Đọc truyện Thương Thiên Tiên Đế – Chương 43: Lời hứa
Là ai?
Vũ Chân thiếu gia chính là Nội Môn Đệ Tử,đại công tử Vũ gia, tiểu thư còn không lọt mắt, rốt cuộc là ai, có thể để tiểu thư ở chỗ này chờ lâu như vậy, chỉ là vì gặp hắn một lần.
“Hắn gọi Tử Dạ.”
Không đợi hầu gái hỏi, nữ tử liền nói ra, một câu nói, làm cho hầu gái vẻ mặt ngẩn ra.
Tử Dạ, nếu nói là mấy ngày trước đây, khả năng không có ai biết người này, thế nhưng bây giờ một người này đã vang danh nội môn, thậm chí còn truyền đến tai một số trưởng lão trong tông môn.
Kiếm đạo kỳ tài, Nhân Kiếm Hợp Nhất, nắm một chiêu kiếm, đánh bại một đám Nội Môn Đệ Tử, cuối cùng nhẹ nhàng rời đi, không còn tung tích gì nữa, không có một người biết thân phận của hắn, duy nhất biết đến chính là hắn một thân tử y, nắm một thanh đoạn kiếm, mang theo một bộ mặt nạ ngân long, nghi là che giấu tu vi.
Tiểu thư chờ lại là hắn, chẳng lẽ tiểu thư biết thân phận chân thật của hắn, nhìn nữ tử, hầu gái trong mắt có một tia khiếp sợ, lại là Tử Dạ, tiểu thư thích lại là Tử Dạ.
“Tiểu Hoàn, hôm nay như hắn cũng không có đến, chúng ta liền trở về, hay là…… Hắn đã quên ta rồi.”
Bên hồ nữ tử nói, nhìn vô cùng bình tĩnh hồ, vẻ mặt phập phù, hầu gái nhìn nàng, gật đầu.
Vốn là bèo nước gặp nhau, hoặc là nói cũng không vui vẻ, không coi là quen biết, hắn đánh ngất xỉu nàng, cầm quần áo nàng, nhẹ nhàng đi, ngoại trừ c một bộ tử y, một cái tên, nàng cái gì cũng không biết.
“Sàn sạt ~”
Bỗng dưng, yên tĩnh từ trong rừng truyền đến một trận tiếng bước chân, làm cho hai người bên hồ đều là vẻ mặt chấn động, bên cạnh trong rừng cây, một người chậm rãi đi ra, hai người giật mình.
Một thân tử y, tóc rối bời tung bay, mang mặt nạ ngân long, có một loại cảm giác bừa bãi cuồng ngạo, giống như đồn đại.
Tử Dạ!
Hầu gái nhìn người chậm rãi đi tới, gương mặt khiếp sợ, lại đúng là hắn, Tử Dạ, thiên tài kiếm đạo thần bí.
Diệp Linh nhìn hai cô gái bên hồ, nổi lên một nụ cười, đi tới trước người hai người, thân thể hai người căng thẳng, đặc biệt là một cô gái phía trước, tựa hồ càng căng thẳng hơn.
“Ngươi là…… Tử Dạ?” nữ tử hỏi, nhìn chằm chằm vào Diệp Linh, muốn xuyên thấu mặt nạ nhìn thấy gương mặt thật của hắn, Diệp Linh cười nhạt, gật đầu gương mặt hầu gái đứng sau dại ra.
Tử Dạ, ở bên trong tông môn nhấc lên một phen sóng gió lớn, để ngoại môn, nội môn vô số người đoán xem hắn là ai, không nghĩ tới lại xuất hiện ở trước mặt nàng, chính là người trước mặt này, một bộ tử y, bừa bãi cuồng ngạo.
]
“Lần trước cũng là ngươi?” Nữ tử lại hỏi, Diệp Linh sửng sốt một chút, trên mặt có một tia lúng túng, gật đầu.
“Xin lỗi, lần trước có chút gấp, chỗ mạo phạm, vẫn xin nàng tha thứ.” Diệp Linh nói, nữ tử lắc đầu, nhìn về phía Diệp Linh.
“Có thể gỡ mặt nạ của ngươi xuống không?” Nữ tử nói, hầu gái cả kinh, Diệp Linh cũng là ngẩn ra.
“Không được.”
Diệp Linh trực tiếp từ chối, nữ tử trên mặt có một tia thất vọng, có điều chốc lát lại lộ ra nụ cười.
“Lần trước ngươi đánh ngất xỉu ta, còn đoạt của ta một bộ quần áo, lần này là tới xin lỗi sao?” Nữ tử nói, gương mặt khẽ cười duyên, quần áo bay lượn, có một loại mỹ lệ khó tả.
Diệp Linh sững sờ, gật đầu, lại lắc đầu, nhìn về phía nữ tử, ánh mắt ở trên người cô gái đánh giá một hồi, làm cho hai gò má nữ tử đỏ ửng, hầu gái nhìn tình cảnh này, vẻ mặt chấn động.
Xem bộ dạng thế này, tiểu thư thật sự yêu thích cái tên Tử Dạ này rồi, hơn nữa nhìn này ánh mắt Tử Dạ, tựa hồ đối với tiểu thư cũng có tình, có điều mới gặp nhau hai lần, làm sao sẽ nhanh như vậy?
