Thượng Ngươn Kiếm Pháp

Chương 42: Lưỡng Phân


Bạn đang đọc Thượng Ngươn Kiếm Pháp – Chương 42: Lưỡng Phân

Trời sẩm tối, Thiên hải và Xảo Nhi nghe bước chân ngựa dừng lại trước cổ miếu, Thiên hải bước ra mở cửa. Chàng vô cùng ngạc nhiên khi thấy cỗ song mã dừng ngay trước cổ miếu, mà người ngồi trên ghế xà ích chẳng ai khác là Á phụ.
Thiên Hải hỏi:
– Á bà bà đến đón vãn bối và Xảo Nhi?
Xảo Nhi bước đến sau lưng chàng. Nàng hỏi Á phụ:
– Á bà bà sao lại tốt với ca ca và Xảo Nhi vậy?
Á phụ mỉm cười ra dấu:
Xảo Nhi nhìn bà rồi hỏi:
– Á bà bà thấy ca ca và Xảo Nhi xứng đôi à?
Á phụ lại gật đầu.
Thiên Hải ôm quyền xá:
– Vãn bối vô cùng cảm kích thịnh tâm của Á bà bà.
Á bà bà chỉ vào khoang xe.
Thiên Hải hiểu ý cùng với Xảo Nhi bước ra mở cửa lẩn vào trong khoang. Á bà bà giật dây cương cho đôi tuấn mã kéo cỗ xe tiến về phía trước. Á bà bà đánh cổ xe tiến thẳng đến cửa Tây kinh thành.
CỖ song mã vừa đến cửa Tây,gã giáo đầu trong tốp ngự lâm quân bước ra chân đầu con tuấn mã. Gã nhận ra Á bà bà cứ như đã từng quen thuộc với những chuyến đi xuôi về ngược của người đàn bà này.
Á bà bà lấy ra một nén bạc, mỉm cười với gã.
Ðón lấy nén bạc, gã giáo đầu nói:
– Á bà bà có chở gì trong xe không?
Á bà bà lắc đầu Cùng lúc đó, những tiếng nổ đùng đùng từ phía cổng trại nha môn. Từ trong nha môn hai người vận Bạch y che mặt thi triển khinh công lướt ra, nhắm hướng cửa Ðông đào thoát.
Gã giáo đầu thét lên:
– Ðuổi theo.
Gã là người đầu tiên thoát đi. Ngay lập tức bọn nha sai và tốp ngự lâm quân cũng ào ào bám theo gã giáo đầu để đuổi theo hai người vận bạch y.
Thiên Hải nghe tiếng động, hé tấm màn ra nhìn. Chàng nhận ra những người vận Bạch y chính là sứ giả của Hoạt Thần Giáo. Cả hai vị sứ giả đều che mặt và có thuật khinh công kỳ tuyệt, mặc dù không phải là thuật Phi Ma Ðộn Hình.
Cửa Tây kinh thành bỗng chốc vắng tanh không bóng người. Á bà bà thản nhiên giật dây cương thong dong rời kinh thành. Trong khoang xe, Thiên Hải nói với Xảo Nhi:
– Những vị sứ giả của Hoạt Thần Giáo chủ Tử Hà Băng Cơ đến thật đúng lúc. Chẳng biết họ vào kinh thành để làm gì?
Xảo Nhi mỉm cười nói:
– Muội lại có linh cảm khác huynh.
– Linh cảm của muội như thế nào?
– Hình như tất cả đều được sắp xếp trước rồi.
Ðôi chân mày của Thiên Hải nhướn lên:
– Sắp xếp trước rồi. Nói như muội thì hai người kia đánh lạc hướng bọn ngự lâm quân để Á bà bà đưa chúng ta rời khỏi khinh thành à?
Xảo Nhi gật đầu.
Thiên Hải nhún vai, lắc đầu:
– Á bà bà chẳng lẽ lại là người của Hoạt Thần Giáo ư?
– Muội nghĩ như vậy đó.
Thiên Hải lắc đầu:
– ÐÓ chỉ là võ đoán của muội thôi, huynh không tin đâu. Huynh biết Á bà bà là người cua ai ma.
