Bạn đang đọc Thượng Tướng Đại Nhân Độc Sủng Vợ Yêu – Chương 46: Ngoại Truyện 9 Tiểu Hiên Tôn Vĩnh Hiên
Tiểu Hiên hẹn hò cùng tiểu Dung cho đến khi cả hai tốt nghiệp đại học, sau đó đường ai nấy đi, kết thúc chuyện tình ảo của nàng lọ lem cùng chàng hoàng tử trong truyền thuyết.
Lý do chia tay không phải vì tiểu Hiên lén lút quen người khác trong lúc yêu đương với Hạnh Dung, nhưng ngược lại mới đúng…
Sau khi bị người nhà họ Tôn dạy dỗ, tiểu Dung cư nhiên cảm thấy không phục, hay nói đúng hơn là bọn họ đang ép cô ta làm những điều mà cô ta không thích.
Sau khi cùng đám thiếu gia khiêm bạn của tiểu Hiên tụ tập, thì cô ta đã quen được một anh chàng con lai tên Milan, nghe nói là con trai của một vị lãnh đạo cấp cao ở nước ngoài…
Cả hai lén lút yêu đương với nhau trong khi trên danh nghĩa thì tiểu Dung vẫn là người yêu của tiểu Hiên, vẫn nhận tiền từ Tôn gia như bình thường.
Sau đó tiểu Hiên biết việc tiểu Dung lừa dối mình cùng cậu bạn phản bội kia, cũng không trách móc gì cô ta, mà còn chúc đôi cẩu nam nữ bọn họ hạnh phúc…
Tôn gia cũng không nhiều lời, cố tình cắt đứt quan hệ với bên nhà Milan trên mọi phương diện hợp tác, khiến việc vận chuyển của gia đình Milan xảy ra một cuộc khủng hoảng lớn.
Nhưng may mắn thay, cha của Milan là một lãnh đạo có chức có quyền, vẫn có thể trụ được qua cơn sóng ngầm…
Vốn tưởng rằng cậu con trai Milan kia chỉ ham chơi nhất thời, nào ngờ cậu ta đòi cưới Hạnh Dung về làm vợ, vì cô ta chẳng may mang thai con của cậu.
Đương nhiên chuyện này vô cùng làm mất thể diện của gia tộc, cha Milan nhanh chóng sắp xếp cho cậu một cuộc hôn nhân chính trị với một tiểu thư tài phiệt, còn Hạnh Dung chỉ được phép ở lại căn biệt thự với tư cách là tình nhân của Milan, dốc lòng phục vụ gia đình và chính thất…
Hạnh Dung cư nhiên không cam tâm, nhưng cô ta cũng không thể làm gì được vì bụng bầu đã được tận sáu tháng.
Hằng ngày đều bị vợ cả của Milan ra sức chèn ép bắt nạt, nhưng Milan chỉ bảo rằng cô ta phải biết nhẫn nhịn, gia thế của nhà vợ không phải những người có thể đụng đến…
Hạnh Dung sinh ra một bé gái lại càng làm mất điểm trong lòng Milan lẫn gia đình cậu ta, trong khi chỉ vỏn vẹn bốn tháng sau, chính thất đã sinh ra được một bé trai bụ bẫm, mang nét đẹp y như Milan hồi còn nhỏ.
Từ lúc đó trở đi Milan không còn tới tìm cô ta nữa, thậm chí còn cố tình sắp xếp cho cô ta một chỗ ở cũ nát đằng sau ngôi biệt thự rộng lớn, còn vợ cả thì hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý của gia tộc…
Hạnh Dung trong lúc điên cuồng liền nghĩ đến việc tiểu Hiên ngày xưa vẫn còn yêu mình say đắm, cô ta tức tốc nghe ngóng được tiểu Hiên đang sống riêng ở một căn biệt thự vô cùng sang trọng, rộng lớn hơn căn biệt thự nhà Milan rất nhiều lần.
Cô ta nhanh chóng bắt taxi đến địa chỉ sẵn có, vừa xuống xe đã bấm chuông liên tục…
“Tiểu Hiên…là em đây…anh mau mở cửa đi, em xin lỗi…em không có ý tổn thương anh đâu…!”
Hạnh Dung khóc nức nở, cô ta ngồi sụp xuống đất liên tục ôm mặt khóc, một lúc sau đúng như dự đoán, cánh cửa được người hầu mở ra…
“Chào cô…tôi là vợ của Vĩnh Hiên, không biết cô tìm chồng tôi có việc gì không…?”
Hạnh Dung cau mày ngước nhìn lên, đứng trước mặt cô ta hiện tại là một người phụ nữ mang gương mặt thanh thuần xinh đẹp, trên người đều là tơ lụa mềm đắt tiền, khác xa so với bộ dạnh thảm hại của cô ta…
“Thưa thiếu phu nhân, cô ta tên Hạnh Dung, là người yêu thời còn niên thiếu với thiếu gia, nghe nói cô ta phản bội ngài ấy để đi theo tên đàn ông khác..!”
Lâm An mỉm cười gật đầu, gương mặt hiền lành xinh đẹp khiến ai ai nhìn vào cũng đều có thiện cảm…
“Xin lỗi nhưng cô nên về đi, hôm nay anh ấy đi làm chưa về, tôi chỉ là đi dạo nên nghe thấy tiếng cô mới mở cửa, hôm khác hẵng đến nhé…!”
Hạnh Dung cư nhiên không chịu, cô ta còn chưa kịp khóc lóc thì người mong chờ cũng đã về, do cô ta ngồi chặn trước cửa nên xe hơi của Tôn Vĩnh Hiên không thể đi vào được…
“Vợ…em ra đây làm gì thế…?”
Tôn Vĩnh Hiên vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lại mang nét trưởng thành hơn rất nhiều sau những biến cố đã trải qua trong quá khứ…
“Tiểu Hiên…là em đây, tiểu Dung của anh đây, em xin lỗi…em không muốn mọi chuyện lại như vậy đâu, xin anh đừng bỏ em…!”