Thương Tiến Tửu

Chương 16: Bạo vũ


Đọc truyện Thương Tiến Tửu – Chương 16: Bạo vũ

Đêm muộn nổi gió, mưa theo đó rơi xuống.

Tiêu Trì Dã mặc mưa phi ngựa, lúc đến Quốc tử giám nghe thấy Cao Trọng Hùng đang ngửa mặt hô to: “Không giết quốc tặc, chúng nộ khó bình (khó bình lửa giận của nhiều người)!”

Bọn học sinh phía sau dập đầu, đồng thanh hô lên: “Không giết quốc tặc, chúng nộ khó bình!”

Mưa bụi bắn toé, làm ướt áo bào và mũ tóc của nhóm học sinh.

Tiêu Trì Dã ghìm ngựa lại, móng ngựa đạp rộn trên đất. Hắn nhìn một lúc, cao giọng nói: “Sao không làm sớm đi? Nếu năm đó khi dư nghiệt vào đô, chư vị quỳ thỉnh như vậy, hắn tuyệt đối không giữ nổi cái mạng này.”

Ngực Cao Trọng Hùng chập trùng, hắn nói: “Tổng đốc đại nhân, sửa đổi nhân lúc hãy còn chưa muộn. Bây giờ cánh dư nghiệt chưa đủ cứng cáp, chỉ cần hoàng thượng chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nghiêm xử hắn, cũng coi như là an ủi trung hồn của Trung Bác!”

“Khẩu dụ của thiên tử hoàn toàn không có đạo lý thay đổi liên hồi.” Tiêu Trì Dã nói, “Các ngươi quỳ như vậy, không phải là thỉnh hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, mà là bức hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban. Chư vị đều là người kính hiếu trung tín trong thiên hạ, có cả trăm cách để thỉnh, cớ sao đến mức phải dùng tối hạ sách này?”

“Tổng đốc,” Cao Trọng Hùng ngửa đầu, “Văn chết can, võ chết chiến! Nếu muốn ta trơ mắt nhìn hoàng thượng bị người lừa gạt, mê muội hành sự, chằng bằng tối nay bắt chúng ta lấy máu tưới ngự đài, lấy cái chết để tỏ rõ ý chí!”

Tiêu Trì Dã nói: “Hơi một tí là dùng cái chết bức người, xưa nay văn thần chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”

Mưa càng lúc càng lớn, bọn học sinh vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Trì Dã xuống ngựa, ngồi xổm trước mặt Cao Trọng Hùng. Mưa to như trút nước, hắn ghé gần lại hỏi: “Rốt cuộc là ai đã xui vậy?!”

Mặt Cao Trọng Hùng hiện vẻ dứt khoát quyết không thay đổi, hắn nói: “Lòng trung quân thúc giục!”

Tiêu Trì Dã biểu lộ khinh thường: “Ta thấy không phải. Nếu như ngươi muốn bảo đảm cho người ngoài, tất nhiên là được. Chỉ có điều việc ngươi làm tối nay liên lụy ba ngàn đồng môn phía sau. Nếu thiên tử giận dữ, cho tối nay máu chảy thành sông, ngươi sẽ không hề khác dư nghiệt Thẩm thị kia chút nào, đều là tội nhân thiên cổ. Sợ nhất là không phải vậy đâu, sợ nhất chính là ngươi đã đầu rơi xuống đất rồi, hoàng thượng vẫn cứ không chịu thu hồi lệnh. Ngươi học hành gian khổ mười hai năm, chính là để làm thương làm côn cho kẻ khác sao?”

Cao Trọng Hùng nhấc cánh tay gạt nước mưa trên mặt, nói: “Việc ta làm chính là việc trung nghĩa, khác hoàn toàn với Thẩm thị bán nước! Cho dù tối nay ba ngàn học sinh chúng ta bỏ mạng ở đây, máu tràn ngự đài, cũng là vì hoàng thượng!”

Tiêu Trì Dã nói: “Tình hình bây giờ đã vậy, trong cung đã không rút lệnh nhậm chức của Thẩm Trạch Xuyên, cũng không đưa ra thánh chỉ động viên học sinh. Ý tứ của hoàng thượng, ngươi còn chưa rõ sao?”

“Hoàng thượng một ngày chưa rút lệnh đã ban ra.” Cao Trọng Hùng nói, “Chúng ta liền một ngày không ăn, không đứng, không lùi!”

Sấm giông nổ vang, Tiêu Trì Dã đứng dậy. Thần Dương định bung dù cho hắn, bị hắn giơ tay ngăn cản. Nước mưa thấm ướt áo bào, yêu bài treo bên hông cũng đọng nước chảy.