Thiên Hải mỉm cười.
Xảo Nhi hỏi:
– Vậy theo ca ca, Á bà bà là người của ai?
– Bạch hải Ðường Phi Tử. Huynh một thời gian đã là tâm phúc của Bạch hải Ðường Phi Tử. Nếu Á bà bà không phải là tâm phúc thì không bao giờ được Bạch Hải Ðường Phi Tử giao trọng trách giữ mật đạo.
Xảo Nhi mỉm cười, nguýt Thiên Hải – Muội hỏi thật ca ca nhé – Muội hỏi đi.
– Ca ca rời nội cung có thấy tiếc rẻ không?
Thiên Hải lắc đầu:
– Không chút tiếc rẻ.
– Một người như ca ca bỗng nhiên được sống giữa nội cung, chung quanh đều là những trang giai nhân tuyệt sắc mà trên giang hồ khó có ai sánh bằng, kể cả các nàng cung nữ. Vậy mà bỏ đi không tiếc, chuyện này thật là khó tin.
Thế huynh đang Ở đâu?
Thiên Hải mỉm cười nói:
– Trong nội cung đúng là có rất nhiều mỹ nhân. Thậm chí có những trang giai nhân đẹp như tranh vẽ, nhưng huynh lại thiếu một người. Người đó chính là Xảo Nhi muội muội.
Xảo Nhi đỏ mặt:
– Huynh bỡn cợt muội.
– Huynh không bỡn cợt muội đâu. Tất cả những trang giai nhân tuyệt sắc trong nội cung đối với huynh chỉ là những bức tranh vẽ mà thôi, còn cảm xúc thì huynh không có Với lại, muội đừng quên lúc đó huynh là Tiểu Thuận Tử.
Xảo Nhi bật cười:
– Một tiểu thái giám khác thường, vừa khôi ngô tuân tú, vừa có phong thái của một bậc anh hùng hảo hán, thế mà các nàng kia không nhận ra được sao?
– Nếu nhận ra huynh thì tuyệt công Tục Hoàng Công của Bất Giới hoà thượng đâu phải là tuyệt kỹ mà lão đã mày mò suốt hai mươi năm khi bị giam trong động. Nếu phát hiện ra thì không chừng giờ nay đầu huynh đã rơi xuống đất rồi.
Thiên Hải đổi giọng nghiêm nghị hỏi Xảo Nhi:
– Thế mu ôi nghĩ Á bà bà là người như thế nào?

– Theo muội, Á bà bà là người của Hoạt Thần Giáo chủ Tử Hà Băng Cơ.
Thiên Hải vén tấm màn nhìn lên ghế xà ích, rồi quay lại nói với Xảo Nhi:
– Ðể huynh hỏi Á bà bà xem có đúng như lời muội nói không.
– Huynh mà hỏi thật không chừng Á bà bà chẳng chịu cho huynh muội chúng ta quá giang xe đâu.
– Nhưng nghe muội nói huynh lại càng tò mò muốn biết.
– Muốn biết thì huynh tự suy ra cũng biết thôi mà.
– Huynh không được thông minh như muội muội của huynh đâu.
– Thế huynh không tự hỏi mình được sao? Tỷ như huynh ngang nhiên trở thành thái giám mà đến với lão công công. Muội nghĩ, lúc huynh nhập nội không phải bằng đường quang minh chính đại qua sơ tuyển của lão công công mà vào thẳng ngay phòng lão bằng mật đạo nhập cung đấy.
Thiên Hải nhướn mày nhìn Xảo Nhi:
– Ðúng rồi. Lúc huynh tỉnh lại thì thấy mình đã trong biệt phòng của lão công công.
Nhất định huynh đã nhập nội bằng mật đạo của Á bà bà.
Xảo Nhi bụm miệng cười rồi nói:
– Không biết trước khi Hoạt Thần Giáo chủ Tử Hà Băng Cơ đưa huynh nhập nội có khám huynh không?
