Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 58: Đương đầu với thử thách


Đọc truyện Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát – Chương 58: Đương đầu với thử thách

Tối hôm đó đồ đạc của Tư Mạn chính thức được di dời về phòng Nghiêm Trạch, từ một căn phòng rỗng, lạnh lẽo như nhà xác bây giờ nào tủ nào bàn ghế đều đầy đủ, chính vì Tư Mạn có lối sống rất chi bình thường, buộc phải có những đô vật cần thiết để sử dụng, không bất bình thường như Nghiêm Trạch.

Ban đầu ý chỉ của Nghiêm Trạch trực tiếp hạ xuống, gia nhân còn tưởng nghe lầm, phải nghe đến lần thứ ba mới tiêu hóa được, kết quả nhìn Tư Mạn đang hai hàng nước mắt vì đau gáy mà không khỏi ngưỡng mộ. Có thể khiến Nghiêm Trạch từ bỏ sở thích cá nhân, không tệ a.

Tư Mạn rốt cuộc vẫn không ngờ tới, trước đây chỉ là cho cô ngủ ké phòng hắn, bây giờ lại dùng chung một phòng sau khi cô chính thức trở thành người nhà họ Nghiêm, cô cái gì cũng không thể tự mình quyết định, rất bức xúc nhưng lại không dám mở miệng đòi công bằng, kết quả mặc kệ Nghiêm Trạch an bài, có thể đừng tống cô vào phòng biệt giam đã là cho cô con đường sống rồi.

Cô bây giờ chính là để người khác coi cô là người tình trên giường của Nghiêm Trạch, ngoài ra không có bất cứ ý niệm nào khác. Cô phán đoán Nghiêm Trạch hứng thú với thân thể cô, loại chuyện cùng hắn lăn lui lăn tới cũng không có gì là không được, bản thân cô sau một tháng tách rời khỏi hắn cũng phát hiện rất muốn cùng hắn thỏa mãn nhục dục loài người. Cho nên không có ý kiến.

Đêm đến tắm rửa xong, Tư Mạn mỏi mệt bò lên giường, chiếc giường êm ái toàn bộ màu đen của Nghiêm Trạch thoang thoảng mùi hương của hắn. Chẳng hiểu sao cô lại thích ngửi cái mùi này, đặc biệt thấy thoải mái nên vừa thả người xuống giường đã vào giấc.

Chỉ là giấc ngủ còn chưa sâu, toàn thân bỗng dưng lạnh toát lại có chút nhột, cô chậm rãi mở mắt, phát hiện Nghiêm Trạch không biết đã trở về từ lúc nào, không cần biết cô đã ngủ mà cởi sạch y phục trên người cô không còn lấy mảnh vải che thân, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng lướt trên da thịt mềm mại của cô. Ánh mắt như phủ một tầng sương.

“Anh….” Cô còn chưa kịp mở miệng phản ứng, môi liền bị khóa lại, lưỡi của hắn thừa cơ cô thở mà chiếm lấy, càn quét một lượt, hôn đến thở không nổi.


Hơn một tháng nay Tư Mạn coi như thủ tiết, vốn dĩ không tiếp xúc với bên ngoài, càng không gặp Nghiêm Trạch nên đã quên mất cách hôn cùng hắn, tuy rằng cô thích cùng hắn lăn trên giường muốn chết, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ bất cần, cố ý đẩy lưỡi hắn ra, gạt bàn tay đang mơn trớn thân thể cô của hắn.

Thế nhưng cô càng gạt ra, lực của hắn càng mạnh, khóa chặt hai tay cô trên đầu, đè cô dưới thân một mực cưỡng chế. Hắn rời khỏi môi cô, để cô khó nhọc thở gấp, hơi nóng của hắn thoảng bên tai cô thì thầm:

“Hôm nay em không cần ngủ.” 

Tư Mạn thở xong hai hơi, liền mù mờ nhìn hắn: “Nửa đêm không cho tôi ngủ, vậy tôi phải làm gì?”

