Thượng Ngươn Kiếm Pháp

Chương 21: Cao Tăng Trong Cổ Động


Bạn đang đọc Thượng Ngươn Kiếm Pháp – Chương 21: Cao Tăng Trong Cổ Động

– Hòa thượng thúi! CÓ nghe gã tiểu tử kia nói gì không? Y chửi lũ trọc Thiếu Lâm tự của lão là lũ người bất chính, bất nghĩa, bất minh đó. Lão phu bị xiềng xích trong này, quả là hàm oan rồi.
Thiên Hải lắng nghe, nhủ thầm:
“Nếu trong này còn một người nữa, ngoài một vị tiền bối kia, hẳn là một vị cao tăng Thiếu lâm.” Thiên Hải vừa nghĩ, vừa liếc mắt nhìn về phía phát ra giọng nói ồm ồm không có thiện cảm. Trong bóng tối như hũ nút, Thiên Hải cảm thấy hai bóng sáng xanh rờn, mà có thể đoán ra đó là thần nhân của tội nhân kia.
Lão vị nhân kia thốt dứt câu thì tiếng niệm phật hiệu cất lên ngay phía sau đầu Thiên Hải.
– A di đà phật. Bất giới hoà thượng! Ngươi đừng giữ tà ý với phật môn. Nẻo phật mênh mông từ bi, quãng đại, nhưng không phải người xuất gia nào cũng nhận được chính quả.
– Lão hoà thượng thúi còn dạy đời ta nữa à? Ta không còn là hoà thượng của Thiếu Lâm đâu. Ðầu của ta đã mọc tóc rồi và tóc lại dài nữa.
Thiên Hải nghe tiếng gãi đầu sồn sột.
Bất Giới hoà thượng vừa gãi đầu, vừa nói:
– Lũ chấy rận làm ngứa đầu lão phu. Hừ! Nếu thoát khỏi đây, ta thề sẽ bắt lũ trọc nuôi lũ chấy rận trên đầu ta.
ánh mắt đầy nội lực xanh rờn của Bất Giới hoà thượng hướng về phía Thiên Hải. Y trầm giọng nói:
– Tiểu tử! Ngươi sao lại bị lũ trọc Thiếu Lâm đẩy vào cái động thối tha này?
– Vãn bối làm ơn mắc oán đấy thôi. Không ngờ bị Tri Giới hoà thượng cho uống nhục tán, giờ đã thành phế nhân. Vãn bối từ xưa đến nay, chưa từng nghe cao tăng Thiếu Lâm dụng độc, bởi đó là hành động tà quái của hắc đạo, nhưng không ngờ nay chính hoà thượng Thiếu Lâm lại dụng độc hãm hại vãn bối.
Bất Giới hoà thượng rời mắt nhìn về phía trên đầu Thiên Hải, dè bỉu nói:
– Lão trọc thúi kia nghe tiểu tử nói không?
Giọng nói trầm trầm của vị cao tăng phát ra:
– A di đà phật. Bần tăng vô cùng hổ thẹn, bởi hành động dùng độc của tri tăng đường.
Bất Giới “hừ” nhạt một tiếng rồi nói:
– Lũ trọc của lão thì ai chẳng vậy.
Y “hừ” nhạt một tiếng rồi nói tiếp:
– Ngoài lão trọc thúi ra, trên Thiếu Lâm, ta chẳng phục một tên nào cả.
Bất Giới hoà thượng cười khàn:
– Nhưng xét cho cùng lão trọc cũng chẳng tốt là gì, nên mới bị giam vào đây cùng với ta. Lão trọc thúi giam ta thì người khác cũng giam lão. ác giả ác báo mà. CÓ như thế, lão trọc thúi mới sáng mắt ra.
Thiên Hải nghe tiếng thở dài của vị cao tăng bị xích phía trên mình. Nghe tiếng thở dài của vị cao tăng đó, Thiên Hải không khỏi lão lòng. Chàng buột miệng hỏi:
– Nhị vị tiền bối sao lại bị giam trong hang động này?
