Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 16: Bàn chuyện cuộc sống, nói một chút chuyện tính*


Đọc truyện Thượng Tá Không Quân Xấu Xa – Chương 16: Bàn chuyện cuộc sống, nói một chút chuyện tính*

Giang Tâm Dao xoay người rời đi, sắc mặt bỗng nhiên tối sầm.

Quý Linh Linh nhìn bóng lưng Giang Tâm Dao rời đi, một mực đứng chờ bên cạnh cửa phòng.

Cô cũng biết nguyên tắc giải quyết của pháp luật, phê duyệt dừng xây dựng tuyệt đối sẽ không đưa xuống nhanh như vậy. Cũng sẽ cho công ty thời gian tổng kết, thời gian này mặc dù rất ngắn, nhưng nhất định đủ cho IDE hoàn thành khoản mục này.

Cho nên, cô chờ, nhất định phải cố gắng cuối cùng.

Bên trong phòng, đối diện Mộ thiếu, là một người mặc ki-mô-nô xinh đẹp.

Chợt nhìn lại, dung mạo hắn xinh đẹp, môi mỏng đỏ thắm, chiếc cằm nhọn, mười phân vẹn mười chính là một mỹ nhân, nhưng không ai biết. . . . . .

“Cậu không thể không mặc quần áo phụ nữ sao?” Mộ thiếu lạnh lùng mở miệng, ánh mắt đầy u ám, trời mới biết, hắn thấy rất nhàm chán.

“Anh thấy đẹp không?” Tần Mộc Vũ khẽ mỉm cười, ném ra ánh mắt vạn người mê.

Mộ thiếu có cảm giác nhức đầu, vừa rời đi để truyền đạt chỉ thị cho Từ Vạn Kiệt, không ngờ Tần Mộc Vũ lại tìm nhân viên mượn một chiếc ki-mô-nô, đổi lại thành trang phục nữ.

“A Ly, chẳng lẽ anh không có cảm giác đọng lòng sao?” Tần Mộc Vũ nghiêng đầu, lấy tay che mặt tỏ vẻ thẹn thùng. Cái bộ dáng này, khiến phụ nữ làm sao mà chịu nổi.

Không phải tim Mộ Ly Ly như Bàn Thạch (Tảng đá), mà tim hắn đã chết lặng từ lâu. Tần Mộc Vũ luôn như vậy, cứ thình lình khiến hắn kinh ngạc. Đã vài chục năm trôi qua rồi, hắn làm sao có thể không có sức miễn dịch với cậu ta chứ.


“Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, chuyện cậu điều tra thế nào rồi.” Mộ thiếu nhức đầu mở to mắt, Tần Mộc Vũ cúi đầu đem bình chuyên dùng cho trà đạo (1) lên miệng khẽ mút nhẹ. Trà nhân (2) mùi vị chân thật, là nhu phẩm.

“Ai ui, chẳng thú vị gì cả, tôi còn đang điều tra, đã nhiều năm như vậy, làm sao mà dễ dàng điều tra được. Hơn nữa, tôi cảm giác chuyện này còn có bàn tay đen nắm đằng sau, cản trở tôi điều tra.” Ánh mắt tần Mộc Vũ tối sầm lại, nghiêm mặt nói.

Mộ thiếu biết chuyện này không hề đơn giản, can dự vào được việc điều tra của người bậc nhất trong thế giới ngầm ở thành phố T – Tần Mộc Vũ, có thể thấy người này không tầm thường.

“Anh cứ giao cho tôi, tôi tăng cường điều tra là được. Còn anh, bây giờ cuộc sống thế nào?”

Bị hỏi như vậy, đột nhiên trong đầu Mộ thiếu thoáng qua bóng dáng Quý Linh Linh.

“Ai ui, nhìn dáng vẻ của anh, thật là không có tình thú. Cưng à, có muốn thử cái này một chút không?” Tần Mộc Vũ không chịu nổi thái độ nghiêm túc của Mộ thiếu, móc từ dưới bàn một cái áo lót nam màu đen ki-mô-nô.

“Tần Mộc Vũ, tôi cảnh cáo cậu, lúc tôi chưa nổi giận thì tốt nhất cách tôi xa một chút!” Trán Mộ thiếu xuất hiện đầy vạch đen. Đã hơn mười năm trôi qua, cả thành phố T cảnh còn người mất, nhưng Tần Mộc Vũ lại như là Yêu Tinh, không thay đổi gì cả?

