Đọc truyện Thương Tâm – Chương 15
Kim Phương rút mạnh
tay khỏi tay tôi, đôi mắt đượm buồn ướt át bây giờ chứa đầy hoài nghi.
Tôi trân trối nhìn Trương Hàn, rồi lại quay sang nhìn cô ấy. Chút lí trí còn sót lại cho tôi biết, những lời giải thích lúc này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Tôi nhắm mắt cố suy nghĩ cặn kẽ mọi thứ, sau đó mở
mắt ra nhìn thẳng vào Kim Phương, nói thản nhiên như thể tất cả đều nằm
trong dự tính của mình:
– Đúng, tôi đúng là bạn thời thơ ấu của
cô ấy đấy! Kim Phương tiểu thư, cô vẫn có quyền chọn không đi với tôi,
nhưng những thông tin mà tôi có được, cũng không còn cơ hội nào khác cho cô đâu!
Kim Phương vẫn giữ ánh mắt nghi ngờ lên người tôi, hai
bàn tay cô ta vô thức nắm chặt chiếc váy bên dưới, chiếc cổ trơn bóng
nhấp nhô nhè nhẹ cho thấy cô ta đang đấu tranh nội tâm lung lắm. Biết
con mồi sắp cắn câu, tôi liền bồi thêm một đoạn tiếp tục vai diễn của
chính mình:
– Haiz, tôi còn nghĩ Kim Phương tiểu thư rất chính
trực hiểu chuyện chứ? Xem ra ngay cả tới nhà tôi uống một tách trà cũng
nghi ngờ nhiều đến thế! Thôi chào tiểu thư, gặp gỡ nhau đây cũng đã có
duyên rồi!
Nói rồi tôi nở thêm một nụ cười đầy ý vị sâu xa, vờ
xoay người bỏ đi. Quả nhiên, ngay giây phút tôi muốn cất bước đó, cô ấy
liền níu tôi ở lại, trên mặt bày ra vẻ kiên quyết tuyệt đối mà nói:
– Được! Đi thì đi!
Tôi nhìn bàn tay cô ta đang nắm lấy cẳng tay tôi, kiêu sa quay đầu lại nhìn gương mặt hồ ly của Trương Hàn, nháy mắt một cái.
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —-
Sau khi đưa chúng tôi về biệt thự, Trương Hàn cũng không vào trong mà trực
tiếp quay đầu xe đi mất. Tôi lại chưa hề có ý định níu kéo anh ta ở lại, niềm nở mời Kim Phương vào nhà.
Chỉ là vừa bước vào phòng khách đã thấy Dương phu nhân từ dưới bếp đi lên, lo lắng hỏi tôi liên tục:
– Thương Tâm à! Thương Tâm! Con đã khỏe hẳn chưa? Sao lại đi đâu thế? Ba
và mẹ có một cuộc họp bên Úc, vừa xong là mẹ bay về trước để thăm con.
Sao? Con thấy trong người thế nào rồi?
Tôi nắm lấy tay bà vỗ nhè nhẹ, trấn an nói:
– Con hoàn toàn khỏi rồi mẹ ạ! Phiền mẹ phải nhọc công nhọc lòng như vậy, con dâu áy náy quá!
Dương phu nhân lắc đầu, đưa tay lên trán tôi sờ thử, lại còn xoay tôi một
vòng để kiểm tra. Có vẻ thấy tôi thật sự không sao, bà mới thở hắt ra:
– Không sao là tốt rồi! Mẹ lên máy bay mà lo chết đi được! À, cô gái này là bạn con à?
Vừa đón ánh mắt của Dương phu nhân, Kim Phương rất biết lễ độ mà khoanh tay cúi đầu chào, tôi vô cùng hài lòng với cô gái này, vui vẻ đáp:
– Dạ đúng! Đây là Kim Phương tiểu thư của Vận Tải Hoàng Kim đó mẹ!
Dương phu nhân ngay lập tức thốt lên:
– Vậy sao?! Ôi, con bé đã lớn đến chừng này rồi à? Nhớ ngày nào cô gặp
con hãy còn bé tí! Thôi thôi, con ở lại chơi cùng Thương Tâm nhà cô nhé! Mấy hôm nay con bé vừa bệnh lại vừa mới về nhà chưa bao lâu nên cũng
buồn. Bây giờ, cô có việc phải lên tổng công ty gấp.
Rồi Dương
phu nhân rời khỏi nhà, trước khi đi còn không quên dặn hai chúng tôi lấy bánh trái bà vừa mang về từ Úc trong tủ lạnh ra ăn. Tôi mỉm cười vẫy
tay chào bà mãi đến khi chiếc ô tô khuất sau rặng cây.
– Chị có người mẹ chồng tốt thật đấy!
Kim Phương buông câu nói trong khi tôi vẫn còn đang ngóng ra bên ngoài. Hạ
cánh tay đang vẫy chào xuống, tôi khẽ mỉm cười quay lại nhìn cô ta:
– Đúng vậy, thứ tốt nhất trong căn nhà này chính là bà ấy!
Nghe tôi nói, Kim Phương hơi nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, nhưng tôi cũng
không giải thích gì thêm mà mời cô ta lên phòng. Căn phòng cưới của tôi
và Dương Tẫn Phong vẫn còn chưa tháo xuống một số đồ trang trí vô cùng
bắt mắt, vừa mở cửa tôi đã nghe Kim Phương ở phía sau xuýt xoa:
– Đây là phòng tân hôn của hai người à? Tuyệt thật…
Rồi trong vô thức, cô ấy bắt đầu rảo bước khắp căn phòng, ngó nghiêng tất
cả mọi thứ, xem bên này một ít bên kia một ít. Cho đến khi cô ấy dừng
chân thật lâu trước tấm ảnh cưới của chúng tôi, nhíu mày hỏi:
– Hình cưới của chị đẹp thật! Hai người trông cũng rất xứng đôi. Nhưng sao…tôi cứ có cảm giác tấm ảnh này giả giả thế nào…?
