Đọc truyện Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng] – Chương 10: Cảo cơ (cơ hội tạo ra)
Bạch Sầu Phi trầm ngâm một lúc mới nói:
– Có biết vì sao ta không thể bỏ qua cho ngươi không?
Tô Mộng Chẩm bi thương nói:
– Xin lắng nghe.
Ánh mắt Bạch Sầu Phi lóe sáng, còn sắc bén hơn so với lưỡi kiếm:
– Đó là do ngươi dạy ta. Lần đó khi ngươi ước chiến với tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường, Lôi Tổn vẫn luôn nhún nhường cầu hòa, kéo dài thời gian, nhưng ngươi lại ý chí sắt đá, từng bước bức người. Khi đó hắn đã từng xin ngươi nương tay, nhưng ngươi vẫn tàn nhẫn độc ác. Đó là ngươi dạy chúng ta, loại kiêu hùng như Lôi Tổn nào có chuyện mắng không nói lại, đánh không trả đòn? Nếu như hắn vẫn luôn ẩn nhẫn, nhất định là có âm mưu lớn, muốn chờ viện binh. Một khi tình thế có lợi, hắn sẽ lập tức phản công, khi đó chắc chắn sẽ ra tay vô tình, đuổi tận giết tuyệt.
Vành mắt Tô Mộng Chẩm đỏ lên, hai mắt lập lòe ngọn lửa xanh, lẩm bẩm nói:
– Ngươi quả thật nhớ rất rõ.
– Cơ hội là do mình tạo ra.
Bạch Sầu Phi nói:
– Cơ hội tạo ra giống như nước trái cây thêm trứng, nếu như ngươi không uống một hơi, nó sẽ biến thành chua thành hỏng, nói không chừng còn bị người khác uống mất. Ta vất vả lắm mới tạo ra cơ hội có thể lật đổ ngươi, nếu như ta không giết ngươi, chẳng lẽ còn đợi sau này ngươi khôi phục lại tới giết ta? Ta cũng không muốn đánh mất cơ hội của mình.
Tô Mộng Chẩm đồng ý:
– Ngươi quả là một người rất biết nắm lấy thời cơ.
Bạch Sầu Phi nói:
– Ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chính bởi vì ta là huynh đệ của ngươi, cho nên ta không muốn thấy ngươi tiếp tục bị ma bệnh hành hạ, không muốn thấy Kim Phong Tế Vũ lâu suy sụp sau khi ngươi chết. Nhân lúc phong thái của ngươi còn chưa hết, ta giết chết ngươi, đó là giúp ngươi được chết một cách vinh quang. Từ trước đến nay ngươi đều đối xử rất tốt với Vương Tiểu Thạch, còn đối xử với ta kém hơn một chút, ta cũng không tính toán với ngươi. Để cho ngươi chết trận là tôn trọng ngươi, ngươi nên cảm ơn ta đã giữ gìn nghĩa khí mới đúng.
Tô Mộng Chẩm lại khôi phục vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo và cô độc của y, thậm chí còn cả thần thái không ai sánh được.
– Ta muốn ngươi bỏ qua cho ta, chẳng qua là chưa hết hi vọng, muốn thử ngươi một lần nữa. Nếu như đã không thể quay đầu, ta cũng tử bỏ ý định này. Lời ngươi nói càng khiến ta khẳng định, ta tín nhiệm Tiểu Thạch Đầu là đúng, hoài nghi ngươi cũng là đúng.
Hai ngọn lửa lạnh trong mắt Tô Mộng Chẩm muốn tắt không tắt, muốn diệt không diệt, có một sự mệt mỏi không nói nên lời. Y vừa ho, vừa nói chuyện, vừa thở hổn hển, hơi sau không theo hơi trước, nhưng vẫn truyền đạt rõ ràng những gì muốn nói:
– Bằng hữu thật sự sẽ không phân biệt xa gần. Chẳng lẽ có người chặt ngón út của ngươi, ngươi sẽ cảm tạ hắn vì không chặt đứt ngón trỏ của mình sao? Hãm hại chính là hãm hại, bằng hữu chính là bằng hữu, cuối cùng vẫn phân biệt được. Là kẻ phản bội thì sớm muộn gì cũng sẽ phản bội ngươi, còn huynh đệ chân chính thì vĩnh viễn sẽ là huynh đệ.
Sau khi Bạch Sầu Phi nghe xong liền trầm mặc.
Sau đó hắn suy nghĩ cẩn thận, nói:
– Xin lỗi, ta phải giết ngươi rồi. Bởi vì ta sợ nếu không giết ngươi, sẽ trở thành ngươi tới giết ta, hoặc là ta sẽ không đành lòng giết ngươi nữa.