“Tổng đốc.” Thần Dương bỗng nói khẽ, “Cẩm y vệ đến rồi!”

Tiêu Trì Dã trong mưa quay đầu lại, thấy Kiều Thiên Nhai giục ngựa vừa tới, xuống ngựa ôm quyền hành lễ với hắn từ xa.

Bọn học sinh nhìn thấy đề kỵ, nhất thời rối loạn cả lên.

“Việc này vướng tay chân, thật ngại phiền cho Tổng đốc.” Kiều Thiên Nhai dìu đao nở nụ cười, “Liên quan Cẩm y vệ chúng ta, dĩ nhiên nên để Cẩm y vệ tự giải quyết.”

“Giải quyết?” Tiêu Trì Dã nhấc cánh tay như thờ ơ vô ý, đặt lên vai Kiều Thiên Nhai, nói, “Trấn phủ muốn giải quyết thế nào đây? Một đám học sinh tay không tấc sắt, sao phải đến mức động tới Cẩm y vệ?”

“Ở Khuất Đô này, hoàng thượng to nhất.” Kiều Thiên Nhai chếch con ngươi, “Ai có gan làm trái hoàng lệnh, kẻ đó chính là kẻ địch của Cẩm y vệ.”

Tiêu Trì Dã nhìn thẳng hắn, sau chốc lát hai người cùng cất tiếng cười to.

“Huynh đệ giỏi,” Tiêu Trì Dã nói, “can đảm lắm.”

“Mưa lớn rét đậm.” Ngón tay dìu đao của Kiều Thiên Nhai siết chặt, nói, “Ta sai người đưa Tổng đốc hồi phủ vậy.”

“Ta mới tới được lúc thôi.” Tay Tiêu Trì Dã đặt trên bả vai Kiều Thiên Nhai không động, khiến tay đang nắm chặt chuôi đao của hắn cũng không động nổi, trên mặt thì vẫn cười nói, “Đợi thêm chút cũng không sao.”

Kiều Thiên Nhai nói: “Việc này không dễ xử lý, Tổng đốc hà tất phải khuấy đống nước bẩn này.”

Tiêu Trì Dã nói: “Chính là bởi không dễ xử lý, mới không thể tận diệt. Những học sinh này đều là trọng khí quốc gia, thiếu một ai cũng gánh không nổi.”

Người xuống ngựa phía sau mặc áo mỏng lót rộng, chẳng hề đeo đao, đứng giữa một đám Cẩm y vệ quả thực nổi bật.

Kiều Thiên Nhai nới lỏng tay cầm đao, gọi: “Lan Chu, ngươi tạm qua đây chút.”

Thẩm Trạch Xuyên xoay người, cùng Tiêu Trì Dã liếc nhau một cái.

Kiều Thiên Nhai thong dong dời khỏi cánh tay Tiêu Trì Dã, nói: “Tổng đốc lo lắng cũng đúng… nhưng Cẩm y vệ chúng ta làm việc cũng không phải chỉ biết xô ngang đá dọc. Ta an bài bên kia rồi, sau đó lệnh hoàng thượng sẽ đến thôi… À, các ngươi còn là bạn cũ phải không? Lan Chu, cùng Tổng đốc ở đây đợi một lúc nhé, hắn đang lo đấy.”


Thẩm Trạch Xuyên khép tay áo nhìn học sinh trong mưa.

Tiêu Trì Dã nhìn y mấy lần, nói: “Yêu bài của ngươi treo nhanh phết.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Yêu bài của nhị công tử cũng về nhanh thật.”

Lạnh lùng ẩn giữa mi mày Tiêu Trì Dã, hắn lại cười một cái, nói: “Việc này mặc dù nhìn như hướng về phía ngươi, kì thực lại là hướng vào trong cung. Thế nào, bởi vì hôm qua thu hoạch quá nhỏ, cho nên vừa mới ra khỏi lao tù liền muốn nổi gió dậy sóng à?”

Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, dùng một ánh mắt vô cùng thuần thiện nhìn hắn, nói: “Nhị công tử xem trọng rồi, ta nào có bản lĩnh phiên vân phúc vũ này. Nếu là hướng vào trong cung, vậy bây giờ người nào ngóng trông hoàng thượng trở mặt thành thù với Hoa gia, không phải nhị công tử càng rõ hơn ta sao?”

Tiêu Trì Dã nói: “Ta không rõ, mấy thứ quanh co khúc khuỷu, ta không hiểu nhất.”

Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười với hắn, nói: “Chúng ta quen biết đã lâu, còn khách sáo với ta gì vậy.”

Tiêu Trì Dã không đáp lời này, ngón tay hời hợt quét nhẹ yêu bài của Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Sở thuần tượng là chỗ tốt, vui rồi chứ?”

