Đọc truyện Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát – Chương 149: Ngoại truyện 1: Trái tim bạc của James
Giữa trưa tháng chín mát mẻ, thành trì trụ sở FBI bên ngoài có vẻ an tĩnh nhưng bên trong lại cực kì hỗn loạn. Những gương mặt bặm trợn uy nghiêm của các đặc vụ liên tục xị xuống, có chỗ đầy vạch đen. Công sở có vài đàn quạ lác đác bay qua. Ai vô tình đi ngang nhìn thấy đều không khỏi giật mình hoảng sợ.
Đã có chuyện gì xảy ra?
“Không được, cái này quá thô thiển.”
“Thứ rẻ tiền này sao có thể hợp với Tư Mạn?”
“Kim cương ư? Đùa tôi sao? Bộ Nghiêm gia thiếu tiền?”
….
Đại khái nghe qua có thể nhận ra được giọng của James Khải Huân đang rất bực bội.
“Đội trưởng. Chúng tôi đã tìm những món quà cưới phù hợp nhất mà chúng tôi có rồi. Giờ quả thật không biết kiếm cái gì nữa.”
“Lần này anh liều lĩnh tham dự đám cưới của giới hắc bang để thu thập thông tin là một việc lớn. Nhưng mà coi trọng quà cưới như thế này quá là….”
Đám đặc vụ đen mặt giải thích, lại không hề biết James giả vờ nghĩa hiệp lấy cớ đi chôm thông tin khi được mời tham dự lễ cưới của Nghiêm Trạch và Tư Mạn để danh chính ngôn thuận mà đi. Cho nên mới được dịp bắt đám người kia giúp hắn tìm quà cưới.
“Đương nhiên quan trọng. Tôi không gây ấn tượng cho bọn họ, không giả bộ kết thân thì lấy đâu ra thông tin cung cấp cho các người.” James tỏ vẻ không hài lòng gạt đống quà cưới mà đám người kia đem về sang một bên bước ra ngoài: “Đúng là lũ ăn hại.”
James rảo bước trên đoạn đường trung tâm thành phố với chiếc áo vest vắt hững hờ trên vai, áo sơ mi có một vài nếp nhăn và điếu thuốc vẫn nằm ở trên đôi môi mỏng kiêu hãnh kia. Những đoạn đường hắn bước qua đều để lại cái nhìn đầy luyến tiếc của các cô gái. Dung mạo không thể đùa được của một người đàn ông trưởng thành với khí chất hiếm có đủ để khiến cho những người phụ nữ kia không ngậm được mồm khi nhìn thấy.
Thế nhưng nếu là trước đấy, James rất thỏa mãn và cao ngạo trước những ánh nhìn kia thì bây giờ, hắn lại hờ hững không quan tâm. Trong mắt chỉ chăm chăm ở các cửa hàng trong khu thương mại. Tìm cho ra một món quà nào đó thật đặc biệt gửi tặng đến người hắn bảo vệ trọn vẹn mười năm kia.
Lúc này đi ngang qua một cửa tiệm trang sức đá quý. Vô tình có một món đồ lộng lẫy không thể không đập vào mắt hắn. Sự tráng lệ và tinh khiết của nó vừa mang cho người ta cảm giác kinh diễm, lại khiến cho người ta thấy rất quen thuộc.
“Trái tim bạc của Lex?”
James dễ dàng nhận ra, món đồ được bày bán tại vị trí đẹp nhất trong cửa hàng trang sức chính là món đồ đã khiến hai con đường song song của James và Tư Mạn buộc phải giao nhau. Món đồ mà Tư Mạn đã dùng quỷ kế khiến cho James bị Lex giam cầm đó chính là một trong những nỗi nhục mà Tư Mạn gây ra cho hắn.
[Các bạn có thể xem lại chương về trái tim bạc ở Chương 4 phần 1 nha.]
Hắn rất bất ngờ khi trái tim bạc trân quý đó lại nằm ở đây. Trải qua tiến trình bị dành mất gia sản, có lẽ những món đồ quý giá của Lex sưu tầm đã phải lưu lạc đến khắp nơi trên thế giới. Và vì lẽ đó mà trái tim bạc kia đã phải nằm ở nơi này.
Khóe môi James cong lên một nụ cười.
Thật là vừa vặn, một món quà đủ sa hoa, đủ diễm lệ lại vừa trọn vẹn ký ức giữa hắn và Tư Mạn. Nó chính là món quà cưới tuyệt vời nhất.