Tô Mộng Chẩm chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong chớp mắt này, ngọn lửa lạnh duy trì sinh mạng thể lực của hắn dường như cũng tắt đi. Nhưng đó chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, sau đó cặp mắt của y lại từ từ mở ra, hai ngọn lửa lạnh bất diệt giống như vùi sâu dưới ao đầm tối tăm, lạnh lẽo màu xanh, chung quanh đỏ sậm.
– Thời gian đã đến, trốn cũng không thoát, ngươi ra tay đi. Cây cũng đã chặt, lầu cũng đã chiếm, chỉ thiếu một người chết nữa là ngươi có thể đại công cáo thành.
Bạch Sầu Phi cẩn thận quan sát cả tầng tháp, sau đó càng cẩn thận nhìn Tô Mộng Chẩm, vô cùng cẩn thận hỏi:
– Ngươi còn muốn đánh một trận sao?
Tô Mộng Chẩm dùng tay ôm lồng ngực co rúm lại như ống bễ, cười thảm nói:
– Ngươi cũng biết tính tình của ta, ta không có thói quen ngồi chờ chết, càng không thích chờ chết.
Bạch Sầu Phi ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi còn có thể đánh sao? Hay là chỉ cố làm ra vẻ?
Hai vai Tô Mộng Chẩm run lên.
Bạch Sầu Phi lại tò mò hỏi:
– Mấy ngày qua ngươi dùng thuốc của Thụ đại phu, không có cảm giác gì sao?
Sắc mặt Tô Mộng Chẩm trắng bệch, lạnh lùng nói:
– Ngươi đã làm gì Thụ đại phu rồi?
Bạch Sầu Phi đứng thẳng người:
– Ngươi thật sự muốn ta trả lời câu hỏi của ngươi sao?
Tô Mộng Chẩm đột nhiên trừng mắt nhìn Tô Thiết Lương, nghiêm nghị quát hỏi:
– Là ngươi phụ trách sắc thuốc cho ta?
Tô Thiết Lương từ từ ngẩng đầu lên.
Đầu của hắn rất gồ, cằm rất nhô.
Đây là những chỗ tương đối nổi bật của hắn, còn những chỗ khác đều giống như hai vị huynh đệ ruột thịt kia.
Câu trả lời của hắn lại rất cay độc:
– Chính vì ta phụ trách sắc thuốc cho ngươi, cho nên ta không cam lòng sắc thuốc cho ngươi cả đời. Ta không phải là cái ấm sắc thuốc, càng không phải là đồng tử thuốc của ngươi (đồng tử do dược thảo tạo thành).
Tô Mộng Chẩm lại hít một hơi.
Y bắt đầu cảm giác được sự khác thường trong cơ thể.
Tô Thiết Lương có đầy đủ kinh nghiệm và khả năng khiến cho y trúng độc mà không hề hay biết.
– Ngươi đã bỏ gì vào trong thuốc?
Tô Thiết Lương trả lời rất bình tĩnh, ánh mắt lại rất hung ác:
– Thập Tam Điểm và Hạc Đỉnh Lam.
Trong lòng Tô Mộng Chẩm trầm xuống, trầm đến tận đáy.
Trên bàn có gương.
Tay áo của y cuốn một cái, giống như cá voi hút nước cuốn gương đồng đến trước mặt.
Phản ứng đầu tiên của y lại là soi gương.
Chẳng lẽ vào lúc này cảnh này, Tô Mộng Chẩm vẫn còn thích chưng diện? Đại địch trước mặt, còn phải nhìn vào đắc ý; chết đến trước mắt, còn phải chỉnh đốn áo mũ hay sao?
Người trong gương dáng vẻ rất tiều tụy, giống như bị ma bệnh hành hạ giày vò nhiều năm, chỉ còn một hơi thở, chết đi sống lại.
Giống như một âm hồn.
Nhưng vẫn không thay đổi được sự lạnh lùng của y, không thay đổi được sự kiêu ngạo của y, không thay đổi được khí phái không giận mà uy, lại khiến người khác không rét mà run.
Chỉ có điều, trong mắt của y ngoại trừ lửa lạnh, còn có điểm đỏ.
Một, hai, ba, bốn, năm… tổng cộng mười một điểm.
Y đã rất lâu không soi gương, bởi vì y không dám nhìn vào dáng vẻ của mình. Không ngờ lần này soi gương, lại soi thấy điểm đỏ trong mắt mình.
Dung nhan bị ngọn lửa bệnh tật thiêu hủy, thiêu đốt, thiêu cháy, đó là chuyện đương nhiên. Thứ chết người không phải cái này, mà là mắt, điểm đỏ trong mắt.
Ngoài ra y cũng phát hiện một chuyện đáng sợ… không, là kinh sợ… quả là một chuyện ghê sợ.
Y đã rất lâu không cạo râu, dưới cằm đã mọc ra không ít râu ngắn như những ngọn kích. Chân râu và da thịt bị ánh mặt trời và ánh sáng của gương chiếu vào, lại hiện lên màu lam.
Màu lam loang lổ, giống như những mũi ám khí tẩm độc.