Bạn đang đọc Thượng Ngươn Kiếm Pháp – Chương 24: Thiếu Hiệp Hành
Một tiếng sấm trỗi lên làm rung động cả không gian, tiếp theo sau là một ánh chớp xé toạc cả bóng đêm. Bầu trời bỗng chốc xầm xì che khuất cả những vì sao đêm, những luồng gió se lạnh thổi đến. Bầu trời bắt đầu chuyển mình bởi màn nước rơi xuống hơi nước bốc lên hoà vào mùi hương của hoa mẫu đơn phả vào khứu giác Thiên Hải.
Cảm giác đầu tiên Thiên Hải nhận được là khí trời se lạnh, cùng làn nước mưa lấm tấm phủ xuống mình. Chàng chòi tay đứng lên, và cảm nhận ra sự hồi phục đang nẩy nở trong nội thể mình. Mặc dù tứ chi vẫn còn uể oải, nhưng Thiên Hải vẫn còn cảm nhận được sự sống và sức sống trong mình đã được hồi sinh. Trạng thái đó khiến chàng phải ngạc nhiên. Thiên Hải đâu biết được rằng, do đã được Giác Chân Phương trượng truyền thụ “Dịch cân kinh” nên nội lực và nguyên khí mới mau chóng hồi phục nhanh như vậy Chàng đưa mắt nhìn về phía gian Thảo Xá. ánh đèn loe loét đập vào mắt chàng.
Thiên Hải nghĩ thầm:
– Hẳn là Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông đang Ở trong tháo xá. Lão đã bị đứt một tay, hẳn lúc này đang vận công điều tức.
chính ý nghĩ đó khiến Thiên Hải vận chuyển công lực. Nội lực của chàng như thể hồi phục được quá nửa. Ngoài sự uể oải ra, cứ như chưa từng bị nội thương. Vừa phấn khích vừa lưỡng lự, đắn đo. Thiên Hải quyết định quay lại thảo xá. Nếu có thể được sẽ buộc Bất Giới hoà thượng quay lại chùa Thiếu Lâm.
Chàng nhủ thầm:
“Ðây là cơ hội để mình hoá giải oan nghiệp cho Giác Chân đại sư. Dù muốn hay không thì Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông cũng gián tiếp tạo ra oan nghiệp này”.
Mưa nặng hạt hơn, Thiên Hải dời bước hướng về thảo xá, chàng đoan chắc sẽ gặp Bất Giới hoà thượng đang vận công điều tức trong thảo xá.
Bước chân của Thiên Hải giờ đây nhẹ tênh như một con mèo, chẳng gây ra một tiếng động, chàng lần bước đến vách thảo xá, soi lên một lỗ nhỏ trên vách tranh, ghé mắt nhìn vào.
Dưới ánh đèn lù mù, ngay trước bệ thờ là một thiếu nữ tuổi chỉ vừa mười chín, đang kính cẩn quỳ mắt lên tấm bài vị. Nàng ngồi bất động như một phu tướng mặc niệm, suy tưởng.
Thiên Hải nghĩ thầm:
– Mộc Thanh Thanh ư? Mộc Thanh Thanh sao lại quỳ kính cẩn trước bài vị của mình.
Chỉ có kẻ cuồng tâm mới có hành động như nàng ta thôi. Không chừng kẻ này cũng đã cuồng tâm, bởi hành động hồ đồ của Bất Giới hoà thượng cách đây hai mươi năm. Nếu đúng là ả thì quả đây là cơ hội có một không hai để mình giải oan cho Giác Chân Phương trượng đại sư.
Chàng suy nghĩ như vậy nên quyết tâm bước vào thảo xá để thuyết phục Mộc Thanh Thanh, nhưng chưa kịp động thân thì tiếng những bước chân rầm rập vào thính nhĩ.
Từ ngoài cửa, Ðàn chủ Hoặc Dị Cung cùng với hai gã thuộc hạ bước vào.
Hoặc Dị cung Ðàn chủ phủ lớp bụi nước đọng trên vai, nhìn thiếu nữ đang quỳ nói:
– Mộng Tình! CÔ nương đã sẵn sàng đi rồi chứ?
Thiên Hải sững sờ bởi nghe Hoặc Dị Cung gọi thiếu nữ kia bằng tục danh Mộng Tình. Chàng khẽ lắc đầu.
“Hoá ra không phải Mộc Thanh Thanh, mà là Mộng Tình”.
Mộng Tình từ từ đứng lên:
– Mộng Tình chưa sẵn sàng.
– Tại sao?
Nàng buông một tiếng thở dài rồi từ tốn nói:
– Thiếu Lâm đã nhuộm máu, nhưng Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông vẫn còn sống.