“Tối nay…” Nghiêm Trạch không nhịn được nữa, cũng không chờ cô đủ ẩm ướt trực tiếp tấn công vào bên trong cô khiến cô phát ra một tiếng la lớn: “Em chỉ cần rên rỉ thôi.”

“….”

Tiếp theo đó là việc mà ai cũng biết, chiếc giường vững chắc không chống cự được rung lắc dữ dội, va chạm hết lần này đến lần khác mang theo thanh âm ám muội vang vọng khắp căn phòng. Tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng Tư Mạn như kích thích Nghiêm Trạch hung hăng đến lần này đến lần khác. Kết quả Tư Mạn hai hàng nước mắt chảy vì độ hung bạo của hắn, căm phẫn phát ra thành lời:


“Chết tiệt!!!” Rõ ràng lúc sáng hắn ngồi trên cao nhìn xuống cô, một thanh cao ngạo lãnh đạm, xa vời không ai chạm đến. Vậy mà bây giờ trên giường lại lột xác thành cầm thú, đúng là kẻ hai mặt.

“Em nói cái gì???” Nghiêm Trạch dừng lại một chút, cố ý đi vào sâu nhất bên trong cô, cắn lên vành tai cô khiến cô rùng mình một cái, rõ ràng đang đã nghe thấy câu nói của cô nhưng lại bất chấp tình huống mà cảnh cáo.

“Không….anh có thể…chậm một chút được không…” 

Tư Mạn vừa nói xong, liền biết mình sai rồi. Nghiêm Trạch không hề theo lời cô mà chậm lại, hắn đẩy nhanh tốc độ, lực đạo không hề thuyên giảm mà tăng mạnh, đến mức ngay chính bản thân hắn cũng ngâm một tiếng gầm nhẹ. Hắn say đắm nhìn cô, ánh mắt đã đục ngàu:

“Đã nhin hơn một tháng, muốn chậm lại cũng khó.”

…..


Không biết bây giờ là mấy giờ. Tư Mạn nhìn bên ngoài hửng sáng, hai mắt thâm quầng mỏi mệt, nằm trong lòng Nghiêm Trạch đang ôm trọn cô trong tay, không nhớ rõ hắn đã hành hạ cô bao nhiêu lần, sau khi hắn thỏa mãn cũng đã sớm hút hết sinh khí của cô. Oán hận không cách nào trả thù hắn.

Bàn tay của Nghiêm Trạch nhẹ nhàng xoa lên gáy còn ửng đỏ của cô, sờ thấy ấn chỉ của Nghiêm gia trên đó, hắn mới thỏa mãn vỗ nhẹ lên vai cô, tựa hồ như dỗ cô ngủ.

Tư Mạn từ lúc bắt đầu ngủ chung với Nghiêm Trạch thì hắn đã nảy sinh thói quen dỗ cô ngủ như thế, cho nên suốt thời gian ở phòng biệt giam, cô ngủ không được chính vì không có hắn dỗ. Bây giờ oán hận hắn hành hạ, nhưng hắn vẫn nhớ thói quen cũ, dỗ cho cô ngủ, cô cũng hài lòng mà nằm lên ngực trần thơm ngát của hắn, ôm lấy cổ hắn ngủ thật ngon.

—-

Mùa đông ở Canada đặc biệt lạnh, có thể thuộc hàng những quốc gia lạnh nhất trên thế giới với lớp tuyết phủ dày đặc bất cứ nơi nào trên mọi nẻo đường. Càng về phía Bắc thì càng lạnh, cái lạnh cắt da cắt thịt có thể giết chết người.

Thời tiết lạnh là thế, nhưng trên những sườn núi, vẫn có những chiếc xe jeep không quản độ lún của tuyết, mặc kệ gió lạnh tạt thẳng qua cửa kính mà băng băng tiến về phía trước.

