Đọc truyện Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng] – Chương 88: Tấm thân xử nữ
Tại Tượng Tị tháp cách Kim Phong Tế Vũ lâu năm dặm, “Tỏa Cốt Dương Hôi” Hà Trạch Chung còn đang ngây ngô coi chừng lối ra vào.
Bởi vì quá nhàm chán, hắn đành phải nhìn chỉ tay của mình, lật qua lật lại, lông mày nhíu rồi lại giãn, cau rồi lại mở, nhưng vẫn không nhìn ra nguyên cớ gì.
Lúc này, người của Tượng Tị tháp ra ngoài đã lục tục trở về. Tượng Tị tháp giống như một đại gia đình thân thiết, những đứa trẻ lang thang bên ngoài đã chán lại muốn trở về nhà.
Lần này, ba người trở về đều là phần tử tinh anh của Tượng Tị tháp. Ban ngày bọn họ phân biệt được phái ra ngoài, chấp hành công việc được Vương Tiểu Thạch giao cho. Bọn họ là “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội, Chu Tiểu Yêu và “Độc Bồ Tát” Ôn Bảo.
Bọn họ đang cười cười nói nói, tán gẫu với đám người Thương Sinh Thạch, Tần Tống Thạch và Hạ Tầm Thạch. Lúc đi qua bên cạnh Hà Trạch Chung, thấy hắn đang nhìn đường chỉ tay của mình, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Chu Tiểu Yêu cố ý lật bàn tay dày nặng của hắn lên, cười nói:
– Tới tới tới, để ta với ngươi xem một chút…
Nàng vốn từng rơi vào lầu xanh, gặp nhiều loại khách, dĩ nhiên hiểu một chút về cách nhìn người, cũng biết sơ về thuật xem tay xem mặt. Nàng thấy Hà Trạch Chung ngốc nghếch đến khả ái, muốn tặng cho hắn mấy câu. Nhưng nàng vừa nhìn, trông thấy lòng bàn tay dày của người này chỉ có ba đường kẻ thật sâu như đao khắc, ngoài ra không còn gì nữa, cũng không có cơ hội phát huy sở trường. Nàng biết người trước mắt này là một tên ăn no không biết làm gì, nhiều nhất chỉ cố gắng ngủ, đừng nói là đại thành đại bại, ngay cả suy nghĩ vớ vẩn cũng chẳng có, đành phải xì một tiếng nói:
– Ha, thật đơn giản. Mặt trời mọc, mặt trời lặn, ăn cơm, lên giường, đắp chăn, còn nhìn chỉ tay cái gì!
Hà Trạch Chung cũng không để ý, chỉ lầu bầu:
– Cuộc đời vốn chỉ đơn giản, sinh lão bệnh tử, đứng lên, nằm xuống, đi lại, phức tạp như vậy để làm gì?
Chu Tiểu Yêu chỉ cười một tiếng, tùy ý hỏi một câu:
– Tiểu Lão Đường và Hắc Thán Đầu đâu rồi? Không phải đến phiên bọn họ đổi ca sao?
Hà Trạch Chung đang muốn trả lời, Ôn Bảo lại nở nụ cười:
– Ô hay, hôm nay Chu thánh chủ lại nhớ đến Đường cự hiệp của chúng ta. Xem ra, Đường đại cự hiệp tốn công chuyến này và khổ tâm phen này quả thật không uổng phí.
Chu Tiểu Yêu liếc Ôn Bảo một cái:
– Ngươi đúng là miệng lưỡi bôi dầu, chắc ta phải thay ngươi đổi tên lại một chút.
– Đổi tên? Căn cứ vào Hà Lạc Lý Số * sao?
Hạ Tầm Thạch nghe được cũng tới tham gia náo nhiệt:
– Là căn cứ vào Hà Lạc Lý Số đổi tên sao? Ta cũng biết một chút.
* Hà Lạc Lý Số là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành… bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính.
Vẻ mặt Chu Tiểu Yêu nghiêm trang, đôi mắt đẹp mang sát ý:
– Ta chỉ đổi một chữ của hắn.
Ôn Bảo cười ha hả nói:
– Đương nhiên là chữ “Bảo” rồi, chẳng lẽ đổi họ của ta sao?
– Ngươi là người của Hoạt Tự Hiệu đúng không?
Chu Tiểu Yêu chợt hỏi câu này.
– Đúng…
Ôn Bảo còn chưa trả lời xong, Chu Tiểu Yêu đã nói:
– Ta giúp ngươi đổi “Hoạt” (sống) thành “Tử” (chết).
Ôn Bảo bị dọa đến le lưỡi:
– Này, này, này, Chu thánh chủ, ta chỉ nói giỡn thôi mà, cô không cần phải thật tình như vậy chứ?
Dáng vẻ Ôn Bảo như một cục nguyên bảo, tính tình vui vẻ, quen đùa giỡn với người khác, giống như một ngày không trêu đùa người khác thì không có cá tính. Chu Tiểu Yêu cũng quen đùa giỡn với hắn, biết không thể vừa bắt đầu đã bị loại người này chiếm tiện nghi, cho nên mới hùng hổ dọa người, có lý thì không cần nhượng bộ.
Chợt nghe Đường Thất Muội thấp giọng nói:
– Ai, ngươi xem kìa!
Mọi người nhìn theo, trông thấy một con cáo giống như người, vô cùng nhanh nhạy, đang ở góc tối của con đường phía xa nhìn về phía này, đôi mắt sâu mang theo chút màu lam sầu muộn.
Chu Tiểu Yêu nhận ra, đây là con cáo đỏ lần trước nàng phóng sinh trong tiệm Tiểu Tác Vi Phường.
Con cáo kia cũng đang nhìn nàng, trong ánh mắt dường như lộ ra một loại tình cảm của con người, lưu luyến không thôi.
Chu Tiểu Yêu thường không thân thiện với người khác. Cho dù nàng có một loại cảm giác quyến luyến khó tả đối với Nhan Hạc Phát, nhưng cũng chỉ dừng ở chôn sâu trong lòng. Hiện giờ nhìn thấy con cáo đỏ này, nàng lại nảy sinh một cảm giác rất thân thiết, giống như nàng là kiếp trước của nó, còn nó thì đang đến nhìn kiếp này của mình.
Người và cáo nhìn nau một cái, người có vẻ ngơ ngẩn, cáo có phần sợ hãi rụt rè.
Sau đó con cáo đỏ này liền chui vào góc đường, biến mất không còn thấy. Cũng không biết nó làm cách nào tiến vào nơi mọi người đi lại lộn xộn này.
Nó vẫn luôn trốn ở nơi này? Hay là vừa mới tới đây?
Không biết vì sao, Chu Tiểu Yêu lại chợt nhớ tới Đường Bảo Ngưu… tâm tình này giống như một tiếng gọi khe khẽ vậy.
Tiếng gọi khe khẽ và khắc sâu.
(Có lẽ vì ngày đó khi nàng gặp phục kích tại Tiểu Tác Vi Phường, Đường Bảo Ngưu đã dốc sức cứu nàng và con cáo kia? Hắn còn bị thương vì nàng.)
Cho nên nàng lại nhớ lại vấn đề vừa rồi còn chưa nhận được câu trả lời:
– Đại Phương, Tiểu Đường, Hắc Thán, Phong Hỏa Luân bọn họ đi đâu rồi?
Nàng hỏi lại Hà Trạch Chung.
oOo