Thượng Tướng Đại Nhân Độc Sủng Vợ Yêu

Chương 43: Ngoại Truyện 6 Tiểu Hiên Tôn Vĩnh Hiên


Bạn đang đọc Thượng Tướng Đại Nhân Độc Sủng Vợ Yêu – Chương 43: Ngoại Truyện 6 Tiểu Hiên Tôn Vĩnh Hiên


Tiểu Hiên lo lắng đứng trước cửa lớp của tiểu Dung đợi cô bé tan học, trên tay cậu còn cầm hai que kẹo mút vừa được mẹ đưa cho sáng nay, hi vọng cô bé có thể tha lỗi cho cậu…
Tiếng chuông reo báo hiệu giờ học kết thúc, học sinh ở trong lớp cũng thu dọn sách vở chuẩn bị ra về.

Hôm nay cô giáo của Tiểu Hiên bị ốm, cậu chỉ là nghe lời mẹ đến đây xin lỗi cô bé, nên mới có sự việc cậu đứng ngoài cửa lớp để đợi bạn học.
Tiểu Dung vừa ra khỏi lớp đã thấy tiểu Hiên, trên gương mặt cô bé không hề bày tỏ sự căm ghét nào đối với cậu, cô bé lại càng muốn biết cậu đến đây để làm gì…
“Cậu đến đây làm gì…?”
Tiểu Hiên nghe thấy cô bé nói chuyện với mình trước liền cảm thấy rụt rè, nhưng cậu đã hạ quyết tâm phải xin lỗi vì lỗi lầm lần trước nên nhất quyết đưa cây kẹo đến trước mặt cô bé…
“Tớ…tớ…tớ xin lỗi cậu…lần trước là do tớ nói sai…mẹ tớ có bảo mang kẹo đến cho cậu…!”
Tiểu Dung thấy cây kẹo nhiều màu sắc trên tay tiểu Hiên liền cảm thấy vui vẻ, cô bé thích nhất chính là đồ ngọt.

Nhưng gia đình cô bé lại vô cùng khó khăn, tiền ăn còn không dư dả là mấy chứ đừng nói là tiền mua kẹo.


Ngay cả học phí của cô bé cũng đều do được quyên góp từ quỹ phụ huynh của nhà trường.

Mà nghe đâu quỹ nào do Tôn gia lập ra…
“Kẹo này chắc đắt lắm…không cần đâu…!”
Tiểu Hiên nghe tiểu Dung kêu đắt liền lắc đầu phủ nhận, cậu vội vàng giải thích lại với cô bé…
“Không đắt chút nào, mẹ tớ tự làm cho tớ đấy, mẹ tớ giỏi lắm…à mà mẹ bảo tớ mời cậu đến nhà ăn tối…mẹ sẽ nấu nhiều món ngon cho chúng ta…”
Tiểu Dung chưa thật sự ăn bữa nào ngon miệng, cô cũng tò mò muốn biết một gia đình giàu có như tiểu Hiên bình thường họ ăn gì, muốn hỏi bố mẹ cậu ấy làm thế nào để có thật nhiều tiền lo cho gia đình…
“Được…để tớ về nhà nói với mẹ một tiếng, cậu đợi tớ nhé…sẽ nhanh thôi…!”
Tiểu Hiên gật đầu, cậu theo quản gia vào trong xe ngồi trước.

Thấy tiểu thiếu gia ngày thường buồn bã, bây giờ lại vui vẻ như vậy khiến ông cũng cảm thấy vui lây…
“Ôi trời…có vẻ cô bé đã tha thứ cho con rồi đấy…!”
Tiểu Hiên cười tít mắt liền gật đầu, cậu chờ thêm mười lăm phút liền thấy cô bé đã quay lại…
“Xin lỗi đã để cậu chờ lâu…”
Quản gia vui vẻ mở cửa xe cho cô bé, bọn họ cũng nhanh chóng khởi hành trở về biệt thự.

Không ngoài sức tưởng tượng, cô bé vừa nhìn thấy tòa thành của nhà họ Tôn đã tròn mắt kinh ngạc.

Lúc trước chỉ thấy sơ sơ trên mấy trang báo, không ngờ tận mắt chứng kiến lại có thể nguy nga hoành tráng như vậy…

“Con cùng tiểu Dung về rồi à…!”
Tiểu Dung nhìn về phía tiếng nói nhẹ nhàng vừa thoát ra, cô bé phải công nhận người trước mắt thật sự rất trẻ trung xinh đẹp, trên người đều là lụa là gấm vóc đắt tiền, nghe nói đây là tiểu thư Lục gia xinh đẹp một thời…
“Con chào cô ạ…con tên tiểu Dung…!”
Tiểu Dung sợ tay mình dơ nên lau sạch tay vào áo trước khi bắt tay với Lục Đông Anh, hành động của cô bé khiến Đông Anh cảm thấy vô cùng thú vị…
“Vào nhà đi con, cô chú cũng vừa chuẩn bị bữa tối xong…!”
Lục Đông Anh nắm tay tiểu Dung dẫn cô bé vào trong nhà, tất cả khung cảnh bên trong đều khiến cô bé cảm thấy như lạc vào trong thần thoại cổ tích, vừa cao quý vừa xinh đẹp.

Đến cả cái lọ hoa cũng được thiết kế vô cùng tỉ mỉ…
“Tiểu Hiên rất thích con, lúc trước thằng bé có nói mấy lời không hay, con đừng tính toán nhé…!”
Tiểu Dung khép nép gật đầu, cô từ từ ngồi vào vị trí trên bàn ăn, bên cạnh Lục Đông Anh.

Một lúc sau thì Tôn Vĩnh Thành với tiểu An mới từ trên lầu bước xuống.

Chỉ cần liếc mắt sơ qua là biết ngay phong thái của người có tiền, đối với Tôn gia thì chính là giới đại thượng lưu…

“Bạn gái tiểu Hiên đến rồi à, chúng ta đợi con mãi đấy…!”
Tôn Vĩnh Thành tỏ vẻ hào hứng không biết cô gái nào có khả năng làm cho thằng con trai mới tí tuổi đầu của hắn mê được, nhưng xem ra trông cũng vô cùng bình thường…
“Chúng ta cùng dùng bữa nào…!”
Tiểu An nhìn tiểu Dung ăn thứ gì cũng khen lấy khen để, cô bé không có ác cảm gì với bạn học này, nhưng cô bé cứ cảm thấy người này so với tiểu Minh thì không hợp một chút nào…
“Con ăn xong rồi, con lên phòng trước đây…cha mẹ ăn ngon miệng…!”
Lục Đông Anh thấy con gái ăn ít hơn mọi ngày, có lẽ do có người lạ nên cô bé ngại không dám ăn nhiều…
“Quản gia cho người đi pha nước cam với mang mấy loại bánh mà tiểu An thích lên phòng con bé, hôm nay nó ăn ít như vậy chắc chắn sẽ đói…!”
Trong lòng tiểu Dung cảm thấy người có tiền thích thật, họ không cần lo lắng quá nhiều thứ, ngay cả con cái của họ cũng được đối xử như công chúa trong truyện cổ tích.

Mà Tôn Đông An chính là một công chúa thực thụ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.