“Vui.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Vừa hay ta lại khá tâm đắc với việc thuần dưỡng thú dữ.”

“Tâm đắc sao mà đủ.” Tiêu Trì Dã nói, “Đó gọi là đồng loại tâm sự với nhau.”

“Làm sao dám tâm sự.” Thẩm Trạch Xuyên ho nhẹ, nói, “Nếu là tâm sự, lại trúng thêm một cước, chẳng phải ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ à?”

“Dùng răng ấy.” Tiêu Trì Dã nhận chiếc dù từ trong tay Thần Dương, lắc lắc căng dù trên đỉnh đầu, thuận tiện che Thẩm Trạch Xuyên luôn. Hắn nói, “Không phải ngươi miệng lưỡi sắc bén à, sợ gì.”

“Ta tiếc mệnh đấy.” Thẩm Trạch Xuyên than nhẹ như cảm khái, “Đều bảo ân nghĩa như giọt nước cũng phải báo đáp lại dòng suối, thứ ta muốn báo đáp nhị công tử, còn nhiều nữa cơ.”

“Chắc tìm sai người rồi.” Tiêu Trì Dã cười giễu.

“Đó là không thể.” Con ngươi Thẩm Trạch Xuyên hơi chếch, tâm bình khí hòa nói với Tiêu Trì Dã, “Ta biết nhìn người.”

“Được thôi.” Tiêu Trì Dã cũng chếch con ngươi, nói, “Ta cũng muốn xem xem, ta đây đã thiếu nợ ngươi bao nhiêu thứ rồi.”


Giọng nói bên ngoài dù bị ngăn cách, hai người đứng sóng vai lại càng hiển hiện chênh lệch cao thấp.

“Kỳ thực ngươi cũng không cách nào đứng ngoài cuộc được.” Tiêu Trì Dã nhìn học sinh trong mưa, “Tối nay chết một người, ắt có kẻ tính trên đầu ngươi.”

“Bốn vạn oan hồn có bao giờ ít.” Thẩm Trạch Xuyên hời hợt nói, “Nếu bọn hắn đã sợ chết, hà tất làm đao trong tay người? Màn này coi như có kẻ muốn tính trên đầu ta, ta liền phải nhận sao?”

Hai người lại rơi vào trầm mặc.

Kiều Thiên Nhai ngồi ở dưới lán tiêu khiển, xem đã đến giờ rồi liền rũ bào đứng dậy, quả nhiên nhìn thấy trong bóng đêm có cỗ kiệu đi tới.

Mành nhấc lên, người tới vậy mà lại là Phan Như Quý.

Tiểu thái giám đỡ Phan Như Quý, Kỷ Lôi đi theo bên cạnh bung dù. Phan Như Quý mặc bổ tử thêu ngải hổ ngũ độc, đầu đội mũ đôn khói, Kiều Thiên Nhai dẫn lão tới chỗ học sinh.

“Mưa lớn như vậy,” Kiều Thiên Nhai thu sắc mặt vui cười, “vẫn phải phiền tới xưởng công đại giá.”

Phan Như Quý liếc nhìn Cao Trọng Hùng, hỏi Kiều Thiên Nhai: “Hắn không lui?”

Kiều Thiên Nhai nói: “Người đọc sách đều có tính cứng đầu, mềm không được rắn không xong.”

“Chỉ sợ là còn chưa đủ rắn!” Hôm qua Phan Như Quý đã mất đi một cánh tay, tức giận đè nén không có chỗ mà xả. Lão được người dìu đỡ, đến trước mặt Cao Trọng Hùng, “Đều là người đọc đủ thứ thi thư, sao lại không hiểu hai chữ ‘vượt quyền’? Việc trong triều, trong triều bàn luận, há lại để tiểu tử miệng còn hôi sữa các ngươi chi phối?!”

Cao Trọng Hùng thấy nanh vuốt ‘Hoa đảng’ tiếng tăm lẫy lừng, không khỏi thẳng thân lên nói: “Thiên hạ hưng vong ai cũng có trách nhiệm, nếu học sinh Quốc Tử Giám đã ăn lộc quân, thì phải hết lòng với việc quân! Bây giờ bên cạnh hoàng thượng đều là gian nịnh, còn không…”

“Gian nịnh!” Phan Như Quý cười lạnh, “Hay cho một câu gian nịnh! Ngươi nghe lời ai sai khiến, lại dám phỉ báng triều đình, phỉ báng hoàng thượng!”

“Ta là nhận trung tín…”

“Bớt nói nhảm lại.” Phan Như Quý đột nhiên hạ lệnh, “Ngươi nghe kẻ ác ngấm ngầm xúi bẩy, công nhiên kháng chỉ, kích động quần đảng, phỉ báng triều đình. Không trị kẻ này, nào còn luật pháp, người đâu, bắt hắn cho ta!”