Nghe nàng thốt ra câu đó. Thiên Hải dằn không được, bật cười khanh khách. Chàng vừa cười vừa nói:
– Nếu gặp lại Hoạt Thần Giáo chủ Tử Hà Băn Cơ huynh phải hỏi rõ điều này. Nhưng có lẽ Xảo nhi tiếp lời chàng:
– CÓ lẽ Tử Hà Băng Cơ đã khám huynh.
Thiên Hải cười khẩy:
– Tử Hà Băng Cơ cũng có lòng tốt không nỡ để huynh tuyệt dòng tuyệt giống nên mới cho uống “dược thảo” rồi đến với muội.
Chàng nhìn Xảo Nhi.
Sắc diện Xảo Nhi bừng đỏ như quả cây chín hồng. Nàng nguýt chàng:
– Nhưng huynh là thái giám.
– Nếu huynh không giữ đạo thì chắc đã là thái giám thật.
Xảo Nhi lườm Thiên Hải:
– Ý trời.
– Ý của bà mai Hoạt Thần Giáo chủ Tử Hà Băng Cơ chứ.
Thiên Hải nói xong bật cười khanh khách. Chàng vừa nói vừa nhìn Xảo Nhi:
– còn muội, sao không chịu là bậc lá ngọc cành vàng mà phải cam tâm làm một a hoàn trong tửu điếm? Suýt chút nữa là bị gã thiếu gia Thanh Thành Lu Thành Văn làm nhục – Cũng vì huynh tất cả thôi.
Thiên Hải nhướn mày:
– Sao lại vì huynh?
– Muội vô tình nghe phụ thân thố lộ về chuyện chỉ ước giao hôn giữa huynh với muội. Phụ thân có ý huỷ bỏ hôn ước bằng cách…
Xảo Nhi bỏ lửng câu nói.
Thiên Hải tiếp lời nàng:
– Giết huynh?
Xảo Nhi gật đầu.
– Muội đâu muốn phụ thân làm chuyện tàn ác trời đất không dung thứ, nên cùng với lão bộc bí mật rời khỏi vương phủ ra ngoài cốt để bảo vệ cho huynh. Nếu cần…
– Lão nhân gia sẽ không giết hại hiền tế của lão.
Xảo Nhi khẽ gật đầu.
Thiên Hải nhìn nàng:
– Muội tốt với huynh quá.
Thiên Hải mỉm cười với nàng rồi ôm quyền nói:
– Vãn bối Chu Thiên Hải bái kiến Thánh Nữ nương nương.
Xảo Nhi nguýt chàng:
– Giờ mà huynh còn ôm quyền xá muội ư.Nàng vừa nói vừa véo vào tay Thiên Hải, Thiên Hải chợt nghiêm giọng hỏi Xảo Nhi:
– Muội hẳn biết Bảo mẫu cô cô Lưu Ngọc Ninh của huynh?
Xảo Nhi lắc đầu:
– Muội không biết. Lúc đó muội chỉ nghĩ đến an nguy của huynh mà thôi.
Thiên Hải nắm tay nàng:
– Muội muội! Huynh sẽ không xử tệ với muội đâu.
– Bây giờ thì huynh đã là một đại cao thủ kỳ tuyệt trên chốn giang hồ, ví như rồng mọc thêm cánh, muội mừng lắm. Huynh phải bảo vệ cho muội rồi.
– Sẽ không một ai bức hiếp muội được đâu.
Hai người nhìn nhau. Mặc dù họ không nói ra lời nào, nhưng trong tim họ đã nói ra những tình cảm hoặc ước muốn họ mong muốn có được cho mai sau.
CỖ xe song mã dừng lại.
Thiên Hải vén màng nhìn ra. Chàng ngạc nhiên, bởi không thấy Á bà bà đâu nữa.
Thiên Hải quay lại Xảo Nhi:
– Xảo Nhi! Á bà bà đã bỏ chúng ta rồi.

– Vậy chúng ta tự đi. Theo huynh chúng ta đi đâu.
Thiên Hải lắc đầu:
– Huynh cũng không biết. Nhưng trời đất mênh mông, nhất định sẽ có chỗ cho huynh và muội.