“Cưng à, ngoan, lại đây thiếp thay cho chàng chứ?” Giọng nói cố ý nhõng nhẹo như nữ sinh, nụ cười Tần Mộc Vũ làm cho người ta mê hoặc. Rồi sau đó đứng dậy, không biết chết sống nhảy qua cái bàn, từ trên cao nhìn xuống mộ thiếu.

Mộ thiếu nổi gân xanh, đột nhiên vươn tay, lại bị Tần Mộc Vũ né tránh. Nực cười, hai người bọn họ ngang sức ngang tài, ai có thể đánh thắng được ai?

“Tần Mộc Vũ! Cậu cút ngay cho tôi!” Bên trong phòng phát ra một tiếng kịch liệt, khiến thân thể cô gái ngoài cửa chấn động, sợ hết hồn.


Lòng Quý Linh Linh vẫn còn sợ hãi nhìn về phí cửa phòng đóng kín, không biết xảy ra chuyện gì.

Cô không có nghe sai, âm thanh vừa rồi hình như là của Mộ thiếu. nhưng ấn tượng là một bộ bất của cô Mộ thiếu là kẻ bất cần đời, sao có thể phát ra rống giận như thế?

Lòng hiếu kỳ thúc giục Quý Linh Linh dán sát lỗ tai lên cách cửa.

“Cưng à! Không cần sao! Đến đây nào!” Giọng nói mềm mại động lòng người, khiến lòng Quý Linh Linh căng thẳng, vừa rồi còn ra bộ Nhân Nghĩa Đạo Đức, bây giờ lại có thể chạy đến chỗ này chơi đùa!

Thời điểm cô đang lắng tai nghe thì sạt một tiếng. Ánh sáng bên trong phòng lập tức chiếu thẳng lên mặt cô.

Thân thể Quý Linh Linh cứng đờ tại chỗ, khiến khiến người đàn ông vừa kéo cửa ra kinh ngạc.

“Em ở đây làm gì?” Mặt Mộ thiếu vẫn còn kinh ngạc, nhưng từ từ hiện ra mấy phần đùa giỡn.

“Không có. . . . . . Không có làm cái gì.” Quý Linh Linh lúng túng không thôi, tay chân luống cuống lùi về phía sau.

“Cưng à? Thế nào? Các người quen nhau?” Tần Mộc Vũ từ sau thân thể to lớn cao ngạo của Mộ thiếu nhô đầu ra, con ngươi trong veo nhìn đọng tác kỳ quái của Quý Linh Linh.

Lúc Quý Linh Linh nhìn khuôn mặt Tần Mộc Vũ, bỗng nhiên sững sờ.


Cô chưa bao giờ gặp qua người đẹp như vậy, mắt to trong veo như nước, chiếc mũi khéo léo đẹp đẽ, còn có môi mỏng khêu gợi. cho dù vóc dáng có chút cao, nhưng không thể che dấu vẻ đẹp của cô ấy.

Thật đặc biệt. . . . . . Là yêu nghiệt sao? Lớn lên làm sao có bộ dáng này!

“Cái đó, không có, không có việc gì, tôi chỉ là . . . . .” Lời nói Quý Linh Linh có chút lộn xộn, đầu óc hỗn loạn không cách nào nhớ chuyện công việc với Mộ thiếu.

“Thôi. . . . . . Tôi đi nha.” Quá mức lúng túng, Quý Linh Linh định xoay người muốn rời khỏi.

Lại bị một người kéo bả vai, “Em đã chờ anh, vậy chúng ta hãy nói chuyện cùng nhau nhiều hơn, ví dụ như bàn luận cuộc sống, nói chuyện một chút về tính (ý nói là tính phúc: hoạt động “ABC” í).” Mộ thiếu dùng sức lôi cô về phía mình, trên mặt hiện lên vẻ xấu xa.

Quý Linh Linh biến sắc, khẽ cắn môi, đáng chết, nói cái đầu anh, còn nói nói tính? Tim của hắn thật đúng là rộng, không thể tưởng, hắn mới vừa rồi cự tuyệt mình, cao cao tại thượng, lại nói cô làm sai.

“Mộ tiên sinh, tôi thật thành lòng xin anh, hi vọng anh cho công ty chúng ta một chút thời gian. Dự án lần này, là tôi phụ trách, tôi hi vọng có thể sớm hoàn thành. Trước khi phê duyệt dừng công trình xuống, tôi mong anh có thể châm chước một chút.” Vì công ty gặp phải tình huống này, cô cũng tạm thời không đi tranh cãi sự vô lý của hắn. Cô giả vờ chân thành, đầu cúi thấp, âm thanh nhàn nhạt, như bộ dạng cô dâu nhỏ.

