Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!

Chương 12: Thử Thách ba mươi vòng sân


Đọc truyện Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành! – Chương 12: Thử Thách ba mươi vòng sân

Trong doanh trại quân đội, nam nhân vẻ mặt không biểu tình, lạnh nhạt nhìn những tâm phúc mình tốn công sức lựa chọn đang luyện tập. Tuy nhiên sự thật, hắn nhìn không phải những người này, mà là màn hình xanh có chút chói mắt trước mặt.

[Kí chủ gọi bản hệ thống có việc gì?]

Gọi ra để ngắm mày đấy!

[Bản hệ thống đẹp trai bản hệ thống tự biết, thỉnh kí chủ không nên vì nhan sắc của bản hệ thống mà quên nhiệm vụ.]

Khóe môi Sở Mặc giật giật, hệ thống à, tao thấy mày không những rất ngạo kiều, mà còn tự luyến nặng nữa đấy. Xin hỏi quý ngài hệ thống, hôm nay đã uống thuốc chưa?

[Cảnh cáo! Kí chủ vũ nhục bản hệ thống, lần đầu thân thương nhắc nhở, lần hai sẽ phải nhận trừng phạt thích đáng! ]

Làm thế nào để biết độ hảo cảm với thằng nhóc kia đạt hay chưa đạt? – Sở Mặc bỏ ngoài tai lời cảnh cáo vô dụng của nó, đi vào chính sự.

[Kí chủ, ngài có thấy cái cột nhỏ nhỏ ở góc trái màn hình xanh đáng yêu của bản hệ thống không?]

Thấy, thì sao nào?

[Đó là cột biểu thị mức độ hảo cảm. Màu xanh dương đậm tức là độ chán ghét rất lớn, màu càng nhạt biểu thị chỉ số chán ghét càng giảm. Sau đó sẽ đến màu đỏ đầy cột, không quan trọng đậm nhạt, nhiệm vụ của kí chủ sẽ hoàn thành. Kí chủ yên tâm, để thuận tiện cho việc cảm hóa nhân vật phản diện sau này, cột đo độ hảo cảm sẽ không biến mất, vẫn hiện diện ở bên trái màn hình.]

Ồ, hóa ra là vậy. – Sở Mặc hơi híp mắt, đánh giá cái cột mà hệ thống nhắc đến. Màn hình xanh cao khoảng ba mươi centimet, cái cột này cũng chiếm hết hai mươi, ngang khoảng nửa centimet, màu sắc bên trong hai phần ba xanh đậm, phần còn lại nửa xanh nhạt nửa ngả sang hồng hồng.

Đù! Đùa hắn sao? Thằng nhóc đó vậy mà chán ghét hắn đến mức xanh đậm cơ à? Hắn là ân nhân cứu mạng nó đó!!! Sắc mặt Sở Mặc thoáng cái đen thui, âm trầm đến cực điểm, mơ hồ còn có khí lạnh vờn quanh. Thằng nhóc đáng ghét, chẳng dễ thương chút nào!

Toàn bộ gần ba ngàn con người phía dưới đang hăng hái tập luyện do có thượng tướng đến xem bỗng chốc rùng mình đồng loạt, hoang mang nhìn quanh. Lúc nhìn lên thượng tướng phía trước, thấy sắc mặt không được tốt của lão đại bọn họ, liền lo lắng không thôi? Bọn họ dùng binh khí/ đánh võ/ dùng súng tệ như thế sao? Phải tăng cường hơn mới được, không thể để lão đại xem thường được.

Vì một chốc hiểu lầm (bổ não), ba ngàn người phía dưới khí thế tăng lên gấp trăm lần, hì hục luyện tập chỉ vì muốn lão đại bọn họ hài lòng.

Sở Mặc không hề biết vì biểu tình của mình khiến mọi người hiểu lầm, đã nâng cao thực lực của mọi người trong tiểu đội hắn tuyển chọn cho tương lai lên rất nhiều.

