hai đương sự tự nhận là dùng giọng điệu vui đùa để nói chuyện xem như uyển chuyển lễ phép lắm rồi, nhưng không biết người đứng xem đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc rồi, đao quang kiếm ảnh.

Tô Mông chuyển đề tài, “Kính mọi người một ly, thời gian qua cảm ơn mọi người đã vất vả cuối cùng cũng có kết quả.


Hai tên kia đương nhiên sẽ không có chuyện không hưởng ứng lời cô nói, tạm thời hoà bình.

Nhưng mà, Lục Đình Hàn vừa buông chén rượu, dáng vẻ vô cùng tò mò với “Người bạn mới” này, “Thoạt nhìn anh rất trưởng thành đấy, không biết năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Cái “Bao nhiêu tuổi” này vận dụng rất khéo léo, giống như khi dò hỏi tuổi nhân tài cũng sẽ dùng thế này, ẩn ý trong tối ngoài sáng biểu đạt là anh nhìn già lắm đấy.

Tô Mặc Huy thoáng nhíu mày, “Ngại quá, tuổi lớn rồi, lỗ tai không tốt lắm, anh vừa nói cái gì?”
Một quyền của Lục Đình Hàn đấm vào bông, anh có chút khó thở, “Tôi hỏi anh bao nhiêu tuổi?”
Tô Mặc Huy “Ồ ~” một tiếng, “Năm nay 35, anh thì sao?”
Vẻ mặt Lục Đình Hàn có phần đắc ý, “Năm nay tôi 30 tuổi, cũng không còn trẻ nữa.


30 tuổi không trẻ, anh 35 chẳng phải càng già sao?
Tô Mặc Huy nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, tiếc hận nói, “Nhìn cũng không giống lắm.


Lục Đình Hàn bị vẻ mặt và giọng điệu của Tô Mặc Huy chọc một hơi nghẹn ở trên ngực không xuống được, diện mạo của anh ở đâu mà không phải sát thủ thiếu nữ, đến cả bà lão 80 tuổi, hay xuống trẻ con cũng thích, anh ta lại nói mình lớn lên nhìn già?
Tô Mông bị kẹp ở giữa vô cùng hối hận vì giữ lại Lục Đình Hàn, hôm nay anh ta giống như thùng thuốc nổ vậy nổ mãi không yên.

Tô Mặc Huy gắp một miếng cá cho Tô Mông, “Cái này vị không tồi đâu.

Lục Đình Hàn vội vàng ngăn cản, cười nói, “Tô Mông không thích ăn cá, anh theo đuổi người ta mà không biết, có chút thất bại đấy, như vậy còn muốn theo đuổi Mông Mông của chúng tôi.


Vẻ mặt Tô Mặc Huy nghi hoặc, “Em không ăn cá sao, anh làm cá chua ngọt ở nhà em ăn rất nhiều mà.


Lời này vừa ra, người trên bàn nháy mắt hiểu được, thắng bại đã phân, dùng từ “nhà” luôn rồi, nhất định là quan hệ không bình thường.

Lục Đình Hàn cũng không tin, “Trước kia chúng ta cùng nấu cơm, em chưa bao giờ ăn cá mà.


Câu này vô tình nói ra so với công kích lúc trước đâm thẳng vào tim Tô Mặc Huy, tuy rằng bọn họ biết nhau 8 năm, nhưng thời gian bên nhau rất ngắn, không thể so với anh ta lắc lư bên Tô Mông những 5 năm, quãng thời gian thiếu hụt lúc đó chung quy cũng là tiếc nuối.

Tô Mông giải thích nói, “Khi còn nhỏ em rất thích ăn cá, ăn nhiều quá thì sợ, sau khi lớn lên cũng không ăn nữa, nhưng có một lần Mặc Huy nấu, em nếm một miếng ăn rất ngon thì không ghét nữa.


Hai người hiểu được, trong lòng bọn họ thầm nghĩ xem như là ngang tay, hiểu biết của bọn họ đối với Tô Mông vẫn rất chính xác.

Lúc này, Tô Mặc Huy gắp một miếng cà rốt cho cô, Tô Mông nghi hoặc nhìn về phía anh, làm gì? Cô chưa bao giờ ăn cà rốt.

