Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 28: Ta tưởng rằng chàng không quan tâm ta . .


Đọc truyện Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu! – Chương 28: Ta tưởng rằng chàng không quan tâm ta . .

“Ăn nhiều vào.”

Hào Hành ở ngoài điện đút một đám em bé củ sen đang kêu oai oái đòi ăn, những vật nhỏ này đều do Thái Thường chiều thành hư, sự thèm ăn gần đây lớn kinh người.

Phù Nhã từ Bắc Cực đi bộ về tới, nhìn cái lưới có thể giăng bắt chim của Ngẫu thần điện thì giật mình nói: “Ủa? Những tiên gia say rượu đi đâu hết rồi? Ê, Cậu định ăn hết sạch sẽ người vợ tiên của cậu sau đó giậm chân xóa sạch phải không?”

Hào Hành liếc Phù Nhã, ném trái cây trong tay đi: “Ta dẫn họ tới điện của chị rồi, về sau làm phiền chị chăm sóc nhiều hơn. À, họ bị Thái Thường dạy là không ăn hạt sen, chị cần phải nhớ rõ.”

Phù Nhã thở dài: “Thì ra em trai ta cũng làm ra loại chuyện vứt bỏ vợ con này, cũng được cũng được, uổng công cô ngốc kia ở Bắc Cực cả ngày đau khổ. Coi chừng con bé vĩnh viễn cũng không thuộc được Thiên thư mà chỉ nhớ cậu.”

“Nhớ tới ta?” Hào Hành cong môi: “Cuối cùng cũng không uổng phí.”

“Con bé quá đơn thuần, nên mới đối với chuyện của cậu vô cùng sâu sắc, lúc này e là trái tim tan nát, ầm ĩ không muốn trở về, để ta coi cậu thu xếp thế nào!” Phù Nhã dậm chân một cái, bắt chước Thái Thường dẫn theo một đám em bé củ sen đã cho ăn đi về điện.

Hào Hành thở dài đứng dậy vào điện, lấy vài tấm tiên bài của chư tiên trên thư đài rồi gọi đám mây đến. Tiểu tiên nga nhảy đến hô to: “Thượng thần! Trong điện chúng ta có trộm! Mấy bao phân lớn đều bị trộm mất! Ủa thượng thần? Ngài muốn xuất giá à?”

“Là Phù Nhã thượng thần lấy, đừng lo lắng. Ngươi giữ nhà cho tốt, bản điện sẽ nhanh chóng quay về.”

“Nhưng ngài muốn đi đâu?” Tiểu tiên nga có chút chán nản nói với ngón tay: “Tiên tử đi rồi, ngài liền nhanh chóng chạy trốn? Trước giờ ngài toàn lừa tiên tử sao? Tiên tử nàng ấy có tâm địa tốt, lại vừa đáng yêu… Hu hu..Thật đáng thương…”

Hào Hành bất chấp mồ hôi lạnh, khụ khụ vài tiếng vội vàng nhảy lên đám mây bay đi, khổ không thể tả: chẳng lẽ bình thường bộ dạng bản điện ta bội tình bạc nghĩa lắm à?

***

Mấy ngày liên tiếp Thái Thường đều buồn bực không lên tiếng, chỉ rủ đầu lật trang sách ngẩn ngơ. Nếu người ngoài gọi nàng vài tiếng, bất kể chuyện gì, nàng chỉ ngơ ngác gật đầu, sau đó tiếp tục lật sách.

Nữ quỷ kia dường như cũng biết nàng bị đả kích, mấy ngày nay cũng không từ dưới giường xuất hiện lên quấy nhiễu nàng. Có thể bởi vậy, nên vốn nhờ Thái Thường đến đây mà cung điện còn lộ chút vui vẻ giờ lại càng thêm lạnh như băng, không còn sức sống.


“Tiên tử? Thái Thường tiên tử?”

Đứa bé giữ cửa gọi vài tiếng, thấy Thái Thường vẫn thẩn thờ trơ mắt nhìn sách thì quay đầu lại cười bất đắc dĩ, nói: “Ngài thấy đó, đã nhiều ngày qua bộ dạng tiên tử đều như vậy.”