– Xảo Nhi lại nghĩ khác huynh.
– Khác sao?
– Á bà bà đã đưa chúng ta đến đúng nơi rồi đó.
Thiên Hải nghe Xảo Nhi nói vậy liền đẩy cửa khoang bước xuống. CỖ xe song mã của Á bà bà đã dừng lại trong khoảng sân rộng của một toà trang viện vắng lặng, chẳng một bóng người.
Xảo Nhi nhìn quanh rồi chỉ tay về phía cửa gian chính sảnh.
Một làn khói trần nhàn nhạt từ trong chính sảnh toả ra.
Xảo Nhi lại nhìn Thiên Hải:
– Chúng ta vào chứ?
Thiên Hải gật đầu.
Hai người sóng bước chậm rãi tiến vào gian chính sảnh. HỌ dừng bước ngay ngoài cửa nhìn vào. Chiếc lư đồng với khói trầm nghi ngút đặt sau bàn hương án. Trên bàn hương án là chiếc bài vị “Ngự Tiền Sứ Vương Quốc Trung .
Quỳ ngay dưới chân bàn hương án là Dao Bội Như và lão Ngươn Nhi.
Thấy hai người đó Thiên Hải không dằn được vội bước vào. Chàng bước đến sau lưng họ:
– Lão tiền bối! Dao tiểu thư!
Cả hai im lặng không đáp lời Thiên Hải.
– Lão tiền bối! Thiên Hải đây. Chẳng lẽ hai người không nghe Thiên hải nói sao?
Xảo Nhi bước đến bên cạnh Thiên Hải:
– Ca ca! Hai người này đã bị điểm huyệt đạo rồi.
– Huynh giải huyệt cho họ đây.
Thiên Hải vừa định vận Dịch Cân Kinh chỉ phóng khí giải huyệt đạo cho lão Ngượng Nhi và Dao Bội Như, nhưng Xảo Nhi đã kịp ngăn lại.
– Ca ca! Khoan…
– Sao muội…
– Không phải muội cản huynh đâu nhưng muội linh cảm điều gì đó bất ổn. Huynh nghĩ xem, lão tiền bối và vị cô nương đây được điểm huyệt cho ngồi trước bàn hương án Ngự Tiền Sứ Vương Quốc Trung tất chủ nhân toà trang viện này muốn huynh giải huyệt cho họ.
Thiên Hải gật đầu.
Xảo Nhi nhìn xuống lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như suy nghĩ rồi nhìn lại Thiên Hải nói tiếp:
– Huynh giải huyệt đạo cho vị tiền bối và vị cô nương này tất đã trúng kế của người ta rồi.
Thiên Hải nghiêm mặt hỏi nàng:
– Trúng kế gì?
– Trúng kế gì, Xảo Nhi chưa biết. Nhưng nhất định người sắp xếp kế này muốn huynh giải huyệt đạo cho họ. Nếu huynh theo ý thì xem như đã trúng kế rồi.
Xảo Nhi nhìn lên bệ thờ. Ðôi chân mày nàng nhíu lại với những nét suy tư căng thẳng lộ ra ngoài mặt.
Nàng từ từ nhìn lại Thiên Hải.
Thiên Hải nhìn nàng:
Xảo Nhi! Muội đang nghĩ gì?
– ca ca có bao giờ nghe nói đến bí thuật đoạn mạch “Di Hoa Tiếp Ngọc” chưa?
Thiên Hải lắc đầu.
Xảo Nhi dắt tay Thiên hải kéo lui lại hai bộ. Nàng nghiêm giọng nói:
– Chỉ cần huynh dụng nội lực chạm vào hai người đó thì kinh mạch của họ lập tức sẽ bị đứt lìa, chết ngay lập tức.
Thiên Hải nhướn mày:
– Vậy sao?
Xảo Nhi nói:
– Hai người kia được đặt sẵn như những tử tội phải chết, còn huynh chính là đao phủ. Kẻ chứng giám cho cái chết của họ chính là Ngự Tiền Sứ Vương Quốc Trung.
