Đọc truyện Thương Tâm – Chương 11
Lúc tôi tỉnh lại đã là nửa đêm, cả người vừa nóng như lửa đốt, vừa lạnh đến tận xương. Tôi biết mình thật sự đã ngã bệnh rồi.
Trương Hàn đã cứu tôi, chỉ có điều này là sai lệch, còn lại tình tiết chính
vẫn không thay đổi. Bây giờ tôi đã có thể bắt đầu suy đoán ngoại trừ các khúc mắc lẻ tẻ, còn lại các điểm nhấn, bước ngoặt trong câu chuyện, tôi đều không thể nhúng tay vào. Tôi cuộn tròn người trong chăn, đưa mắt
nhìn ra cửa sổ, ánh sáng lập lòe từ đèn cao áp trong thành phố làm lu mờ cả những vì sao. Tôi cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, có thể là
một ngày, hai ngày, thậm chí đã ba ngày rồi cũng nên. Dương Tẫn Phong và An Hoa đã tiến tới mức độ nào? Có phải đang quấn lấy nhau bên phòng bên cạnh? Tôi bỗng bật cười giễu cợt những ý nghĩ của mình, không ngờ bản
thân vẫn còn cố chấp với hai kẻ có vẻ ngoài giống hệt Viên Thành và Mẫn Nghi đó.
Cố ngồi dậy trong tình trạng xương cốt rã rời, chân tôi chạm xuống mặt sàn lạnh toát. Khẽ rùng mình, quẳng lại mảnh chăn lên
giường, tôi lê từng bước vào nhà vệ sinh. Khuôn mặt trong gương xanh xao đến dọa người. Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, đôi tay tôi hơi run lên,
nhưng tôi không muốn mất kiểm soát khỏi tình hình hiện tại. Choàng áo
khoác, tôi mở cửa bước xuống lầu. Ánh đèn ngoài sân nhàn nhạt hắt vào
phòng khách, tôi lê từng bước nặng trĩu xuống phòng bếp, lọ mọ vách
tường mà đi, chẳng may tôi vấp phải chân sofa mất thăng bằng.
– Cẩn thận!
Một cánh tay từ phía sau giữ tôi lại, tôi không quay đầu, nhưng biết chắc
đó là Trương Hàn. Anh ta kéo tôi dựa vào tường, sau đó đưa tay bật công
tắc đèn. Ánh sáng chợt xuất hiện làm mắt tôi nhòe đi, đang đưa tay dụi
lấy dụi để thì lại nghe anh ta hỏi:
– Em đói à? Trong tủ chỉ toàn đồ lạnh không hợp với người bệnh, ngồi đây chờ một chút anh nấu cháo cho em.
Rồi không chờ tôi trả lời, anh ta đi thẳng về phía bếp, loay hoay lấy gạo
thịt các thứ, tỉ mẫn làm. Tôi kéo ghế ngồi chờ như lời anh ta dặn, tôi
biết anh ta đang lấy lòng tôi, việc nấu cháo này có trong tình tiết
truyện mà tôi thật sự đang rất đói nên chẳng có lý do gì để từ chối cả.
– Tôi hôn mê bao lâu rồi?
Cánh tay Trương Hàn dừng lại khi nghe câu hỏi của tôi, anh ta quay đầu lại, trả lời:
– Em hôn mê 2 ngày rồi, sốt rất cao, sau lần này em nên tập thể dục và quan tâm sức khỏe nhiều hơn! Sức đề kháng của em yếu quá!
Gian bếp lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng muỗng đũa khua nhau cùng tiếng
dao bằm thịt. Tôi tựa lưng vào ghế, chậm rãi quan sát anh ta từ phía
sau. Anh ta mặc một chiếc áo hoodie trắng tay ngắn, quần sọt xanh trông
rất năng động, mái tóc hơi bù xù. Trên cánh tay trái thấp thoáng một
hình xăm, dù từ góc độ này không thể nhìn rõ, tôi vẫn biết đó là hình
một đóa hoa pensee.
Hình tượng của Trương Hàn gắn liền với hoa
pensee, loài hoa mang ý nghĩ thủy chung. Trong cốt truyện tôi viết, lí
do anh ta dùng mọi thủ đoạn đoạt lấy An Hoa cũng chỉ vì cô ta chính là
cô gái thuở nhỏ từng tặng anh một đóa pensee.
Màu tím pensee, sắc màu thủy chung, sắc màu dang dở.
Tôi bật cười, không cẩn thận phát ra tiếng, Trương Hàn quay đầu lại nhìn
tôi ngơ ngác. Rồi anh ta cẩn thận dọn bát đũa lên bàn, nồi cháo thịt bằm nghi ngút khói. Tôi dửng dưng nhận lấy đặc quyền ngồi yên chờ phục vụ
trong khi anh ta loay hoay múc cháo ra bát, dùng muỗng đảo đều cho bớt
nóng rồi cả chạy đi nấu nước nóng pha trà ấm cho tôi.