Người của Nghiêm gia ngồi trên xe, ai nấy đều có y phục giữ nhiệt của riêng mình. Đến Canada cũng một thời gian, đã sớm thích nghi với nhiệt lạnh ở đây, cho nên mặc kệ thiên nhiên, vì công vụ mà vượt núi nghìn trùng tiến về phía trước, bảo vệ cho chiếc xe của Nghiêm Trạch đang đi phía sau.

Xe của Nghiêm Trạch vẫn là Hắc Báo, Hắc Miêu trực tiếp ngồi trước, đang liên hệ qua điện thoại với tổng cục bên kia. Tư Mạn nằm ở ghế sau, ngả đầu lên đùi Nghiêm Trạch mà ngủ, một đoạn đường dài này cô đã ngủ quên mất ngày tháng. Ai bảo đang yên đang lành Nghiêm Trạch lại kéo cô theo cùng. 


Ban đầu cô còn tưởng được ra ngoài du ngoạn, nhìn lưng chừng trời đất rộng lớn không khỏi mừng thầm, ai ngờ cùng đám người bọn họ đi qua ba bốn đất nước, nói tùm lum thứ tiếng, bàn bạc không ít mối làm ăn mà cô không thể hiểu nỗi. Mỗi lần như vậy, cô đều ngồi một góc ngáp ngắn ngáp dài.

Có người nhìn thấy cô đi theo Nghiêm Trạch, lại được Hắc Báo, Hắc Miêu hỗ trợ thì cung kính lắm, những tưởng nhân vật cao quý nào đó. Đến khi vào đề tài cô đều chọn góc nào ít người nhưng vẫn nằm trong tầm mắt Nghiêm Trạch mà ngồi ngủ gà ngủ gật liền không hiểu nổi nhiệm vụ của cô ở Nghiêm gia rốt cục là cái gì?

Hắc Báo, Hắc Miêu đôi lúc tự hỏi bản thân, vì cái gì mà bọn họ luôn nhịn cô ba phần, coi cô ở bên Nghiêm Trạch là điều hiển nhiên? Rảnh rỗi cùng cô ngồi bệt xuống đất nói chuyện. Có lần ở Nghiêm phủ, nghe cô kể chuyện đi câu cá cùng Nghiêm Trạch đến quên cả việc làm, kết quả bị Nghiêm Trạch phạt ba ngày ba đêm lên núi đốn củi, công việc vốn của dân phong kiến lại bị mang ra làm hình phạt khiến họ cay cú không thôi.

Bây giờ số củi mà họ đốn khéo khi còn đủ xây một căn nhà, cho nên mặc dù rất tò mò Nghiêm Trạch ở bên cạnh Tư Mạn rốt cuộc có bao nhiêu mới lạ nhưng đều nhịn cả xuống, mất công hai người bọn họ đốn hết cả ngọn núi. Lâu dần họ mặc nhiên coi Tư Mạn là một phần của Nghiêm gia. Ngày tháng dần già khiến Tư Mạn và Hắc Báo, Hắc Miêu vô cùng thân thiết. Cho nên đưa cô ra ngoài, mặc kệ cô làm gì đều không lên tiếng cảnh cáo như trước.

Nói về Tư Mạn khi bước chân đến Canada, mùi hương mảnh đất cô sinh ra mang theo nỗi buồn sâu thẳm đã được chôn dấu lần nữa xuất hiện trong tâm trí. Chỉ là lần này cô sẽ không trốn tránh mà trực tiếp đối diện. 

Nghiêm Trạch an yên ngồi đó, lãnh đạm nhìn phía trước, bàn tay đan trong lọn tóc Tư Mạn nói:

“Dậy đi, đến nơi rồi!”

Tư Mạn cọ quậy một lúc mới chịu mở mắt dậy, nhìn ra bên ngoài vẫn thấy một màu trắng xóa, không hiểu nổi nơi họ muốn đến là nơi nào?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.