– Bổn Ðàn chủ không cần biết chuyện đó. Dù sao thì nàng cũng đã được toại nguyện lời thỉnh cầu của mình, bổn Ðàn chủ đến đây với chức trách tiễn nàng đi.
– Mộng Tình biết… và có ý đợi Hoặc Ðàn chủ.
– Nàng đợi ta để làm gì? Tống tiễn nàng ư?
– Không phải đợi Hoặc Ðàn chủ tống tiễn Mộng Tình, mà để cầu xin.
– Nàng cầu xin Bổn Ðàn chủ điều gì?
– Ðàn chủ cho Mộng Tình một cơ hội.
– Cơ hội gì?
– Xin Hoặc Ðàn chủ cho Mộng Tình một thời gian để có thể tìm gặp Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông.
Hoặc Dị Cung cau mày:
– Nàng muốn gặp Bất Giới Tuệ Thông để làm gì?
Mộng Tình nghiêm mặt, thốt từng tiếng:
– Chết trước mặt hắn.
Ðàn chủ Hoặc Dị Cung nheo mày, gã có vẻ suy nghĩ rồi mới lên tiếng:
– Nếu bổn Ðà chủ thuận theo ý của nàng, thì nàng bối đáp lại cho ta những thứ gì nào?
Mộng Tình nhìn gã:
– Bất cứ thứ gì mà Hoặc Ðường chủ muốn.
Mộng Tình vừa thốt dứt câu, Hoặc Ðàn chủ ngửa mặt cười khanh khách. Gã khoát tay ra hiệu cho hai tên thuộc hạ lui bước khỏi thảo xá. Chờ cho hai gã kia đi rồi, Hoặc Ðàn chủ mới nhìn Mộng Tình, khe khắt hỏi:
– Nàng vừa nói với bổn chủ câu gì nhỉ?
Mộng Tình lặp lại câu nói của mình.
– Hoặc đàn chủ cho Mộng Tình cơ hội, thì Mộng Tình đáp lại thịnh tâm của Hoặc ớ án chủ.
Nàng buông tiếng thở dài nói tiếp:
– Mộng Tình biết đàn chủ muốn nói gì nơi Mộng Tình.
Hoặc Dị Cung ve cằm, nhìn Mộng Tình hỏi:
– Nàng biết đàn chủ muốn gì à? Nàng thử nói cho ta nghe xem.
Nhìn thẳng vào mắt Dị Cung, Mộng Tình nghiêm giọng nói:
– Ðã từ lâu, Hoặc Ðàn chủ đã để mắt đến Mộng Tình, tất nhiên cái mà Ðàn chủ muốn chính là thân thể của Mộng Tình.
Hoặc Dị Cung dấn đến một bộ, thần nhãn của hắn sáng hẳn lên với cái nhìn háo hức. Gã từ tốn hỏi:
– Mộng Tình… Sao nàng biết ta ái mộ nàng, thế mà lại tránh mặt ta?
– Mộng Tình tránh né Hoặc Ðàn chủ chỉ vì ôm mối hận với Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông. Trong tâm trí muốn trả mối thù đó, cho dù thịt nát xương tan.
– Nhuộm máu Thiếu Lâm tự, nàng cũng đã được toại nguyện rồi.
– Thiếu Lâm tự đã được nhuộm máu, nhưng Bất Giới hoà thượng thì vẫn còn sống.
– Lão hoà thượng thúi đó chẳng còn sống bao nhiêu lâu.
Gã Hoặc Ðàn chủ chặc lưỡi:
– Thôi được rồi… Ta chấp nhận lời thỉnh cầu của nàng.
Hoặc Ðàn chủ bước đến bên Mộng Tình. Gã choàng tay qua vai nàng, nói:
– Nàng vẫn còn là một trinh nữ chứ?
Mộng Tình nhìn sang gã. Buông một tiếng thở dài, nàng lắc đầu:
Hoặc Dị Cung trợn mắt nhìn Mộng Tình:
– Sao… nàng… nàng không còn là trinh nữ?
– Mộng Tình đã trao thân cho Diệp Cát Quần.
– Diệp Cát Quần… Tên Mục nhân kiếm thủ đó à?
– ÐÓ là cái giá mà Mộng Tình phải trả, để có được một kiếm khách thực thi chức phận trả thù cho Mộng Tình.
Ðàn chủ Hoặc Dị Cung nhăn nhó.
Gã rút tay lại đẩy Mộng Tình ra xa. Y nhìn nàng bằng ánh mắt của loài chim cú đi săn mồi ban đêm. Mộng Tình lộ vẻ lo lắng.
