Đọc truyện Thương Tâm Tiểu Tiễn – Chương 43
Chương 43 – Thiền cơ
Người dịch: fishscreen
Nguồn: tangthuvie
Sau khi Vương Tiểu Thạch đột ngột xuất hiện, thời gian giao đấu thực ra rất ngắn ngủi, trong lòng Tôn Ngư lập tức đưa ra vài kết luận (nhưng vẫn không kịp ghi chép lại, cục diện trong nháy mắt đã biến đổi mấy lần, hắn phải quyết đoán kịp thời, dẫn dắt thế cục theo ý mình, mới có cơ hội đứng về phía có lợi, cho nên hắn đành phải tạm thời ghi nhớ trong đầu).
Thứ nhất, Vương Tiểu Thạch vốn có thể giết chết bốn kẻ tấn công này, nhưng hắn lại không giết. Nếu như không phải muốn tỏ ra yếu kém, khiến người ta xem thường, vậy thì chắc chắn là cố ý ban ơn, muốn lôi kéo thuộc hạ cũ trong bang.
Thứ hai, đá của Vương Tiểu Thạch vốn đã danh chấn giang hồ, nhưng hiện giờ nhìn hắn tiện tay thi triển, hóa ra đã luyện thành cảnh giới “đá không đá”, điều này trong võ lâm vẫn chưa ai biết. Đối phó với bốn nhân vật nhỏ không đáng kể, Vương Tiểu Thạch lại lộ ra quân bài sát thủ của mình, điều này đúng là bất trí. Xem ra, Vương Tiểu Thạch tuyệt đối không thể coi là một nhân vật kiêu hùng.
Thứ ba, Nguyên Thập Tam Hạn thật sự đã truyền “Thương Tâm tiễn quyết” cho Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch phát ra “vật trống”, nhưng Tôn Ngư vẫn có thể phân biệt được rõ ràng “thạch kình” và “tiễn khí”. Hắn tự nhận võ công của mình không phải quá cao, nhưng năng lực làm việc lại giỏi hơn so với võ công, mà năng lực quan sát lại hơn xa thủ đoạn làm việc.
Thứ tư, Vương Tiểu Thạch dùng tay không phát ra “tên” và “đá” đã khiến người ta lóa mắt, nhưng điểm lợi hại nhất không phải ở đó. Trong nháy mắt khi nhón tay thi triển “kình tiễn” và “khí thạch”, hắn đã buông binh khí trong tay ra, nhưng đao kiếm của hắn vẫn giao đấu mấy chiêu với binh khí của Trần Bì và Mã Khắc Bạch. Người không để ý còn cho rằng đao kiếm vẫn đang ở trong tay Vương Tiểu Thạch, nhưng nếu đao kiếm vẫn còn trong tay, Vương Tiểu Thạch cũng không có biện pháp bắn ra “kình tiễn” và “khí thạch”.
Chẳng lẽ Vương Tiểu Thạch đã luyện đao pháp và kiếm thuật đến cảnh giới “tâm ngự”?
Thứ năm, nếu thật sự như vậy thì có đánh tiếp cũng vô ích, chiến tiếp càng vô nghĩa, không bằng lập tức tiến hành bước thứ hai của kế hoạch. Cho nên hắn mới bảo mọi người dừng tay.
Thứ sáu, mặc dù giao chiến rất ngắn ngủi, nhưng hắn đã nhìn ra được mấy chuyện.
Mao Lạp Lạp thật sự căm hận Vương Tiểu Thạch, nhưng ra tay quá âm hiểm. Loại người này, bất kể làm thuộc hạ của ai thì đều phải đề phòng hắn cắn trả.
“Tân Nguyệt Kiếm” Trần Bì thật sự dũng mãnh gan dạ, loại người này luôn cố gắng tranh công, vì tiền đồ không ngại bước qua hài cốt của những người khác. Loại người này có thể giao cho trọng trách, nhưng không thể tín nhiệm.
Vạn Lý Vọng nhìn có vẻ như dũng cảm quyết đoán, thực ra lại nhát gan sợ sệt, hắn ra tay không phải vì chấp hành công việc, mà là một loại che giấu cầu công. Người như vậy không thể tin tưởng.