Ti Cầm gật đầu, nhìn gương mặt Thái Thường thiếu vắng nụ cười vui vẻ, trong nội tâm cũng không dễ chịu. Ti Cầm lắc lắc cái hộp gấm trong tay đi vào, cười nói: “Thái Thường, có muốn xem thử thúc công mang món gì ngon đến cho Thái Thường hay không?”

“Dạ ?” Cuối cùng Thái Thường mới ngẩng đầu lên, thấy Ti Cầm đem một cái hộp nhỏ sáng ánh bạc đặt trước mắt của nàng. Hồi lâu, nàng mới nặn ra một nụ cười: “Vẫn là thúc công đối xử với Thái Thường tốt nhất, đến thăm cũng nhớ mang đồ ăn ngon cho tiểu tiên.”

Ti Cầm quan sát một vòng, không cảm thấy tung tích của Mịch Trăn trong lòng dần dần ảm đạm. Ánh mắt rơi vào khuôn mặt Thái Thường hơi có vẻ gầy gò thì thở dài, không cầm lòng được đưa tay chạm một cái: “Mấy ngày nay ăn không ngon sao?”

“Dạ… Thái Thường cảm thấy nếu gầy đi, có lẽ sẽ làm người khác thích, bớt mập một chút là tốt rồi.” Thái Thường miễn cưỡng cười nói, sờ sờ chiếc hộp: “Vật đẹp thế là tặng cho Thái Thường thật à? Thúc công người không được đổi ý đó.”

“Thái Thường…” Ti Cầm nắm chặt tay: “Dẫu Thái Thái không gầy đi, không trở thành thượng thần, không thông minh cũng rất lôi cuốn. Dù cho Thái Thường mãi mãi không thay đổi trở về nàng… Bản quân cũng phát hiện ra, bản quân đối với Thái Thường…”

“Cái hộp này phải mở thế nào nhỉ?”

Thái Thường chăm chú nghiên cứu xem làm sao để cái hộp dễ dàng mở ra, tựa như căn bản không phát hiện ra lời nói chứa đầy hàm ý của Ti Cầm.

Ti Cầm lắc đầu, vừa cười vừa đem cái hộp đặt trong tay nàng: “Chỉ cần gọi ‘ăn đi ăn đi ’ với nó là được.”

“Ồ!” Thái Thường hưng phấn vung tay vung chân cầm lấy cái hộp: “Thật sao, thật sao! Vậy Thái Thường phải thử một chút xem có linh hay không, thúc công không cho phép người gạt Thái Thường!”

Thái Thường cố làm ra vẻ thần bí gọi: “Ăn đi ăn đi!”

Cạch – –


Hộp bạc lập tức mở ra!

Thái Thường hưng phấn cầm lấy cái hộp “Ăn đi ăn đi” chơi đùa, cuối cùng thì mặt mày Ti Cầm mới giãn ra một chút.

Nếu có thể đổi lấy một nụ cười của nàng thế này, ta nguyện đem hết thảy tất cả biến cho nàng.

“Loại trái cây này nhìn thật kỳ quái, Thái Thường chưa bao giờ nếm thử qua.”

Thái Thường liếm môi, cầm lên một trái màu hồng hỏi: “Thúc công đây là trái gì? Không giống táo hay hạt sen, cũng không giống đậu phộng.”

“Trái Bạch Thủ.” Ti Cầm cầm nó lên tay: “Đây là thứ trái cây chỉ nhân gian mới có, hương vị ngọt bùi cay đắng, cực kỳ giống tình yêu mà họ khát khao theo đuổi.”

Ngừng một chút, Ti Cầm lại tiếp: “Cũng là loại trái cây khi còn sống Mịch Trăn rất thích ăn.”

“À…” Thái Thường gật đầu, cân nhắc có nên ném hai ba trái xuống dưới giường cho nữ quỷ hay không, có điều hôm nay nàng ta cũng không ăn được, bị mất cũng lãng phí.

Nàng cho một trái vào miệng, trong khoảnh khắc, quả nhiên đúng như lời Ti Cầm, cuộc sống trăm vị tụ về một nơi.

“Thì ra là hương vị như thế…”

Loại trái cây ngoài ý muốn làm nàng cảm thấy ăn ngon nuốt xuống cả hạt, bụng có chút đầy hơi.

Ti Cầm mang chén nước nhỏ cho nàng: “Cay đắng cũng tốt, chua ngọt cũng được, rồi cũng sẽ đến thôi chi bằng chậm rãi mà bắt đầu thưởng thức.”