Hoặc Dị Cung nói:
– Ta không ngờ…
– Ðàn chủ thất vọng?
Hoặc Dị Cung rít lên:
– Ðúng… Bổn đàn chủ thất vọng. Ðáng lẽ, ta phải được hưởng sự trong trắng của nàng, thế mà…
Mộng Tình buông một câu thật lạnh nhạt:
– Sự trong trắng của Mộng Tình phải được dùng cho sự trả thù. Hoặc Ðàn chủ không thể làm được những việc như Diệp Cát Quần, thì đâu thể hưởng được sự trong trắng của Mộng Tình.
Hai hàm răng Hoặc Dị Cung nghiến lại, đến độ phát ra những âm thanh ken két. Gã gắn giọng nói:
– Chẳng có được sự trong trắng nàng dâng tặng thì Hoặc Dị Cung này cầm đến thân thể của nàng.
Gã trừng mắt nhìn Mộng Tình.
Mộng Tình thối lại một bộ.
– Ðàn Chủ đã hứa…
– Ðúng. Bổn Ðàn chủ giữ lời với nàng nhưng với điều kiện nàng còn là đoá hoa mẫu đơn tinh anh, nhưng giờ thì đoá hoa mẫu đơn kia đã đượm sự Ô uế. Hoặc mỗ đâu cần sự Ô uế Mộng Tình buông tiếng thở dài.
Hoặc Dị Cung ngửa mặt cười rồi nói:
– Ðằng nào thì Hoặc mỗ cũng tống tiễn nàng, giờ thì ta tận hưởng cái xác kia, sau đó thì tống tiễn nó đi. tiện cho Hoặc mỗ hơn.
Mộng Tình lắc đầu:
– Như vậy thì bất công quá. Mộng Tình đã trao thân cho Diệp Cát Quần để đổi lại, y phải thực hiện chức trách sát thủ vô tình. Còn Hoặc Ðàn chủ chẳng có công gì cả, chỉ một lời thỉnh cầu cũng không cho.
Nàng lắc đầu:
– Hoặc Ðàn chủ chẳng nhận được gì Ở Mộng Tình đâu.
Dị Cung gằn giọng nói:
– Ta đâu cần nàng tặng, dâng hiến mà chỉ muốn đoạt thôi.
Lời còn đọng trên miệng, Hoặc Dị Cung chớp động chỉ pháp điểm tới tĩnh huyệt của Mộng Tình. Thân pháp của gã quá nhanh, trong khi Mộng Tình lại chẳng biết võ công, đứng phỗng ra hứng trọn lấy đạo chỉ phong của Hoặc Dị Cung.
Mộng Tình nhìn Hoặc Dị Cung:
– Hoặc Dị Cung… đừng làm càn.
– Chẳng có ai cản được bổn đà chủ cả.
Ðứng ngoài thảo xá Thiên Hải nghe được tất cả những lời đối đáp của hai người, bực tức bước thẳng vào.
– Suy nghĩ và lời nói của tôn giá ngửi không nổi.
Dị Cung giật mình quay lại. Y bất ngờ khi nhận ra người xuất hiện là Thiên Hải.
– Hoá ra tiểu tử.
Thiên Hải hất mặt:
– Chính ngươi mới là tiểu tử đó. Còn bổn thiếu gia là trưởng tôn của ngươi.
– Tiểu tử! Ngươi đến để nộp mạng đó à?
– Nộp mạng hay không thì tính sau. Còn bây giờ thiếu gia nói cho biết, ngươi hiểu, để một lát nữa nếu ngươi chạy thoát thì cũng nhớ lời răn dạy của bổn thiếu gia.
Hoặc Dị Cung sa sầm mặt lại.
– Tiểu tử muốn nói gì?
– Lối suy nghĩ về trinh tiết của ngươi sao nghe thối lỗ nhĩ quá. Bổn thiếu gia nghe mà không chịu được đó, ngươi đã không nhận sự trao đổi của Mộng Tình cô nương, còn muốn làm bậy nữa. BỘ ngươi không thấy quả báo nhãn tiền ư?
– Quả báo nhãn tiền là gì?
– Thế ngươi chẳng biết một nữ nhân hận, thì hận như thế nào rồi.
Thiên Hải cười khẩy:
– Ngươi mà để cho nữ nhân hận thì dù có một trăm cái mạng cũng không giữ nổi đâu B ổn thiếu gia nói như thế, tự ngươi suy nghĩ ra sẽ hiểu.
Hoặc Dị Cung ve cằm:
– Bổn đà chủ chỉ hiểu có một điều.
Thiên Hải hất mặt:
– Ngươi hiểu gì?