Mã Khắc Bạch là chiến sĩ, một chiến sĩ chân chân chính chính. Loại người này có thể tin tưởng, cũng không cần đề phòng quá mức, bởi vì tự hắn sẽ nổi lên rất nhanh, cũng biến mất rất nhanh.
Quá trình giao chiến tuy ngắn, nhưng Tôn Ngư đã nhìn thấu tính tình của bọn họ, trong lòng cũng đã có chủ ý riêng.
Hắn thích nhìn người ta giao đấu, bởi vì như vậy có thể nhìn ra tính tình thật sự của một người, không thể che đậy được.
Có một số người, ngày thường thích ra vẻ ta đây, khoe khoang khoác lác, nhưng một khi gặp chuyện lại sợ đầu sợ đuôi, kiếm cớ trốn tránh, giả vờ dũng mãnh nhưng thực ra lại nhát gan. Tất cả những điều này đều có thể nhìn thấy rõ ràng khi động thủ tiếp chiêu.
Hắn có thể từ đó nhìn ra tài năng thật sự của thủ hạ, mới quyết định trọng dụng hay vứt bỏ.
Cho nên hắn thích xem chiến đấu, không bao giờ bỏ qua cơ hội như vậy. Nhất là xem danh thủ, cao thủ, hảo thủ danh gia chiến đấu với nhau, lúc tiến lùi công thủ, cá tính đều lộ ra hoàn toàn, trí tuệ cũng thể hiện đầy đủ, đúng là thu được rất nhiều lợi ích.
Giống như trận đánh ngắn ngủi này của Vương Tiểu Thạch, hắn đã từ trong đó thu được không ít thứ.
Sau đó hắn nở nụ cười như có thể lượm lấy được, hỏi Vương Tiểu Thạch:
– Vương tam lâu chủ, ngài còn nhận ra tôi không? Tôi chính là Tôn Ngư của Thiền Cơ doanh ngày trước. Những năm gần đây, hi vọng ngài vẫn khoẻ chứ?
Vương Tiểu Thạch nhìn thấy người này liền mỉm cười.
– Ta đương nhiên là nhớ được ngươi.
Hắn thân thiết nói:
– Lão Tôn Tử vì muốn đưa một viên thuốc giải rượu cho Kim lão đại, đã hao phí cả một canh giờ, Tiểu Ngư Nhi công khai thừa nhận một cái rắm không phải của mình, còn nói đỏ mặt là đỏ mặt, ngoài ngươi ra thì còn có ai.
Tôn Ngư cười đến mặt mày nở hoa, miệng lưỡi cũng giống như nở hoa:
– Vương tam lâu chủ bây giờ đã danh động thiên hạ, rung trời chuyển đất, còn nhớ đến một nhân vật nhỏ bé như tôi, đúng là khiến tôi vô cùng kinh ngạc, cảm động không thôi.
– Ai có thể quên ngươi chứ.
Tư thế thu đao vào vỏ của Vương Tiểu Thạch rất đẹp:
– Năm đó ngươi đã có biểu hiện bất phàm, hôm nay quả nhiên là một nhân vật tuyệt đỉnh.
– Nhờ năm đó Vương đương gia khen ngợi.
Tôn Ngư chân thành nói:
– Tôi không dám không tiến bộ.
– Khách khí rồi.
Thủ thế thu kiếm vào vỏ của Vương Tiểu Thạch càng tiêu sái:
– Đã là chuyện cũ rồi, Tôn thống lĩnh có chỉ giáo xin cứ nói!
– Kẻ hèn thật sự có công việc trên người, xin Vương tam ca rộng lòng thông cảm, thứ tội lần này.
Tôn Ngư thật lòng nói:
– Năm đó thiếu ân tình của tam ca, đợi làm xong công việc sẽ báo đáp sau.
– Quá lời rồi.
Vương Tiểu Thạch thản nhiên nói:
– Ngươi đừng ngại, cứ theo như lâu quy mà giải quyết công việc.
– Vương thiếu hiệp khoan dung rộng rãi, vậy thì dễ xử lý rồi.
Tôn Ngư thành tâm chắp tay, sau đó nói rõ công chuyện:
– Bạch lâu chủ mời ngài qua một chuyến.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
– Ta chỉ biết có Tô lâu chủ và Bạch nhị ca, không biết có Bạch lâu chủ.