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng, chậm rãi rót trà ra tách, nhàn nhạt trả lời:
– Không giả mới khó hiểu, đó là ảnh ghép mà.
– Ảnh ghép!? – Kim Phương quay đầu lại, kích động la lên – Chị nói ảnh cưới của hai người là ảnh ghép ư? Không thể nào!!
– Sao lại không thể nào?
Tôi đặt tách trà vừa uống xong xuống bàn, vô cùng hứng thủ hỏi lại. Kim
Phương xem ra cũng nhận thấy biểu hiện của mình có phần hơi quá khích,
liền điều chỉnh thái độ:
– Ý tôi là…Gia đình hai người đều có tiền, chẳng lẽ ngay cả một bộ ảnh cưới tử tế cũng không đủ tiền chụp?
Kim Phương vừa dứt lời, tôi quả thật nhịn không được, ôm bụng cười lớn.
Không ngờ cô gái này lại ngây thơ như vậy, tại sao lúc tôi viết ra tính cách của cô ta cũng không nghĩ sẽ ngây thơ đến mức này nhỉ? Dù sao có
thể xem khiếm khuyết trí tuệ của cô ta phần lỗi to đùng thuộc về tôi,
nên bây giờ tôi ở đây chuộc lại lỗi lầm vậy!
Kim Phương thấy tôi cười lớn, liền thẹn quá hóa giận:
– Sao chị lại cười tôi!? Tôi nói đúng mà!
Tôi cũng không dám làm cô nàng này giận rồi chạy mất, đành nhịn tràng cười xuống bụng, tằng hắng mấy tiếng rồi trả lời:
– Kim Phương tiểu thơ, đây cũng không phải là vấn đề tiền bạc!
– Vậy là vấn đề gì? Hai người lạ thật đó! Hoặc nếu không có thời gian,
hoàn toàn có thể lấy những tấm ảnh lúc yêu nhau làm ảnh cưới mà! Bây giờ việc đó cũng thịnh hành lắm! Ai lại đi ghép ảnh cơ chứ! Quê chết đi
được!
Kim Phương khịt mũi chê bai tôi, tôi nhìn cô ta, ẩn ẩn cười, mắt cụp xuống, nói bằng một giọng xa xăm:
– Thật tiếc quá, chúng tôi trước khi cưới, ngay cả gặp mặt nhau còn chưa có. Yêu nhau? Nghe thật xa xỉ quá!
Lần này Kim Phương hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc trên mặt được nữa. Đôi mắt cô ta trợn tròn lên, miệng há ra nhét vừa một quả trứng gà, cơ mặt có phần giật giật như khó chịu lắm. Tôi mỉm cười, không để cho cô
ta kịp nói gì thêm đã tiếp:
– Hôn nhân của chúng tôi hoàn toàn
dựa trên lợi ích kinh tế và địa vị. Kim Phương tiểu thơ, tôi rất tiếc
nhưng xin đừng nói gì với tôi về triết lý tình yêu của cô.
Kim
Phương chật vật thu lại biểu cảm và có lẽ là cả mớ câu hỏi vừa định tuôn ra của cô ta. Mặc dù đã rất cố gẳng tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt khó
chịu cô ta đặt lên người tôi đã tố cáo hết cô ta bày xích sự thật này
như thế nào. Tôi rót thêm một tách trà, vẫn nên để tôi dẫn dắt câu
chuyện này đi đúng hướng thì hơn.
– An Hoa đúng là bạn thời thơ
ấu của tôi, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rất lâu trước đây rồi. Lâu
đến nỗi, cô ta bây giờ chẳng khác gì một chấm tròn nhỏ xíu trong bầu
trời ký ức bao la của tôi. Hoặc họa chăng, cô ta trở thành một tảng đá
thật lớn, đang cố tình lăn đều rớt xuống mặt hồ cuộc đời tôi.
Tách trà trên tay tôi bốc khói nghi ngút, Kim Phương cẩn thận nghe tôi nói, rồi vô cùng không hiểu hỏi:
– Ý chị là sao?
Tôi mỉm cười, rót thêm tách trà bên cạnh, nhẹ nhàng ngã người vào thành ghế, ngọt ngào nói:
– Sau bữa tiệc ngày hôm đó, không chỉ có mình Văn Thiên say đắm An Hoa.
Đáng xấu hổ nhưng, Tẫn Phong nhà tôi mấy hôm nay, cũng chẳng có hôm nào
không tìm cô ta cả!
Thật ra tôi cũng có chút áy náy khi bắt một
cô gái ngây thơ đến mức ngây ngốc như Kim Phương tiếp nhận quá nhiều thứ đi ngược lại với niềm tin của cô ấy từ nhỏ đến lớn như vậy. Nhưng biết làm sao đây? Nếu không sớm để cô ấy đối diện sự thật, e là cô ấy sẽ
càng nhanh bước đến kết cục bi thảm kia.
Kim Phương dường như đã
sốc đến không nói nên lời, cứ trân tráo nhìn tôi bằng ánh mắt pha lẫn bi ai cùng tức giận. Tôi vẫn mỉm cười, khoác tay về phía chiếc ghế bên
cạnh:
– Đừng đứng đó nữa! Mau qua đây! Kim Phương tiểu thơ, xem ra hôm nay chúng ta vẫn còn rất nhiều việc phải bàn!