– Tại sao một gã tiểu tử ngu đần, dốt nát như ngươi, mà vẫn sống sờ sờ trước mặt bổn đà chủ chứ? Ðáng ra tiểu tử thấy bổn đà chủ thì phải lui nhanh để giữ mạng, có đâu lại chường mặt ra thốt những lời tự cao tự đại.
Thiên Hải nhăn nhó:
– Bổn thiếu gia chẳng muốn gặp ngươi đâu, nhưng vì nghe ngươi nói, kịp nhận ra ngươi là một gã tiểu nhân bỉ ổi, nên không dằn được phải xuất đầu lộ diện.
– xuất đầu lộ diện để nhận cái chết ư?
– Chưa chắc.
Thiên Hải nhìn lại Mộng Tình:
– Mộng Tình cô nương! Nếu như tại hạ đuổi được con chồn hôi này đi, thì cô nương có nhận lời đi gặp lão Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông cùng với tại hạ không?
– Mộng Tình rất muốn gặp người đó.
– thế thì tốt rồi. Tại hạ sẽ đuổi gã này đi ngay.
Hoặc Dị Cung quắc mắt nạt lớn:
– Tiểu tử! Ngươi bỡn cợt với bổn đà chủ đó à? Ðể ta moi gan ngươi xem nó lớn cỡ nao.
Hoặc Dị Cung vừa nói, vừa lòn tay ra sau lưng rút chiếc binh khí “Bạch cốt thử .
Y vừa rút binh khí thì Thiên Hải nhún vai nói:
– Bổn thiếu gia đã nói là làm, chứ không ngoa ngôn như ngươi đâu.
Liền ngay sau lời nói đó, Thiên Hải thi triển thuật “Phi ma độn hình” BỘ pháp thần kỳ được Thiên Hải thi triển khiến cho gã Hoặc Dị Cung sững sờ, đứng ngây ra như phỗng. Khi gã giật mình bởi cảm nhận có áp lực chụp đến mình thì đã hứng liên tục mười cái tát vào hai bên má.
– Bốp… Bốp… Bốp…
Hứng trọn một lúc mười cái tát tai của Thiên Hải, mắt Hoặc Dị Cung nổi đom đóm.
Thiên Hải vừa tát tai Hoặc Dị Cung, vừa nói:
– Lần này gặp nhau, bổn thiếu gia không như lần trước đâu. Ngươi đừng lầm tưởng mà hối hận không kịp đấy.
Lời nói vừa dứt thì Thiên Hải lướt đến bên Mộng Tình, trong khi Hoặc Ðàn chủ xây xẩm mặt mày, tháo lùi ba bộ dựa lưng vào vách thảo xá.
Gã khạc mạnh một tiếng, phun luôn xuống đất ba chiếc răng cửa, rồi nhìn Thiên Hải không chớp mắt. Gã không ngờ lần gặp mặt lần này chỉ trong một thời gian cách biệt rất ngắn, thế mà gã tiểu tử kia như lột xác thành một đại cao thủ kỳ tuyệt với bộ pháp vô cùng quán tuyệt, gã không ngờ được.
Dị Cung đứng nhìn Thiên Hải gần như không chớp mắt.
Thiên Hải nhướn mày nói:
– Hoặc Ðàn chủ còn đứng đó nhìn bổn thiếu gia à? Bổn thiếu gia chưa hỏi tội đàn chủ về chuyện đốt tửu quán của Xảo Nhi đó. Vốn bổn thiếu gia và đàn chủ không có thù oán với nhau, nhưng nếu một khi bổn thiếu gia phát hiện ra Xảo Nhi và lão Bá Bá bị ngươi hãm hại thì lúc đó mới tính sổ với ngươi đấy.
Hoặc Dị Cung nghe Thiên Hải nói dứt câu, gầm lên:
– Bổn đà chủ moi tim ngươi.
Liền ngay câu nói đó, Hoặc Dị Cung chớp động “Bạch cốt thử vỗ thẳng đến, công trực vào mặt Thiên Hải. Nhưng chiếc bạch cốt thủ chưa đến thì đã bị gạt ngang qua bên mà Dị Cung không sao biết được chuyện gì.
Gã toan biến chiêu nhưng chả biết công vào đâu, bởi chẳng còn thấy tăm dạng của Thiên Hải. Hoặc Dị Cung nghĩ thầm:
“Không hạ được tên tiểu tử này thì mình cũng phải làm tròn chức phận được giao”.
Ý nghĩ đó loé lên cùng với thức chiêu sát tử chuyển hướng về phía Mộng Tình. Năm ngón trảo bạch cốt thủ vươn ra như năm chiếc vuốt chim ưng bổ thẳng xuống đỉnh đầu Mộng Tình.
