Thượng Ngươn Kiếm Pháp

Chương 32: Kiếm Vô Tâm


Bạn đang đọc Thượng Ngươn Kiếm Pháp – Chương 32: Kiếm Vô Tâm

Ðứng đối mặt với gã kiếm thủ, tim Thiên Hải đập như trống trận. Chàng không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra khi dụng đến Thượng Ngươn kiếm pháp, nhưng có một điều chắc chắn là gã kiếm thủ kia khó mà giữ được tính mạng, bởi những chiêu kiếm tàn nhẫn vô song. Trán Thiên Hải đổ mồ hôi lấm tấm. Sự hồi hộp càng lúc càng dâng tràn trong tâm thức của Thiên Hải.
Chàng rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực.
Gã kiếm thủ gằn giọng nói:
– Ta chết hay là ngươi chết?
– Ta muốn cả hai cùng sống.
– Phải có một người chết.
Gã dứt câu thi triển kiếm chiêu. Chiêu kiếm cắt ra như một tia chớp chụp đến Chu Thiên Hải. Một thoáng lưỡng lự, Thiên Hải thi triển thuật Phi Ma độn hình. Chủ động dùng thuật khinh công Phi Ma độn hình né tránh kiếm chiêu của đối phương, nhưng chiếc lồng sắt quá hẹp không đủ cho chàng trổ hết sự linh hoạt biến hóa của bộ pháp kỳ ảo kia. Ðến khi sát kiếm trùm khắp cả thân thể, Thiên Hải mới giật mình nhận ra mình đã rơi vào tử đạo.
Xoạt!
Mũi kiếm của gã kiếm thủ rọc một đường dài từ bả vai xuống hông bên trái. Toàn thân chàng như thể bị nung trong lò thiêu nóng bởi sát kiếm tàn khốc kia. Nếu không có bộ trường y bằng tơ tằm Tây Hạ, có lẽ thân pháp của Thiên Hải đã bị bổ làm hai bởi thanh trường kiếm của đối phương.
Hoạt Thần giáo chủ cau mày, đứng phắt lên gằn giọng nghiêm lạnh nói:
– Thiên Hải! Ngươi muốn chết bằng kiếm à? Nếu ngươi chết, Xảo Nhi buộc phải chết theo ngươi.
Thiên Hải gần như đứng bất động. Chàng không ngờ sự thể lại bỗng chốc trở nên tồi tệ như vậy Xuất một chiêu trúng địch, thần nhãn của gã kiếm thủ hằn lên cái nhìn sát nhân vô hồn.
Gã kiếm thủ nghiến răng tạo một thứ âm thanh kèn kẹt, rồi chớp động trường kiếm cùng lúc với lời nói của Hoạt Thần giáo chủ.
– Gã cũng dụng một thứ kiếm pháp như ngươi.
Màn kiếm quang chụp đến khi lời nói của Hoạt Thần giáo chủ vừa dứt lời. Lần đối kiếm này, Thiên Hải không dụng đến thuật Phi Ma độn hình để tránh né mà dụng Thượng Ngươn kiếm pháp đón thẳng đỡ thẳng. Kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp hoà nhập với nhau.
Hoạt Thần giáo chủ vừa quan sát cuộc chiến, vừa nói:
– Chu công tử phải dụng tất cả sở học Thượng Ngươn kiếm pháp phối hợp với nội lực vốn có trong bản thân để giao thủ với kiếm pháp của đối phương, mà nương theo đó dồn tất cả kiếm khí quy về đan điền rồi công phá sinh tử huyền quan.
Thiên Hải vừa dùng kiếm đỡ thẳng vào kiếm của đối thủ, vừa lắng nghe chẳng bỏ sót một lời nào. Trong tâm chàng xuất hiện một cảm giác nao nao, buồn bực, như thể tội nhân bị giam trong ngục thất chỉ muốn đào thoát ra bên ngoài.