Tôn Ngư ôm quyền nói:
– Nói như vậy, nếu Bạch Sầu Phi đương gia mời Vương tam đương gia qua một chuyến thì sao?
Vương Tiểu Thạch mỉm cười nói:
– Từ lâu ta đã không còn là đương gia gì. Phiêu bạt nơi chân trời, nào có gia để mà đương? Có điều ta cũng muốn gặp Bạch nhị ca cách biệt đã lâu, hỏi y xem gần đây thân thể Tô đại ca có bình an không.
Tôn Ngư nói:
– Cho dù thế nào, kẻ hèn cho rằng Vương tam hiệp nên đi một chuyến thì tốt hơn.
Khóe môi Vương Tiểu Thạch khẽ nhếch lên, ánh mắt lóe sáng, nhướng mày nói:
– Ồ? Vậy nếu ta không đi thì sẽ không tốt sao?
Tôn Ngư đột nhiên nhìn chung quanh, nói:
– Hơn năm năm trước, tôi chỉ là một tên tiểu lâu la của Kim Thuộc phái, một lưu phái nhỏ trong kinh thành. Sau đó trong một lần Lưu Liên đại hội được ngài nhìn trúng, kéo tôi ra khỏi đó.
Vương Tiểu Thạch thản nhiên nói:
– Đó là chuyện đương nhiên. Lần đó khai mạc Lưu Liên đại hội, mọi người bàn xong việc công lại kể chuyện xưa, đến buổi tối mấy trăm người vây quanh đống lửa chè chén. Lão đại Kim Thục Phong của Kim Thuộc phái các ngươi ngồi ở phía trước đối diện với ngươi, cách nhau ít nhất cũng hai trăm người. Khi đó thủ lĩnh các phái đang thay phiên lên tiếng…
– Đúng, khi đó Kim tặc đang xua quân xâm chiếm phía nam, mọi người lòng đầy căm phẫn, đều muốn hành động một phen, dốc một phần sức lực vì quốc gia.
Trong nụ cười của Tôn Ngư mang theo chút lạnh giá:
– Cho nên, từng người lần lượt phát biểu những câu từ đao to búa lớn. Nhưng kết quả là, làm được những lời đêm đó mình nói ra, trong một trăm người e rằng không được một, cho dù cố hết sức cũng chỉ làm được một phần trăm trong đó mà thôi.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
– Con người thường nói một đàng làm một nẻo. Nếu như yêu cầu phải làm được mới nói, ta thấy trong thành này tám chín phần đều sẽ thành người câm. Chuyện này cũng khó trách, phát ngôn bừa bãi, nói suông phóng đại, đó là chuyện thường tình của con người. Có điều lần đó mọi người đang thao thao bất tuyệt, nói năng hùng hồn, ta lại phát hiện có một người, một đệ tử rất trẻ tuổi của Kim Thuộc phái có hành động khác thường…
Tôn Ngư cười nói:
– Người đó là đương nhiên chính là tôi.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ta phát giác ngươi giống như lấy ra thứ gì đó, nhưng động tác rất chậm, sau đó dần dần di chuyển về phía trước, động tác càng chậm hơn. Quả thật cho dù là một động tác nhỏ cũng hết sức chậm chạp, vô cùng tỉ mỉ, càng muôn phần cẩn thận, chỉ sợ làm kinh động đến người khác. Ngươi vẫn luôn di chuyển, nhưng thoạt nhìn thì hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy là đang chuyển động. Mặc dù trước một khắc và sau một khắc, ngươi ít nhất đã di chuyển ba bốn bước, nhưng người khác lại khó nhận ra ngươi đã thay đổi vị trí tư thế.
Tôn Ngư bỗng nói:
– Tôi cho rằng mình đã rất cẩn thận, nhưng tất cả vẫn rơi vào trong mắt của ngài, đúng là xấu hổ.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
– Ta có lòng quan sát ngươi, dĩ nhiên là rõ ràng trước mắt.
Tôn Ngư xấu hổ nói:
– Nhiều người như vậy, trong khi tôi và ngài vốn không quen biết. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, ngài lại có thể nhìn rõ toàn bộ cử động của tôi, mà tôi lại hoàn toàn không phát giác ra…
– Ngươi khách khí rồi.