Thế công của Hoặc Dị Cung vừa nhanh, vừa chuyển hướng bất ngờ, nhưng Thiên Hải với thuật “Phi ma độn hình” vẫn nhanh hơn gã. Thân pháp của Mộng Tình được chàng cắp ngang lách qua bên, đồng thời vỗ luôn một quyền ngay giữa mặt họ Hoặc.
– Bốp…
Thiên Hải thu hồi thôi quyền, trong khi đàn chủ Hoặc Dị Cung thì ngã ngửa xuống đất, tay buông chiếc binh khí bạch cốt thủ.
Thiên Hải đanh mặt nhìn gã:
– Hoặc đàn chủ sao lại có hành động hồ đồ như vậy. Ngươi đang đấu với bổn thiếu gia, mà lại tự dưng chuyển hướng định giết Mộng Tình cô nương.
Hoặc Dị Cung lồm cồm đứng lên.
– Tiểu Tử! Ngươi khá lắm.
– RÕ là hồ đồ! Ðến lúc này mà còn mở miệng khen bổn thiếu gia nữa ư.
Thiên Hải dấn đến một bộ.
– Ðàn chủ còn đứng đó, chưa chịu cút xéo đi à? Hay ngươi sợ trời mưa làm ướt mình ướt mẩy. Hê! Trời mưa sẽ gội được những ý niệm tiểu nhân trong đầu ngươi đó.
Thiên Hải vừa nói vừa dấn đến một bộ. Hoặc Dị Cung hốt hoảng thối lui hai bộ.
– Ta đi.
– Nếu đàn chủ không muốn rụng hết răng và mất cả cái lưỡi. Bổn thiếu gia nói thật cho ngươi biết. Khi nãy bổn thiếu gia còn nương tay, chưa dụng đến Thượng Ngươn kiếm pháp. Nếu như ta mà dụng đến thứ kiếm pháp tàn nhẫn đó thì ngươi đã biến thành khối thịt bầy nhầy rồi.
– Ngươi biết dùng Thượng Ngươn kiếm pháp?
– Ngoài Thượng Ngươn kiếm pháp ra, bổn thiếu gia còn ba chiêu kiếm thần kỳ nữa.
Nếu bổn thiếu gia phối hợp ba chiêu kiếm đó với thuật “Phi ma độn hình” thì ngươi khó mà chịu nổi một chiêu.
Hoặc Dị Cung mím môi. Gã nhìn Thiên Hải rồi rời mắt qua Mộng Tình.
– Mộng Tình! Nàng đã phản bội môn chủ.
câu nói này khiến cho Mộng Tình biến sắc.
Thiên Hải còn chưa nghiệm ra ẩn ý trong câu nói của Hoặc Dị Cung có gì mà khiến cho Mộng Tình sợ hãi như vậy, nhưng họ Hoặc đã bước thẳng ra cửa.
Thiên Hải gọi giật y lại:
– Hê! Hoặc Ðàn chủ…
Gã Ðàn chủ Hoặc Dị Cung dừng bước quay lại.
Thiên Hải chỉ chiếc binh khí “Bạch cốt thử :
– Bổn thiếu gia đâu cần thứ binh khí gớm ghiếc này của Ðàn chủ. Ðem nó đi đi.
Dị Cung thở hắt ra một tiếng, quay lại nhặt lấy chiếc binh khí Bạch cốt thủ rồi lặng lẽ bỏ đi. Thiên Hải nhìn theo sau lưng gã, buột miệng nói:
– Ðường đường là một đàn chủ Diêm Vương môn, đáng ra phải là một nam tử hán đại trượng phu, chứ đâu lại mang lòng tiểu nhân vị kỷ, bỉ ổi. Cái gã họ Hoặc này hẳn là người nhỏ nhen ích kỷ lắm đây.
Mưa bắt đầu trút xuống nặng hạt, kéo theo một luồng gió lạnh thổi vào khiến Thiên Hải rùng mình.
Chàng quay lại Mộng Tình.
Mộng Tình nhìn Thiên Hải.
– Ða tạ thiếu hiệp đã cứu mạng.
Thiên Hải khoát tay:
– CÔ nương khách sáo quá rồi. Thiên Hải không để cô nương chết bởi gã họ Hoặc đó đâu Thiên Hải gãi đầu:
– Tại hạ không biết giải huyệt cho cô nương.
Chàng vỗ trán mình.
– Thật là hồ đồ. Hồi nãy sao không bắt cái gã Ðàn chủ Hoặc Dị Cung giải huyệt cho cô nương nhỉ.