Bất Giới hoà thượng lên tiếng trước:
– Ta bị lão trọc thúi kia giam vào đây, còn lão thì bị sư đệ của lão giam. Thế mới nói, ông trời có mắt.
– A di đà phật. Sư đệ đừng giận bần tăng. Ta giam sư đệ vào bí động Thiên luân này cũng vì sư đệ mà thôi.
Bất Giới hoà thượng gầm lên:
– Lão hại ta thì có.
– A di đà phật. Bần tăng không hề có chút đố ky nào để hãm hại sư đệ cả. Chỉ vì sư đệ không giữ giới luật Phật môn, lại quá háo sắc, có thể gây ra những chuyện thị phi, nên sư huynh mới buộc giam sư đệ, để đệ có thời gian tu tính, sớm nhận ra chánh quả niết bàn.
Bất Giới hoà thượng gầm lên:
– Lão im cái miệng thúi của lão lại đi. Ta đâu có cần lão lo lắng như vậy.
Bất Giới hoà thượng rít giọng nói:
– Lão càng nói, ta càng thấy lão đáng nhận sự trừng phạt bị móc mắt và giam vào đây.
Mà tại sao lão cứ sống dai như vậy nhỉ? Người như lão hẳn phải sớm về chầu niết bàn rồi mới phải.
-A di đà phật. Sư huynh chưa về chầu Phật tổ, bởi nghiệp chướng còn quá nặng chưa trả hết được. Khi nào hết nghiệp chướng, tự khắc bần tăng sẽ viên tịch về chầu trời.
Bất Giới hoà thượng buông một tiếng thở dài:
– Ta nghe lão nói mà muốn nôn mửa, nhưng cũng tội nghiệp cho lão đó.
Bất Giới hoà thượng ngưng nói một lúc rồi hỏi Thiên Hải:
– Tại sao ngươi bị tên Tri Giới hoà thượng kia giam vào trong này vậy?
– Vãn bối bị Tri Giới hoà thượng hiểu lầm.
– Hắn hiểu lầm ngươi điều gì?
– Tri Giới hoà thượng nghĩ vãn bối đổi báu vật mà người ta uỷ thác cho vãn bối đem đến cho Giác Chân đại sư Phương trượng chùa Thiếu Lâm.
Thiên Hải nói xong, bật cười, trong khi vị cao tăng bị xích lại niệm phật hiệu:

– A di đà phật…
Bất Giới hoà thượng nói:
– Sao tiểu tử cười? Ngươi cười cái gì? BỘ bị giam, ngươi hết hy vọng sống rồi hay sao mà cười như vậy?
– Vãn bối không hết hy vọng sống đâu, nhưng nghĩ lại chuyện này, quả là không thể nhịn cười nổi. Càng nghĩ, càng thấy tiền bối nói không sai về các hoà thượng của Thiếu Lâm tự.
Ta nói thì chẳng bao giờ sai rồi. Ngươi nghe tiểu tử nói chứ, hoà thượng thúi.
Bất Giới hoà thượng lại nhìn Thiên Hải, cao hứng nói:
– Tiểu tử! Nếu ngươi nói cho ta nghe câu chuyện cười của ngươi thì ta sẽ truyền cho ngươi một thứ thần công cực kỳ lợi hại. Với thần công của ta, ngươi có thể trở thành vua trong hậu cung đó.
Thiên Hải cau mày hỏi:
– Thần công của tiền bối là thần công gì mà lợi hại quá vậy?
– Thần công của ta có tên là “Tục hoàng công”, hay lắm. Ta bị lũ trọc Thiếu Lâm giam Ở đây suốt hai mươi năm, buồn bực quá mới chế tạo ra thứ võ công có một không hai này.
– Thần công của tiền bối có thể giúp vãn bối trở lại bình thường được không?
– Chuyện đó thì ta không chắc, nhưng thử học thần công của ta, chắc chắn ngươi sẽ có lợi Ta rất muốn nghe câu chuyện cười của ngươi.