Thiên Hải rống lên một tiếng vang động cả phòng thiên điện. Tiếng rống của chàng khiến cho Hoạt Thần giáo chủ phải giật mình, những tưởng chàng đã hóa thành những khối thịt bởi kiếm của người kia.
Tiếng rống của Thiên Hải dứt thì kiếm ảnh cũng biến mất. Trong chiếc lồng chỉ còn lại mình chàng, với đầu tóc rũ rượi, thần nhãn đỏ hoe, tay chống kiếm quỳ một chân, còn sau lưng là một xác người bị chặt làm năm khúc.
Hoạt Thần giáo chủ bước đến bên chiếc lồng sắt nhìn Thiên Hải:
– Công tử thấy trong nội thể ra sao?
Thiên Hải không ngẩng mặt lên nhìn Hoạt Thần giáo chủ, mà nghiến răng ken két, trông chàng vô cùng sầu não.
Du Mạn Ngọc bước đến sau lưng Hoạt Thần giáo chủ. Nàng nhìn Thiên Hải rồi nói với Hoạt Thần giáo chủ:
– Giáo chủ! Thiên Hải đã rơi vào trạng thái cuồng kiếm. Trong trạng thái này, y cực kỳ nguy hiểm, không phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù. Thậm chí cả song đường cũng có thể bị chết bởi kiếm của y.
Mặt Hoạt Thần giáo chủ đanh lại:
– Trong trạng thái cuồng kiếm, y mới có thể đả thông được hai đại huyệt nhâm đốc.
– Thưa vâng.
– Ngươi còn chờ gì nữa mà không giúp y. Bằng bất cứ phương cách gì cũng không để cho y biến thành cuồng kiếm vô dụng.
– Mạn Ngọc tuân lệnh giáo chủ.
Hoạt Thần giáo chủ quay lại chỗ ngồi.
Mạn Ngọc vỗ tay ba tiếng. Một gã kiếm thủ do một ả nha hoàn dẫn ra. Mạn Ngọc nhìn gã kiếm thủ nói:
– Ngươi muốn sống thì phải dùng kiếm pháp trong kiếm phổ Thượng Ngươn kiếm pháp giết người trong lồng sắt kia.
Gã kiếm thủ gật đầu:
– Ðược.
Mạn Ngọc khẽ gật đầu:
Cửa lồng sắt nhanh chóng được mở ra. Gã kiếm thủ bước vào. Rút trường kiếm. thét lên một tiếng:
– Chết!
ảnh kiếm chụp đến nhưng rồi chìm ngay vào kiếm quang do Thiên Hải thi triển. Khi màn ảnh kiếm đó biến mất, Thiên Hải lại quỳ một chân, tay chống kiếm. miệng rỉ máu tươi, còn gã kiếm thủ kia chỉ còn lại là năm khúc thịt chẳng nhận được dạng người.
Mạn Ngọc thừ người. Tim nàng đập rộn trong lồng ngực. Nàng quan sát sắc diện của Thiên Hải, nhận ra mặt chàng bây giờ đã tái nhợt nhạt, hai bên khoé miệng rỉ máu tươi đỏ rịn ra ngoài.
Du Mạn Ngọc lo lắng quay lại ôm quyền, nói với Hoạt Thần giáo chủ:
– Giáo chủ! Thiên Hải không trở lại bình thường, mà xem chừng chàng càng lúc càng phát cuồng hơn.
Hoạt Thần giáo chủ cau mày:
– Cứ tiếp tục để y dồn được kiếm khí Thượng Ngươn vào đan điền đả thông sinh tử huyền quan.
– Tuân lệnh giáo chủ.
Thêm một gã kiếm thủ thứ ba. Gã này bước vào lồng sắt vừa mới rút kiếm thì đã Chìm ngay vào màn ảnh kiếm trùng trùng điệp điệp của Thiên Hải.