Thái Thường lắng nghe nghiêm túc, đối với mỗi một trái đều nhai kĩ nuốt chậm.

Đứa bé giữ cửa bên ngoài gọi: “Ti Cầm Đế Quân, Tiên Mẫu nghe nói ngài tới, tuyên ngài vào điện đó.”

“Nói với bà, bản quân sẽ đến sau.” Ti Cầm buồn buồn đáp một tiếng, thấy Thái Thường vẫn cực kỳ nghiêm túc ăn “trái Bạch Thủ “, vỗ vỗ đầu của nàng, nói: “Đợi bản quân trở lại, sẽ dẫn Thái Thường đi ngắm nơi trồng ‘cây lắc lư*’ một chút, được chứ? Đứng ở dưới táng cây đó, nếu không nắm tay, người sẽ lúc ẩn lúc hiện.”

“Cây lắc lư? !” Thái Thường không ngừng gật đầu: “Tốt quá tốt quá! Thái Thường chờ thúc công trở lại!”

Đợi đến khi Ti Cầm rời đi, đứa bé giữ cửa mới thở phào nhẹ nhỏm, đã mấy ngày rồi cuối cùng mới thấy Thái Thường khôi phục lại nụ cười, ừ, chờ một lát sẽ nghe được tiếng nàng ấy ồn ào!

Nhưng đợi Ti Cầm vừa đi, trong miệng Thái Thường còn chứa trái Bạch Thủ lại ấm ức nằm sấp trên đài sen không nói lời nào. Đạo lý quá cao thâm nàng không hiểu, nhưng nàng biết cuộc đời này có khổ mà cũng có ngọt.

***

Qua hồi lâu Ti Cầm vẫn không trở lại, Thái Thường nằm sấp trên giường ngủ mơ màng. Giờ này bình thường trong điện Ngẫu thần là lúc tiểu tiên nga bắt đầu chuẩn bị cơm canh, chỉ chốc lát sau Hào Hành sẽ tan triều trở về, sau đó cùng nhau dùng bữa, vừa khuyên nàng ăn ít thôi vừa gắp thức ăn ngon để vào chén nàng…

Xong rồi xong rồi! Không dễ dàng mới quên chàng được hai ngày sao giờ lại nghĩ tới? Thái Thường vỗ đầu tỉnh lại, thấy Hào Hành vẫn vậy đứng ở cửa đại điện cười nhìn nàng, nàng liền nghi hoặc không thôi: “Đầu óc ta quả nhiên là bị hỏng, hay là ta thật sự vẫn còn chưa tỉnh lại sao?”

“Tiểu tiên đã ngủ một lúc lâu, cũng không biết nên hành lễ với bản điện à?” Hào Hành nhìn nàng: “Thấy bản điện sao mặt như ăn mướp đắng thế? Còn không biết đến đây cùng bản điện gần gũi một chút. Có phải chỗ này thức ăn không tốt không? Sao ta thấy nàng gầy một chút… Không phải đã cho nàng biết không cho phép giảm cân sao? !”

“Xong rồi…” Thái Thường rơi nước mắt: “Vì sao ta còn có thể tưởng tượng chàng ấy, hơn nữa còn tưởng tượng chân thật đến thế!”

Hào Hành giật mình sững sờ chốc lát, bước đến trước mặt nàng phất phất tay nói: “Thái Thường, nàng không biết bản điện?” Lòng chàng căng thẳng: “Có phải nàng nhớ tới điều gì hay không?”

Thái Thường nhéo mặt mình một cái, rất dày rất mềm, nàng thật sự không nằm mơ sao?!

“Ngài…” Thái Thường nói giọng mũi: “Ngài… Ngài không quan tâm ta vì sao còn đến! Ngài muốn xác nhận ta sẽ không trở về nữa sao? Hu hu… Vậy ngài an tâm tìm tiên tử khác đi đi! Tiểu tiên ta sẽ không trở về nữa !”

“Vậy là sao…”


Hào Hành bước tới xoa đầu nàng: “Đến đây, nhanh cho bản điện ôm một cái.”

