Đọc truyện Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về – Chương 3: Sở từ
Ba trăm năm trôi qua rất nhanh. Trong ban
trăm năm này Duyệt Nhi ăn ngon ngủ yên, nằm trong bàn tay Lạc Thủy
thượng thần vui đến quên cả trời đất, tham gia vô số yến tiếc của Tiên
giới, cứ mơ mơ màng màng trong giấc mộng đẹp.
Ban đầu Tức Mặc Ly đối với con Tiểu Tử Hổ vốn là bất đắc dĩ sau dần
thành thói quen. Mỗi ngày đều phải dùng tiên pháp làm vài món thịt cho
nàng, đến bây giờ, mấy tiểu tiên đồng trong quý phủ Lạc Thủy mỗi là nhìn thấy hắn ánh mắt đều phát ra ánh sáng màu lục. Có một lần một tiên đồng can đảm từ vùng đất băng bên ngoài núi Lạc Thủy xách về một cái sọt cá, đưa ra trước mặt hắn, học theo ánh mắt của Tiểu Tử Hổ mà nhìn hắn:
thượng thần, tiểu tiên, đói bụng.
Gương mặt vốn không có biểu cảm gì của Tức Mặc Ly có chút thay đổi, đôi
mắt còn sáng hơn ngọc lưu ly, đôi đồng tử còn lạnh hơn cả tuyết trên núi Lạc Thủy lẵng lặng nhìn tiểu tiên đồng, tiên đồng kia lập tức bằng tốc
độ nhanh nhất mang sọt cá đi, bị dọa đến mềm nhũng trên mặt tuyết. Từ đó về sau, mỗi lần trước khi đám tiên đồng trong phủ của Tức Mặc Ly ăn
tiên quả luôn biến mấy thứ quả đó thành hình dạng món thịt mà thượng
thần làm, mới ai oán nuốt xuống, ăn xong lại yên lặng hồi tưởng chút
hương vị, ưu thương nhìn góc ‘Tiên cảnh nhân gia’ trong phủ đệ Lạc Thủy.
Ngày hôm đó, Tức Mặc Ly ngồi cây đào tiên bên cạnh Cúc Thủy Toái Nguyệt
Đình tiến nhập vào trầm tu. Duyệt Nhi nằm trong bàn tay của hắn mà ngẩn
người, cái đầu lắc qua lắc lại nhìn lén Tức Mặc Ly, lại đánh một giấc,
lúc thức dậy nhìn thấy dáng vẻ của Tức Mặc Ly đoán chừng chưa đến năm,
sáu ngày thì chưa tỉnh đâu. Liền nhảy khỏi bàn tay của Tức Mặc Ly, chuẩn bị đi dạo một chút.
Dãy núi Lạc Thủy rất lớn, trong đó chỉ có tòa Lạc Thủy phủ đệ, phủ Lạc
thủy kiến trúc tinh tế phức tạp, thường xây dựng ở những nơi đẹp nhất
trong dãy núi Lạc Thủy hoặc là dựa vào vách núi hoặc là xây bên cạnh mặt hồ. Bởi vì dãy núi Lạc Thủy này kéo dài mấy ngàn dặm mà quanh năm đều
bao phủ trong tuyết lạnh, lại vì Lạc Thủy thượng thần ở chỗ này nên bình thường ít có yêu ma quỷ quái xuất hiện, ngay cả tiên, có đi ngang qua
nơi này cũng lựa đường vòng mà đi để bày tỏ sự tôn trọng. Bởi vậy xung
quanh dãy núi Lạc Thủy cũng không có kết giới giống như các tiên sơn
khác, hoặc nói, dãy núi Lạc Thủy chưa bao giờ cần kết giới để bảo vệ mọi thứ trên núi.
Duyệt Nhi còn chưa tu thành hình người, chỉ có thể dùng bốn cái chân nhỏ từ từ đi trên mặt tuyết. Tuy rằng dãy núi Lạc Thủy quanh năm tuyết
đọng, nhưng phàm những nơi có đình, lầu các đều là trăm hoa đua nở, gió
xuân nhè nhẹ lướt qua mặt. Duyệt Nhi càng chạy càng xa, nếu dãy núi Lạc
Thủy là núi thần thì cây cối sinh trưởng trên núi thần kia cũng không
giống như bình thường. Thân cây cao lớn dường như nhìn không tới ngọn,
mấy cây tiên thụ nếu cùng mọc chung ở một nơi, trên cơ bản có thể hình
thành một rừng rậm to lớn mà nhân gian thường hay nhắc đến.