Hạ xong gã kiếm thủ thứ ba, mặt mày Thiên Hải thật hốc hác, toàn thân cứ run bần bật, những tưởng như sắp nổ tung bởi nội khí trong kình lực.
Hoạt Thần giáo chủ đứng ngây ra nhìn Thiên Hải.
Thấy chàng trong tình trạng đó, Mạn Ngọc bặm môi, lo lắng ra mặt. Nàng nhìn Hoạt Thần giáo chủ:

– Giáo chủ…
Hoạt Thần giáo chủ buông tiếng thở dài.
Du Mạn Ngọc nói:
– Giáo chủ! Nếu cứ tiếp tục thì tất cả cao thủ của Hoạt Thần giáo sẽ chết bởi kiếm của Chu Thiên Hải mà chưa chắc y đã đả thông được nhâm đốc.
Hoạt Thần giáo chủ buông tiếng thở dài.
Mạn Ngọc tiếp:
– Diêm Vương môn đã cho cao thủ áp sát Hàm môn. Chúng ta không còn người. Nếu như tiếp tụ c để Thiên Hải dùng Thượng Ngươn kiếm pháp…
Hoạt Thần giáo chủ khoát tay:
– Im đi!
Buông một tiếng thở dài, Hoạt Thần giáo chủ nhìn Thiên Hải rồi nhạt nhẽo nói:
– Dùng Não thần đơn hóa giải tâm thức Chu Thiên Hải.
Hoạt Thần giáo chủ nói xong, quay lưng đi luôn vào cửa hậu điện.
Thiên Hải được Du Mạn Ngọc cho uống Não thần đơn, nhưng phải mất nửa canh giờ sau chàng mới hồi phục thần thức. Thiên Hải giật mình khi thấy chung quanh đầy những sát chết.
Mạn Ngọc vội vã mở lồng sắt đỡ chàng ra.
Thiên Hải nói:
– Thần pháp Mạn Ngọc cô nương! HỌ đều chết bởi kiếm chiêu của tại hạ?
– Công tử không giết họ, họ giết công tử.
Thiên Hải lắc đầu:
– Phương cách hóa giải tà kiếm của Hoạt Thần giáo chủ chỉ sớm đưa tại hạ đến cảnh giới cuống thức loạn sát mà thôi.
Du Mạn Ngọc nhìn Thiên Hải:
– Công tử còn nhớ cảm giác trong khi giao thủ kiếm chiêu với những cao thủ Hoạt Thần giáo?
Thiên Hải lắc đầu:
– Tại hạ chẳng có cảm giác gì cả. Trong đầu tại hạ chỉ có một ý niệm duy nhất là phải phóng kiếm khi có sát khí kiếm ảnh chụp đến mình.
Thiên Hải xoa trán:
– Thiên Hải chỉ ngờ ngợ những người kia phát tác kiếm chiêu quá chậm. Chậm đến độ giống như đứa trẻ nít mới học đánh kiếm khiến Thiên Hải bực bội.
– Không có ai là đối thủ của công tử.
– Giáo chủ đâu rồi?
– Công tử muốn gặp giáo chủ?
Thiên Hải gật đầu:
– Tại hạ muốn gặp giáo chủ.
– Ðể làm gì?
– Thiên Hải không muốn những người này vì Thiên Hải mà phải nhận những cái chết quá ư khủng khiếp và vô nghĩa.
Mạn Ngọc buông tiếng thở dài:
– Chết là cảnh giới khác, chẳng có gì là vô nghĩa cả.
Thiên Hải gằn giọng, gắt gỏng nói:
– Nhưng Thiên Hải không muốn họ chết vì mình.
Mạn Ngọc thở dài:
– Thôi được rồi. Công tử hãy quay về Ðãi nghinh lầu, để Mạn Ngọc đi thỉnh ý giáo chủ.