Bước vội về phía cửa hàng với gương mặt vô cùng thỏa mãn sau những ngày đau đầu nghĩ về quà cưới. James chỉ còn vài bước chân nữa thôi sẽ chạm đến được ‘trái tim bạc’ quý giá kia. Ấy vậy mà ông trời không cho hắn làm được điều gì đó quá dễ dàng.
Đoàng!
Ngay lúc này đây một tiếng súng nổ vang lên. Theo thói quen, James liền lăn qua một góc, tìm cho mình một vị trí an toàn rồi hướng mắt về phía bên trong cửa tiệm trang sức. Đột ngột bên trong người đông như kiến liền kéo sập cửa, tuy rằng mọi thứ diễn ra rất vội nhưng hắn kịp nhìn thấy bóng một toán cướp xuất hiện chớp nhoáng bên trong cửa hàng đó. Cánh tay thon dài của kẻ cướp với mái tóc dài buộc cao, gương mặt đã bị che nửa để lộ ra một đôi mắt đầy tinh quang đó nhanh nhẹn lấy đi ‘trái tim bạc’ quý giá ngay trước mặt James. Khiến cho điếu thuốc trên môi hắn rơi xuống đất.
“Khốn kiếp!”
Hắn chỉ muốn mua nó để làm quà cưới thôi mà. Sao cứ phải bắt hắn làm nhiệm vụ như vậy chứ. Chết tiệt.
Rút súng từ lưng ra, dẫm nát điếu thuốc còn đang cháy dở. Gương mặt lười biếng của James liền biến đổi, trở lại là kẻ dẫn độ tội phạm đầy uy quyền đó bước về phía cửa hàng trang sức với nụ cười đầy ngạo nghễ.
“Các người chạy không thoát được ta đâu.”
Pằng, pằng, đoàng đoàng. Hốt hoảng, bất ngờ, máu chảy, bỏ chạy, la lối. Trốn thoát. Đại khái có thể hình dung một màn dã chiến cực kỳ nhanh chóng giữa một đội trưởng đội đặc nhiệm đầy chiến tích và đám trộm cắp không chuyên kia bị James đuổi bằng xe jeap ‘mượn’ từ một người qua đường vô tội.
Đám cướp kia chỉ có năm người. Ba người đã bị James hạ ngay tại chỗ, hai người còn lại đang bỏ chạy hai hướng. Kẻ kia James chẳng màng quan tâm, người hắn quan tâm là kẻ đang dám đặt trái tim bạc kia vào balo cắm đầu trên một chiếc audi của khách hàng đó lao với tốc độ bàn thời trên đại lộ hòng thoát khỏi sự truy sát của James.
Thế nhưng kẻ đó thực sự không hề biết người đuổi theo là loại đặc vụ nào. Thứ đặc vụ có thể cùng đám dân đường phố đua xe ngầm ban đêm đó thực sự là một tay đua đích thực. Cho nên hắn sẽ chẳng dễ dàng để một kẻ không có tay lái lụa bỏ xa mình. Chẳng mấy chốc mà bắt kịp kẻ đó rồi chạy song song. Vui vẻ tặng một cú va chạm khiến cho kẻ đó mất lái văng ra bên ngoài, rơi xuống một con dốc đầy cát bụi kia.
“Chà, rơi ra bờ biển cơ đây. Số vẫn chưa tận à?”
James dừng xe bên trên con dốc, nhìn kẻ kia lăn long lốc như một quả bóng xuống cái dốc đầy cát trải dài trước khi nối ra bờ biển kia. Chẳng ngờ rượt đuổi như thế nào lại chạy đến bờ biển nhanh như vậy. Xem chừng kẻ kia cũng mê tốc độ không kém hắn.
James từ tốn bước xuống con dốc kia bằng bậc cấp đã được người ta đào sẵn. Nhìn theo bóng ‘kẻ đó’, kẻ vẫn đang lồm cồm bò dậy sau một trận quay cuồng kia. Xem ra cái chân đã bị đau, bước chân khi đứng dậy buộc phải cà nhắc, khập khiễng. Vậy mà vẫn ôm khư khư lấy túi balo chứa trái tim bạc không chịu bỏ ra.
“Trả lại cái túi cho tôi. Tôi sẽ cho cô đi.” Khi đến gần James dễ dàng nhận ra kẻ kia là một người phụ nữ với vóc dáng khá nhỏ con đang cố lết đôi chân bị thương của mình mà bỏ chạy.
Thế nhưng dù cố lết như thế nào cũng chẳng bằng James cuốc bộ, cho nên hắn vô cùng nhàn nhã mà bước theo đằng sau nói với tới:
“Tôi lười đuổi theo lắm, đừng có đi nữa. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, sao cứ bắt tôi phải làm nhiệm vụ thế.”