Thiên Hải thừ người, thờ thẫn hỏi nàng:
– Tại sao Tử Hà Băng Cơ lại muốn huynh sát tử lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như?
Chàng vừa dứt lời thì Tử Hà Băng Cơ đầu chít khăn tang từ sau bức rèm bước ra.
Thần nhãn sáng ngời của Tử Hà Băng Cơ chằm chằm vào Xảo Nhi.
Thấy ánh mắt của Tử Hà Băng Cơ, Thiên Hải buộc phải lách qua một bên án ngữ che chắn cho Xảo Nhi.
Tử Hà Băng Cơ thấy chàng lo lắng cho Xảo Nhi, cất tiếng cười khanh khách. nàng vừa cười vừa nói:
– Bổn cung không ngờ nha đầu ngươi lại quá thông minh như vậy. Tiếc là lão Lý Cảnh Ðôn không nắn ả ra thành đấng nam nhi mà lại nắn thành nhi nữ.
Xảo Nhi ôm quyền xá rồi nói:
– Xảo Nhi bái kiến cung chủ.
Tử Hà Băng Cơ hừ nhạt một tiếng:

– Bổn cung chủ không cần đại lễ của nha đầu. Ðang ra ngươi không nên xen vào chuyện riêng của bổn cung. Nha đầu đã làm ta thất vọng, bởi mất đi một niềm vui trọn vẹn mà ta đã mong chờ bấy lâu nay.
Xảo Nhi liếc Thiên Hải rồi nói:
– Xảo Nhi đã làm gì khiến cung chủ giận dữ như vậy? Chẳng lẽ ngăn ca ca vô ý giết người khiến cung chủ không vui?
– Ðúng chính vì nha đầu ngăn không cho Thiên hải giết lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như nên bổn cung không vui chút nào.
Xảo Nhi nói:
– Tại sao ca ca không lấy mạng lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như cung chủ lại không vui? Xảo Nhi có thể đoán ra đấy nhé. Cung chủ đừng nói mình không biết.
– Nha đầu ngươi thông minh lắm! Nhưng chính vì sự thông minh của ngươi mà Thiên hải phải giết ngươi đó.
xảo Nhi chau mày:
– Cung chủ nói ca ca giết Xảo Nhi à!
– Ðúng.
– Không có như vậy được đâu.
– Rồi nha đầu sẽ thấy lời của ta đúng hay sao.
Tử Hà Băng Cơ nhìn Thiên Hải:
– Chu Thiên hải! Ngươi giờ đã là một thái giám rồi phải không?
Thiên Hải nhìn qua Xảo Nhi.
Nàng chớp mắt khẽ gật đầu, Thiên Hải hiểu ngay cái chớp mắt của nàng. Chàng nhìn lại Tử Hà Băng Cơ nói:
– Tại hạ đã là một thái giám rồi thì sao nào? à! Mà còn điều này nữa, được cung chủ cho nhập nội, tại hạ đoạt luôn cả kim bài Ngự Tiền Sứ thay cho Vương Quốc Trung.
– Ðiều đó ai cũng biết. Bổn cung rất muốn ngươi làm được điều đó.
– Tại sao cung chủ muốn tại hạ đoạt được tấm kim bài Ngự Tiền Sứ?
– Vì đó là lời hứa của ta với Ngự Tiền Sứ Vương Quốc Trung.
Thiên Hải mỉm cười:
– Lời nói của cung chủ quả là nặng như núi Thái Sơn. Một người biết trọng lời và giữ lời như Cung chủ, tất Ngự Tiền Sứ Vương Quốc Trung phải có mối quan hệ khăng khít.
– Ðúng. Y chính là tình lang của bổn cung. Một gã tình lang bội bạc, vô tình khiến cho bổn cung vô cùng căm phẫn.
Bổn cung chịu căm phẫn mà vẫn giữ lời hứa với người mình yêu.
Thiên Hải ôm quyền:
– Tại hạ xin bái phục tình yêu của cung chủ.
Xảo Nhi reo lên:
– Thôi rồi, Xảo Nhi biết rồi.