Cao Trọng Hùng nào ngờ lão dám không phân tốt xấu mà trực tiếp bắt người, lúc này chống cánh tay trong mưa, gào khàn cả giọng: “Ai dám? Ta chính là được hoàng thượng khâm điểm học tại Quốc tử giám! Tiểu nhân bên cạnh, hoạn quan hại quốc! Thái hậu nắm giữ triều chính không chịu hoàn bích quy triều*, kẻ nên bị bắt phải là loạn thần tặc tử ngươi!

*nghĩa như Châu về hợp Phố; ý nói lui về hậu cung

“Lôi đi!” Kỷ Lôi thấy Phan Như Quý đã giận dữ, lập tức quát lên.

Cẩm y vệ tiến lên kéo người, Cao Trọng Hùng bò thân muốn dậy lại bị cản giữ. Hắn quay về phía vương cung giơ cánh tay hô to: “Hôm nay ta chết, thực vì liều chết khuyên can! Hoạn quan muốn giết ta, vậy cứ để hắn giết! Hoàng thượng…”


Kiều Thiên Nhai ghìm cổ Cao Trọng Hùng lại, hắn thở dốc khó nhọc, giãy dụa đứt quãng tiếng hô.

“Hoàng thượng — gian nịnh nắm quyền, trung nghĩa còn đâu?!”

Tiêu Trì Dã nói thầm một tiếng hỏng rồi.

Tiếp sau đó quả nhiên nhìn thấy ba ngàn học sinh đồng lòng dậy bi phẫn. Chỉ trong nháy mắt sinh tử đã bị dồn ra khỏi khúc bi ca hùng hồn. Giữa cơn mưa như trút nước, bọn học sinh bò dậy, xông tới phía Cẩm y vệ.

“Hoạn quan hại quốc!” Túi chiêu văn bị giật xuống, ném về phía Phan Như Quý, hận nói, “Gian nịnh nắm quyền!”

Kỷ Lôi cuống quít che cho Phan Như Quý, bảo hộ người lui về phía sau, quát mắng: “Làm gì đấy? Mưu phản sao!”

“Đây mới là quốc tặc!” Bọn học sinh vấp phải sự ngăn cản của Cẩm y vệ, ngón tay cơ hồ muốn cào trên mặt Kỷ Lôi, nước miếng văng tới, “Quốc tặc! Quốc tặc!”

Tiêu Trì Dã bỗng chốc ném dù lại cho Thẩm Trạch Xuyên, bước nhanh xuống bậc.

Thẩm Trạch Xuyên đứng một mình ở nơi cao, lạnh mắt nhìn đoàn người hỗn loạn, Phan Như Quý bị đẩy về trong kiệu, giày của Kỷ Lôi cũng bị đạp rơi mất rồi.

“Giang hồ nhiều phong ba.” Thẩm Trạch Xuyên ở xa xa, nhìn Kỷ Lôi thấp giọng nói, “Kỷ đại nhân, mát mặt thật đấy.”

Dưới dù dần nở nụ cười khẽ, y thong thả quay cán dù, lại nhìn đến bóng lưng Tiêu Trì Dã.

Tề thái phó và Kỷ Cương đang uống rượu dùng trà dưới hiên.

Kỷ Cương uống trà, nói: “Giết Tiểu Phúc Tử xong, là để Xuyên nhi đi ra ngoài sao?”

Tề thái phó uống rượu từng ngụm từng ngụm nhỏ, giống như lòng không nỡ, ôm hồ lô nói: “Ai biết được chứ, tự đoán đi.”

Kỷ Cương quay mình lại, nói: “Bất luận làm sao, an nguy của nó quan trọng nhất.”

Tề thái phó lắc hồ lô, nói: “Binh đi nước hiểm, mới có thể xuất kỳ bất ý*. Ngươi dạy nó công phu, chính là để cho nó gặp nguy không loạn. An nguy có lúc chỉ cần dứt bỏ, dồn vào tử địa mới có thể hậu sinh.”

*bất ngờ khiến người không đề phòng

Kỷ Cương mặt ủ mày chau, nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn, nói: “Chuyện ông uỷ thác ta làm, ta đã an bài thỏa đáng rồi.”

“Cái này gọi là thả dây dài.” Tề thái phó gãi chân, “Không chịu đựng mấy năm mà đã thu lưới thì toàn là cá thối tôm nát. Nếu một ngày nọ ngươi với ta mất giữa đường, hôm nay an bài cái này, chính là sát chiêu bảo mệnh cho nó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.