Lúc này đây, trước cổng doanh trại, Diệp Du đang khổ sở không thôi. Mẹ cậu hôm qua vừa biết cậu sẽ vào doanh trại một thời gian, liền náo loạn ầm ĩ. Cậu không có ý trách mẹ, mẹ làm như vậy là cũng vì lo cho cậu mà thôi. Có người mẹ nào đành lòng nhìn con mình tự chui đầu vào nơi để chịu khổ đâu. Diệp Du phải thuyết phục mẹ gần hai tiếng đồng hồ, đáp ứng thay những bộ đồ mẹ chuẩn bị để mẹ chụp lại, mẹ mới miễn cưỡng để cậu đi.

Tuy nhiên khi đến trước cổng doanh trại, Doãn Vân lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, đau khổ khiến Diệp Du không đành lòng đi. Diệp Du ôm chặt lấy mẹ, nở nụ cười ngọt ngào trấn an bà, nhu thuận nói:

_”Mẹ, mẹ đừng lo. Tiểu Diệp là đi rèn luyện, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu ạ. Khi nào được phép, con sẽ về mà.”


Doãn Vân đau lòng nhìn con trai nhỏ, xoa mái tóc của bé con, thở dài:

_”Mẹ hiểu, mẹ không cản con đâu. Mẹ đã giúp con rút hồ sơ trong trường rồi, trước mắt tạm thời con không cần đến trường học. Nhớ phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi tốt, không được học quá sức đấy. Mỗi tháng ít nhất phải dành ra một ngày về với mẹ. Hiểu chưa?”

Diệp Du hôn lên má bà, cười:

_”Mẹ, Tiểu Diệp nhớ mà. Mẹ yên tâm, ai dám bắt nạt tang thi vương trong tương lai chứ.”

Doãn Vân buồn cười, trán chạm nhẹ lên trán Diệp Du, dịu dàng nói:

_”Con trai bảo bối của mẹ, con cứ yên tâm học tập. Mẹ và cha nhất định sẽ chuẩn bị đủ thứ cho tương lai của chúng ta.”

_”Dạ.”

Nhìn bóng dáng Doãn Vân dần chìm vào dòng người đông đúc xuôi ngược, Diệp Du hơi mím môi, siết chặt tay. Hiện tại không phải là lúc để bi thương vì chia ly này nọ, dẫu sao cậu cũng có cơ hội về nhà. Nhưng mạt thế thì không, một khi rời đi là chính thức ly biệt. Dù hiện tại rất muốn ở gần cha mẹ, tuy nhiên để đảm bảo tốt nhất, cậu vẫn phải vào quân đội học tập một thời gian.

Diệp Du mang theo balo, gõ nhẹ lên cánh cửa sắt, chỉ thấy lát sau, một binh sĩ chạy ra mở cổng.

Vị binh sĩ đó thấy trước cổng là một đứa trẻ tầm mười tuổi, mang theo balo nhỏ, dùng đôi mắt to tròn nhìn anh thì có hơi sững người ngạc nhiên. Nhanh chóng hồi phục tinh thần, anh ngồi xổm xuống, hỏi cậu bé trước mặt:

_”Này, em bị lạc sao? Nhà em ở đâu? Anh đưa em đi tìm.”

Diệp Du chớp mắt, cười:

_”Anh trai, em đến đây là để học nha.”

Nghe câu trả lời của cậu bé, vị binh sĩ ngạc nhiên:

_”Đây là nơi luyện tập của quân nhân, không phải là chỗ học của con nít như em.”

Nhíu nhíu mày, Diệp Du bĩu môi:

_”Em thật sự đến đây học mà, có người bảo em đến đây.”


Binh sĩ có chút bối rối, không dám đuổi thẳng cậu bé lại không thể cho cậu bé vào, khó xử loay hoay một lúc, đến khi sau lưng anh vang lên một tiếng nói:

_”Phi, sao cậu còn ở đây? Không vào rèn luyện cùng mọi người?”

Phi quay lại, thấy nam nhân mặc quân phục đang đi tới, liền chào theo nghi thức quân đội, báo cáo:

_”Thưa thượng tá, cậu bé này nói có người bảo cậu bé đến đây để… để..” – do dự đôi chút, Phi nói tiếp:”… để học.”

