Đọc truyện Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát – Chương 137Quyển 2 –
Tư Mạn có thể tin rằng Nghiêm Trạch không phải là người thích dùng quỷ kế, ném đá dấu tay như thế này. Người như hắn một khi đã làm việc sẽ đường đường chính chính, quang minh chính đại trừ khử cái gai trong mắt, huống hồ anh em nhà cô vốn dĩ không có sức lực chống đỡ lại hắn, hà tất phải hao tâm tổn sức làm ra trò này? Chỉ là sự biến mất đường đột này của Nghiêm Trạch lại đột nhiên khiến cô mông lung đến khó hiểu.
Đưa tất cả mọi người vào nhà, tìm vị trí an toàn nhất tập trung yên vị nghe tiếng bão tố ngoài kia đang càn quét qua từng cơn sóng biển, gạt phăng từng ngọn núi với những cành cây đã úa tàn. Tiếng gió mưa bên nhau rời rạc lại càng khiến tất thảy trở nên dữ dội hơn. Tiếng mưa đập mạnh trên mái nhà lúc nhẹ nhàng như tiếng đàn, lúc rầm rập như sóng thần đội cửa. Toàn bộ khiến cho con người bé nhỏ vô phương chạy trốn.
Chu Mạt cùng tất thảy huynh đệ hào môn bận rộn liên lạc về phía đất liền, nhưng thật lạ, sóng vô tuyến bị gián đoạn không tài nào khả dụng, như thể có kẻ đã dùng bàn tay kia che hết bầu trời, cô lập hòn đảo xinh đẹp kia.
Thế nhưng Lex sẽ không vì thế mà khoanh tay đứng nhìn, bên cạnh hắn bây giờ là những người thân thiết nhất, nếu để họ vì hắn mà chìm dưới đáy biển mãi mãi, hắn sẽ không bao giờ nhắm được mắt.
Lex cẩn thận dặn dò Biện Biện chăm sóc Tư Mạn rồi cùng Chu Mạt lẩn đi, phút chốc là lùi về nhà kho, vượt qua làn gió mạnh đến không đứng vững khó khăn tìm trong đó một chiếc trực thăng đã cũ mèm. Nhìn qua đã có thể nhận ra là hàng tồn kho lâu ngày không sử dụng, những mảnh rỉ sét đã bị oxy hóa bám trên từng bậc cửa. Trực thăng như một ông già lụ khụ nằm im một chỗ, nhìn qua chẳng thể nào dùng đến được.
“Trực thăng này vẫn có thể sử dụng được.” Nói rồi Lex liền cầm lấy dụng cụ, không chậm trễ tiến hành sửa chữa.
“Chủ quân, gáy ngài….” Chu Mạt thất kinh nhìn vết máu đẫm sau gáy Lex, vội vàng chạy đến có ý muốn xem liền bị Lex gạt ra.
“So với thân thể này, chút đó có hề gì. Đừng đứng ra đó nữa, mau qua đây phụ ta.”
Chu Mạt hiểu Lex, hắn nói không đau có nghĩa là không đau bởi vì thân thể hắn đã trải qua quá nhiều lần phẫu thuật, những xây xước trên người từ lâu đã chẳng hề gì. Nhưng Chu Mạt lại cực kỳ lo lắng vì vết thương kia trông có vẻ không hề nhỏ.
Hai người hai đầu, tất bật nối lại dây điện và sửa động cơ, chỉ phút chốc đã lấm lem, những đám bụi và dầu cô đặc bám vào bộ cánh chú rể màu trắng của Lex khiến cho hắn không còn phong thái đĩnh đạc tươm tất như ban đầu, nhưng hắn mặc kệ. Y phục có thể mua lại, mạng thì không thể mua.
Trong lúc sửa chữa, Chu Mạt đột nhiên nói: “Mạt đã đi xác thực thông tin về Nghiêm phu nhân và Bối gia năm đó. Quả thực người đã khiến cho Nghiêm phu nhân bị cưỡng bức tập thể rồi qua đời là Bối lão gia và tiểu thư Bối Hân Đồng.”
Cờ lê trên tay Lex rơi xuống một tiếng ‘keng’, vì bên trong quá tối Chu Mạt chẳng thể thấy được sắc mặt Lex lúc này nhưng có thể đoán tám phần hắn sốc như thế nào. Chốc sau Chu Mạt lại nghe tiếng kim loại va chạm như thể Lex đã có thể bình tâm chấp nhận sự thật đó. Sự thật Bối gia cũng chẳng tốt đẹp như hắn vẫn luôn ảo tưởng.
“Còn có….Năm đó sau khi Nghiêm Giác Siêu đưa thuốc giải cho ngài rồi rời đi, chính ông ta là người phóng hỏa. Từ đầu chí cuối đều là một tay ông ta làm ra. Nghiêm Trạch lúc đó đang trong khóa huấn luyện NOT, đến khi hắn trở về thì Bối gia…cũng đã không còn nữa.”
Câu nói này của Chu Mạt chính là khẳng định cho Lex biết rằng sự hiểu nhầm về Nghiêm Trạch tham gia vào ân oán kia là sai lầm. Nếu không phải Chu Mạt tra được thông tin này thì có lẽ họ vẫn còn cho rằng nghiệp của Nghiêm gia vẫn còn đó.