– Ða tạ Thần Pháp Mạn Ngọc cô nương. Tại hạ rất mong diện kiến giáo chủ.
– Mạn Ngọc cố gắng giúp công tử.
Thiên Hải cùng hai ả a hoàn rời Phong Thiền điện quay về Ðãi nghinh lầu. Vừa bước vào Ðãi nghinh lầu. Vừa bước vào Ðãi nghinh lầu, Thiên Hải đã chụp lấy bầu rượu Thiệu nữ nhi hồng mở nắp tu ừng ực. Chàng nốc rượu như thể kẻ khát nước cùng cực, gặp được bầu nước suối mát lạnh.
Dằn mạnh bầu rượu xuống bàn, Thiên Hải ngồi xuống chiếc đôn. Chàng nhẩm nói:
– Tại sao lại như vậy được chứ? Sinh mạng con người còn nhỏ bé hơn cả con kiến, con ru ồi ư?
Chàng ngồi thừ người ra với những ý niệm hỗn độn trong đầu mình. Trán Thiên Hải xuất hạn mồ hôi. Chàng liên tưởng đến một ngày nào đó mình bỗng dưng tẩu hoả nhập ma rồi trở thành kẻ cuồng tâm loạn sát. Ngày đó chẳng còn bao xa đối với chàng. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thiên Hải đã sát tử bằng ấy mạng người, biến họ thành những khối thịt không thể nhận dạng được, nếu không có chiếc lồng sắt kia thì sự thể sẽ ra sao?
Thiên Hải chìa hai bàn tay đến trước:
– Tay mình sẽ nhuộm đỏ máu, máu sẽ chảy thành song, thây chất thành núi khi mình trở thành kẻ cuồng tâm loạn sát. Thiên Hải! Ngươi phải làm sao đây?
Chàng bưng bầu rượu trút vào miệng mình ừng ực. Tu luôn một hơi dài, cho đến khi bầu rượu cạn, Thiên Hải mới từ từ hạ bầu rượu xuống. Chàng quẳng bầu rượu vào góc phòng, thẫn thờ nhìn lên trần Ðãi nghinh lầu.
– Ai cũng một lần chết. CÓ lẽ mình nên chọn một cái chết để tránh cho mọi người phải chết oan uổng vì mình.

Thiên Hải xoa trán. Chàng nhẩm nói:
– Mục nhân Diệp Cát Quần.
Thiên Hải với tay lấy bầu rượu thứ hai, chưa kịp mở mắt thì Du Mạn Ngọc bước vào.
Thiên Hải quay lại nhìn nàng:
– Thần pháp Mạn Ngọc cô nương! CÔ nương đã thỉnh được ý giáo chủ cho tại hạ gặp mặt?
Mạn Ngọc gật đầu:
– Giáo chủ đang chờ gặp công tử tại Băng động.
– Nhờ cô nương dẫn đường.
– Mời công tử theo Mạn Ngọc.
Thiên Hải bưng bầu rượu theo chân Mạn Ngọc. Mạn Ngọc đưa Thiên Hải đến một toà động với vách phẳng lý như những chiếc gương bằng đá được mài nhẵn, bóng đến độ thấy chàng hiện trong đó.
Mạn Ngọc dừng bước nói:
– Giáo chủ đang chờ công tử Ở trong đó.
– Tại hạ vào một mình?
Mạn Ngọc gật đầu:
– Chưa một ai được vào đây, ngoại trừ…
– Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung?
Mạn Ngọc lắc đầu:
– Ngự tiền sứ cũng chưa vào. Trong động này chỉ có mỗi một mình giáo chủ được vào mà thôi. Người thứ hai chính là công tử.
– Tại hạ được may mắn đó à?
Thiên Hải nói xong, ôm quyền xá Du Mạn Ngọc rồi chậm rãi bước vào trong Băng động. Chàng có cảm tưởng Băng động được kiến tạo bằng những khối phiến thạch bóng nhẵn như ngọc lưu ly, nên nó tự phả ra ra hàn khí lành lạnh.