Vương Tiểu Thạch cắt lời:
– Đêm hôm đó, ngươi cũng đã phát giác ra là ta để ý ngươi… Không phải sao, khi ngươi di chuyển đến sau lưng đại biểu Công Tôn Vô Mi của Sơn Đông Thần Thương hội, còn trừng mắt nhìn ta một cái, ánh mắt đó đúng là hung dữ, ta còn nhớ rõ ràng.
Tôn Ngư càng xấu hổ:
– Rốt cuộc thì không có chuyện gì gạt được ngài. Lúc đó tôi chỉ là vô danh tiểu tốt, còn ngài đã là tam đương gia của Kim Phong Tế Vũ lâu danh chấn võ lâm. Nói thật, tôi không nhận ra ngài mới là chuyện lạ, còn ngài nhận ra tôi lại không hề hợp lý. Có lẽ tất cả mọi chuyện của tôi đều không thoát khỏi ánh mắt của ngài.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Đúng vậy, ta không ngờ một nhân vật vô danh mà lại bình tĩnh, nhanh nhạy và tài ba như vậy, cho nên vẫn luôn để ý ngươi. Nửa canh giờ sau ngươi mới di chuyển đến bên cạnh một tên đồng liêu, nói mấy câu gì đó, lặng lẽ cầm một túi nước. Lại một canh giờ ngươi mới di chuyển đến bên cạnh lão đại Kim Thục Phong của ngươi, sau đó nhét thứ kia vào trong miệng lão đại của ngươi, lại cho y uống mấy ngụm nước. Không lâu sau, vị Kim lão đại kia của ngươi vốn đã say đến bảy tám phần bỗng tỉnh táo lại, vừa lúc đến phiên y phát biểu ý kiến, cho nên y mới có thể nói rõ ràng mạch lạc, rất có kiến giải, được toàn trường vỗ tay như sấm. Mọi người đều rất bội phục y tửu lượng cao, ăn nói lại hay.
Tôn Ngư cười nói:
– Lão đại của ta thật sự là tửu lượng, tài ăn nói và danh tiếng đều tốt cả.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Nhưng ta lại bội phục ngươi, bởi vì lúc này ta mới biết, thứ mà ngươi cho y ăn chính là thuốc giải rượu. Khi ngươi bắt đầu hành động thì y chỉ vừa mới uống rượu, ngươi đã tính chuẩn sau một canh giờ y nhất định sẽ say đến mức không cầm cự nổi, do đó ngươi cũng bắt đầu hành động. Ngươi có thể không làm kinh động đến bất cứ người nào, ung dung thản nhiên, còn bảo vệ mặt mũi của Kim lão đại. Khi đó ta đã biết, ngươi tuyệt đối là một nhân vật xuất sắc chứ không phải là vật trong ao. Sau đó ta hỏi thăm, mới biết mọi người thường gọi ngươi là “Lão Tôn Tử”.
Tôn Ngư cảm kích nói:
– Cho nên, ngài mới xin Tô… công tử tìm người đưa tôi tới đây?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ta kể lại với Tô đại ca những gì mình quan sát được, ai ngờ huynh ấy chỉ nói một câu “đệ hãy tìm người đưa hắn vào trong lâu. Còn nữa, thuốc giải rượu mà hắn dùng gọi là ‘Túy Sinh Mộng Tử’, nếu như hắn có thể đưa cho chúng ta phương pháp chế biến, khi vào lâu sẽ bảo đảm cho hắn giữ chức phó thống lĩnh”. Xem ra huynh ấy còn để ý hơn ta, ngay cả ngươi dùng thuốc gì cũng biết.
Tôn Ngư nói:
– Cho nên ngài mới nhờ Bạch… lâu chủ tìm đến tôi, muốn tôi gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Bạch nhị ca vừa nghe nói có nhân tài như vậy, lập tức xung phong nhận việc, quả thật đã mời được ngươi tới, cũng hết sức trọng dụng ngươi. Nhân tài giống như ngươi, tất nhiên là nên gia nhập vào nơi có thể phát huy tài năng của mình như Phong Vũ lâu.