Cô gái kia vẫn không dừng bước mà tiếp tục lết đi. Nhìn bộ dạng nhỏ con nhưng cứng đầu, dù biết đã bị tóm được vẫn ngoan cố không chịu bỏ cuộc, James không khỏi bất lực vỗ trán.
Một Tư Mạn cứng đầu đã đủ khiến hắn đau đầu rồi, sao bây giờ lại thêm một người nữa chứ?
“Hay là thế này, cô muốn tiền đúng không? Để cái túi xuống, tôi sẽ cho cô tiền.”
“Tôi không ngu. Anh sẽ bắt tôi thì có.” Cuối cùng cô gái kia cũng đáp lời.
“Ây cha, giọng nói vừa chua ngoa vừa ngọt ngào này là sao? Cô mất niềm tin vào đàn ông vậy à? Cô yên tâm. Hôm nay tôi không có hứng bắt người. Thứ tôi muốn chỉ là cái mà cô đang cầm. Cô nhìn xem, tình trạng cô bây giờ có trốn thoát nổi không? Tôi muốn bắt khi nào chẳng được?”
Coi như thuyết phục được, cô gái kia quay đầu nhìn James chĩa họng súng về phía hắn vẻ uy hiếp:
“Làm gì có kẻ nào đuổi theo tôi chỉ để đàm phán? Nói đi, anh muốn gì?”
Mọi thứ có lẽ vẫn ổn cho đến khi James đập mắt vào gương mặt của cô gái kia, có lẽ lúc nãy khi lăn xuống, bịt mặt của cô bị rơi ra cho nên gương mặt của cô bây giờ hoàn toàn là bày cho hắn thấy. Thứ ánh nắng chưng hửng của buổi trưa chiều đó xuyên qua đôi mắt cô gái phản ngược về mắt của James khiến cho hắn sững người một chút, rồi mới chậm rãi bước tới gạt khẩu súng sang một bên, đưa tay chạm vào cằm cô gái kia, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô mà nói:
“Thì ra trái tim bạc của tôi nằm trong đôi mắt em.” James hoàn toàn bị gương mặt thập phần xinh đẹp của cô gái kia làm cho mụ mị mà nói: “Em đẹp đến mức tôi quên mất mình là ai rồi.”
Một cô gái tuổi đôi mươi trăng tròn, một nét đẹp Á Đông không phổ biến, một đôi mắt đầy tinh quang và lấp lánh hơn tinh tú. Chính là một nét đẹp chuẩn mực mà hắn vẫn luôn mong ước.
Chúa ơi, cô gái này kém hắn ít nhất hai mươi tuổi.
“Cút ra tên dê xồm này. Sao ngươi dám chạm vào ta!!!”
Cô gái kia còn chưa kịp phản ứng đã bị James Khải Huân vác lên vai, hoàn toàn xem khẩu súng cô gái cầm trên tay là đồ chơi mà đem cô vứt lên xe.
“Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì ta. Mau thả ta ra.” Vừa bị ném vào xe đã bị đóng chốt, lại liên tiếp vùng vẫy khiến cho James buộc phải dùng còng còng hai tay cô lại, buộc cô ngoan ngoãn ngồi trong xe.
“Đừng lo, em là giấc mộng tôi luôn mong ước. Tôi chỉ muốn ngắm một chút mà thôi.” James ngồi bên ghế lái, vươn người qua kéo dây bảo hiểm cài vào cho cô rồi chậm rãi trượt ngón tay dài lên gương mặt đó.
“Giấc mộng cái gì chứ? Ngươi muốn tống ta vào tù thì có. Mau thả ta ra, thả ra.” Cô gái kia vẫn không ngừng vùng vẫy gào la dù biết chẳng thể nào thoát khỏi.
James lại xem ra không quan tâm cô vùng vẫy, chỉ kiểm tra balo của cô gái. Nhìn thấy trái tim bạc vẫn nguyên vẹn không xây xước hắn mới an tâm thở phào.
“Cô bé, biết cái này là gì không?”
Cô gái nhỏ hậm hực tức giận nhưng vẫn đáp: “Không biết, chỉ biết nó có giá trị ngàn đô.”
“Ngàn đô?” James bật cười: “Đối với tôi ngàn đô chỉ là con số. Tôi đúng là đặc vụ, nhưng tôi đuổi theo em không phải vì nhiệm vụ, mà là vì đối với tôi nó có ý nghĩa rất lớn.”
Cô gái kia ban đầu tỏ vẻ không quan tâm nhưng nhìn thấy đôi mắt ngưng trọng của James, dường như cô đã nhận ra đó là món đồ rất trân quý với hắn.