Nàng chỉ vào lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như:
– Vị tiền bối và Dao tiểu thư đây hẳn là…
Thiên Hải tiếp lời Xảo Nhi:
– Huynh biết, Dao tiểu thư đây là giọt máu duy nhất của Ngự Tiền Sứ Vương Quốc Trung. Còn lão Ngươn Nhi vì tình bằng hữu mà cưu mang Dao tiểu thư nên cung chủ Tử Hà Băng Cơ mới căm hận họ.
Chàng nhìn lại Tử Hà Băng Cơ:
– Ngự Tiền Sứ Vương Quốc Trung vô tình bội bạc với cung chủ, cung chủ nên hận Vương Quốc Trung chứ sao lại đổ dồn sự căm hận lên bọn họ?
Tử Hà Băng Cơ buông tiếng thở dài, hai cánh môi mím lại, mắt lộ hung quang tàn nhẫn:
– Bổn cung muốn Ngự Tiền Sứ chết mà không được nhắm mắt.
– Vì chữ tình mà cung chủ hận Vương Quốc Trung như vậy à? Ðã hận sao cung chủ còn để tang cho Ngự Tiền Sứ làm gái?
– Bổn cung chủ để tang cho một tình yêu và cũng để tang cho kẻ bạc tình lần thứ hai.
Hắn chết, nhưng phải chết bởi tay bổn cung.
Trong lúc hai người đối thoại với nhau thì Xảo Nhi căng óc suy nghĩ.
Khi cung chủ Tử Hà Băng Cơ dứt lời thì Xảo Nhi lên tiếng:
– Xảo Nhi hiểu ra phần nào rồi.
Nàng nhìn Tử Hà Băng Cơ, nghiêm giọng nói:
– Cung chủ! Nhất định Thiên Hải ca ca cùng lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như tiểu thư đây có một mối quan hệ mật thiết vô cùng. Chính vì thế mà cung chủ muốn Thiên Hải ca ca lấy mạng lão Ngươn Nhi và Dao tiểu thư.
Tử Hà Băng Cơ mỉm cười:
– Nha đầu quả là thông minh. Nha đầu đã đoán được tất cả rồi thì bổn cung chủ không cần phải dấu giếm làm gì nữa.
Cung chủ Tử Hà Băng Cơ bước đến bên lão Ngươn Nhi và Dao Bội Nhu. Nàng nhìn hai người rồi quay lại nói với Thiên Hải:
– Chỉ một cái chạm tay của bổn cung chủ thôi thì hai người này sẽ chết ngay lập tức.
Nha đầu Xao Nhi nói đúng đấy. Bổn cung chủ đã bế mạch bọn họ bằng bí thuật “Di Hoa Ðoạn Ngọc” chứ không phải “Di Hoa Tiếp Ngọc” như nha đầu đã nói.
Thiên Hải nghiêm giọng:
– Tại sao cung chủ phải làm như vậy?
– Bổn cung chủ muốn ngươi tự tay lấy mạng lão bằng hữu của cha ngươi và người muội muội duy nhất còn lại của ngươi. Vong hồn kẻ bạc tình Vương Quốc Trung ngự trên hương án kia sẽ chứng kiến tất cả. Y chẳng bao giờ siêu thoát được mặc dù đã chết.
MỒ hôi tuôn ra ướt đẫm trán Thiên hải.
– Sao cung chủ lại khẳng định tại hạ chính là hậu duệ của Ngự Tiền Sứ? Hẳn cung chủ phải có bằng chứng gì đó?
– Bổn cung chủ không có bằng chứng thì cần gì tốn bao tâm huyết để dựng lên vở bi kịch này. Sau lưng ngươi có một bớt son hồng, giữa bớt son là chữ “Chư . ÐÓ chính là dấu tích mà gã lãng tử Vương Quốc Trung để lại, một khi y trải qua một cuộc tình với ai đó Tử Hà Băng Cơ mỉm cười:
– sau lưng Dao Bội Như cũng có một chữ Chu như thế.
Thiên Hải dùng ống tay áo lau mồ hôi trán. Chàng nhìn qua Xảo Nhi.