– Vãn bối không tiếc lời với tiền bối đâu. CÓ bao giờ tiền bối nghe người ta nói, hay biết đến một lão già lưng thì khòm, chân đi không vững phải chống gậy, mắt mở không lên, lỗ tai thì điếc đặc chẳng nghe được gì, thế mà được một mỹ nữ đẹp nhất Bách Hoa lầu để mắt trao trâm giao tình.
– Lão già đó là ai vậy?
– Nói ra sợ tiền bối không tin, nhưng lão già đó là Giác Chân Phương trượng Thiếu Lâm tự.
Bất Giới hoà thượng bật cười vang động cả cổ động Thiên Luân. Trong tiếu ngạo của Bất Giới hoà thượng ngập tràn nội lực, khiến cho cả toà động ngỡ như rung mình, bụi đã ào ạt trút xuống. Lão vừa cười, vừa nói:
– Tiểu tử! Nói cho lão phu nghe. Ta nghe lọt lỗ tai, sẽ truy truyền cho ngươi nửa phần nội lực.
– Tại sao tiền bối lại có nhã ý đó?
– Bởi vì chuyện Giác Chân đại sư, ta thích nghe lắm.
Trong khi Bất Giới hoà thượng phấn khích nói thì vị cao tăng lại niệm phật hiệu:
– A di đà phật.
Bất Giới hoà thượng dời mắt về phía vị cao tăng Thiếu Lâm.
– Hoà thượng thúi, nghe tiểu tử này kể chuyện lão Giác Chân kìa.
Thốt dứt câu, Bất Giới hoà thượng lại cất tiếng cười sang sảng, gã cười với sự hê hả tột cùng.
Vị cao tăng chờ cho Bất Giới hoà thượng dứt tràng tiếu ngạo, mới lên tiếng:
– Bất Giới hoà thượng!
– Hoà thượng thúi muốn nói gì?
– A di đà phật. Bần tăng hỏi ngươi có giữ lời với vị thí chủ kia không?
– Hừ! Bất Giới hoà thượng ta nói là giữ lời, chứ không như lũ đầu trọc Thiếu Lâm của lão đâu – A di đà phật. Nếu Bất Giới hoà thượng giữ lời với thí chủ, thì bần tăng cũng có phần dành cho tiểu thí chủ đó, nếu nghe lọt lỗ tai.
Cặp mắt sát thần của Bất Giới hoà thượng chớp lên tục, rồi cất tiếng ôn hoà:
– Hoà thượng thúi định cho tiểu tử kia món quà gì?
– Món quà bần tăng cho tiểu thí chủ kia, hẳn nhiều hơn phần của Bất Giới hoà thượng.
– Lão hoà thượng thúi chắc chứ?
– A di đà phật. Kẻ xuất gia chẳng bao giờ nói hai lời.
Bất Giới hoà thượng nhìn lại Thiên Hải:
– Tiểu tử! Không chừng ngươi vào cổ động này đã may mắn gặp kỳ duyên rồi đó.
Ngươi kể cho ta và lão hoà thượng thúi kia chuyện Giác Chân đại sư đi.
Thiên Hải mỉm cười với những ý nghĩ, suy diễn của mình. Chàng chậm rãi thuật lại những chuyện mình nhận giao ước với Minh Nguyệt, đem cành trâm đến Thiếu Lâm giao tận tay Giác Chân đại sư. Thiên Hải kể theo lối suy nghĩ của mình.
Chàng kể đến đâu, Bất Giới hoà thượng cười to đến đấy. Thiên Hải nghe Bất Giới hoà thượng cười, những tưởng lão có thể bị đứt ruột, hoặc trang tiếu ngạo của lão có thể khiến cho toà cổ động sụp xuống.
