Thương Thiên Tiên Đế

Chương 46: Bức tranh


Đọc truyện Thương Thiên Tiên Đế – Chương 46: Bức tranh

“Xì!”

Hư không xuất hiện, một người áo đen từ hư không đi ra, đứng ở phía sau Lạc Nguyệt, con ngươi đen kịt, khiến người ta cảm giác như một mảnh vực sâu không đáy, làm cho Diệp Linh đáy lòng cứng lại.

“Huyền nô.”

Lạc Nguyệt nhìn về phía người áo đen, ánh mắt nhíu lại, trong mắt tràn ngập tĩnh mịch, người áo đen hơi lui một bước.

“Thánh nữ, hắn là nhân tộc……” Người áo đen nói, một câu nói, làm cho vẻ mặt Diệp Linh chấn động.

“Nhân tộc thì làm sao, ta cũng là nhân tộc, chẳng lẽ ngươi cũng muốn giết ta?” Lạc Nguyệt nói, nhìn người áo đen, ánh mắt lạnh lùng, người áo đen lắc đầu, hướng về Lạc Nguyệt cúi đầu.

“Thánh nữ, ngươi không giống hắn.”

“Ta cũng có thể như thế.” Lạc Nguyệt lạnh nhạt nói, làm cho người áo đen thân thể chấn động, nhìn Lạc Nguyệt, trầm mặc.

Lạc Nguyệt liếc mắt nhìn người áo đen, lại nhìn về phía Diệp Linh, ánh mắt khẽ run, muốn nói lại thôi, cuối cùng đều chỉ xin lỗi một câu.

“Diệp Linh, xin lỗi.”

Diệp Linh nhìn về người phía sau nàng, lại nhìn về phía nàng, ánh mắt run lên, lâm vào trầm mặc trong chốc lát, tai thời điểm Lạc Nguyệt do dự, Diệp Linh lộ ra nụ cười, tiến lên một bước, ôm lấy nàng.

“Ngươi không hề có lỗi với ta, là ta có lỗi với ngươi, cho tới nay, ta đều bỏ quên ngươi, nguyên lai ngươi……”


Nói tới chỗ này, Diệp Linh dừng lại, lắc đầu nở nụ cười, vỗ vỗ lưng của nàng, sau đó nhìn về mặt nàng, ánh mắt nhu hòa.

“Muốn đi sao?” Diệp Linh hỏi, lời nói rất nhẹ, như một trận thanh phong, lướt qua trái tim Lạc Nguyệt, làm cho thân thể Lạc Nguyệt run lên, nhìn Diệp Linh, con mắt hơi đỏ lên, gật đầu.

“Đừng khóc, ngươi nhưng là thánh nữ, chỉ là tạm thời chia lìa mà thôi, sau đó ta sẽ tìm ngươi.”

Diệp Linh nói, một nụ cười nhã nhặn, lau đi nước mắt của nàng, chạm đến vết máu trên mặt nàng.

“Vẫn luôn không hỏi qua, một đạo vết máu của ngươi là như thế nào, có thể nói cho ta biết không?” Nhẹ vỗ về vết máu trên mặt Lạc Nguyệt, làm cho Lạc Nguyệt thân thể run lên, nhìn về phía Diệp Linh, lắc lắc đầu.

“Ngươi không tin ta?” Diệp Linh nói, ngón tay búng một cái lên trán của nàng, Lạc Nguyệt nhìn về phía Diệp Linh, nước mắt không kìm được chảy xuống, ôm lấy Diệp Linh một hồi.

“Ta không muốn rời ngươi, ta muốn bồi tiếp ngươi.” Lạc Nguyệt nói, làm cho vẻ mặt người áo đen chấn động, ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt giống như nhật nguyệt rơi xuống, thế giới tiêu tan.

]

“Không được.” Diệp Linh lắc đầu, đẩy ra Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt nhìn hắn, gương mặt mờ mịt.

“Tại sao?” Lạc Nguyệt nói, Diệp Linh nhìn nàng, vừa nhìn về phía người mặc áo đen kia, lắc lắc đầu.

“Lạc Nguyệt, tuy ta không biết thân phận của ngươi, thế nhưng ta biết ý nghĩa hai chữ “thánh nữ” này cũng không đơn giản, sống sót, phải sống vì ngươi, cũng vì ta, đi đi.’’

Diệp Linh nói, thân thể Lạc Nguyệt run lên, nhìn Diệp Linh, trong mắt lệ tuôn như mưa, nhưng một chữ đều không có nói ra.

“Được rồi, ngoan, đi thôi, đừng khóc, chỉ là tạm thời tách ra mà thôi, cũng không phải vĩnh viễn không gặp lại nữa, chờ ta, cố gắng sống sót, sẽ có một ngày, ta sẽ tìm tới ngươi, người của ta, ai cũng không cướp được.”

Diệp Linh nói, duỗi ra một cái tay, xoa xoa Lạc Nguyệt tóc, một mặt bá đạo dáng dấp.

Nhìn Diệp Linh, Lạc Nguyệt nở nụ cười, một nụ cười khiến thiên địa thất sắc, vết máu dữ tợn nhưng che lấp không được mỹ mạo kinh thế của nàng, nàng vốn khuynh thành, coi như vệt máu đó vẫn không che được vẻ đẹp của nàng.