Lex không đáp lời, vẫn miệt mài làm công việc của mình. Tiếng kim loại va chạm và động cơ lúc có lúc không như một lời hồi đáp. Tâm can rối bời ư? Hắn chẳng biết nữa.
“Bối gia là ai? Tại sao Bối gia lại liên quan đến Nghiêm Trạch?” Tư Mạn không biết từ lúc nào đứng lù lù ở cửa cất giọng nghi hoặc.
“Tiểu thư sao lại xuống đây, ở đây nguy hiểm lắm, có thể sập xuống bất cứ lúc nào, mau lên nhà đi.”
“Ở đây rất nguy hiểm, em đi đi. Anh đang bận.” Lex không dừng tay mà vẫn tiếp tục công việc của mình, không chút nao núng trước sự xuất hiện đột ngột của Tư Mạn mà đáp.
Tư Mạn không nói thêm gì nữa. Chỉ chậm rãi quay đầu tính toán bỏ đi, nhưng bước chân cô bỗng nhiên chững lại, trầm u cất lên giọng nói:
“Anh hai, tên em là Bối Tư Mạn có phải không?”
Bầu không khí lập tức ngưng đọng. Tựa hồ có thể nhìn thấy từng hạt mưa rơi xuống hòa tan trước mũi chân Tư Mạn. Lex và Chu Mạt không thể nhấc nổi cờ lê, cứ như rằng đã bị điểm huyệt. Họ đâu thể ngờ cô lại có thể nói ra câu này. Họa chăng cô đã nhớ ra mọi thứ?
“Chỉ cần bước ra ngoài, người ta sẽ gọi em bằng cái tên đó. Những ký ức mà em có được năm năm nay rất rõ ràng trong khi đó khoảng cách từ đó trở về trước lại hoàn toàn mơ hồ. Em thậm chí không nhớ được gương mặt của cha mẹ như thế nào. Khi em ở Nghiêm gia cũng biết được người phụ nữ mà Nghiêm Trạch yêu đó không chỉ giống hệt em, ngay cả ấn chỉ hay vết sẹo ở bụng đều y hệt, cô ta cũng biến mất năm năm trước. Em không nghĩ mọi thứ đều là trùng hợp. Bây giờ hai người nhắc đến Bối gia, em mới càng rõ ràng, người phụ nữ đó là em có phải không?”
Một tiếng sấm sét nổ ầm lên, xé toạc bầu trời kéo đến những đám mây đen, lốc xoáy vần vũ, hơi thở của thiên nhiên kéo ra những trận cuồng phong lật đổ tất thảy những thứ có trên mặt đất. Thế nhưng đối với Lex, trận cuồng phong bên trong này mới đáng sợ hơn. Chỉ cần vài ngày không dùng thuật thôi miên, đầu óc Tư Mạn đã tinh anh trở ại đến mức này.
“Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này, em đừng đứng đó nữa, nguy hiểm lắm.”
Tư Mạn tỏ vẻ không hài lòng, vẫn đứng yên trước cửa nói: “Anh không dám phủ nhận là bởi vì em đang nói đúng sự thật có phải không?” Tư Mạn cũng chẳng rõ cô đang nói cái gì, cứ như trong thâm tâm đang thôi thúc cô làm điều gì đó trước khi quá muộn.
Thế nhưng Tư Mạn vừa dứt lời, một khúc gỗ lớn theo trận cuồng phong quét qua, không ngại ngần xé gió lao về phía Tư Mạn với tốc độ kinh hoàng.
“Tĩnh Tĩnh! Nguy hiểm!!!” Lex vừa đứng bật dậy, cơn đau nhói sau gáy khiến cho chân hắn ngã quỵ, máu ứa ra đẫm hết cả vạt áo. Hắn đau đáu nhưng kịp nhìn thấy một bóng đen lao đến ôm chặt lấy cô. Dùng tấm lưng rộng lớn đỡ lấy khúc gỗ kia rồi vội vàng bật sang phía bên trong nhà kho, lăn vào một góc an toàn mà bàn tay vẫn siết chặt cô nhất nhất bảo vệ.
Tư Mạn vùi trong lòng ngực người đó, trong cơn hoảng hốt kịp nhìn thấy trên thân người đó không ít vết thương lớn nhỏ. Mái tóc ưỡng sũng dính lấy gương mặt anh tuấn. Khi ngẩng đầu cô mới nhìn ra dáng vẻ mỏi mệt, hơi thở đứt quãng và ánh mắt lo lắng của người đó. Bàn tay vẫn siết chặt vai cô, hắn nhìn cô bình an, chậm rãi nở nụ cười.
“Đám cưới đã xong rồi đấy ư? Anh đến trễ mất rồi.” Người đó vùi mặt vào hõm cổ cô, thở nhè nhẹ: “Xin lỗi em nhé Tĩnh Tĩnh. Anh không thể làm như lời anh nói, không thể rời bỏ em là điều anh chưa từng nghĩ đến. Hãy để anh ở đây, bảo vệ em bình an nửa đời còn lại.”
Bàn tay Tư Mạn run run đặt lên vai người đó vỗ về, trong lòng không khỏi nhói đau:
“James. Tại sao cứ phải tốt với em như vậy? Em phải làm sao với anh bây giờ đây hả James Khải Huân?”