Đọc truyện Thương Tâm – Chương 4
Nước từ vòi sen xả
xuống người tôi lạnh toát. Ba ngày rồi tôi chỉ ở lì trong phòng, vào mỗi giờ ăn sẽ có người tới gõ cửa rồi đặt phần ăn của tôi bên ngoài, cũng
chẳng buồn quan tâm tôi có dùng hay không. Ngay cả người cha nghiêm khắc của tôi cũng chưa từng đối xử với con gái một cách lạnh lùng đến vậy.
Tôi đưa tay tắt vòi sen, quấn khăn tắm đi ra ngoài. Cả căn phòng tối đen,
chỉ có một chút ánh sáng leo lét lọt qua từ khe cửa. Theo như nội dung
câu chuyện mà tôi viết, hai ngày nữa Thương Tâm sẽ lấy Dương Tẫn Phong,
người mà trong lễ thành hôn cô mới lần đầu gặp mặt liền phi thường cuồng nhiệt mà yêu anh ta. Chết tiệt! Máu chó! Nhưng chẳng sao, chỉ cần tôi
không yêu là được đúng không? Tôi là tác giả bộ truyện, tôi cũng đã từng xem qua rất nhiều thể loại tương tự: một cô gái vô tình xuyên vào vai
nữ phụ của một quyển sách, không phải họ đều rất nhẹ nhàng và dễ dàng gỡ bỏ mọi khó khăn hay sao? Vậy thì tôi cũng làm được, đúng không?
Cố gắng một lần lại một lần trấn an mình. Không nhanh không chậm ngày cưới của tôi đã đến.
Đồ cưới của tôi rất đẹp, một chiếc áo dài cách điệu thêu đầy hoa văn tinh
tế, mấn phượng, lược ngà, lại thêm hàng trăm. hàng ngàn vòng tay, vòng
cổ các thứ. Cả một buổi sáng bị đội ngũ make-up xoay tới xoay lui, khiến tôi cảm thấy tứ chi không còn thuộc về mình nữa. Mà nghĩ lại, đó vốn
cũng có phải là cơ thể của tôi đâu?
Xế chiều, cuối cùng tất cả
công đoạn cũng hoàn tất, cô nhân viên trang điểm hớn hở dắt tay tôi đến
trước tấm gương to đùng trong phòng trang điểm. Dù đã cố làm quen với
gương mặt này mấy hôm nay, thế nhưng ngay khoảnh khắc mắt chạm mắt với
bóng hình phản chiếu trên gương tôi vẫn không thể giữ tâm tình bĩnh
thản. Thương Tâm ơi Thương Tâm! Chính tác giả là tôi đây cũng không ngờ
được, phiên bản dựng phim thực của cô lại xinh đẹp đến như vậy! Trong
bản gốc, Thương Tâm là một cô gái tên ngược với tâm, rạng rỡ như mặt
trời, luôn vui vẻ trong sáng, nhưng cũng vì quá ngây thơ mà yêu đương mù quáng, quá vô tâm mà bỏ qua tình cảm của người thật lòng yêu thương cô. Còn Thương Tâm phiên bản tác giả là tôi đây, dù dung mạo vẫn xinh đẹp
rạng rỡ, nhưng trong đôi mắt nâu to tròn kia nào đâu còn chút niềm vui,
chỉ ngập tràn bất an cùng u uất.
Mẹ tôi vận một thân áo dài tím đính đầy kim tuyến đứng trước cửa, nhìn tôi gật gật đầu ra vẻ hài lòng:
– Được rồi đấy! Chút nữa ngoan ngoãn im lặng hết buổi tiệc, sau này con muốn thế nào cũng được!
Tôi nửa thờ ơ nhìn mấy bông hoa được thêu trên ngực áo, nửa gật gật đầu xem như đã hiểu. Mẹ tôi cũng chẳng nấn ná lâu, thấy tôi biết điều như thế
liền rời đi, trưng ra một bộ mặt tươi cười không thể ngọt hơn với các
quý bà ngồi dưới phòng khách.
Khi tất cả mọi người đều đã ra
ngoài, một mình tôi trong phòng, ngơ ngẩn nhìn lên bức tranh hai thiếu
nữ giữa cánh đồng hoa cúc trắng. Khóe miệng vô thức nhếch lên tạo thành
một độ cong hoàn hảo như vui vẻ, mà cũng như đau thương. Trong đầu tôi
lại có rất nhiều rất nhiều hình ảnh tua ngược…
– Thương Tâm ơi
Thương Tâm! Dù có chạy trốn đến chân trời góc bể, số phận của cô vẫn mãi mãi là một con búp bê trong tủ kính. Cho dù cô có vẫy vùng thế nào cũng không thể thoát khỏi thân phận một con rối mua vui. Nếu đã vậy thì,
Hoàng Liên tôi cung kính không bằng tuân mệnh, sẽ thay cô diễn tiếp vở
tuồng này cho đến hồi kết. Dù nó có đau thương hay phẫn uất thế nào cũng chẳng còn quan trọng nữa. Cuộc đời vốn dĩ nên là bể khổ, vậy thì tôi có ngại gì khuấy thêm tang tóc vào dòng nước vốn đã rất hỗn loạn kia đâu?