Tôn Ngư thẹn mướt mồ hôi nói:
– Ân tình tam đương gia coi trọng tôi, đến bây giờ tôi vẫn không thể báo đáp, đúng là…
– Sai rồi, chuyện này thì có là gì, huống hồ…
Vương Tiểu Thạch khẽ quát:
– Ngươi đã sớm báo đáp rồi.
– Báo đáp?
Tôn Ngư lại không hiểu:
– Chuyện này không có.
– Có.
Vương Tiểu Thạch hỏi ngược lại:
– Ngươi đã quên Thạch Sơn đại yến rồi sao?
– Thạch Sơn đại yến? Nơi ấy phong cảnh tươi đẹp, thác nước chảy xiết, một đám cao thủ tụ tập cùng thương thảo đại kế. Đó là lần đầu tiên tôi làm tổng chỉ huy canh phòng trong một bữa tiệc long trọng như vậy, làm sao quên được.
Tôn Ngư nói:
– Nhưng mà lần đó, tôi cũng không báo đáp ngài thứ gì…
– Sai rồi.
Vương Tiểu Thạch nghiêm mặt nói:
– Ngươi đã quên chuyện đánh rắm.
– Đánh rắm?
Tôn Ngư có phần ngơ ngác:
– Chuyện đánh rắm này…
– Đúng, đánh rắm.
Vương Tiểu Thạch nghiêm túc nói:
– Là ta đánh rắm.
Tôn Ngư lúc này mới nhớ lại, biểu tình trên mặt có phần như cười mà không cười.
– Ta đánh một cái rắm rất thúi, nhưng lại không kêu, quả là rắm không có một chút tiếng kêu nào.
Vương Tiểu Thạch kể lại chuyện cũ một cách rất bình tĩnh ung dung, thản nhiên tự đắc:
– Nhưng lần đó thật sự là ta đã đánh rắm trước mặt mọi người.
– Đánh rắm là chuyện bình thường của người bình thường, chẳng lẽ hoàng đế, anh hùng, thánh hiền, hào kiệt thì không đánh rắm sao? Đánh rắm cũng không có gì ghê gớm.
Tôn Ngư nói:
– Lần đó trong Thạch Sơn đại yến tranh nhau nịnh hót, tâng bốc bịa chuyện, trước mặt Thái tướng tranh sủng cầu công, chẳng phải cũng là đang đánh rắm sao? Chỉ là bọn họ đánh rắm từ miệng mà thôi.
– Có điều đánh rắm dù sao cũng là đánh rắm, vừa nghe được mùi thúi của nó, mọi người đều biết là có người đánh rắm.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ngươi ở bên cạnh ta lập tức đỏ mặt, cử chỉ nhăn nhó, thế là mọi người đều cho rằng Tiểu Ngư Nhi phụ trách canh phòng này đánh rắm.
Tôn Ngư thoải mái nói:
– Đó chẳng qua là một cái rắm mà thôi, người nào nhận cũng như nhau.
– Nhưng ngươi trẻ tuổi hơn ta, một người muốn xông pha giang hồ thì hình tượng rất quan trọng. Tại nơi đó cũng có rất nhiều nữ kiệt anh hùng, nữ nhân tuyệt sắc trong võ lâm. Ngươi ở trước mặt mọi người ngầm thừa nhận như vậy, đúng là không dễ làm được, cũng không dễ vươn mình.
Vương Tiểu Thạch nghiêm mặt nói:
– Nói thật, ngươi có thể nhận cái rắm này thay ta, còn nói đỏ mặt là lập tức đỏ mặt, không nói câu nào đã ôm chuyện về mình, tuổi còn trẻ mà có thể vượt qua hư vinh như vậy, ta thật sự bội phục ngươi từ đáy lòng.
– Nói đùa, quá lời rồi. Một cái rắm thì có là gì chứ. Tam đương gia một khi ra mặt, chính là nhân vật lãnh tụ đại biểu cho đệ nhất bang hội trong cả kinh thành. Nhân vật nhỏ như tôi vốn chỉ như một cái rắm, nhận cái rắm này thì có sao đâu.