“Thánh nữ, cần phải đi.” Đằng sau, người áo đen đã bắt đầu giục, Lạc Nguyệt nhìn về phía hắn, gương mặt lạnh lùng, người áo đen ánh mắt ngưng lại, cúi người, chìm vào im lặng.

“Diệp Linh, tạm biệt.” Lạc Nguyệt nhìn về phía Diệp Linh nói, Diệp Linh nhìn hắn, gương mặt nụ cười, gật đầu.

“Chờ ta.”

“Ừ.”


Hư không phá vụn, quanh thân người áo đen hóa ra một vùng hư không tăm tối, từ từ đem Lạc Nguyệt bao phủ.

“Lạc Nguyệt, cuối cùng còn có một vấn đề, lâu như vậy rồi, ngươi vẫn không có nói cho ta biết tên thật của ngươi, có thể nói cho ta biết không?” Nhìn Lạc Nguyệt sắp biến mất trong không gian,

Diệp Linh hỏi, Lạc Nguyệt nhìn hắn, nở nụ cười.

“Không nhớ rõ, thế nhưng ta nhớ tới ta một cái tên khác, Lạc Nguyệt, hoàng hôn tà dương, trên biển sinh minh nguyệt, sau đó Lạc Nguyệt chính là ta, vĩnh viễn ta sẽ không quên nó.”

Lời nói tản đi, người đã biến mất, bóng tối bao trùm, hóa thành lưu quang, ẩn vào hư không.

Chỉ còn lại Diệp Linh, đứng bên trên vách núi, gió núi gào thét đến, thổi rối loạn sợi tóc của hắn, bừa bãi tùy tiện, mang theo một điểm hiu quạnh, nhìn núi rừng hoàn toàn yên tĩnh, Diệp Linh nắm chặc nắm đấm.

Quá yếu, hắn vẫn quá yếu, đã từng không bảo vệ được mẫu thân, hiện tại cũng không bảo vệ được Lạc Nguyệt, vô lực, hắn phi thường chán ghét cái cảm giác này, hắn muốn giữ lại Lạc Nguyệt, thế nhưng hắn không làm được.

Người áo đen kia, phất tay có thể làm cho hư không băng diệt, một ánh mắt cũng có thể giết hắn, ở trước mặt người kia, hắn giống như kiến hôi vậy, hơi hơi động đậy là có thể ép chết hắn, hắn không phản kháng được.

Mạnh, hắn muốn trở nên mạnh hơn, lần thứ nhất, hắn như vậy khát vọng trở nên mạnh mẽ, nội tâm dục vọng hầu như để hắn điên cuồng.

“Vù!”

Hư không phá vụn, một con trùng cánh cứng đen kịt từ hư không bay ra, tám cánh, lộ ra ánh mắt kinh tâm đỏ như máu, nhứng chỉ to bằng móng tay, hóa thành một đạo bóng đen, xông vào thân thể Diệp Linh.

Chỉ trong nháy mắt, thân thể Diệp Linh run lên, vẻ mặt từ từ ảm đạm, tóc từng chút từng chút hóa thành vàng khô, trắng xám, thân thể từ từ khô quắt, con trùng cánh cứng này lại nuốt chửng sinh cơ hắn.

Từ hư không mà đến, là người áo đen kia, trong mắt người kia có sát cơ, muốn giết hắn.

Thời khắc này, Diệp Linh nghĩ được, thế nhưng không có một chút sức phản kháng, từ từ ngã xuống, ngã xuống bên dưới vách núi.


“Oành!”

Bọt nước tung toé, Diệp Linh rơi vào trong nước, thân thể từ từ chìm vào đáy đầm, phảng phất đã biến thành một bộ thi thể.

Một con con trùng cánh cứng, chu du ở trong thân thể Diệp Linh, lấy hắn làm trung tâm, một vòng xoáy sản sinh, điên cuồng cắn nuốt khí huyết trong cơ thể Diệp Linh, quá nhanh, mấy cái trong nháy mắt, Diệp Linh đã biến thành một bộ thây khô.

“Vù!”

trên cánh tay Diệp Linh, dấu ấn Tử Kiếm run lên, tràn ra một tia ánh sáng, sau đó hào quang chói lọi, một luồng màu tím sức mạnh tuôn ra, hướng về con trùng cánh cứng trong cơ thể Diệp Linh mà đi.

“Xì xì!”

Con trùng cánh cứng phảng phất là nhận biết được nguy hiểm, thoát ra khỏi thân thể Diệp Linh, sau một khắc, một chiêu kiếm chém tới, rất nhanh, nhanh đến mức đáng sợ, không gian đều sinh ra chập chờn, trực tiếp đem con trùng cánh cứng chia ra làm hai.

Một bóng người, đứng bên trên đầm nước, cầm trong tay một thanh kiếm, vung ra một chiêu kiếm, ngờ ngợ có thể thấy được là một nữ tử, nhìn trước mặt một mảnh đầm nước, trong mắt có một tia ánh sáng nhu hòa, sau một khắc, trực tiếp tiêu tán.

Một bức tranh, từ trên vách núi chậm rãi lơ lửng hạ xuống, trên đó nhuốm đỏ máu, bức tranh rơi vào đầm nước, đem đầm nước cũng nhiễm đỏ, cuối cùng rơi vào trên người Diệp Linh.

“Vù!”

Bức tranh từ từ biến mất, biến thành một tia sáng màu máu, sáp nhập vào mi tâm Diệp Linh, thân thể Diệp Linh run lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.