Quý Linh Linh cũng có chỗ tốt, co được dãn được, biểu tượng của thuần gia môn nhi.

Quả nhiên như hắn nghĩ, Quý Linh Linh không phải người phụ nữ dễ dàng buông tha. Hơn nữa, đúng với sở thích của hắn, có sự mềm dẻo, tuyệt vời!

“Hả? Như vậy, nhìn cô nghiêm túc như vậy. Thế cô có biện pháp gì để tôi đồng ý sao? Nếu không chúng ta trước tìm một chỗ bàn luận cuộc sống?” Mộ thiếu tiến lại gần cô hơn, tóm lấy cô từ sau lưng Tần Mộc Vũ.

Đáng chết, đồ trời đánh, xú gia hỏa! Trong ấn tượng của cô, những người làm lãnh đạo thì phải thành thục chững chạc, nhưng tại sao cô lại đụng phải cái loại như vậy “Đồ lưu manh” đặc phái viên quốc phòng đặc? Nghe lời của hắn nói, nói chuyện gì, chẳng lẽ là nói về kỷ xảo trên giường sao?

Nhịn, cô nhất định phải nhịn, dù sao cũng chờ hắn rồi, nhiều lắm là để cho hắn chiếm tiện nghi trong lời nói!


“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Cô tuyệt đối sẽ không lên giường cùng hắn, không muốn nghĩ đến, nhưng bây giờ, “Bởi vì, tôi có cảm giác anh là người tốt.” Mắt cô tràn đầy kiên định, dũng cảm chống lại ánh mắt của hắn. Khiêm nhường, trong lòng Quý Linh Linh cũng cười nhạo mình, làm sao lại nói ra những lời như vậy. . . . . . Làm lời nói trong cổ họng người ta co rút!

“Người tốt? Hì hì, A Ly, cô gái này rất biết cách nói chuyện a, vẫn là lần đầu tiên có người nói anh là người tốt.” Tần Mộc Vũ lớn tiếng cười, không thèm quan tâm vẻ mặt Mộ thiếu.

Ồn ào.

Một giây kế tiếp, Mộ thiếu bước lên trước, không thể nhịn được nữa kéo cửa đóng lại, đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tần Mộc Vũ ngăn cách trong phòng, hắn cũng không có ý định giữ lại chút nhược điểm cho người ta cười nhạo.

“Quý tiểu thư, cô thấy người tốt có gì hữu dụng đâu?” Mặt Mộ thiếu đột nhiên đến gần cô, tay phải của hắn vòng qua eo của cô, chậm rãi dời lên trên.

Không đuọc tức giận, ngàn vạn lần không được tức giận! Không tin Mộ thiếu lại dám to gan giở trò với cô ở đây?

“Tôi. . . . . .” Quý Linh Linh cắn chặt môi, trong ánh mắt tràn đầy run rẩy.

Đột nhiên khóe mắt Mộ thiếu khóe mắt cong lên rất đẹp mắt, “Tôi đối với phụ nữ rất dịu dàng, hơn nữa không thích ép buộc, nếu như cô nghĩ thông suốt thì đến tìm tôi.” Dứt lời, tay của hắn cố ý ở ngang hông cô dùng sức véo nhẹ một cái. sau đó, xoay người sải bước rời đi.

Con ngươi Quý Linh Linh trừng lớn, chuyện gì xảy ra thế? Lời nói chiếm tiện nghi, tay cũng chiếm tiện nghi, liền muốn chạy trốn? Thiên hạ bây giờ cũng lắm chuyện tốt?

Ai, Quý Linh Linh ơi Quý Linh Linh, cô thua thiệt thì coi như là cô gái nhỏ lanh lợi. Có câu nói, nhiều chuyện không bằng ít đi một chuyện, đụng phải một lão hồ ly, tại sao không đi cầu quẻ tốt trong miếu xin giúp đỡ, còn một một người đàn ông gây chiến với bản tính của hắn, chắc sẽ có kịch hay để xem!

(1) Trà đạo được biết đến như một loại nghệ thuật thưởng thức trà trong văn hóa Nhật Bản, Trà đạo được phát triển từ khoảng cuối thế kỷ 12.

(2) Trà Nhân hay còn gọi là người pha chế trà. Mùi, vị hậu, nước xanh luôn là tiêu trí của một tách trà. cách thưởng thức của một trà nhân cũng luôn có phong cách thư thái, nghệ sĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.