Mộng Tình nhướn mày:
– Một thân võ công quán tuyệt như vậy mà công tử không biết giải huyệt ư?
Thiên Hải gật đầu:
– Tại hạ đâu phải được trui rèn căn cơ võ công đâu. Chẳng qua được các cao nhân truyền mà thôi.
Thiên Hải bước đến trước mặt nàng:
– Tại hạ có rất nhiều chuyện muốn nói với Mộng Tình cô nương, nhưng trước tiên phải giải huyệt cho cô nương trước đã, khốn nỗi tại hạ lại chẳng biết giải huyệt. Làm sao bây giờ. CÔ nương biết thì chỉ cho tại hạ.
– Mộng Tình không biết võ công.
– thế thì rắc rối nhỉ.
Thiên Hải gãi đầu:
– Phải chi có lão Thần cái Mạch Ðịnh Can Ở đây thì hay quá.
– Thiếu Hiệp! Trên người có ba mươi sáu đại huyệt. Thiếu hiệp cứ lần lượt ấn đủ ba mươi sáu đại huyệt đó, hẳn sẽ hoá giải được huyệt đạo.
Thiên Hải xoa tay:
– CÔ nương nói rất hay. Tại hạ chỉ cần ấn lần lượt ba mươi sáu đại huyệt của cô nương tự khắc sẽ hoá giải được bế huyệt của gã Hoặc đàn chủ ôn dịch.
Thiên Hải bước ra lưng nàng.
– Ðầu tiên là Bách hội.
Thiên Hải vừa nói vừa điểm chỉ ấn vào đại huyệt Bách hội của Mộng Tình. Chàng vừa ấn chỉ thì Mộng Tình rú lên một tiếng.
Tiếng thét của Mộng Tình làm cho Thiên Hải giật mình, vội vã thu hồi chỉ phong, nhưng Mộng Tình đã bất tỉnh trong tư thế đứng phỗng. Nước da mặt của nàng xám xịt trông người sắp chết.
Thấy hiện tượng đó, Thiên Hải bần thần, bối rối. Chàng vỗ má Mộng Tình.
– CÔ nương… CÔ nương… Tỉnh lại đi.
Mộng Tình hé mở hai mắt, nhỏ giọng nói:
– Thiếu hiệp! Mộng Tình sắp chết rồi.
– Sao kỳ lạ vậy?
– Mộng Tình cảm thấy kinh mạch trong nội thể mình đang đứt đoạn thành từng khúc, khó mà giữ mạng được lâu hơn.
Nàng thổn thức nói.
– Tại sao lạ lùng vậy? Tại hạ chỉ mới điểm chỉ vào đại huyệt Bách hội của cô nương.
– Chắc có lẽ hoá giải huyệt đạo không phải làm như vậy.
– CÔ nương! Hay tại hạ cõng cô nương lên Thiếu Lâm tự, nhờ các vị cao tăng Thiếu Lâm.
Mộng Tình lắc đầu.
– Mộng Tình không muốn lên Thiếu Lâm tự.
– Dù muốn hay không thì cô nương cũng phải lên Thiếu Lâm thôi. Tất cả những oan khúc của cô nương đều từ Thiếu Lâm mà ra cả. Ðây có thể là ý trời sắp xếp tất cả.
Chàng nhìn Mộng Tình.
– CÔ nương hãy tin vào tại hạ.
Nàng khẽ gật đầu:
– Nếu Mộng Tình có chết…
Thiên Hải trừng mắt nạt ngang.
– Mộng Tình cô nương đừng nói gở. Nhất định những cao tăng Thiếu Lâm sẽ mở lượng từ bi mà cứu mạng cô nương.
Thiên Hải nói dứt câu, quay lưng cõng Mộng Tình. Mưa bên ngoài trút xuống như thác đổ, khiến cho Thiên Hải phải lưỡng lự:
– Mưa lớn quá.
Mộng Tình gục đầu lên vai Thiên Hải:
– Thiếu hiệp! Cứ để Mộng Tình Ở lại đây. Tôi được gần gũi với mẫu thân mình.
– Tại hạ sao nỡ để cô nương Ở lại được. Gã Hoặc đàn chủ có thể kéo bè kéo cánh đến làm phiền hơn. Chúng ta đi đại thôi.
Thiên Hải cõng Mộng Tình đội mưa hướng về Thiếu Lâm tự. Chàng cõng Mộng Tình vừa đi, vừa nghĩ thầm:
“Không biết những vị cao tăng Thiếu Lâm sau khi biết Mộng Tình là người tạo ra huyết sát, không biết sẽ hành xử thế nào”.
