Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương:22Quyển 2 -


Đọc truyện Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát – Chương 122Quyển 2 –

Tư Mạn một mình ngồi trong khuôn viên bệnh viện, ngắm nhìn hàng cây nhảy múa cùng gió, bình an tận hưởng chút tư vị thiên nhiên. Sau vài ngày được chăm sóc bởi hai cha con Nghiêm Trạch, đây là lúc duy nhất cô được ở một mình. Nghe đâu hôm nay là ngày mừng thọ vị trưởng bối của Nghiêm gia nên Nghiêm Luật phải về ăn tiệc kính lão bối, hôm qua đeo bám Tư Mạn cả buổi, cuối cùng vì lệnh của Nghiêm Trạch mới chịu ngoan ngoãn rời đi. Việc mà Tư Mạn để tâm nhất ngoài phải tạm xa tên nhóc đáng yêu ngày nào cũng quấn lấy mình đó còn là ánh mắt của Nghiêm Trạch trước khi rời đi. Hắn nhìn cô thật lâu, khẽ xoa đầu hai cái rồi trầm trầm cất lời:

“Tôi và Luật sẽ quay lại sớm thôi. Yên tâm ở đây.”

“Nhưng tôi đã khỏe lắm rồi, có thể xuất viện được cơ mà.” Tư Mạn không hiểu nổi nói. Cô bây giờ còn có thể khỏe hơn lúc trước nhiều ấy chứ.

Thế nhưng đáp lại cô là ánh mắt lạnh tanh của Nghiêm Trạch khiến cho cô giật mình hoảng sợ. Người đàn ông này lúc lạnh lúc nóng với cô, thật không biết lúc nào mà lần.

“Tôi nói em ở đây, em chỉ được phép ở. Cho đến khi tôi quay lại, em không được phép rời đi.”

“Tại sao chứ? Anh lấy cái gì mà ép buộc tôi, tôi đâu làm gì nên tội mà phải bị nhốt chứ?”

“Không làm gì nên tội?” Nghiêm Trạch đưa ra một đống tài liệu ném về phía cô, lạnh lùng đáp: “Tội của em là dám ăn cắp thông tin Nghiêm gia bán cho tổ chức khác. Bấy nhiêu đó em cũng bị khép vào danh sách tử rồi!”

Lúc này cô mới sực nhớ ra, điều khiến cho cô gặp đám người Nghiêm gia này chính là vì mớ thông tin mà cô mất công đi ăn cắp đó. Chỉ không ngờ rằng lại bị Nghiêm Trạch phát hiện, thật sự rất muối mặt. Chẳng trách hắn lại cố ý giữ cô ở lại, xem ra là chờ ngày xử trảm.

Chỉ là Tư Mạn không biết được Nghiêm Trạch chỉ có thể dùng cách này để cầm chân cô, bây giờ trí nhớ của cô về hắn và Bối gia đã không còn, ý định trốn chạy của cô vẫn còn đó, hắn không thể một giây lơ là khỏi cô.

“Vậy thôi ở đây cũng được. Đi ra ngoài kia mất công người của S-anoymous tìm giết. Làm tôi chạy muốn hụt hơi mấy lần.”


“Cái gì?” Nghiêm Trạch nhíu mi tâm bước tới hỏi: “Bọn chúng muốn tìm giết em?”

“Phải.” Tư Mạn nhìn rõ vẻ lo lắng của Nghiêm Trạch, mạch tim của cô có chút không ổn định. Bần thần một hồi mới đáp: “Tôi không làm gì tổ chức đó cả nhưng họ mấy lần đều tìm đến tôi ám sát. Không chỉ có S-anoymous thôi đâu, còn có vài tổ chức phi chính phủ, đám gia tộc họ Kim, mafia rồi còn FBI, CIA…..Tôi chỉ vừa mới làm cái nghề ăn cắp thông tin này có mấy tháng thôi nhưng khi tôi ra tay thì số người biết đến tôi quả thực không ít, chỉ là họ không biết tên mà đều gọi tôi là Ephemera. Cái tên nghe hay đấy chứ.”

Nghiêm Trạch lúc này hiểu được, Lex và James đã không để Tư Mạn biết cô đã từng là Ephemera trứ danh. Chỉ là nếu không muốn cô làm con thiêu thân đi ăn cắp vặt đó thì tại sao lại để cô lộ diện ra ngoài này nguy hiểm như vậy? Cách làm việc của cô dường như đã quá quen thuộc khiến cho đám tổ chức kia có thể nhận ra ngay.

“Số lượng kẻ tìm kiếm em đã giảm đi một nửa rồi đấy.” Nghiêm Trạch khoác áo lên, cầm lấy cây gậy rất tự nhiên mà bước tới cúi đầu đặt lên má Tư Mạn một nụ hôn chào tạm biệt nói: “Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi về. Những kẻ kia cứ để tôi lo.”