Thiên Hải kể xong, buông một tiếng thở dài:
– Vãn bối không biết lão Giác Chân đại sư lọm khọm kia làm thế nào mà được một mỹ nữ Ở “Bách Hoa lầu” lưu tâm tặng trâm. Chuyện như thế, có nói ra tiền bối cũng không tin.
Bất Giới hoà thượng bật cười khăng khắc. Lão vừa cười, vừa nói:
– Ta tin tiểu tử… Ta tin tiểu tử… Trên không nghiêm, dưới mới loạn. Nghiệp quả của lão Giác Chân gây ra quá lớn, Thiếu Lâm khó có thể đứng vững trên đỉnh Thiên sơn này.
Bất Giới hoà thượng nhìn về phía vị cao tăng:

– Hoà thượng thúi nghe tiểu tử kể rồi chứ. Ta thật không ngờ, không ngờ một Phương trượng Thiếu Lâm, chức cao vọng trọng, lúc nào cũng định tâm, định thân để tu học giới qui phật môn thoát vòng sinh tử, lại là một kẻ trăng hoa, lăng loàn. Thúi thật rồi… Thúi thật rồi.
– A di đà phật.
Sau tiếng niệm phật hiệu, vị cao tăng buông tiếng thở dài rồi nghiêm giọng nói:
– Bất Giới hoà thượng! Chuyện của tiểu thí chủ kia bần tăng nghe rất lọt hai lỗ tai. Ðể giữ lời hứa, bần tăng và ngươi cùng phối hợp nội lực, cách không truyền khí để trục chất độc “Nhục tán” trong nội thể của tiểu thí chủ.
– Cách không truyền khí à?
– A di đà phật. Bất Giới là một đại cao thủ của phật môn, bần tăng thiết nghĩ ngươi có thể làm được chuyện đó, chỉ cần hoà thượng toàn tâm toàn ý.
– Làm như vậy, ta sẽ bị tổn hao chân nguyên vô cùng.
– Nếu không dùng cách đó thì ngươi đâu thể thực hiện được lời hứa của ngươi với tiểu thí chủ kia. Bị giam suốt hai mươi năm trong cổ động này, ngươi chưa một lần nào hả hê như lần này mà.
Bất Giới hoà thượng gằn giọng nói:
– Hoà thượng thúi đừng nhiều lời. Lão đã đề nghị, ta sẵn sàng chấp nhận chiều theo ý của lão.
Bất Giới hoà thượng vừa thốt dứt câu thì Thiên Hải nghe tiếng nổi vi vu như tiếng muổi kêu.
– A di đà phật. Bần tăng vừa vận công phối hợp với Bất Giới hoà thượng trục xuất độc “Nhục tán” trong nội thể thí chủ, vừa đọc khẩu quyết “Dịch cân kinh”. Thí chủ theo đó mà vận hành chân ngươi nguyên khí.
Thiên Hải ngơ ngác bởi thuật truyền âm nhập mật của vị cao tăng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì lại nghe Bất Giới hoà thượng nói:
– Hoà thượng thúi! Lão sẵn sàng chưa?
– Bần tăng đã sẵn sàng.
Lời của vị cao tăng vừa dứt thì Thiên Hải thấy từ hai phía có hai vầng hào quang, một xanh một đỏ chụp đến thiên đỉnh mình. Ðầu chàng bất giác nóng hổi.
Cùng lúc Thiên Hải tiếp nhận hai luồng hào quang của Bất Giới hoà thượng và vị cao tăng kia thì tiếng truyền âm nhập mật lại rót vào tai chàng.
“Mở bách hội, lưu chuyển qua thiếu khất, đến thượng môn qua thận du, quỉ nạp đan điền… khai thông nhâm đốc”.
Thiên Hải chẳng kịp nghĩ, mà cứ theo khẩu quyết của vị cao tăng truyền thụ dẫn lưu khí lực Lúc đầu chàng còn lúng túng, cảm nhận hai luồng khí công của Bất Giới hoà thượng và vị cao tăng chạy loạn khiến cho trong kinh mạch như thể có lửa đốt hoặc nhức nhối, nhưng càng lúc thì sự dẫn lưu của chàng đã thành thục, hướng được hai luồng khí công kia hoà làm một, lưu chuyển linh hoạt trong nội thể mình.