Khi Thiên Hải gặp một Ô cửa hình vòm, vừa đủ một người đi qua thì dừng bước.
Chàng nhìn qua Ô cửa đó. Phía trong Ô cửa là một gian thư phòng với đầy đủ vật dụng, tất Cả vật dụng đó đều được tạo bằng những khối phiến thạch trong suốt như ngọc lưu ly, trông thật rực rỡ và lạ mắt.
Khi bước qua Ô cửa vòm, Thiên Hải những tưởng mình lạc vào cảnh giới khác, hoàn toàn không có thực.
Tiếng của Hoạt Thần giáo chủ cất lên từ sau phiến băng thạch trong suốt mà Thiên Hải có thể nhìn bóng người từ phía sau.
– Công tử cứ tự nhiên.
Thiên Hải nhìn về phía tấm phiến băng thạch nơi cất ra tiếng nói của Hoạt Thần giáo chủ, nhưng rồi vội vã quay mặt chỗ khác. Chàng không nhìn chỗ khác sao được, khi đập vào mắt mình là bóng mỹ nhân với những đường cong của đôi nhũ hoa in qua tấm băng thạch trong suốt.
Thiên Hải mở nắp bầu rượu uống rồi giả lả nói:
– Hình như tại hạ đến diện kiến giáo chủ không đúng lúc.
– Chẳng có gì khiến cho công tử e ngại cả. Ðúng lúc hay không đúng lúc là do bản thân mình.
– Nhưng tại hạ sợ bất kính với giáo chủ.
– Tâm của công tử trong như băng ngọc thì không có gì bất kính với bổn tọa. Phàm những lúc không thể giải quyết được sự việc, bổn tọa phải ngâm mình trong băng khí để thư giãn thần trí. Công tử đừng ngại.
– Nếu giáo chủ đang bận thư giãn thì tại hạ xin cáo từ, khi khác sẽ gặp lại.
– Không cần công tử phải giữ kẽ, những lúc bổn tọa ngâm mình trong băng khí thần thức sáng suốt hơn.
– Vậy thì được.
Thiên Hải dốc bầu rượu tu ừng ực. Chàng đặt bầu rượu xuống chiếc bàn băng ngọc.
– Thiên Hải đến đây có điều muốn thỉnh giáo giáo chủ.
– Công tử muốn thỉnh giáo bổn tọa điều gì?
– Tại hạ nghĩ, giáo chủ không nên dùng phương cách đấu kiếm để hóa giải tà khí Thượng Ngươn kiếm pháp trong nội thể củ a tại hạ.
– Nếu không hóa giải được nó thì chẳng bao lâu, công tử sẽ bị tẩu hoả nhập ma biến thành cuồng nhân loạn sát.
– Ai cũng có số phận cả. Với lại phương cách đấu kiếm hóa giải tà khí Thượng Ngươn kiếm pháp, tại hạ nghĩ không giúp ích gì cho tại hạ. Ngược lại còn sớm dẫn Thiên Hải đến chỗ tẩu hoả nhập ma, trở thành kẻ cuồng nhân loạn sát.
– Chính vì phương cách đó thất bại, mà bổn tọa phải suy nghĩ tìm phương cách hóa giải cho Chu Thiên Hải.
– Tại hạ vô cùng cảm kích trước thịnh tình của giáo chủ. Nhưng tại hạ nghĩ rằng chẳng còn cách nào khác nữa đâu, ngoài một cách duy nhất.
– Công tử đã tìm ra cách hóa giải à? ÐÓ là cách gì?