Ý niệm đó khiến Thiên Hải buông một tiếng thở dài não lòng. Chàng nghĩ tiếp:
“Cũng tại lão hoà thượng Bất Giới Tuệ Thông quá hồ đồ, hành động thiếu suy nghĩ mới tạo ra nghiệp cảnh này”.
Mộng Tình nói vào tai chàng:
– Công tử đang nghĩ gì vậy?
– Tại hạ muốn hỏi cô nương một vài chuyện.
– Bất cứ chuyện gì, Mộng Tình cũng sẽ thổ lộ với công tử.
– Thiên Hải rất cảm kích thịnh tâm của Mộng Tình cô nương. Tại hạ hỏi thật cô nương nhé. Diệp Cát Quần hiện đang Ở đâu?
– Phải công từ là người đang giữ bí kiếp Thượng Ngươn kiếm pháp của Diệp Cát Quần?
Thiên Hải gật đầu, thuật lại chuyện mình được Diệp Cát Quần trao cho quyền kiếm phổ bên bờ suối trong rừng tùng, rồi buông tiếng thở dài nói:
– Tại hạ vô tình luyện kiếm pháp đó nên đã bị kiếm khí tà quái làm ngưng trệ kinh lạc.
Theo Dương Yên Thượng đại phu thì tại hạ sẽ bị tẩu hoả nhập ma, nên rất muốn tìm Diệp tôn giá, để người có thể hoá giải tà kiếm trong nội thể của tại hạ.
– Mộng Tình… biết nói sao với công tử đây.
– CÔ nương! Chỉ cần tại hạ gặp được Cát Quần thì cơ may tránh được kiếp hoạ rất lớn.
– Giờ công tử có gặp được Diệp Cát Quần cũng chẳng có ích gì.
– Sao vậy? Diệp tôn giá sẽ…
– Diệp Cát Quần đã trở thành mục nhân của Diêm Vương môn. Y chẳng còn là người nữa, mà chỉ là một thây mà với kiếm pháp Thượng Ngươn giết người không gớm tay.
Tại sao y biến thành mục nhân.
– Bởi vì Diệp Cát Quần đã là sứ giả của Diêm Vương.
Tại sao Diệp Vương môn lại biến Cát Quần thành mục nhân?
– Ðiều đó thì Mộng Tình hoàn toàn không biết mục đích của môn chủ. Nhưng một khi Diệp Cát Quần được sai khiến đi thực hiện thiên chức thần chết của mình thì máu sẽ chảy thành sông, thây chất thành núi, bởi kiếm pháp vô thượng tối độc của y.
Mộng Tình buông một tiếng thở dài:
– Sao cô nương không cản y lại?
Diệp Cát Quần đã biến thành mục nhân, chỉ có môn chủ mới sai khiến được Cát Quần mà thôi.
– Chính môn chủ đã lệnh cho Cát Quần mở cuộc huyết sát trên Thiếu Lâm tự?
– Mộng Tình buông một tiếng thở dài:
– Mộng Tình thỉnh cầu môn chủ ra ơn.
– CÔ nương hận Thiếu Lâm tự?
– Hận Thiếu Lâm tự là hận chung, còn hận Bất Giới hoà thượng mới là hận chính.
Thiên Hải thở dài:
– Sao cô nương lại hận Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông? Tại hạ thiết nghĩ, Bất Giới hoà thượng chẳng làm gì để cô nương hận người như vậy.
– Sao công tử lại nghĩ thế?
– Tại hạ suy đoán thôi.
Thiên Hải ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Ta hỏi thật cô nương… Mộc Thanh Thanh mẫu đơn tiên tử là gì của cô nương?
– Mẫu thân của Mộng Tình.
– Hoá ra là vậy. Nghĩ nực cười thật.
– Công tử nghĩ gì?
– CÔ nương vì mối hận của thân mẫu mà nhẫn tâm sát tử cho kỳ được phụ thân mình. Chữ hận trong lòng cô nương quả thật là có một không hai đó.
Mộng Tình thoạt rùng mình, khiến cho Thiên Hải ngỡ nàng tự giải khai được huyệt đạo, liền thảng thốt nói:
– Ơ CÔ nương đã tự giải được huyệt đạo?
Mộng Tình lắc đầu.
– Không. Lời nói của công tử khiến Mộng Tình rùng mình đó.
– Tại sao cô nương lại rùng mình.
– Công tử! Công tử vừa nói Bất Giới hoà thượng là phụ thân của Mộng Tình à?
Thiên Hải im lặng một hồi rồi nói:
– Tại hạ không biết có đúng như vậy hay không, nhưng so tuổi của cô nương và Bất Giới hoà thượng với câu chuyện xảy ra hai mươi năm trước, thì sự suy đoán của tại hạ có lý – Công tử biết những gì?