“Ngoại trừ xin lỗi, ta còn muốn muốn mượn một bộ quần áo nữa?” Diệp Linh nói, một câu nói,phá tan bầu không khí, nữ tử ngây ngẩn cả người, hầu gái cũng ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Diệp Linh, gương mặt hoảng hốt.
Một lúc lâu sau đó
“Chỉ là mượn một bộ quần áo?” Nữ tử nhìn về phía Diệp Linh, giống như có một tia không cam lòng, lại hỏi.
“Ừ.”
Diệp Linh gật đầu,
Nhìn nét mặt của nàng Diệp Linh cũng hiểu ra một ít, nữ tử này đối với hắn có tình, thế giới của nàng với hắn không giống nhau, nếu nàng theo hắn, cũng chỉ khổ nàng, hắn cũng sẽ phụ lòng nàng mà thôi.
Thay vì sau này thêm đau khổ không bằng hiện tại trực tiếp từ chối, cắt đứt đoạn duyên phận này.
Gió lạnh thổi qua, sương xuống mờ ảo khắp hồ, không khí có chút ngột ngạt, nữ tử nhìn chằm chằm mắt Diệp Linh, tựa hồ là phải đem Diệp Linh nhìn thấu, trong mắt Diệp Linh tràn đầy bình tĩnh.
“Tại sao lại là quần áo?” Nữ tử lại hỏi, Diệp Linh nhìn về phía nàng, lộ ra một tia nụ cười.
“Đưa cho một người.” Diệp Linh trả lời, nữ tử thân thể chấn động, hơi lui một bước, hầu gái đỡ lấy nàng, nhìn về phía Diệp Linh, lại nhìn về phía nữ tử, đã hiểu.
Thiếp có ý, nhưng mà chàng lại vô ý, hắn đã có ý trung nhân, mấy câu nói như vậy, chẳng khác nào trực tiếp từ chối nàng.
“Nàng rất đẹp?” Trầm mặc chốc lát, nữ tử lại hỏi, Diệp Linh nhìn về phía nàng, gật đầu.
“Ta có thể cho ngươi mượn, thế nhưng ta có một yêu cầu, ngươi có thể đáp ứng không?” Nữ tử nói, vừa nhìn về phía Diệp Linh, cùng ánh mắt Diệp Linh đối diện, nhưng chốc lát, thất vọng rồi.
Vẫn vô cùng bình tĩnh, tĩnh như mặt nước phẳng lặng, không gặp một tia sóng lớn, hắn đối với nàng thật không có một tia nhớ nhung.
“Tốt.” Diệp Linh hơi chần chừ một chút, sau đó gật đầu, nhìn Diệp Linh, nữ tử trầm mặc.
Một lúc lâu
“Ta bây giờ vẫn không có nghĩ ra,thế nhưng một ngày, nếu là ta nghĩ được rồi, ta hi vọng ngươi có thể tới, lợi dụng hồ nhỏ này làm tín hiệu, nếu như hồ nước ửng hồng, ngươi phải tới tìm ta.”
Nữ tử nói, Diệp Linh nhìn về phía hồ trước mặt, sau đó nhìn về phía nàng, gật gật đầu.
“Tiểu Hoàn, cho hắn.” Nhìn Diệp Linh gật đầu, nữ tử nhìn về phía hầu gái, nói, hầu gái gật đầu, đi vào nhà gỗ, chốc lát, lấy ra một bộ quần áo, đưa cho Diệp Linh.
“Cảm tạ.” Diệp Linh nhận lấy quần áo, lộ ra một tia nụ cười, nhưng là để nữ tử vẻ mặt run lên.
“Cô nương bảo trọng.” Nhận lấy quần áo, Diệp Linh chắp tay hướng về nữ tử, muốn đi, nữ tử ngẩn ra, ở lúc Diệp Linh sắp biến mất ở trong rừng rậm nói ra một câu nói.
“Ta tên Vũ Tình, Phương Vũ Tình, nhớ kỹ tên của ta, không được quên, nhất định phải nhớ.”
Nữ tử hô, nhìn Diệp Linh từ từ biến mất bóng người, trong mắt có một giọt nước mắt rơi xuống.
“Tiểu thư, hắn đã đi rồi.” Đằng sau, hầu gái nói, đỡ lấy Phương Vũ Tình.
Gió lay mặt hồ, gợn sóng lăn tăn, hồ nước dập dờn, qua một lúc lâu, bóng dáng hai người biến mất, trên một cành cây ven hồ, Diệp Linh đứng đó, nhìn tình cảnh này, sau đó cũng rời đi.
Phương Vũ Tình, hắn nhớ kỹ, cô gái này chỉ là gặp gắn hai lần, ngay cả khuôn mặt của hắn cũng chưa thấy, nhưng lại thích hắn, chuyện này đến nay hắn vẫn không thể tiếp thu được.
Nếu sớm biết không có kết quả, hà tất phải bắt đầu, nàng cùng hắn, nhất định không cùng một con đường, để nàng an ổn vui vẻ sống cũng tốt, chỉ là đau khổ nhất thời nhưng cả đời này của hắn nhất định không cách nào an bình chỉ gây khổ sở cho nàng mà thôi.