Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 1: Kẻ thứ ba khiêu khích


Đọc truyện Thượng Tá Không Quân Xấu Xa – Chương 1: Kẻ thứ ba khiêu khích

Mây đen che kín bầu trời, u ám chằng chịt, cảm giác bị đè nén khiến cho người ta không thở nổi.

Rốt cuộc, từ trong mây đen là những tia chớp kèm theo tiếng nổ vang, buồn bực như quả khí cầu bị cây kim đâm trúng. Trong nháy mắt như nổ tung, mưa bụi từ trên trời rơi xuống, mang đến cho thành phố đang thiếu dưỡng khí một tia mát mẻ. Như những sợi tơ nhỏ, rất nhanh rơi trên mặt đất.

Trên đường, đám người đang đi bộ trở nên khẩn trương, lợi dụng lúc mưa còn nhỏ hạt nhanh chóng tìm chỗ trú.

Giống như quả khí cầu bị đâm thủng, có một số việc cũng phải bị phơi bày. Từ đó thấy được chân tướng, cho dù chân tướng khiến lòng người máu chảy đầm đìa.

Lúc này, Quý Linh Linh nước mắt lưng tròng, tiếng khóc kìm nén cùng bất đắc dĩ. Đằng sau ánh mắt mở lớn, nhìn từng giọt chảy xuống tấm thủy tinh trong suốt như pha lê trên cửa sổ, đáy lòng buồn bã cười thành tiếng.

Một thân quần áo màu đen cứng nhắc, cùng đôi giày đế bằng không có gì nổi bật, khiến cô không có tinh thần, không còn sức sống.

Quán cà phê nhỏ Glan là nơi cô và nghiêm Tử tuấn hẹn hò, bởi vì khoảng cách đến nhà trọ cô không xa. Hai người mỗi lần gặp nhau đều thích đến nơi này, gọi một ly Moka, sau đó ngọt ngào nói chuyện trên trời dưới đất.

Cô nhớ rõ, chỉ nửa tháng trước, hắn còn ngồi ở đây cưng chiều thổi chóp mũi, nói cô đáng yêu.

Ai có thể nghĩ tới, bốn năm tình cảm, hôm nay cô lại cùng kẻ thứ ba nói chuyện.

Đương Đương Đương.

Giày cao gót sang trọng gõ lên nền nhà những âm thanh chói tai trong không gian yên tĩnh của quán cà phê nhỏ, khiến cho một vài khách hàng chú ý.


Quý Linh Linh giương mắt nhìn lên, tóc quăn màu nâu, áo khoác hàng hiệu, phối hợp với chiếc váy màu cà phê, đôi tất màu đen hòa lẫn đôi giày cao gót crystal màu cà phê của cô gái. Dương dương tự đắc quét mắt cả quán cà phê, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Quý Linh Linh.

Sự buồn bã trong mắt Quý Linh Linh lập tức trở nên lạnh lùng, không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.

Cô tuyệt đối không cho kẻ địch thấy được sự mềm yếu của mình, để cho kẻ địch càng thêm phấn khởi mà tấn công.

“Chậc chậc chậc. Quán cà phê này đúng thật sơ sài quá.” Lục Vân Thiên đi tới bên cạnh Quý Linh Linh mở miệng xoi mói.

“Cô chính là Quý Linh Linh? A, so với trong ảnh không đẹp bằng.”

Lục Vân Thiên cao ngạo tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Quý Linh Linh, dáng vẻ kiêu căng, dường như ngồi xuống sẽ làm bẩn quần của cô ta.

Nội tâm Quý Linh Linh trong nháy mắt bốc cháy, vẫn như cũ lạnh nhạt không nói gì.

Lục Vân Thiên là hòn ngọc quý trên tay Lục Chính Hạo, thị trưởng thành phố T. Từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc, lên giọng khoe khoang, không ai bì nổi.

Mà cô chỉ là một nhân viên nhỏ của công ty thiết kế IDE nổi tiếng ở thành phố T mà thôi.

Cô không nghĩ đến việc có thể cùng ngồi nói chuyện với giới thượng lưu. Chứ đừng nói gì đến tranh giành đàn ông với cô, còn là người đàn ông của cô.


Trong quán cà phê rất yên tĩnh, những ánh mắt quan khách đều nhìn một thân hàng hiệu trên người Lục Vân thiên.

Cô ta cao ngạo quan sát từ trên xuống dưới Quý Linh Linh một lần, nhếch khóe miệng cười giễu cợt: “Cô không phải chính là một nhà thiết kế nho nhỏ sao? Nhìn cô bộ dạng quê mùa, đúng là hàng ế. Nói đi, chia tay anh ấy, cô muốn bao nhiêu tiền?”

Quý Linh Linh nghe cô ta nói xong…, nâng khuôn mặt mỉm cười lạnh nhạt. Sau đó đứng lên, nhìn thẳng cô ta.

Cô khẽ mỉm cười: “Cám ơn cô nhặt đồ mà tôi đã dùng qua rồi, tặng cho cô, anh ta không đáng một đồng.”

Tiếng nói vừa dứt, nàng liền xoay người tiêu sái rời đi, theo một cánh cửa khác của quán cà phê mà rời đi.

Để Lục Vân Thiên ở lại một mình sắc mặt tái nhợt, dưới cái nhìn giật mình của mọi người, căm hận siết chặt tay.

Quý Linh Linh, cô nhớ kỹ cho tôi, khiến cho tôi xấu hổ trước mặt người khác, tôi nhất định sẽ cho cô thấy.

Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng quê mùa Quý Linh Linh, hoàn toàn quên mất mục đích sỉ nhục cô, trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị tính tình cứng cỏi của Quý Linh Linh đoạt trước.

Quý Linh Linh cười giễu cợt, đẩy cửa sau quán cà phê ra, từng giọt nước trên mái hiên rơi tí tách.

Mở chiếc ô màu tím của mình ra, rồi đi vào trong mưa.


Trên đường lớn bằng phẳng đã có mấy vũng nước đọng lại, mưa càng ngày càng dày đặc, rất nhanh đôi giày bằng ướt đẫm.

Gió cũng bắt đầu thổi, mưa bụi vốn đã nghiêng ngả càng hỗn loạn hơn. Chiếc ô nhỏ giống như một chiếc thuyền giữa đại dương, ở trong sóng gió run rẩy chập chờn. Rất nhanh, áo khoác ướt hơn phân nửa. Cảm giác lạnh lẽo vây quanh cô.

Nhưng cô vẫn cười như cũ, không sợ gió rét, không giống mọi người buông ô trong tay tìm nơi trú mưa.

Cô, cô có kiên trì, cô có cao ngạo.

Tim so với chiếc áo khoác ướt đẫm còn lạnh lẽo hơn.

Bốn năm, cứ như vậy bị chôn vùi.

Cô và Nghiêm Tử Tuấn quen nhau ở trường đại học Kiến trúc, nhưng cho đến khi cả hai chính thức có công việc mới xác định quan hệ. Bây giờ, hắn đã là trưởng ban cục kiến thiết, mà cô vẫn chỉ là một nhà thiết kế nhỏ công ty xây dựng.

Vốn tưởng rằng, với sự nghiệp phát triển không ngừng của Nghiêm Tử Tuấn, tình yêu Marathon của bọn họ sẽ đi đến kết hôn. Tuy nhiên, nó chưa xảy ra thì nhận được lời chia tay.

Trừ bỏ cười khổ, thì cô không biết mình nên làm cái gì.

Níu kéo ư! cô biết, cho dù khóc lóc quỳ xuống năn nỉ cầu xin, cũng tuyệt đối không thay đổi được lòng người.

Cho nên, cô từ bỏ. Nếu đã từng yêu, vậy thì cầm được cũng buông được, có thể làm cho lòng của cô bớt chút đau khổ.

Reng reng.


Tiếng chuông êm tai vang lên giữa trời mưa rào rào, khiến cho tâm tư chết lặng của cô dần thanh tỉnh. Lấy điện thoại di động ra, không thèm nhìn màn hình liền nhận cuộc gọi.

“Linh Linh, em gặp Vân Thiên rồi, đúng không?” Giọng nói người đàn ông khàn khàn, là âm thanh cô quá quen thuộc.

“Đúng thế” cô lạnh nhạt, cũng không tắt điện thoại, nhưng tâm lại đau. Không ngờ, hắn lại gọi điện thoại vào lúc này, đến can đảm mặt đối mặt nói chia tay cũng không có.

Là giễu cợt? Giống như trong tiểu thuyết, cảm ơn cô?

“Linh Linh, hãy nghe anh nói, có thể em không tin, nhưng anh vẫn phải nói. Anh yêu em, chỉ một mình em thôi.” Giọng nói Nghiêm Tử Tuấn có chút khẩn trương, muốn giải thích cái gì, lại giấu đầu hở đuôi.

“Linh Linh, em cũng biết, mẹ con anh sống rất cực khổ, mẹ vẫn hy vọng anh trở thành người xuất sắc. Hiện tại, cơ hội đang ở trước mắt, cục trưởng của anh bị thuyên chuyển, nên đang tuyển cử vị trí này. Anh tuyệt đối không thể để mất cơ hội lần này, anh đã chờ sáu năm rồi, ở trong cục vẫn là vô danh tiểu tốt, anh không thể đợi thêm nữa.” Hắn cấp bách giải thích muốn Quý Linh Linh hiểu rõ.

“Linh Linh, em chờ anh, cho anh thời gian năm năm. Năm năm sau, anh nhất định sẽ ly hôn với Lục Vân Thiên. Lúc đó, chúng ta sẽ kết hôn, được không? Cả đời này, anh chỉ yêu mình em. Tưới mắt, anh cưới cô ấy, chẳng qua là tùy cơ ứng biến. Có được trợ giúp của cô ấy, cuộc đời chúng ta sẽ thay đổi một bước dài, em không phải cũng hy vọng như thế sao?”

Giọng nói Nghiêm Tử Tuấn càng thêm vội vàng, lòng Quý Linh Linh càng nghe càng lạnh lẽo.

Thật đáng thương, cô cứ cho rằng hắn vì yêu, thì ra là vì địa vị.

Nghĩ lại những lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển của Nghiêm Tử Tuấn đã nói. Sẽ không bao giờ buông tha cô vì bất cứ thứ gì, dù đó là tiền bạc hay địa vị…, khóe miệng nở nụ cười, càng thêm giễu cợt, lạnh đến thấu xương.

Cô cười lạnh, tiếng nói nhàn nhạt vang lên, “Nghiêm Tử Tuấn, đời người dài bao lâu?” Không đợi hắn trả lời, cô đã tắt điện thoại.

Năm năm, cô vì hắn bỏ qua bốn năm, còn phải thêm năm năm? Hơn nữa, đối với kẻ đễ dàng buông tha tình cảm bốn năm trời, cô không cần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.