Xa xa trên một cây tiên thụ có một quả tiên gì đó màu đỏ rực, Duyệt Nhi
nhìn trong chốc lát, chắc là thèm ăn rồi, chống bốn cái chân mềm yếu đi
đến dưới cây tiên thụ. Thật rõ ràng, trái cây cao cao treo ở trên đỉnh
đầu của mình, hoàn toàn không có ý muốn rơi xuống.
Duyệt Nhi nhìn nhìn thân cây xù xì trước mặt, ừ, mấy cây tiên thụ này
còn xù xì thô ráp hơn cây cột to nhất trong thiên cung, liếc trông vỏ
cây xù xì loang lổ kia, ngẩn ngơ. Chậm rãi đi vào quanh thân cây, lúc
này, Duyệt Nhi có bao nhiêu hy vọng rằng nàng là một con khỉ nhỏ chứ
không phải là một con hổ. Nàng ngơ ngác đi vòng quanh, thỉnh thoảng
ngẩng đầu nhìn trái cây đỏ rực, mau rơi xuống đi, mau rơi xuống đi, trái tim hổ nho nhỏ của nàng đều đem hết mấy vị phật tổ mà mình đã gặp trong ba trăm năm qua ân cần thăm hỏi một lần.
Không ngờ lúc đi đến mặt khuất bóng phía sau tiên thụ, Duyệt Nhi ngẩng
đầu lên nhìn xem trái cây kia có nghe thấy tiếng gọi trong lòng nàng mà
rơi xuống hay không, đột nhiên phát giác trên cây còn có một thứ khác.
Duyệt Nhi tinh tế đánh giá một chút, phát hiện hình dạng của nó rất
giống với thứ mà Tức Mặc Ly thường cho nàng ăn, nghe nói là thịt gà gì
đó, chẳng qua lông nó dài hơn, toàn thân đỏ rực, đôi cánh thật to.
Duyệt Nhi ngơ ngác nhìn, khối thịt trên cây kia phát ra âm thanh: “Này, con hổ nhỏ, nhìn đủ chưa?”
Duyệt Nhi kinh ngạc, vội vàng thu hồi tầm mắt, lắc lắc cái đầu hổ, lại
gạt gật cái đầu, tựa hồ đắn đo trong chốc lát. Mở miệng phát ra giọng
nói mềm mại: “Ừ, trái cây chưa nhìn đủ, ngươi thì nhìn đủ rồi.”
Khối thịt trên nhánh cây kia yên lặng rồi lại yên lặng. Ngay sau đó mơ
hồ truyền đến giọng nói mang theo ý cười: “Ngươi muốn ăn Hư Linh Quả
này?”
Duyệt Nhi gật gật đầu, thì ra loại trái cây này tên là Hư Linh Quả.
Khối thịt trên nhánh cây suy nghĩ, nói: “Ta tên là Sở Từ, mấy ngày trước bị kẻ thù ám toán ở dãy núi Lạc Thủy, mất nhiều sức lực mới tìm được Hư Linh Quả này. Trái cây kia có công dụng chữa thương đặc biệt hơn là có
thể nâng cao linh lực. Nếu ngươi chịu giúp ta trị thương, ta liền giúp
ngươi hái xuống.”
Khối thịt này muốn mình giúp hắn chữa thương? Linh lực hiện tại của nàng còn chưa đủ, tu vi thấp đến đáng thương, làm sao giúp hắn chữa thương.
Duyệt Nhi do dự lại buồn bực đi qua đi lại hai bước.
Sở Từ nhìn dáng vẻ do dự của nàng, nghĩ là con Tiểu Tử Hổ này ghét Hư
Linh Quả, không định trao đổi với hắn, lập tức nói: “Hư Linh Quả này ta
nếm qua rồi là loại trái cây có hương vị ngọt nhất đó.”