Thiên Hải tu một ngụm dài. Chàng vô tình liếc mắt về phiến băng ngọc. Bóng dáng của Hoạt Thần giáo chủ với những đường cong tuyệt mỹ đập vào mắt chàng. Thiên Hải lắc đầu quay mắt nhìn nơi khác và nghĩ thầm:
“Mắt của ta sao cứ may mắn được thấy những cảnh mà nam nhân ao ước cũng không được. Không biết gã Ngự tiền sứ Vương Quốc Trung có được may mắn như mình không. Nếu gã gặp may như Thiên Hải, chắc không nỡ bỏ qua một trang giai nhân tuyệt sắc như Hoạt Thần giáo chủ .
Thiên Hải thở hắt ra khẽ lắc đầu:

– Cách thức của tại hạ nói ra sợ giáo chủ không đồng ý.
– Cách của công tử như thế nào cứ nói ra. Nếu được, bổn tọa sẽ không từ nan để giúp người.
– Cách này giáo chủ giúp được đó.
– Cách gì?
Thiên Hải tư thêm một ngụm dài nữa rồi nghiêm giọng nói:
– Một là tại hạ giam mình trong thạch lao trước khi biến thành cuống nhân loạn sát.
Hai là tự kết liễu mình, thế là xong hết tất cả.
– Không! Bổn tọa không chấp nhận cách thức đó của công tử.
– Tại hạ nghĩ chỉ có mỗi cách đó mà thôi.
– Bổn tọa không chấp nhận. Dù cho bổn tọa có phải hy sinh vài trăm cao thủ Hoạt Thần giáo giao kiếm với công tử để người hóa giả tà khí Thượng Ngươn kiếm pháp cũng được, nhưng tuyệt nhiên không cho công tử chết.
– Tại sao?
– Bổn tọa rất cẩn công tử.
– Nhưng nếu tại hạ biến thành cuống nhân loạn sát thì đã trở thành phế nhân vô dụng rồi.
– Bổn tọa cũng không để công tử biến thành cuống nhân loạn sát.
Thiên Hải buông một tiếng thở dài:
– Giáo chủ cần gì nơi tại hạ?
– Chưa phải lúc để ta nói. Lúc này bổn tọa phải suy nghĩ để tìm ra cách hóa giải tà khí kiếm pháp của ngươi.
– Tại hạ nghĩ không có cách hóa giải được đâu.
– Diệp Cát Quần hóa giải được khí Thượng Ngươn kiếm pháp thì tại sao ta không hóa giải được cho công tử?
– Diệp Cát Quần đã trở thành mục nhân.
– Trước khi trở thành mục nhân, y đã hóa giải được khí kiếm pháp đó.
Thiên Hải mỉm cười. Chàng toan nhìn lại, nhưng sực nhớ, có thể thấy thân thể Hoạt Thần giáo chủ, nên cầm bầu rượu tu một ngụm dài.
– Giáo chủ định dùng phương cách của Diệp Cát Quần?
– Ðúng.
Thiên Hải lắc đầu:
– Giáo chủ sai rồi.
– Bổn tọa sai chỗ nào?
– Diệp Cát Quần giao thủ với Diệp Tùng. Diệp Tùng là huynh trưởng của y.Hai người tuy hai mà một, chính vì lẽ đó mà Diệp Cát Quần mới có thể quy tụ khí kiếm về đan điền để công phá sinh tử huyền quan. Khi y đã công phá được sinh tử huyền quan thì mới kết thúc cuộc đấu với cái chết của Diệp Tùng. Khi tại hạ dồn được khí kiếm pháp vào đan điền thì đối phương đã chết rồi. Tà khí kia vô hình trung sẽ phát triển cao hơn và sớm đưa tại hạ đến chỗ tẩu hoả nhập ma biến thành cuồng nhân loạn sát.
Thiên Hải dốc bầu rượu uống cạn rồi đặt xuống bàn:
– Tại hạ có một cách nữa.
– Cách gì?
– Tại hạ sẽ giao thủ với Diệp Cát Quần.
– Ngươi sẽ chết.
– CÓ thể cả hai sẽ cùng chết.