Khi Thiên Hải qui tụ chân ngươi thần khí vào đan điền, cảm thấy như có sức mạnh kỳ lạ, đồng thời thần trí vô cùng sáng suốt. Chàng lưu dẫn chân ngươi nguyên khí đến hai đại huyệt sinh tử huyền quan nhâm đốc. Ðến lúc này mới có chuyện xảy ra. Thiên Hải có cảm giác khí công bị chận lại, bởi một bức tường kiên cố, không sao phá vỡ được.
Chàng cố công phá bức tường vô hình kia, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu, bởi sự ngăn chặn kỳ lạ nơi hai tử huyệt sinh tử huyền quan. Trong lúc công phá sinh tử huyền quan. Thiên Hải không ngờ toàn thân mình đã xuất hiện một màn kiếm khí càn khôn hộ thể, đồng thời trục luôn chất độc Nhục tán qua đường lỗ chân lông.
Nội lực do Bất Giới hoà thượng và vi cao tăng truyền sang càng lúc càng dồn vào đan điền Thiên Hải. Mới đầu, Thiên Hải còn cảm thấy không có gì, còn khả dĩ chịu đựng được, nhưng càng về sau thì đan điền của chàng tựa một cái túi chứa chân ngươi càng lúc càng căng cứng, mà miệng túi thì bị hít chặt bởi bức tường kiên cố ngăn của sinh tử huyền quan không chịu cho thoát. Thiên Hải giờ cảm thấy bực bội vô cùng với cảm giác trong đan điền như có hoả diệm sơn bùng cháy, chỉ chực nổ tung.
Thiên Hải nghe tiếng truyền âm nhập mật của vị cao tăng Thiếu Lâm.
– Tiểu thí chủ! Ngươi phải tập trung tinh thần, trí lực, bằng mọi giá dẫn lưu chân ngươi của bần tăng và Bất Giới hoà thượng khai thông sinh tử huyền quan. Nếu không, thí chủ sẽ bị tẩu hoả nhập ma.
Nghe vị cao tăng Thiếu Lâm thốt ra câu này, Thiên hải càng cố gắng dẫn lưu khí công công phá sinh tử huyền quan, nhưng càng cố gắng chừng nào thì càng nhận ra sự bế tắc chừng ấy. Nội thể Thiên Hải lúc này tựa một cánh cung căng hết cỡ, nếu không buông sẽ đứt.
Chính vào lúc Thiên Hải gần như đứng trong cảnh giới tử thần có thể tẩu hoả nhập ma thì những bước chân rầm rập từ bên ngoài vọng tới.
Theo quán tính, Thiên Hải trừng mắt nhìn về phía cửa cổ động rồi bất thình lình rú lên một tiếng, dồn tất cả nội lực quay ngược lại mệnh môn, thi triển kiếm pháp Thượng Ngươi thoát ra từ hai ngón chỉ của Thiên Hải chụp thẳng về phía cửa cổ động.
Những âm thanh nghe tựa bảo đao, bảo kiếm chém vào những thân chuối đổ xuống bình bịch.
Vị cao tăng buột miệng niệm phật hiệu:
– A di đà phật.
Cùng với tiếng niệm phật hiệu, vị cao tăng thu hồi chân khí cùng lúc với Bất Giới hoà thượng. Cả hai im lặng không nói tiếng nào, trong khi Thiên Hải chỏm tay nhỏm người ngồi lên. Trục được nhục tán thoát được cảnh phế nhân, Thiên Hải như người chết được cải tử hoàn sinh, reo lên:
– Nhị vị tiền bối! Tiểu bối đã trục được độc công và trở lại bình thường rồi.
Thiên Hải vuốt ngực mình, rồi mới quỳ xuống hành đại lễ đối với Bất Giác hoà thượng và vị cao tăng Thiếu Lâm.