– Thiên Hải chậm rãi nói:
– Tại hạ từng bị nhốt chung với Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông, thậm chí được Tuệ Thông Bất Giới hoà thượng truyền thụ cho tuyệt công Tục hoàng công và cả nội lực tu vi của mình.
Thiên Hải vuốt mặt. Chàng vừa đi vừa thuật lại tất cả những gì mà mình đã từng trải qua với Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông, chẳng hề giấu giếm một điều gì cả.
Buông một tiếng thở dài, Thiên Hải nói:
– Bất Giới hoà thượng chỉ vì bị Giác Chân hoà thượng trừng phạt giam vào cổ động, mà thất hẹn với Mộc Thanh Thanh. Giờ được tự do, người rất đau khổ. Khi biết Thiếu Lâm xảy ra trận sát kiếp máu chảy thành sông, thây chất thành núi, nghĩ do Thanh Thanh tạo ra vì hận mình.
Thiên Hải dừng bước, đưa tay vuốt nước mưa trên mặt mình rồi đi tiếp:
– Tuệ Thông đại sư không ngần ngại định lấy mạng tại hạ để bảo toàn sự bình yên cho thân mẫu của cô nương.
Mộng Tình nghe Thiên Hải kể xong, buông một tiếng thở dài não lòng:
– Tất cả những gì không nên xảy ra thì đã xảy ra rồi. Công tử có đưa Mộng Tình lên Thiếu Lâm thì chỉ có bằng thừa mà thôi.
– Tại hạ nghĩ khác cô nương.
– Công tử nghĩ gì?
– Thiếu Lâm là cửa phật từ bi hỷ xá, tất cả các vị cao tăng Thiếu Lâm sẽ dụng lượng từ bi mà hoá giải oan nghiệt này.
– Nếu như các vị cao tăng muốn trừng phạt thì Mộng Tình phải chịu. Mộng Tình đã làm thì phải nhận sự trừng phạt đó.
– Nguyên căn đều do Bất Giới hoà thượng tạo ra cả. Chắc chắn việc làm hồ đồ của thân phụ cô nương ngày xưa đã khiến cho thân mẫu rất đau khổ.
Nước mắt của Mộng Tình nhiều xuống cổ Thiên Hải, tạo ra cảm giác âm ấm. Nàng nấc nghẹn thổn thức nói:
– Nếu như công tử chứng kiến cảnh thân mẫu đau khổ như thế nào. Sự đau khổ khiến bà héo úa, gầy gộc, cuối cùng phải chết bởi tâm bịnh. Trong lúc hấp hối, thân mẫu còn nhắc đến tên thân phụ và ôm khư khư kỷ vật của người.
– Ðúng là oan tình.
Thiên Hải cõng Mộng Tình đến chân núi Thiên Sơn thì dừng bước. Chàng có vẻ lưỡng lự.
Mộng Tình nói:
– Công tử! Với oan nghiệt này thì có nên lên Thiếu Lâm, thỉnh cầu các vị cao tăng không.
– Phải lên Thiếu Lâm, dù muốn hay không muốn. Nếu không một lần đối mặt vơi sự thật thì mãi mãi oan nghiệp sẽ không hoá giải được cô nương…
– Công tử muốn nói gì?
– Nếu như các vị cao tăng Thiếu Lâm tự muốn trừng phạt cô nương, giam trong cổ động sám hối thì cô nương có chịu không? CÔ nương có hận không?
– Ðã gieo thì phải gạt… Mộng Tình không oán trách hay hờn giận đâu.
– Thế thì được.
Thiên Hải cõng Mộng Tình rảo bước theo những bậc tam cấp, hướng lên Thiếu Lâm tự Một hồi đại hồng chung được gióng lên nghe vang động cả trời đêm. Hồi chuông đại hồng chung đó khiến cho Thiên Hải lo lắng. Chàng nghĩ thầm:
“Ðại hồng chung vang lên trong thời khắc này, hẳn trên Thiếu Lâm lại có chuyện”.
Ý nghĩ đó khiến Thiên Hải hồi hộp lo lắng cho Giác Chân đại sư. Chàng liền thi triển thuật “”Phi ma độn hình”, cõng theo Mộng Tình băng lên núi.
Thiên Hải sực nghĩ đến Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông. Sự liên tượng đó khiến cho lòng dạ Thiên Hải như thể có lửa đốt.
Chàng lo lắng nói:
– Mộng Tình cô nương! Tại hạ sợ thân phụ của cô nương sẽ phạm thêm sai lầm không thể hoá giải được oán nghiệp này.