– Không đâu. Kẻ chết chỉ có thể là ngươi.
– Chết như thế còn có ý nghĩa hơn.
– Chết thì chẳng có ý nghĩa gì hết.
– Ðằng nào thì tại hạ cũng chết.
– Bổn tọa không muốn ngươi chết.
Thiên Hải ngửi được mùi phấn hương đặc dị phả ra từ sau lưng mình. Chàng nhỏ giọng nói:
– Giáo chủ đã…
– Ta đã bước ra khỏi hồ hàn băng.
– Ơ – Công tử sợ nhìn bổn tọa ư?
– Không phải sợ, mà chỉ ngại mình bất kính.
– chẳng có gì bất kính cả.
Thiên Hải từ từ quay lại. Chàng thở phào khi thấy Hoạt Thần giáo chủ đã trở lại vẻ uy nghi trong bộ xiêm y lộng lẫy.
Hoạt Thần giáo chủ nói:
– Cái chết của công tử phải thật có ý nghĩa.
– Chết là hết, chẳng có gì để tại hạ phải đắn đo.
Hoạt Thần giáo chủ chắp tay sau lưng bước đến trước tấm băng thạch. Nhìn vào tấm băng thạch như thể đang chiêm ngưỡng toàn bộ thân thể mình. Hoạt Thần giáo chủ từ tốn nói:
– Nếu công tử chết, có lẽ Xảo Nhi cũng sẽ chết theo công tử.
– Tại sao? Xảo Nhi đâu can dự vào võ lâm?
Hoạt Thần giáo chủ nhìn lại:
– CÓ đó Nhưng bây giờ chưa phải lúc mà bổn tọa nói với công tử.
Buông một tiếng thở dài, Hoạt Thần giáo chủ nói:
– Tất cả các cao thủ của Diêm Vương môn đều đã hội về Hàm môn. Chỉ trong vài hôm nữa thôi, có thể Diêm Vương môn sẽ chiếm Phong Thiền điện. Nếu bây giờ không có cách gì để buộc môn chủ rời Phong Ma sơn thì tất cả sẽ phải chết.

– Kể cả giáo chủ?
– Không loại trừ.
Giọng nói của Hoạt Thần giáo chủ khiến cho xương sống của Thiên Hải ớn lạnh.
Chàng nhìn sau lưng Hoạt Thần giáo chủ nghĩ thầm:
“Chuyện ân oán của Hoạt Thần giáo và Diêm Vương môn, cớ gì lại lôi kéo Chu Thiên Hải và Xảo Nhi? Các người quả là chỉ biết có mình mà chẳng biết đến người. .
Chàng đang nghĩ mông lung thì Hoạt Thần giáo chủ bất ngờ quay lại:
– Công tử đang nghĩ gì?
– Tại hạ đang nghĩ như giáo chủ.
Buông một tiếng thở dài, Thiên Hải mỉm cười nói tiếp:
– Giáo chủ nói phía sau tấm băng phiến thạch này là hồ băng khí, khi ngâm mình trong đó thần thức sẽ sáng suốt hơn, và có thể giải quyết được những việc nan giải?
– Mỗi lần bổn tọa không giải quyết được đại sự thì ngâm mình trong hồ băng khí.
– Nếu giáo chủ không sợ, có thể cho tại hạ mượn hồ băng khí, được chứ?
Hoạt Thần giáo chủ nhìn sững Thiên Hải:
– Công tử muốn ngâm mình trong hồ băng khí?
Thiên Hải gật đầu:
– Ðúng. Tại hạ muốn ngâm mình trong đó, để tìm cách hóa giải tà khí Thượng Ngươn kiếm pháp. Biết đâu, tại hạ chẳng nghĩ ra một cách lưỡng toàn cho giáo chủ và cả cho mình nữa.