Không hiểu sao tôi bỗng nhiên cảm thấy An Hoa thật may mắn vì có được tình yêu của người đàn ông này.
Muỗng sứ va vào thành bát phát ra tiếng vang lãnh lót. Trương Hàn pha xong
trà, đã trở lại bàn ngồi đối diện tôi. Tôi vẫn cứ nhàn nhã ăn cháo,
không hề có chút biểu hiện quan tâm tới sự hiện diện của anh ta.
– An Hoa nói hôm đó cô ấy là người phát hiện em rơi xuống nước đầu tiên,
nhưng vì cô ấy không biết bơi, nên chỉ có thể vào trong truy hô cho mọi
người. Sau đó, em được cứu lên liền sốt cao, cô ấy áy náy vì không giúp
đỡ được em lúc đó nên mấy ngày qua đã dọn sang hẳn nơi đây mà chăm sóc
em.
Trương Hàn nhấp một ngụm trà thong thả nói, anh ta không nhìn tôi, như thể anh ta đang nói một câu chuyện rất hiển nhiên và nhàm
chán. Bàn tay cầm muỗng của tôi hơi ngưng lại, ngẩng đầu lên mỉm cười:
– Vậy sao? Vậy cô ta là ở phòng anh? Hay là ở phòng người chồng quý hóa của tôi?
Sau câu hỏi của tôi, sự im lặng đáng sợ lại một lần nữa đổ ập xuống gian
phòng. Tách trà trên tay Trương Hàn chậm chạp nhả ra từng làn khói. Anh
ta vốn đang nhìn ra ngoài phòng khách, lông mày hơi chau lại cùng ánh
mắt lạnh lùng kia khiến tôi chẳng thể cảm nhận được anh ta đang nghĩ gì. Ánh sáng từ đèn neon trên đầu rọi xuống góc mặt nghiêng của anh ta như
thể chiếu xuống tác phẩm trong những bảo tàng trưng bày nghệ thuật. Mà
từng đường nét và góc độ trên gương mặt anh ta chính là kiệt tác đáng để thưởng thức nhất.
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn cháo, cho tới khi nghe thấy tiếng tách trà chạm mặt bàn, tôi liền ngước mặt lên. Anh ta đang
nhìn thẳng về phía tôi, mắt cong cong như cười mà chẳng cười, rồi vô
cùng nhã nhặn cất lời:
– Vậy em sẽ ghen nếu cô ta ở cùng với ai? Với người chồng quý hóa của em? Hay là với anh?
Kết thúc câu nói anh ta liền kéo miệng cười, một nụ cười còn rạng rỡ hơn
tất cả bóng đèn trong ngôi nhà này gộp lại. Tôi hơi rùng mình, bất giác
dấy lên suy nghĩ sợ hãi với chính nhân vật do mình nhào nặn ra.
Tôi chẳng thể kiểm soát những con người này, cho dù họ có là sản phẩm của
tôi, trong thế giới thật này họ nguy hiểm và khó lường hơn mớ câu chữ
đơn thuần ngày xưa tôi viết. Tôi đã quyết định lật bài với Trương Hàn,
ngay lập tức chấp nhận hợp tác cùng anh ta, nhưng xem ra đây chưa hẳn là một nước cờ đúng đắn…
– Em là đang định tác hợp cho chồng em và An Hoa hay muốn tác hợp cho anh và An Hoa?
Trương Hàn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi mà hỏi tôi. Bàn tay dưới gầm bàn
của tôi vô thức siết chặt lại. Tôi quyết định im lặng ăn hết bát cháo,
uống sạch tách trà ấm anh ta rót cho tôi, rồi từ tốn lấy giấy ăn lau
miệng. Anh ta vẫn không dời mắt khỏi gương mặt tôi. Thậm chí còn chống
cằm chờ tôi trả lời. Tôi vẫn cứng đầu im lặng. Tôi đem nồi và bát vào
trong bếp, cất phần còn dư vào tủ, rửa sạch bát vừa dùng. Sau khi rắc
sạch giọt nước vương trên bát, tôi cuối cùng cũng quyết định được phải
trả lời anh ta như thế nào.
Tôi trở lại bàn ăn nhưng không về vị trí của mình, tôi đi thẳng đến vị trí của anh ta. Trương Hàn lúng liếng cười vô cùng chờ đợi. Rồi trong khoảnh khắc anh ta chắc chắn không ngờ
tới, tôi vươn tay nắm lấy cổ áo anh ta, kéo về phía mình, đồng thời dùng tay còn lại vuốt dọc lên sóng mũi cao ngạo thẳng như một thanh thép,
lẳng lơ nói:
– Anh đẹp trai như vậy, dĩ nhiên là phải ghen vì anh rồi!