Thái Thường tức giận quai hàm run run né tránh chàng: “Không phải ngài không gặp tiểu tiên thì sung sướng ngày ngày bày yến tiệc ăn mừng sao? Vậy sao ngài còn tới nơi này tìm ta! Ngài lại không thích ta… Cho chàng ôm cái quỷ!”

“Những điều này là ai nói với nàng ?” Hào Hành đang đầy bụng nhớ nhung không thể nào phát tiết, bị nàng cự tuyệt thì cực kỳ khó chịu: “Chẳng lẽ Phù Nhã lại đi gây chuyện thị phi cho bản điện?”

Thái Thường ấm ức thở hổn hển gạt nước mắt, quay đầu đi không nhìn chàng: “Tiểu tiên ta rất xin lỗi vì đã cùng ngài thành đôi, làm cho ngài không thể không tiếp nhận hiện thực tàn khốc này. Có điều ngài yên tâm đi, để ta trở về Nam Hải, lúc đi ngang qua ta sẽ cầu Nguyệt lão bà đổi cho ngài một người vợ tiên xinh đẹp lên mệnh bài! Có phải ta rất hiền lành hay không?”

“… Ai nói bản điện phải thay đổi vợ tiên? Ai nói chuyện này rất tàn khốc? Còn nữa Thái Thường… Khụ khụ… Nguyệt lão là đại gia, nam tính…” Hào Hành kéo tay nàng không để cho nàng trốn tránh: “Nàng xem xem, nàng chỉ toàn nghe người ngoài nói, liền không tin bản điện. Nàng đã biết bản điện không lừa gạt nàng, nếu không phải trên mệnh bài viết tên nàng thì bản điện cũng sẽ không tiếp cập nàng. Nhưng nếu bản điện biết trong Thiên cung có một bé mơ hồ** vừa mập mạp vừa trắng trẻo đáng yêu, bản điện cũng sẽ bị nàng hấp dẫn.”

“Là…là thật ư?” Thái Thường khóc một phen cũng không thể thoát ra: “Vậy ngài ngày ngày thết tiệc là làm gì?”

Hào Hành kéo nàng vào lòng, thở một hơi: “Xem bé mơ hồ nhà ta kìa… Còn không phải là vì tới gặp nàng sao! Bản điện ngày ngày chuốc rượu đám tiên gia, chính là vì lấy rượu đổi lấy tiên bài của họ để ra vào Bắc Cực. Bà trẻ của nàng là bà già quá đáng! Không cho phép cùng một tiên gia liên tục tới quét dọn, trong một năm lại không cho phép vượt quá ba lượt, lại càng không cho phép bản điện đến! Cho nên bản điện mới dùng mấy tiên bài rất hiếm có này tới gặp nàng.”

“Thật sao?” Thái Thường vuốt mấy tiên bài cứng cáp trong ngực chàng, lấy ra đếm: “Ồi, có hơn mười cái!”

“Ừ, cho nên bản điện mới có thể đây mười ngày cùng nàng, chờ mười ngày sau bản điện trở về tìm đám tiên gia đó uống rượu đổi lại tiên bài.”

“Hu hu… Thượng thần!” Thái Thường ôm chàng khóc loạn một trận: “Ta thật sự sợ hãi! Hu hu ! Thật sự cho rằng ngài không quan tâm ta ! Gây khó xử cho ngài. Hu hu!”

Hào Hành ôm nàng thật chặt, xoa nắn người nàng: “Mơ hồ ngốc mập mạp, bản điện mới không chịu được việc đem nàng cho người khác đó!”

“Ừm… Tiểu tiên ta cũng vậy không chịu được việc đem ngài tặng cho người khác!”

***

Xa xa , Ti Cầm đứng ở ngoài cửa điện, nhìn qua Thái Thường rơi nước mắt đưa mặt cọ vào tiên bào Hào Hành, cuối cùng xoay người nhẹ nhàng rời đi.

Nhớ năm ấy dưới táng cây, Mịch Trăn vừa quả Bạch Thủ vừa nắm tay áo chàng vui mừng nói: “Ti Cầm sư phụ, quả nhiên ngài thật sự không bỏ lại Mịch Trăn! Còn nữa! Trái cây nếm ngọt thì để lại cho Mịch Trăn, đắng thì vứt đi! Mịch Trăn chỉ muốn cùng ngài cả đời chỉ có chua ngọt không có khổ sở, ngài phải nhớ kỹ nha…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.