Nói rồi, tôi bật cười ha hả. Thanh âm vang vọng vào bốn góc tường của căn
phòng trống, dội lại không hiểu sao nghe như tiếng khóc than…
— —— —— —— —— ——-
Tôi ngồi trong phòng chờ VIP của nhà hàng, xung quanh năm, sáu cô gái cứ
chạy tới chạy lui, khi thì xịt thêm keo lên tóc tôi, khi thì dậm lại
phấn má, khi thì chuốt lại chân mày. Tới giờ phút này tôi thật sự cảm
thấy người sắp gả đi dường như không phải là tôi mà là họ thì phải, bởi
lẽ tôi vô cùng bình thản đọc tạp chí, lâu lâu còn cắn tách hạt hướng
dương mà ăn. Họ dù rất tức giận tôi làm trôi lớp son đi, nhưng có lẽ
phải như vậy họ mới có việc để lấp đầy hai tay rảnh rỗi nên cũng không
mảy may phàn nàn nửa lời, chỉ kiên nhẫn chờ tôi ăn được một hai hột
hướng dương lại thoa son.
Tách tách hai tiếng, cửa phòng mở ra. Mẹ tôi bước vào:
– Tới lúc cô dâu xuất hiện rồi! Con ngoan ngoãn mà đi theo cha con!
Nói rồi cũng không chờ tôi phản ứng, lập tức ra hiệu cho cô phù dâu kiêm
trợ lý đặc biệt nhanh chóng xốc tôi đứng dậy, một mạch lôi ra lễ đường.
Suốt chặng đường không nhanh không chậm tôi chỉ lặng lẽ đi theo, lặng lẽ
quan sát khung cảnh sang trọng hào nhoáng xung quanh. Cho đến khi cô thư ký xinh đẹp đặt tay tôi vào tay “cha”, tôi mới thu tầm mắt, tập trung
nhìn về lễ đường. Đèn đã tắt hết, chỉ spotlight vào vị trí của tôi và
cha cùng vị trí của chú rể trên bục. Tôi nheo mắt nhìn vào vùng tối có
đầy quan khách đang ngồi đó. Phụ nữ xiêm y lộng lẫy, đàn ông lịch lãm
veston, trong ánh mắt họ pha trộn đủ loại cảm xúc, ghen tị có, khinh
thường có, ngưỡng mộ có, cả yêu mến, dù hiếm hoi cũng thỉnh thoảng xuất
hiện. Tôi không lạ gì bầu không khí này, tôi lớn lên cùng nó, trưởng
thành cùng nó, là con gái của cha tôi, quy tắc đầu tiên là luôn luôn nở
nụ cười nhẹ nhàng chuẩn mực, bất chấp đối diện là đối thủ âm hiểm thế
nào, hay có cạm bẫy độc ác ra sao. Tôi được giáo dục như thế từ khi chưa nhận thức được thế giới, thế nên khi tiếp tục vai diễn Thương Tâm này
tôi hoàn toàn không sai vấp chút nào.
Tôi lại hướng mắt nhìn lên bục cao của lễ đường nơi có chú rễ đang chờ đợi. Người nọ rất cao, đang quay lưng lại, dường như là thảo luận điều gì đó với MC. Ngay lúc
này bên tai tôi bỗng truyền tới một âm thanh khàn khàn đầy lực:
– Đừng làm loạn!
Người cha xa lạ kia nhìn tôi đáy mắt không một chút cảm xúc, chỉ mấp máy môi
nói ra ba từ đó, rồi quay đi. Tôi cũng không trả lời lại, chỉ nghiêm
túc giữ thẳng lưng, từng bước từng bước đi theo ông.
Tiếng nhạc “Here comes the Bride” vang lên đều đều và trầm ấm, chẳng hiểu sao lọt
vào tai tôi lại buồn bã và rợn tóc gáy như nhạc đưa tang.
Trên lễ đài, sau một hồi thì thầm gì đó với MC, chú rể cuối cùng đã quay mặt
lại. Mũi cao kiều ngạo, mắt sắc lạnh lùng, khuôn miệng nhếch lên lộ ra
hàm răng trắng bóc. Khí chất cùng uy thế kinh người tỏa ra không thể lẫn tạp với bất kỳ ai.
Bước chân tôi đã dừng lại tự lúc nào.
Cha tôi nhướng mày, kéo nhẹ tay tôi ngầm ý bảo đi tiếp. Thế nhưng giờ phút
này dù ông có kéo bao nhiêu, tâm trí tôi đã không còn đủ minh mẫn để mà
tuân theo mệnh lệnh của ông nữa.
Người đàn ông mà tôi sắp lấy kia, cư nhiên lại có vẻ ngoài giống hệt như “người đó“.