– Thiên Hải thành tâm đa tạ nhị vị tiền bối.
Vị cao tăng chậm rãi niệm phật hiệu:
– A di đà phật.
Bất Giới hoà thượng thì nói khác.
– Tiểu tử! Nội thể của ngươi có tà khí quái dị vô cùng. Tà khí đó vô cùng quái dị mà kỳ lạ. Ngươi phải cẩn trọng.
Thoát khỏi cảnh phế nhân, Thiên Hải phấn khích nói:
– vãn bối đã được hồi phục, giờ sẽ giải phóng nhị vị tiền bối thoát cảnh giam cầm này.
Vị cao tăng lên tiếng.

– A di đà phật. Tấm lòng của tiểu thí chủ, bần tăng và Bất Giới sư đệ vô cùng cảm kích. Nhưng thí chủ hãy đi đi, đừng bận tâm đến bần tăng và Bất Giới sư đệ.
Thiên Hải ngơ ngác bởi câu nói này của vị cao tăng. Chàng chưa kịp hỏi thì Bất Giới hoà thượng đã lên tiếng:
– Tiểu tử! Ngươi đừng nghe hoà thượng thúi đó nói. Hãy tìm cách…
Vị cao tăng Thiếu Lâm cướp lời Bất Giới hoà thượng:
– A di đà phật. Tuệ Thông! Trong cổ động này, sư đệ sớm tìm được con đường chánh quả, không nên rời khỏi đây.
– Ta không nghe hoà thượng thúi nói đâu. Ta muốn rời khỏi cổ động này lâu lắm rồi.
Y nhìn lại Thiên Hải.
– Tiểu tử! Ngươi đã được nhận nội lực của ta và lão hoà thượng thúi kia, thay vì lạy tạ ơn thì hãy mau phá huỷ hai sợi xích kim cương này cho ta.
– Vãn bối sẽ giải phóng cho tiền bối.
– A di đà phật. Bần tăng thỉnh cầu thí chủ đừng làm vậy.
Thiên Hải bất giác lúng túng, khi nghe hai người đối đáp nhau. Chàng không biết phải nên theo ý người nào. Thiên Hải gãi đầu suy tính.
chàng bước đến gần vị cao tăng, từ tốn nói:
– Ðại sư! Vãn bối đã được tự do, do sự may mắn được đại sư và Bất Giới hoà thượng tiền bối truyền nội công trục nhục tán, chẳng lẽ giờ lại khoanh tay thờ Ơ trước sự tình của hai vị sao?
– A di đà phật. Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông phải lưu lại cố động này. Y có bị giam Ở đây thì mới có thể thành chánh quả và chúng sinh không bị vạ lây.
Thiên Hải mím môi thở dài:
– Nhưng vãn bối đã được Tuệ Thông đại sư ra ơn, giờ phải trả ơn cho người.
Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông lên tiếng:
– Tiểu tử! Ngươi đừng nghe lão hoà thượng thúi đó nói. Nếu lão có tài có đức thì đâu bị giam vào trong này với ta. Lão chỉ là kẻ cứng ngắt, ương ngạnh mà thôi. Suy nghĩ của ngươi mới đúng là của bậc hảo hán đinh thiên lập địa.
– A di đà phật.
Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông thét lên:
– Lão nói mãi cũng vậy mà. Ðừng nói nữa, có được không. Tiểu tử! Hãy đến đây, nghe ta nói nè.
Thiên Hải quay lại dừng trước mặt Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông. Tiểu tử! Hãy đến đây, nghe ta nói nè.
Thiên Hải quay lại đứng trước mặt Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông. Chàng không khỏi nao lòng, khi nhận ra tấm thân khô đét, gầy gộc của Bất Giới hoà thượng. Tứ chi của lão đều bị xiềng xích, qua hai mươi năm nên cổ tay và cổ chân đều bị phồng rộp, nổi ghẻ chảy nước vàng.
Thiên Hải lắc đầu.