– Muội muội! CÓ đúng vậy không?
– Muội nghĩ cung chủ đã nói đúng. Lão nhân gia trước đây phải là một lãng tử khôi ngô tuấn tú chính vì thế mà đã để nhiều kẻ phải khổ, phải luỵ vì tình lão nhân gia.
Những cuộc tình phiêu bạt của lão nhân gia đã để lại những oan nghiệt cho hậu thế.
Thiên Hải thở dài nhìn cung chủ Tử Hà Băng Cơ:
– Dao Bội Như và tại hạ là huynh muội cùng cha?
– Ðúng.
Thiên Hải ôm quyền xá:

– Ða tạ cung chủ đã cho tại hạ biết sự thật này.
– Bổn cung đã hứa với ngươi qua lão công công. Nếu ngươi lập được công lớn thì sẽ cho ngươi biết lai lịch của ngươi mà.
– Còn việc tại hạ đoạt Ngự Tiền Sứ kim bài?
– ÐÓ là lời hứa của ta với Vương Quốc Trung là phải cản tay Lý Cảnh Ðôn. Bởi việc làm của họ Lý sẽ dẫn đến đại loạn khiến cho bá tánh phải máu chảy đầu rơi. Ta đã trọn lời hứa với gã bạc tình nhưng kẻ giúp ta lại chính là hậu nhân của hắn.
Thiên Hải mỉm cười:
– Dù kẻ lãng tử phiêu bạt, để lại những oan tình trong cõi đời này, nhưng thân phụ của tại hạ cũng đáng là một trang hảo hán đỉnh thiên lập địa.
– Ngự tiền sứ không phải là kẻ anh hùng thì chẳng có nữ nhân nào luy về y.
– Chính cung chủ cũng luy vì tình.
– Ta cũng là một nữ nhân trong những nhi nữ đã trao tình cho kẻ bội bạc, nhưng những người kia không biết hận biết oán.
– Cung chủ thì biết hận biết oán.
– Ðúng.
Thiên Hải mỉm cười:
– Bây giờ cung chủ đã cho tại hạ biết tất cả rồi, những gì cung chủ sắp xếp đã không thành. Tại hạ thỉnh cầu cung chủ giải khai huyệt đạo cho Dao Bội Như vào lão Ngượng Nhi để chúng tôi sum họp.
Tử Hà Băng Cơ nhướn mày rồi ngửa mặt cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nói:
– Thiên Hải! Bổn cung đang muốn nghe điều này.
– Tại hạ đã nói lời thỉnh cầu với cung chủ.
Tử Hà Băng Cơ nhìn chàng:
– Bổn cung sẵn sàng chuẩn y lời thỉnh cầu của ngươi.
– Ða tạ cung chủ.
Tử Hà Băng Cơ khoát tay:
– Nhưng để bổn cung chuẩn y sự thỉnh cầu đó thì ngươi phải lấy mạng ả Cát Băng hay Xảo Nhi cũng chỉ là một thôi.
Thiên Hải khoát tay:
– Chuyện lấy mạng Cát Băng, tại hạ không làm được đâu. Bởi nàng đã là nương tử của tại hạ.
– Thế mà bổn cung lại nghĩ ngươi sẵn sàng lấy mạng Cát Băng đó.
– Tại sao?
– Ngươi không muốn trả thù cho cha của ngươi à?
Tử Hà Băng Cơ nhìn Xảo Nhi:
– Chính Lý Cảnh Ðôn đã đẩy cha ngươi xuống tuyệt vực Sanh Tử Bình. Nay con gái độc nhất của kẻ thù cha ngươi đang đứng bên cạnh ngươi.
Tử Hà Băng Cơ mỉm cười:
– Thiên Hải! Ngươi có hai sự lựa chọn. Nếu giết con gái của kẻ thù thì Dao Bội Như và lão Ngươn Nhi được sống và ngược lại hai người này sẽ chết để ngươi giữ trọn chữ tình với Xảo Nhi.