Hoạt Thần giáo chủ chau mày suy nghĩ rồi nói:
– Ðược Bổn tọa không tính gì với công tử, chỉ mong ngươi sớm hóa giải tà kiếm pháp trong tâm thức. CÓ như vậy, mới khống chế được Mục nhân Diệp Cát Quần.
– Tại hạ không hứa nhưng sẽ cố gắng mà.
Hoạt Thần giáo chủ bước đến trước mặt chàng:
– Kể từ lúc này, bổn tọa trao lại băng động cho công tử. Bổn tọa sẽ sắp xếp người bên ngoài cửa động, có cần gì, công tử cứ sai khiến.
Thiên Hải giả lả cười:
– Chỉ cần giáo chủ đưa vào vài bầu rượu mười cân là đủ rồi.
Ðôi chân mày vòng nguyệt sắc sảo của Hoạt Thần giáo chủ thoạt nhíu lại:
– Công tử uống rượu sao suy nghĩ được?
Thiên Hải nhăn nhó:
– Tại hạ đã lỡ tập luyện Thiên Tửu bất tuý của lão thần cái Mộc Ðịnh Can, nếu không có rượu, thần trí u mê chứ không sáng suốt.
– Bất cứ võ công nào công tử cũng luyện sao?
Thiên Hải sực nhớ đến tục hoàng công do Tuệ Không Bất Giới hoà thượng truyền thụ mà toan bật cười nhưng kịp cắn răng vào môi nén lại.
Chàng cố từ tốn gượng nói:
– VÕ công nào hay là tại hạ không từ chối.
Hoạt Thần giáo chủ nhìn chàng, khẽ lắc đầu:
– CÓ những thứ võ công không nên thụ giáo nếu không có căn cơ của nó.
– Tại hạ là người có căn cơ luyện bất cứ thứ võ công nào.
Hoạt Thần giáo chủ mỉm cười. Lần đầu tiên, Thiên Hải thấy nụ cười hiện ra trên hai cánh môi của giáo chủ. Chàng ngỡ như đó là nụ hoa tầm xuân đầy chất nhựa sống trong ngày đầu tìm hơi ấm của mùa xuân. Nụ cười của Hoạt Thần giáo chủ đúng là đóa hoa hàm tiếu của những trang giai nhân chỉ có trong huyền thoại và trong mộng.
Thiên Hải buột miệng nói:
– Giáo chủ đúng là một trang giai nhân độc nhất vô nhị trên cõi đời này.
– So với Xảo Nhi thì sao?
– Xảo Nhi không có sắc đẹp bằng giáo chủ.
– Thế tại sao công tử yêu Xảo Nhi? Vì Xảo Nhi? Mà không yêu bổn tọa vì bổn tọa?
Thiên Hải cười khẩy:
– Tại hạ gặp Xảo Nhi trước và đã nảy sinh tình cảm với nàng. Nếu gặp giáo chủ trước thì chắc Thiên Hải đã theo chân giáo chủ rồi.
– Tình yêu cũng có kẻ đến trước người đến sau ư?
Thiên Hải gật đầu.
Hoạt Thần giáo chủ nhìn Thiên Hải:
– Bổn tọa đi đây.
Hoạt Thần giáo chủ quay bước, Thiên Hải nói với sau lưng người:
– Giáo chủ!
Hoạt Thần giáo chủ quay lại:
– Công tử có điều gì muốn thỉnh giáo?
– à! Tại hạ chỉ muốn biết tục danh của giáo chủ.
Mặt Hoạt Thần giáo chủ sa sầm lại, suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.
– Tục danh của bổn tọa là Tử Hà Băng Cơ.
Hoạt Thần giáo chủ nói xong quay bước đi thẳng ra ngoài. Nhìn theo sau lưng Hoạt Thần giáo chủ, Thiên Hải nhẩm nói:
– Sao lại là Tử Hà Băng Cơ? Tử Hà Băng Cơ là kẻ tật nguyền, mẹ của Dao Bội Như ma.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.