“Anh đuổi theo tôi suốt chặng đường dài như vậy, chỉ để lấy lại nó mà không hề có ý tống tôi vào tù thật ư?”
Tuy rằng hơi khó tin nhưng cô gái đã thay đổi thái độ tựa như thật sự tin lời James rồi.
“Đây là món quà cưới tôi dành tặng cho người con gái tôi yêu mười năm. Tôi đã dành tất cả vì cô ấy, cho cô ấy những gì cô ấy cần, chăm sóc con trai của cô ấy khi người đàn ông cô ấy yêu không thể chăm sóc. Và bây giờ tôi nhìn cô ấy trên lễ đường cùng người đàn ông đó. Cô có biết không, lần đầu tiên gặp nhau, cô ấy đã dùng trái tim bạc này để lừa gạt tôi, cũng khiến tôi rơi vào bẫy tình của cô ấy. Vậy mà coi ra tôi không thể thoát được. Cô nói tôi có ngu ngốc không?”
Cô gái kia kinh ngạc nhìn James, không thể ngờ được người đàn ông có dáng vẻ hào hoa kia lại là người si tình đến vậy. Cô cúi đầu có chút hối hận vì việc mình vừa làm nói:
“Thật xin lỗi, tôi….không ngờ nó lại có ý nghĩa với anh đến như vậy.”
James nghe cô gái kia nói liền sực tỉnh ra, không ngờ bản thân sẽ buột miệng nói những điều này với cô gái nhỏ kia. Có lẽ hắn đã bị gương mặt của cô làm mụ mị đầu óc mà mở tâm dãi bày.
Ý cười hiện lên mặt James khi nhìn thấy dáng vẻ tội lỗi của cô gái, hắn ghé sát mặt cô hỏi:
“Bây giờ rất hối hận phải không? Vậy có thể cho tôi biết tên của em là gì không?”
Bối rối một chút, cô gái kia mới nhẹ nhàng đáp: “Vanessa.”
“Cái tên đẹp đấy, Vanessa.” Hắn nhìn vào đôi mắt kia, lần nữa bị đôi mắt đó làm cho mê mẩn, cả cơ thể bỗng chốc nổi lên dục vọng. Không nhịn được mà cúi xuống ngậm lấy cần cổ trắng ngần của Vanessa mút nhẹ thì thầm: “Muốn đáp lỗi chỉ cần ngủ với tôi là được. Tôi sẽ tha thứ cho em.”
Vanessa bị loạt hành động của James làm cho kinh hãi, tim đập chân run không khỏi bối rối khi bị một gã đàn ông lần đầu gặp trực tiếp đụng chạm thân mật như vậy. Chỉ cho đến khi nghe câu nói của hắn, toàn bộ sự bối rối của cô hóa giận dữ. Cô liền tung một cước lên ngay bộ hạ của James trong lúc hắn mất cảnh giác khiến cho hắn biến sắc nghiêm trọng. Cả gương mặt kia chuyển xanh, gào lên một tiếng đầy thương tâm.
“Đồ khốn, đồ biến thái. Sao ngươi dám ti tiện như vậy hả tên kia.” Vanessa vừa chửi vừa vùng vẫy, đạp James sang một bên xông cửa tháo chạy mặc cho đôi tay vẫn đang bị chiếc còng kia trói chặt tay.
Còn James hoàn toàn bị cú đạp kia khiến cho cả cơ thể co rút, đau đớn ôm lấy tiểu hoàng tử kêu gào.
Cô gái độc ác, sao lại lựa đúng lúc hắn sắp ‘lên’ để đả thương tiểu hoàng tử của hắn chứ? Hắn chỉ muốn đùa cô một chút thôi mà, hắn nào dám làm liều với trẻ vị thành niên chứ.
Thế nhưng cố gái kia hoàn toàn xem hắn là tên vô sỉ mà vừa chạy vừa chửi, càng chửi chạy đã càng xa. Cho đến khi James tỉnh táo dần dần vơi cơn nhức giữa hai chân thì Vanessa đã thành chấm nhỏ đen đen chạy giữa bờ biển.
James nhìn theo bóng cô, đứng từ trên cao bật tung âm thanh quản mình mà nói:
“Vanessa. Em không chạy khỏi tôi được đâu, tôi sẽ tìm được em, sẽ ngủ cùng em khi em trưởng thành.”
Chẳng biết Vanessa có nghe thấy không, chỉ cần biết rằng trên tay James đang giữ chiếc vòng cổ hình giọt nước mắt của cô đã bị James thó lấy kia.
Khóe môi giữ một nụ cười.
Thì ra trái tim bạc của tôi lại đẹp đến như vậy.