– Tiền bối! Người bị khốn khổ như vậy à?
Tuệ Thông Bất Giới hoà thượng nhìn Thiên Hải, từ tốn nói:
– Cũng tại cái lão hoà thượng thúi tha kia mà lão phu mới ra nông nỗi này.
– Vãn bối sẽ giải phóng cho lão tiền bối.
– Ta muốn như vậy từ lâu rồi, nhưng không có cách gì bứt dứt được bốn sợi xích của lũ trọc Thiếu Lâm.
– Ðể vãn bối.
Thiên Hải nói dứt câu, vận công bứt xích, nhưng lúc này mới nhận ra sự rắn chắc của bốn sợi xích đó.
Lão tăng niệm phật hiệu.
– A di đà phật.
Bất Giới hoà thượng nói:
– Tiểu tử chỉ có mỗi một cách giải phóng cho ta mà thôi, đó là phải tìm cho được chiếc Chìa khoá trong túi lão Tri Giới hoà thượng.
Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông im tiếng rồi nhỏ giọng nói:
– Ta sẽ truyền thụ “Tục hoàng công” cho ngươi, chỉ cần ngươi hứa với ta sẽ giải phóng cho ta.
– Vãn bối đã hứa thì phải làm cho bằng được.
– Tốt lắm… Tốt lắm…
Lão vỗ vai Thiên Hải…
– Lão phu biết ngươi là kẻ chính nhân quân tử, không bao giờ nói hai lời.
Lão thốt dứt câu, ghé miệng vào tai Thiên Hải nói nhỏ khẩu huyết “Tục hoàng công”. Nghe lão nói khẩu quyết đó, Thiên Hải bất giác cất tiếng cười khăng khắc.
Chàng vừa cười vừa nói:
– Tục hoàng công lạ như vậy à? – Lạ chứ sao… Chỉ có ngươi ta mới truyền thụ đó. ê!
Ðây là tâm huyết của lão phu. Lão phu nói cho ngươi biết, với Tục hoàng công thì ngươi có thể di chuyển huyệt đạo dễ dàng khiến cho người ta không ngờ được, thứ hai là có thể hoá giải mọi thế yểm bế huyệt của bất cứ người nào.
Lão cười khảy nói:
– Lão phu bị hoà thượng thúi kia điểm huyệt mới ra nông nỗi này. Chính vì thế mà không tiếc bỏ ra tâm huyết để chế tác Tục hoàng công. Tiểu tử may mắn mới được lão phu truyền thụ đó.
– Vãn bối sẽ sử dụng tục hoàng công theo đúng đạo trời.
– Lão phu không cần biết ngươi sử dụng tuyệt thế công phu của ta như thế nào.
Nhưng trước tiên, ngươi phải tìm cách giải phóng ta ra khỏi cố động ôn dịch này.
– Vãn bối sẽ cố gắng hết cách.

Thiên Hải nheo mày suy nghĩ rồi sực nhớ đến ngọn trủy thủ của lão Ngươn Nhi.
– Vãn bối có cách rồi.
Bất Giới hoà thượng Tuệ Không phấn khích nói:
– Tiểu tử! Ngươi có cách gì?
Thiên Hải cúi xuống rút ngọn trủy thủ giấu trong ống giày. Thấy ngọn trủy thủ của Thiên Hải, Bất Giới hoà thượng Tuệ Không buông một tiếng thở dài, lắc đầu ngao ngán roi nói:
– Tiểu tử dụng ngọn trủy thủ đó để chặt đứt xích xiềng lão phu à?
– Vãn bối sẽ thử loại truỷthủ này.
– Tưởng cách gì chứ, cách đó ngươi làm lão phu thất vọng quá.
– Sao tiền bối lại thất vọng?
– Nếu bốn sợi dây xích xiềng lão phu là những sợi dây xích tầm thường mà đao kiếm có thể chặt đứt thì lão phu đã không chịu bị giam Ở đây suốt hai mươi năm.