Tư Mạn thuận tình tiếp nhận nụ hôn má đó, ban đầu hành vi này của hắn khiến cô bất ngờ, nhưng những lần sau đó lại như một thói quen, cô ở bên cạnh hắn, vô ý mà tiếp nhận từng hơi thở, mùi hương của hắn như bản năng không hề có ý phản đối, cho nên sơ ý khiến cho sự đụng chạm giữa cô và hắn trở nên vô cùng tự nhiên.

“Khoan đã, tôi có thể gặp James được không?” Rõ ràng Nghiêm Trạch cách ly cô với thế giới bên ngoài, ngay cả James cũng không được đến gần cô.

Nghiêm Trạch vừa bước đi vài bước đã khựng lại, quay đầu là đôi mắt đằng đằng sát khí, xem ra bất cứ khi nào cô mở miệng nhắc đến người đàn ông khác, hắn đều sẽ có bộ mặt này.

Là ghen sao? Mà sao không thấy sợ, đổi lại cô thấy rất đáng yêu. Cô điên thật rồi.

“Tôi chỉ là muốn hỏi anh ấy tình hình của anh trai, Văn Trác sức khỏe không tốt, tôi kiếm tiền chủ đích đều là để anh ấy được điều trị.” Tư Mạn không hiểu tại sao lại phải giải thích, thế nhưng cô lại tùy ý mà nói, cứ như sợ rằng hắn sẽ hiểu nhầm.

Quả nhiên câu nói kia khiến sát khi trong mắt Nghiêm Trạch lui đi, hắn đáp: “Anh trai em sẽ sớm đến đây thôi.” Nói rồi liền mất hút sau cánh cửa như một bóng ma.


Nhiều khi cô nhìn hắn từ xa, cứ ngỡ là lão đại nào đó rất đáng sợ không thể chạm tới, nhưng khi hắn nhìn cô, chạm vào cô, hôn cô một cách dịu dàng thì cô đều ngỡ rằng người đàn ông này là của mình. Sau đó lại tự vấn chính mình. Liệu rằng vì sự sủng nịnh đặc biệt này của gã đàn ông đẹp trai đó mà muốn làm người thay thế của người phụ nữ mất tích kia có bộ mặt giống cô sao? Lòng tự trọng của cô không cho phép.

Tư Mạn ngồi ngắm cảnh nửa ngày, phát hiện ra bụng đói liền muốn đi kiếm đồ ăn, lúc này mới nhìn thấy cho dù cô đi đâu làm gì cũng có cảnh vệ và y tá đi theo canh chừng, đôi mắt của họ không hề rời khỏi cô dù là nửa giây. Tuy rằng họ không nói bất cứ điều gì với cô nhưng lại vô cớ mà rất nghe lời cô, ánh mắt lại vô cùng thân thiết, cứ như đã quen biết từ lâu nhưng khi cô bắt chuyện lại không đáp lời, chỉ thân thiện mỉm cười. Xem ra là đã bị Chủ thượng kia khóa miệng rồi.

Khi Tư Mạn đến nhà ăn, phát hiện ra lượng người không nhiều, chỗ ăn lại vô cùng tiện nghi sạch sẽ cho nên vui vẻ mà đi kiếm đồ ăn.

“Mọi người có muốn ăn không?” Tư Mạn hỏi đám cảnh vệ, y tá đi cùng mình nhưng họ chỉ im lặng lắc đầu.

“Vậy tôi kiếm gì đó ăn, mọi người ngồi đây chờ, cả một đoàn người đi vào cùng tôi vậy ngại lắm. Tôi đâu phải nguyên thủ quốc gia đâu.” 

Đám cảnh vệ, y tá nhìn nhau, lại kiểm tra một lượt nhà ăn đều là người của Nghiêm gia, độ an toàn có thừa mới đồng ý để Tư Mạn vào đó. Cô lượn một vòng, phát hiện ra toàn những món mình thích liền lấy một đĩa thức ăn đầy ắp đi tìm một chỗ khuất để có thể gặm thịt. Khi đi ngang một bàn ăn, cô vô tình nghe được hai vị bác sĩ đang nói gì đó liên quan đến Nghiêm Trạch. Trong lòng vô cùng tò mò về người này nên đi chậm một chút, nhẹ nhàng kéo ghế bên cạnh nghe lén.

“Chủ thượng thay đổi thật rồi. Không ngờ tôi lại có lúc nhìn thấy ngài ấy cười. Xem ra Nghiêm gia dễ sống thật rồi, thân làm bác sĩ không phải sợ chết nữa.” Bác sĩ 1 nói.

“Không thay đổi đâu. Ngài ấy vẫn vậy thôi, chỉ là khi ở bên cô gái đó mới như một người khác. Người ta xinh đẹp như vậy, ngài ấy thích cũng phải thôi.” Bác sĩ 2 đáp lời.