Nhị Vũ nhướng mày, nhìn về phía cậu nhóc nhỏ con kia, ách, có chút quen thì phải. Hắn xoa xoa cằm, nghiền ngẫm, vẫn không lên tiếng. Phi đứng kế bên, lưng không ngừng đổ mồ hôi, này, sao anh nhận thấy ánh mắt của thượng tá nhà anh có chút giống sắc lang tăm tia gái nhà lành thế này? Anh nhất định là nhìn lầm, nhìn lầm rồi, ha ha…

Nhị Vũ không hề nghĩ rằng ánh mắt suy tư, nghiền ngẫm của mình lọt vào mắt tâm phúc kế bên lại thành cái nhìn của kẻ “trêu hoa ghẹo nguyệt”. Lại gần cậu bé, nhìn kĩ hơn một chút, Nhị Vũ dần dần lộ ra vẻ tỉnh ngộ lẫn ngạc nhiên. Đây chẳng phải là cậu bé trong đoạn video mà thượng tướng bảo hắn đem đi lan truyền với tiêu chí “càng nổi càng tốt” sao?

Trong lòng mang đầy nghi hoặc, Nhị Vũ đang cố gắng tìm cho mình một lời giải thích chính đáng về việc này. Lão đại bọn hắn trước đây chưa từng lo chuyện bao đồng, hiện tại chẳng những giúp cậu bé này loan tin tức, bảo vệ thông tin về cậu bé, mà còn muốn dạy cho cậu nhóc. Này… sao càng nghĩ càng không thấy bình thường vậy chứ?

Chợt nhớ đến nội dung của tiểu thuyết mới nổi mấy ngày nay, nội dung theo mô típ “dưỡng luyến” nói về ông chú muốn nuôi dưỡng một cậu bé, dưỡng béo dưỡng tốt dưỡng luôn trên giường. Mặt Nhị Vũ hiện lên vẻ thâm sâu khó lường, híp mắt, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Diệp Du, trong lòng thầm than hai tiếng.

Hóa ra là vậy!

Chậc! Khẩu vị của lão đại chẳng ngờ lại mặn thế!

Phải bao dưỡng luôn mới chịu! Ha ha…

Mẹ nó! Lão đại không sợ vào tù sao?!!!

Cầm thú! Cầm thú! Cầm thú!

Nhìn vẻ mặt thanh niên không ngừng biến hóa nhanh đến mức vi diệu, Diệp Du khó hiểu nhìn hắn, sống lưng mơ hồ có chút lạnh. Người này tuyệt đối không có ý tốt! Chắc chắn!

Lẳng lặng dựng lên bức tường cảnh giác trong lòng, ngoài mặt vẫn một vẻ ngây thơ, Diệp Du nở nụ cười vô hại:

_”Anh, anh là thượng tá ạ? Vậy chắc anh hay đi theo chú thượng tướng rồi. Anh dẫn em vào gặp chú nhé.”

Nghe trong lời cậu bé nhắc đến vị đại ca mặt lạnh mới hai mươi hai xuân xanh phơi phới với đại từ xưng hô là “chú”, khóe môi Nhị Vũ nhịn không được giật giật, rất muốn cười, nhưng vì uy nghiêm quân nhân mà nén lại, khụ khụ hai tiếng, nói:


_”Được rồi, anh dẫn nhóc vào. Nhóc đi theo anh.”

Diệp Du cười, rất biết lễ phép mà nói cảm ơn.

Nhận được thông tin muốn biết từ hệ thống, Sở Mặc vô tâm bảo nó lăn đi, tránh vướng mắt hắn. Hệ thống lần này làm ăn không đến nỗi, rất tốt, những điều hắn muốn biết nó đều nói cho hắn biết, còn nói rất rõ ràng. Trừ việc khi hắn chết đi có quay về thế giới cũ hay không nó vẫn trả lời lung ta lung tung. Nheo lại đôi mắt hẹp dài, khóe môi nhếch lên một độ cong khó thấy, Sở Mặc chỉnh lại ống tay áo của mình.

_”Thượng tướng, có người muốn gặp ngài.”