Bất Giới hoà thượng buông tiếng thở dài nói tiếp:
– Bốn sợi dây xích của lão phu không tầm thường như tiểu tử nghĩ đâu.
Thiên Hải mỉm cười nói:
– Ngọn trủy thủ của vãn bối cũng không tầm thường như tiền bối tưởng đâu.
– Ngươi xem thử rồi biết.
Thiên Hải gật đầu. Chàng thủ ngọn trủy thủ rồi vận công, dụng luôn đến tám thành nội lực vừa mới được Tuệ Thông Bất Giới hoà thượng và vị cao tăng kia truyền thụ, thét lớn một tiếng, chém vào sợi xích.
Keng…
Lửa bắn tung toé.
Sợi xích đứt đôi nhưng lưỡi ngọn truỷ thủ cũng bị mẻ một miếng to.
Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông nhìn sững Thiên Hải.
– Lợi hại thật! Binh khí của tiểu tử quả là có một không hai trên đời này đó. Hãy giúp lão phu đào thoát khỏi cổ động này.
– Tiền bối yên tâm. Vãn bối đã quyết thì phải làm cho bằng được.
vị Cao tăng lên tiếng:
– A di đà phật. Thí chủ hãy dừng tay.
Bất Giới hoà thượng nhìn Thiên Hải, lắc đầu:
– Quân tử đại trượng phu, nhất ngôn phát xuất tứ mã nan truy, ngươi không thể rút lời được Ðừng nghe lão hoà thượng thúi đó nói. Hãy nghe lão phu… Ðây là kỳ duyên của ngươi đó.
Thiên Hải nhìn Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông đại sư.
– Tiền bối…
Chàng ngập ngừng, Bất Giới hoà thượng nói:
– CÓ điều gì khó khăn, tiểu tử cứ nói ra, lão phu sẽ giúp cho ngươi.
Thiên Hải nhìn thẳng vào mắt Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông đại sư.
– Tiền bối phải hứa với vãn bối một điều.
– Ðiều gì, lão phu cũng hứa mà. Tiểu tử nói đi.
– Nếu tiền bối được tự do thì không được ôm hận với Thiếu Lâm. Mọi ân oán giữa người với Thiếu Lâm coi như đã hoá giải.
– Ơ – Tiền bối không hứa thì vãn bối…
– Hê! Lão phu hứa… Lão phu hứa.
– Nếu tiền bối không giữ lời hứa thì sao?
Nếu lão phu không giữ lời hứa thì trời tru đất diệt, hoặc biến thành con rùa rụt cổ.
– Tiền bối đã thốt ra lời thề độc rồi đấy nhé.
– Hê! Lão phu đã thề rồi đó.
Thiên Hải mỉm cười:
– Vãn bối sẽ là người chứng kiến lời thề của lão tiền bối.
Chàng nói xong, vung ngọn trủy thủ chém xả vào những sợi xích còn lại.
Keng… Keng… Keng…
Chém đến sợi xích thứ tư thì ngọn trủy thủ bị gãy làm đôi. Lưỡi trủy thủ bay vụt ghim sâu vào vách đá.
Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông bị giải phóng khỏi bốn sợi xích xiềng lão suốt hai mươi năm. Quá dỗi phấn khích, lão nhìn những chiếc vòng xích còn lại trên cổ tay mình, ngửa mặt cười khanh khách. Lão vừa cười, vừa nói:
– ông trời còn để mắt tới lão phu… Còn nghĩ tới lão phu. Ha ha… Ta đã được tự do rồi. Ta đã được giải thoát rồi.
Tràng cười tiếu ngạo của Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông vừa sảng khoái, vừa tiềm ẩn sự cao ngạo vốn có Ở những đại ma đầu khét tiếng trên giang hồ, nên khi đập vào thính nhĩ của Thiên Hải, khiến chàng phải rùng mình, nghĩ thầm:
“Mình có phạm vào sai lầm, khi giải thoát cho lão tiền này không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.