Tôn Ngư vội giải thích:
– Rốt cuộc lúc đó ngài vẫn đứng ra nói rõ, rắm là do ngài đánh, khiến mọi người đều che miệng cười. Tôi không giúp đỡ ngài, ngài cũng không nhận ân tình của tôi.
– Nhưng ngươi có tấm lòng và khí phái như vậy, đã xem là hiếm thấy.
Vương Tiểu Thạch thở dài nói:
– Trên giang hồ luôn cho rằng hung hăng hiếu chiến mới là hảo hán, trong võ lâm cũng cho rằng phải chiến đấu giành thắng lợi mới xem là nhân vật lớn. Thực ra, người biết co biết duỗi, có thể chịu đựng thay người khác, có thể làm chuyện lớn, gánh trách nhiệm lớn mà vẫn ung dung thản nhiên, không hề biến sắc, đây mới là nhân vật tài giỏi.
Hắn chậm rãi nhấn mạnh giọng điệu, nói:
– Cách làm của ngươi khiến ta hiểu được rất nhiều thiền cơ đối nhân xử thế.
Nghe được những lời này và cuộc nói chuyện này, Tôn Ngư càng cảm thấy kính nể Vương Tiểu Thạch.
Chỗ tài giỏi của Vương Tiểu Thạch không chỉ là quan sát tỉ mỉ, không xem thường bất cứ người nào, mà còn có trí nhớ hơn người, cùng với khả năng tương tác của hắn.
Một nhân vật xuất sắc, chẳng những có thể học được nhiều thứ từ những người cao minh hơn mình, mà còn có thể rút ra được bài học từ những người thấp kém hơn mình.
Hiển nhiên Vương Tiểu Thạch chính là loại người này.
Từ trong cuộc nói chuyện với Vương Tiểu Thạch, Tôn Ngư cũng đã học được không ít thứ.
Nhưng hắn vẫn muốn chấp hành nhiệm vụ của mình, cũng là mục đích mà hắn kéo dài câu chuyện này, cho nên hắn nói:
– Vương tam hiệp, năm xưa ngài đã coi trọng tôi, lại đối xử với tôi rất tốt. Tôi thiếu ân tình của ngài, cũng chưa báo đáp đại ơn của ngài. Nhưng ngài cũng từng dạy mọi người, việc công trước hết rồi mới đến việc tư, quyết không thể xem trọng việc tư hơn việc công. Nếu như ngài có thể theo tôi đi một chuyến, nói chuyện với Bạch lâu chủ, như vậy dĩ nhiên là tốt nhất. Còn nếu như ngài không đồng ý, vậy thì cũng không có ích lợi gì.
Vương Tiểu Thạch gật đầu nói:
– Đúng đúng, bây giờ ngươi đang làm việc công. Vừa rồi chúng ta nói chuyện cũ, cũng không làm trở ngại đến việc công. Ta rất vui lòng đàm đạo với ngươi, nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng muốn ta đi gặp Bạch lão nhị, vừa rồi tâm tình của ta không tốt, cũng không có hứng thú. Ngươi có chức trách trên người, cứ việc thi triển thủ đoạn, không nên khó xử, cũng không cần phải khách khí.
Tôn Ngư ra vẻ khó xử:
– Vương đại hiệp minh giám, không phải là tôi muốn đắc tội với ngài, nhưng mà…
– Không cần nhiều lời!
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ta hiểu được là ngươi phải bàn giao với Bạch lão nhị. Nhưng ta lại không hiểu, nếu như ta không muốn đi thì ngươi có cách gì để ép ta?
Lời này là thật, cũng là chính xác. Chỉ với Tôn Ngư và những người trong tay, vẫn không thể bức bách Vương Tiểu Thạch làm bất cứ chuyện gì mà hắn không muốn làm.
Tôn Ngư thở dài một tiếng, lại thở dài tiếng nữa.
Sau đó hắn hỏi:
– Vương tam ca thật sự không muốn theo chúng tôi đi chuyến này sao?
– Không muốn.
– Được, vậy xin đắc tội…
Tôn Ngư vỗ tay một cái. Dưới bậc thang của Vạn Bảo các liền vang lên tiếng giày, bốn tên cao thủ áp giải một người đi vào.
QC: Áo giáp vàng | Tái hiện huyền thoại Diablo II