Nghe tiếng gọi, Sở Mặc quay sang nhìn, chỉ thấy Nhị Vũ cười tủm tỉm, mắt lộ rõ ý vị thâm thường. Lại nhìn kế bên, hắn liền vỡ lẽ. À, thì ra thằng nhóc này đến rồi cơ đấy. Sở Mặc vẫy tay, ý bảo Diệp Du mau lại.

Tuy có chút bất mãn vì hành động của tên nào đó rất giống gọi cún con, nhưng Diệp Du không thèm chấp nhất, ngoan ngoãn đi lại. Dù sao cậu cũng đang núp dưới hiên nhà người ta, có muốn thì hiện tại cũng chẳng làm được gì cả.

Hài lòng xoa xoa đầu Diệp Du, Sở Mặc nhếch môi, ánh mắt sắc bén không ý tốt nhìn cậu bé vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nhìn tay bản thân, bình thản nói:

_”Tốt lắm! Nhóc đến rồi, tôi đợi nhóc hơi lâu đấy. Nhóc phải biết làm quân nhân thì quan trọng nhất là thời gian, tại bất cứ thời điểm nào nhóc cũng không thể đến trễ, dù là một giây.” – Hắn dừng lại suy nghĩ một chút, lại nói tiếp:” Vậy đi, đến trễ phải phạt. Bước vào doanh trại quân đội của tôi thì tất cả mọi người bình đẳng. Người mới vào sẽ chạy hai mươi vòng sân, đi trễ phạt thêm mười vòng. Nhóc chạy xong, tôi sẽ xem xét, dạy từ từ dạy nhóc cái khác.”

Nghe người trước mặt nói, Diệp Du nhìn quanh, gương mặt cậu ngay tức khắc sượng ngắt. Này, một vòng sân cũng tương đương năm kilomet đi? Bắt cậu chạy những ba mươi vòng, thật biết hành hạ người!

Nhị Vũ đứng bên cạnh trợn trừng mắt nhìn lão đại nhà mình. Lão đại sao vậy?! Chẳng phải chị dâu… khụ, người lão đại nhắm đến để chơi trò “dưỡng thành” tới rồi sao? Lão đại đáng nhẽ phải vui mừng đón tiếp chứ, sao lại…

_”Thượng tướng, đây chỉ là một cậu nhóc, nếu bắt chạy như vậy có phải hơi quá đáng không?” – Phi đứng kế sau Nhị Vũ có chút không đành lòng nhìn cậu bé đáng yêu phải “đâm đầu tìm chết” như thế.

Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén của Sở Mặc liếc qua nhìn Phi, khóe môi cong lên, cười lạnh:

_”Cậu muốn chống lại lệnh tôi? Ở đây thì phải tuân theo luật, không thì cút.”

Không ngừng sỉ vả tên trước mặt, Diệp Du mang theo hai con ngươi ươn ướt, gương mặt nhỏ có chút ủy khuất, rụt rè nói:

_”Chú… anh, em sẽ chạy, đừng mắng nữa.”

Hài lòng nhìn Diệp Du, Sở Mặc hơi giương cằm:

_”Được, mau chạy đi, Tiểu Diệp.”

Móng tay không ngừng bấm bấm vào lòng bàn tay, vẻ mặt mà cậu cho là tất cả mọi người sẽ thương tiếc cư nhiên lại không có tác dụng với tên này. Đáng ghét! Diệp Du dù rất bất mãn đến mức hận không thể cào cho hắn mấy phát, vẫn phải nhẫn nhịn đi thực hiện hình phạt.

Nhị Vũ, Phi và tất cả mọi người trong sân luyện tập này có chút thương tiếc nhìn Diệp Du lẫn trách cứ Sở Mặc, nhưng không ai dám đứng ra nói. Cứ đùa, thượng tướng một khi đã quyết sẽ chẳng bao giờ thay đổi được, trời có sập cũng không để ý. Bây giờ cứ để cậu nhóc đó có khả năng chạy hết ba mươi vòng đi, sau này bọn họ sẽ cố gắng chiếu cố bù cho sau, còn hơn bây giờ đứng trước mặt thượng tướng nói giúp, liền sẽ bị đá đít ra khỏi doanh trại đó.