Tư Mạn sờ sờ mặt mình, ngại ngùng cười cười.


“Không phải vì cô ấy đẹp đâu. Chủ thượng không phải là người mê gái đẹp. Đám tuyệt đại mỹ nhân có cởi truồng trước mặt ngài ấy cũng không thèm nhìn một cái đâu.”

“Vậy chứ sao ngài ấy lại để tâm đến cô gái đó?”

Vị bác sĩ 1 liếc trái liếc phải, không nhìn thấy Tư Mạn ngồi ở góc khuất bị một cái cột trụ che đi, liền nói:

“Là vì cô ta giống phu nhân đấy. Giông đến từng đường nét luôn ấy chứ. Đám cảnh vệ nhìn thấy đều hoảng hồn, tưởng phu nhân đội mồ sống dậy đó.”

“Là thật sao? Chúng ta ở tận Tokyo, không được nhìn thấy vị phu nhân ở tận Pháp đó, lại không ngờ có người y hệt xuất hiện ở đây như thế này, trách gì….”

“Không chỉ giống đâu, cô ta còn có….ấn chỉ Nghiêm gia đấy.”

“Ấn chỉ? Ý cậu là ấn chỉ mà chỉ có hàm nghi trượng mới có ấy hả? Là cái kia phải không?” Bác sĩ 2 há hốc mồm chỉ tay về phía cửa chính có một biểu tượng hình rồng gặm ngọc uốn mình kia đang lừng lững nằm đó.

Tư Mạn sờ sau gáy mình, nhớ đến câu nói lần trước của Nghiêm Trạch, ánh mắt thoạt nhiên kinh ngạc khi nhìn thấy biểu tượng to lớn kia. Cô ở đây đã bốn ngày, bây giờ mới để ý đến biểu tượng bệnh viện Nghiêm gia y hệt vết tích ở gáy cô. Cô nghi ngờ bản thân lúc trước khi mất trí nhớ, sao lại đi xăm bức hình của Nghiêm gia?

“Nghe bảo rằng hồi đó là tự tay Chủ thượng đóng ấn tính cho phu nhân đấy….”

“Nói vậy….Lẽ nào….Không thể nào, người đã rơi xống vực chết, lý nào lại sống nhăn răng như vậy, có thể là cô ta thấy biểu tượng đẹp nên đi xăm một cái.”

Lời này quả thực y chang suy nghĩ của Tư Mạn.

“Bỏ qua cái ấn chỉ đi, còn có một cái nữa chứng minh cô gái kia và phu nhân có mối quan hệ.”


“Là cái gì?”

“Chính là vết sẹo ở bụng. Năm đó phu nhân sinh thiếu chủ là sinh mổ, vết thương chỉ kịp khâu xong thì phu nhân cũng bỏ trốn nên vốn dĩ vết mổ đó sẽ bị nhiễm trùng để lại sẹo. Trên bụng cô gái kia vừa hay có một con rết y chang.”

Lời này vừa xong, Tư Mạn sờ vào bụng mình, vừa trúng vết sẹo mà cô luôn hỏi Văn Trác từ đâu ra, anh luôn nói là cô từ nhỏ bị bệnh nên phải mổ, chứ không hề nhắc đến cô sinh con nên có vết sẹo đó. 

Đôi con ngươi của cô trở nên mục rỗng, phải chăng đều là trùng hợp?

Cô liệu có phải là Bối Tư Mạn mà Nghiêm Trạch vẫn nói không?

“Lại nói chân của Chủ thượng cũng vì cô gái kia mà trở nặng.” Bác sĩ 1 than thở: “Năm năm trước vì phu nhân mà bị thương, chân kia cũng không thể đi lại bình thường. Chúng tôi mất bao lâu để giúp ngài ấy sớm có lại đôi chân khỏe như lúc trước, nhưng sau lần ở bên dưới mật thất. Nó lại không được tốt như trước. Bây giờ nếu không có gậy, ngài ấy chẳng thể đi vững được.”

Bàn tay Tư Mạn thoáng chốc siết lại thành quyền. Chân trái phải chống gậy của Nghiêm Trạch thì ra là vì cô mà phát nặng, vậy mà cô lại vô tâm không hề hỏi đến hắn một câu.

“Tình trạng tệ đến thế sao?”

“Phải, Lex lần đó gây ra vết thương ở chân ngài ấy quá nghiêm trọng, còn có độc tố đi kèm, nếu không phải nhờ có Hắc Miêu đại nhân ra tay, e rằng chân trái đã không còn. Lex kia ra tay quả thực tàn nhẫn.”

Đầu não chợt như một tiếng sét đánh ngang. Cái tên Lex kia nghe thật quen tai, dường như cô vẫn nghe Chu Mạt gọi anh trai cô bằng cái tên:

‘Chủ quân Lex.’


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.