Mặt Thiên Hải tái xám lại. MỒ hôi tuôn ra ướt đẫm cả mặt và trang phục của chàng.
– cung chủ…
Từ Hà Băng Cơ mỉm cười:
– Ngươi đường đường là một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa phải có quyết định riêng của ngươi chứ.
Tử Hà Băng Cơ nhìn lại Xảo Nhi:
– Nha đầu! Ngươi có yêu Thiên hải, Thiên Hải có yêu ngươi, nhưng tình của hai ngươi sẽ chẳng đi tới đâu, bởi người ngươi trao tình đã không còn là một nam nhân bình thường nữa. Trong cuộc đời Thiên Hải, nha đầu ngươi chỉ là một kẻ thừa.
Nhìn lại Thiên Hải, Tử Hà Băng Cơ nói:
– Bổn cung chủ nghĩ ngươi dễ dàng chọn lựa quyết định của mình.
Thiên Hải không ngờ sự thể lại xảy ra như thế này.Tử Hà Băng Cơ đã dồn chàng vào ngã hai đường mà chẳng có đường nào chọn lựa được. Thiên Hải đâu nỡ giết Xảo Nhi mặc dù biết nàng là con gái của kẻ thù đã hãm hại chết thân phụ mình và chàng lại càng không thể giết lão Ngươn Nhi và Dao Bội Như, bởi họ là những người thân còn lại duy nhất đối với chàng. Ngoài ra Dao Bội Như còn là một thiếu nữ bị tật nguyền, chẳng biết võ công, lại đang bị bế huyệt đoạn mạch.
Thiên Hải càng nghĩ càng bối rối.
Chàng nhìn Tử Hà Băng Cơ chằm chằm chàng từ tốn nói:
– Nếu tại hạ không chọn cả hai điều cung chủ nói?
Tử Hà Băng Cơ mỉm cười:
– Ngươi phải biết chọn lựa chứ hay phải nhờ đến nha đầu thông minh kia.
Tử Hà Băng Cơ nhìn Xảo Nhi:
– Nha đầu! Bổn cung cho ngươi ba ngày suy nghĩ. Sau ba ngày nếu ngươi không tự quyết định được thì ngươi nên tự sát đi.
Nàng vuốt mái tóc mai:
– Ta tin sau ba ngày sẽ cho cung chủ biết câu trả lời.
– Cung chủ…
Tử Hà Băng Cơ cười:
– Ðừng van xin vô ích.
Tử Hà Băng Cơ nói xong, chấp tay sau lưng rảo bước tiến vào bên trong. Thiên Hải bước theo chân. Chàng muốn thi triển Kim Càng Thần Chỉ khống chế ả nhưng lại phát hiện phảng phất quanh thân pháp của Tử Hà Băng Cơ có vầng lửa vàng bao phủ, tự biết Hoạt Thần Giáo chù đã chủ động vận công để hộ thân, liền bỏ đi ý niệm đó.
Tử Hà Băng Cơ dừng bước quay lại nhìn Thiên Hải:
– Ngươi định theo chân làm nô bộc cho bổn cung đó à?
– Tại hạ sẵn sàng làm nô bộc cho cung chủ, chỉ xin cung chủ…
Tử Hà Băng Cơ khoát tay:
– Ðừng van xin vô ích. Một lời nói của bổn cung đã thốt ra chẳng có thứ gì khiến ta thay đổi được, ngoại trừ…
– Ngoại trừ gì?
– Bổn cung phải thấy một trong ba kẻ kia phải có kẻ chết. Nếu Xảo Nhi chết thì hai người kia được sống và ngược lại.
Tử Hà Băng Cơ bật cười giòn giã rồi quay lưng thi triển thuật Phi Ma Ðộn Hình thoắt cái đã biến mất chẳng để lại dấu tích.
Tử Hà Băng Cơ đi rồi mà Thiên Hải vẫn còn bần thần, chẳng biết phải làm gì. Ðầu óc chàng nặng trĩu, căng ra với tất cả nỗi muộn phiền.
Thiên Hải rống lên một tiếng:
– Trời ơi! Sao lại như vậy được chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.