Anh biết rõ còn cố hỏi, “Sao em không ăn?”
Tô Mông thầm nghĩ, chẳng lẽ bắt cô ăn đồ cô không thích ăn để chứng minh tầm quan trọng của anh sao?
Chẳng phải trong tiểu thuyết viết như vậy sao? Nam chính kén ăn chỉ ăn thức ăn mà nữ chính gắp để chứng minh mình yêu nữ chính.

Nghĩ vậy, Tô Mông gian nan cắn một miếng, Tô Mặc Huy giật mình nhìn về phía cô, “Sao em lại ăn?”
Excuse me?
Không phải anh bắt em ăn sao?
Tô Mặc Huy hỏi, “Chẳng phải em không ăn cà rốt sao?”
Ấy, tới tới, cô hiểu rồi, muốn cô nói ra để thể hiện lập trường của mình à, cô cũng phối hợp với anh, “Bởi vì anh gắp, cho nên! “
Ồ ~, trong miệng mọi người bị nhét một miếng cơm chó, trong lòng Lục Đình Hàn lại giận dỗi không công bằng, cô ấy vì tên đó mà làm này đó.

Tô Mặc Huy không nghĩ tới lúc trước anh nói đến lợi của việc ăn cà rốt, cô đều làm nũng không ăn, mà bây giờ vô tình cắm liễu liễu lại xanh.


Nhưng mà giờ phút này vì để đánh thức người mơ ước có được cô, anh nói trái lương tâm, “Không muốn ăn có thể không ăn, đừng miễn cưỡng chính mình.


“Có món nếu đã thích thì chính là thích, dù cho đã lâu không ăn, chung quy là thích, sẽ nhanh chóng thích lại nó; Mà có món ngay từ đầu đã không thích, dù chạm vào cũng sẽ không chạm một chút nào.


Lục Đình Hàn tỏ vẻ không phục, “Sao anh biết không thích thì sẽ luôn không thích, giống như Tô Mông không thích cà rốt đó, nhưng cô ấy nếm thử cũng cảm thấy ăn ngon mà, từ đó yêu thích cà rốt thì sao?”
Tô Mặc Huy nhàn nhạt đáp, “Ban đầu cô ấy ăn là vì tôi gắp, nếu không cô ấy cũng sẽ không ăn đâu.


Lục Đình Hàn bị nghẹn, anh không thốt lên lời phản bác, “Anh hiểu rất nhiều đạo lý lớn đấy, không biết anh làm ở đâu?”
Tô Mặc Huy khiêm tốn nói, “Chỉ là một thầy giáo nhỏ thôi.


Khóe miệng Lục Đình Hàn giương lên, “Vậy một tháng lương của anh còn không bằng một cái túi của Mông Mông?”
Tô Mông liếc xéo anh ta, nói cái này thì hơi quá đáng rồi, Lục Đình Hàn thất vọng buồn lòng ấm ức, chỉ có thể đổi lại, “Ngại quá, anh đừng để ý nhé, là bạn của Mông Mông, tôi bất giác muốn giúp cô ấy giữ cửa ải thôi.


Nếu anh dùng thân phận bạn bè để nói, Tô Mặc Huy cũng không có lý do gì phản bác, nhưng anh đã định phải thua rồi, bởi vì anh ta là người theo đuổi, người theo đuổi có thể biến thành chính thức, mà bạn bè chung quy cũng chỉ là bạn bè.

Kế tiếp tuy rằng hai người tranh đấu gay gắt, tranh nhau chứng minh ai hiểu Tô Mông hơn, nhưng cũng may bữa cơm này có sợ nhưng không nguy hiểm đã vượt qua rồi.

Nhóm nhân viên tụ lại cũng ăn dưa thật to của bà chủ luôn, cảnh đời thường hai chàng trai tranh giành một cô gái khốc liệt!
Nhìn bóng dáng hai người nắm tay đi xa, lòng Lục Đình Hàn thất vọng và không phục, 5 năm bầu bạn và chăm sóc lại không bằng một người đàn ông đã ly hôn và có con à?
Anh ta thì có gì tốt chứ?
Cũng chỉ có túi da đẹp thôi, anh lớn lên cũng đâu kém anh ta, vì sao cô lại nguyện ý chọn anh ta, cũng không muốn quay đầu nhìn anh? Anh vẫn luôn bên cạnh cô mà!
Lục Đình Hàn thất vọng đau lòng sinh ra cảm giác suy sụp, nhưng anh vẫn tự an ủi bản thân, tình cảm của bọn họ sẽ không dài lâu đâu, người đàn ông như vậy sao có thể qua cửa cha mẹ Tô cho được.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.