Duyệt Nhi nghe vậy lập tức nhanh chóng gật đầu, “Được. Ngươi cho ta Hư
Linh Quả trước.” Nói xong đôi mắt tựa hổ phách nhìn Sở Từ, rõ ràng có ý
trước giao hàng sau giao tiền.
Sở Từ mang thương tích đầy người, sao lại có cảm giác lừa gạt trẻ con
thế chứ? Nghĩ như thế, hắn dùng nhẹ nhàng vỗ cánh, trên cây liền rớt
xuống mười mấy trái cây. Duyệt Nhi tránh không kịp, bị quả rơi trúng
người nhiều lần, nhe răng trợn mắt “tức giận trừng” Sở Từ vài lần, sau
đó chuyên tâm nhặt quả ăn.
Sở Từ buồn cười nhìn con Tiểu Tử Hổ này ăn xong Hư Linh Quả, dùng bàn
chân múp míp thịt dụi dụi cái miệng nhỏ. Lúc chuẩn bị tao nhã từ trên
cây bay xuống, bởi vì bị nội thương ngoại thương đều nghiêm trọng cho
nên cảnh Duyệt Nhi nhìn thấy chính là một khối thịt từ trên cây rơi
xuống trước mặt nàng, chật vật quỳ rạp trên mặt đất.
Sau nửa nén nhang.
Duyệt Nhi lấy tay chọc chọc vào đôi cánh đỏ rực của Sở Từ, phát hiện
lông chim màu đỏ của hắn tựa như ngọn lựa đang bùng cháy hừng hừng ngay
cả khi dưới bóng râm cũng thật chói mắt. Rất là đẹp, ừ, cảm giác tiếp
xúc cũng không tệ, rất trơn láng.
Lúc này nếu Sở Từ đang mang dáng vẻ con người thì nhất định khóe miệng
sẽ co rút. Con hổ nhỏ này đang trêu ghẹo hắn sao? Cái chân nhỏ kia còn
không rời khỏi bộ lông cao quý rực rỡ của hắn!
Sở Từ uất ức động đậy, Duyệt Nhi nhanh chóng thu hồi cái chân mập mạp kia, nghiêng đầu đánh giá hắn.
Sở Từ nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, đôi mắt tựa hổ phách nhìn một cái đã hiểu thấu, trong suốt tựa nước. Đột nhiên nghĩ con hổ nhỏ kia chắc
là không có ý trêu ghẹo mình.”Con hổ nhỏ, chữa thương.”
Duyệt Nhi nhúc nhích, cúi đầu. Làm sao chữa thương đây, nhìn vết thương
của Sở Từ cũng không nhẹ, ngoại thương thì có thể được, quan trọng là
nhìn hắn cố gắng hết sức từ trên cây nhảy xuống như vậy, nhất định nội
thương rất nghiêm trọng. Làm sao bây giờ? Có nên chạy không, mình ăn cắp trái cây của hắn, lại không giúp hắn chữa thương, nhưng bỏ một mình hắn ở chỗ này, hình như cũng không đúng.
Sở Từ nhìn bộ dạng nàng cúi đầu tự hỏi, rất là đáng yêu, liền lấy tay,
à, là cánh đè lên cái đầu hổ của nàng, trong ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, hung ác uy hiếp nàng: “Con hổ nhỏ, không chữa thương cho ta, ta nướng
chính ngươi để ăn đó.” Nói xong cánh hơi dùng sức đè lên nàng.
Duyệt Nhi vừa nghe lời này, phản ứng dù có chậm chạp cũng biết nướng
chín ăn là có ý gì, tựa như thượng thần thịt mà cho nàng ăn. Nàng sợ
ngây người, chưa từng có người nào nói với nàng như vậy, còn nói lời
kinh khủng như thế nữa chứ.
Duyệt Nhi lập tức giãy giụa khỏi cánh của hắn, lúc chuẩn bị sắp chạy,
nhưng còn chưa chạy kịp lại bị cánh ngăn chặn. Làm sao bây giờ, làm sao
bây giờ, cho dù nàng một con hổ sống mấy trăm năm, nhưng chung quy vẫn
luôn nằm trong tay thượng thần, chưa từng có gặp tình huống nguy hiểm
như hiện giờ.