Ngồi trên ghế gần đó, Sở Mặc vẫn nhìn thân ảnh nhỏ không ngừng cố gắng chạy kia, tâm không khỏi vui sướng.


Ha ha, dựa vào cái gì ông đây chịu hết uy hiếp này đến uy hiếp nọ, thằng nhóc kia lại an ổn không chút lo âu mà sống chứ!

Mẹ nó, ông đây dù nhịn cũng không nhịn nổi nữa!

Bắt ông đây dạy nhân vật phản diện võ để sau này quay về đánh ông sao? Ông mày không phải là M cuồng ngược!

Từ những thông tin khi nãy hắn hỏi hệ thống thì chỉ cần nhân vật phản diện không còn ý định tìm đến hắn nương nhờ dạy võ nữa, nhiệm vụ tạm coi như hoàn thành, nhưng không thưởng cũng không trách phạt hắn. Vì thế, Sở Mặc quyết định sẽ nhanh chóng “hành hạ” thằng nhóc này đến mức nó không chịu nổi phải rút lui mới thôi.

Dẫu sao hảo cảm của hắn dành cho thằng nhóc này vốn ở mức không, mà nó cũng vậy, có gì phải kiêng kị chứ.

Hắn chắc chắn không phải vì giận cá chém thớt, viện cớ nhiệm vụ mà cố ý hành hạ thằng nhóc đó đâu. Thiệt đó!

Nhưng mà…

Hành hạ một đứa nhỏ mười tuổi thế này cũng có chút quá đáng thì phải? Sở Mặc xoa cằm trơn nhẵn của mình, suy nghĩ. Nó cũng có phải là trẻ con mười tuổi như những đứa khác đâu, còn hơi “đặc biệt” nữa kìa, gây chút chuyện thế này sẽ không khiến nó oán thế giới này hơn đi?

Sở Mặc dùng ý nghĩ của mình mở ra giao diện màn hình xanh quen thuộc, nhìn vào cái cột nho nhỏ ở góc trái, đôi mắt đang híp lại tỏ vẻ lười biếng đột ngột mở to.

Không tăng.

Chỉ số chán ghét hoàn toàn không tăng!

Màu xanh đậm dường như còn giảm xuống thêm 5% nữa thì phải?

Sở Mặc nhìn về phía Diệp Du, tâm trạng cực kì phức tạp. Nhân vật phản diện hận thù thế giới mang máu M, khẩu vị hơi mặn nha.

Thật là hold không chịu nổi mà.

Diệp Du không hề ngờ rằng, sự ẩn nhẫn thành thói của mình trong mắt người ta lại là tiểu M cuồng ngược. Cậu hiện tại không muốn đếm xỉa đến người nào đó vô tâm, lo cố gắng hoàn thành ba mươi vòng sân. Bực thì bực, nhưng cậu rất vừa ý với kỷ cương ở đây, mọi người đều bình đẳng, sẽ không vì một người đặc biệt hơn kẻ khác mà thiên vị. Thực ra, việc Sở Mặc phạt cậu, cậu vừa bất mãn cũng vừa hài lòng, cảm xúc có chút rối rắm khiến Diệp Du tạm thời tiêu hóa không nổi.

Kiên nhẫn Diệp Du có thừa, chỉ là ba mươi vòng sân tương đương 150 kilomet thôi mà, không xong sớm thì cũng xong muộn thôi. Tâm trí không ngừng thôi miên chính mình, ba mươi vòng có là gì so với một đường bị đuổi giết mấy trăm kilomet lúc trước chứ, ba mươi vòng tuổi tôm!

Nhưng có điều cậu lại quên mất, thể lực của cậu bây giờ không giống lúc trước.

Làm tang thi lục phủ ngũ tạng đều đình chỉ hoạt động cả, biết mệt mới là lạ! Có chạy mấy vòng Trái Đất cũng chẳng gục nổi.

Tuy nhiên, hiện tại thân thể cậu vẫn là của con người, lại là một đứa trẻ mười tuổi, chạy năm vòng thôi cũng đủ gục, chứ đừng nói là ba mươi.

Cắn cắn môi, được rồi, dù sao cũng chỉ là 150km thôi mà. Chạy thì chạy, có gì phải lo lắng chứ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.